RIÊNG MỘT GÓC TRỜI

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 144 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:NGHỊCH QUÁI - 23.04.2013 00:55:27
 
 
Nguyệt Hạ xin cám ơn anh Nguyên Đỗ đã tặng bài thơ thật vui.
Kỷ niệm ngày xưa bao giờ cũng đẹp, cũng đáng nhớ phải không anh?
 
Chúc anh Nguyên Đỗ luôn vui khỏe và sáng tác đều.
 
Thân mến,
Nguyệt Hạ

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 07.05.2013 14:21:33
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2015 01:33:22 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Khóc Thầy - 13.06.2013 06:57:10
 
 
Nhạc sỹ Hoàng Châu
Người có thể thổi sáo bằng mũi
cùng một lúc hút thuốc ở mũi bên kia và miệng
 
 
Khóc Thầy
 
Để tưởng nhớ Thầy Trần Hoàng Châu (1929 - 2013)


1.
Cuối tuần rồi, mãi đến chiều Chúa Nhật tôi mới được tin thầy đã ra đi... Vửa kịp lúc đi lễ chiều, tôi dành buổi lễ cầu nguyện cho thầy của tôi. Không biết tại sao có sự trùng hợp, Đức Ông giảng về chuyện lễ đám tang. Trong bài giảng, tôi nghe Đức Ông nói,
- Tôi có dịp dự nhiều lễ tang, và mỗi lễ tang có phần đọc Eulogy - bài điếu văn. Trong bài ấy thường nói về những điều tốt đẹp của người qua đời. Tôi nghĩ rằng, tại sao chúng ta chờ đến khi người ta nằm xuống rồi mới khen tặng, mới ca tụng họ? Tại sao chúng ta không nhắc đến những điều tốt đẹp ấy khi người ta còn sống trên đời???


Tôi đang nghĩ về Thầy Hoàng Châu, về cuộc đời thầy. Và bên tai nghe lời Đức Ông giảng... Tôi thấy đúng như vậy. Con người mình có điều lạ, thường ít khi khen tặng hay lên tiếng về những điều tốt đẹp người khác làm trong hiện tại. Chỉ chờ đến khi người ta mất đi thì mới vội vàng lên tiếng khen hay nhắc lại những chuyện tốt họ đã làm khi sinh thời.


2.
Vậy là thầy đã ra đi. Thế là hết những lúc lo lắng không hiểu Thầy lúc này bệnh tình ra sao... Thế là hết những lần thắc mắc không biết có ai giúp thầy trong lúc cần thiết...



Tôi đến với thầy khi thi đậu vào lớp sáu trường Nữ Pleime. Quà thưởng của tôi là một cây đàn mandoline và những bài học đàn từ thầy. Từ những ngày đầu tiên, thầy đã như một người cha người chú của tôi. Tôi làm quen với những nốt nhạc, những bài hát khi đến học tại nhà. Thầy chỉ cho tôi cách cầm phím đàn làm sao, cách rung tay như thế nào để cho đúng cách đàn mandoline. Tôi không bao giờ quên được bài đầu tiên thầy cho tôi tập là bài Dừng bước giang hồ với 7 khung nhạc dạo trước khi vào giòng nhạc chính. Thầy chỉ cho tôi điệu pasodoble trước khi cho tôi tập bài La Paloma... và nhiều những bài khác. Thời gian sau, khi thấy thầy chơi harmonica, tôi cũng tỏ ý muốn biết. Ở nhà tôi lại được cho một cây kèn harmonica mới toanh còn trong hộp. Tôi mang đến nhà thầy và thầy chỉ cho tôi thổi mà không hề có chuyện tiền bạc gì cả.



Khi vào học ở Pleime, tôi không nhớ rõ đến lớp nào thì có giờ nhạc của thầy. Tôi không được học vẽ với thầy nhưng tôi biết thầy dạy vẽ ở trường Phạm Hồng Thái. Khi tôi được giao trách nhiệm làm tờ bích báo đầu tiên của lớp, tôi mang đến nhờ thầy vẽ cho tôi. Thật lạ lùng. Lúc đó, lương tiền thầy giáo chẳng có bao nhiêu, vậy mà thầy vui vẻ nhận lời và đã bỏ ra không biết bao nhiêu giờ để vẽ cho tờ báo tên Ươm Mơ của lớp tôi. Thầy trang hoàng hết tờ giấy croquis với màu nước và những hình ảnh đẹp. Tôi còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện tiền bạc và đã không biết đến chuyện thầy bỏ tiền túi ra mua màu vẽ cho tờ báo lớp tôi, chưa kể tốn thời gian của thầy nữa. Mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn còn áy náy về chuyện này.



Những năm trung học tôi thường được đi tập hát với thầy khi trường có văn nghệ. Chúng tôi - gồm có tôi và các bạn trong lớp - phá thầy nhiều hơn là tập hát. Lần đó, thầy dạy cho bài hợp xướng, Chiến Sĩ Vô Danh của Phạm Duy, thay vì hát,
... Mờ trong bóng chiều, một đoàn quân thấp thoáng ...
thì cả bọn chế thành:
...thò trong túi quần, một đồng xu không có
   có hai hòn, một hòn xanh hòn đỏ....

và cả bọn cứ lập đi lập lại những câu hát đó cho đến khi thầy giận không thèm tập hát nữa mới ngừng ....



Lần khác, khi thấy thầy đánh nhịp mà hai túi quần thầy nặng trĩu, không biết thầy để những gì trong đó, bọn tôi không nhịn cười được và cứ khúc khích mãi...  Chưa hết, tôi và Quỳnh My còn bày trò viết hàng chữ "Quần Bán Hỏi Người Mặc" trên tờ giấy dán sau lưng thầy. Khi thầy đánh nhịp, cả bọn chỉ cười chứ không tài nào tập trung. Thầy la nhiều lần không được, bỏ đi về. Cả bọn ngồi nói chuyện chờ thầy trở lại... Một lát sau, thầy lại đón xe thồ lên trường và vào tập hát ... Lúc ấy, con nít, chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng mình làm thầy tốn kém thì giờ và tiền bạc...



Mấy mươi năm qua, tôi vẫn nhớ mãi lúc thầy tập cho người solo bài hợp xướng Đợi Anh Về, trong đó có câu: Em ơi... đợi anh về em nhé... Thầy đã nắn nót sửa tới sửa lui cho đến khi hoàn hảo...


Buổi trưa tôi thường ở lại trường vì nhà xa đi bộ về rồi quay đi lại chả bỏ công. Một lần tôi đang ngồi trong phòng học, hình như lớp tám thì phải, thầy đi vào. Thầy cũng ở lại trường để chiều tập hát cho buổi văn nghệ. Thầy bảo tôi đi xuống nhà bác Miên - người bán chè và nước trong giờ ra chơi ở trường - nhờ bác ấy làm hai tô mì gói cho thầy. Tôi hơi thắc mắc, tại sao thầy gọi hai tô. Đến khi mì mang lên, thầy bảo tôi ăn. Thật cảm động, tuy chỉ là một tô mì gói, nhưng tôi nhớ hoài. Mà lúc ấy, chung quanh trường có gì khá hơn để mua ăn vào buổi trưa? Mì gói là quý lắm rồi.



Thầy như thế nhưng trong giờ học, tôi vẫn cùng bạn bè chọc phá thầy... Thầy có la và bắt phạt qùy trên bàn, hay qùy trước cửa lớp, chúng tôi vẫn không sợ. Khi đó chỉ thích phá phách mà không nghĩ gì xa hơn. Tuy nhiên bao giờ tôi cũng học thuộc bài chứ chưa khi nào bị điểm xấu.


Từ khi vào trường Nữ Pleime, tôi phải mang áo dài trắng đồng phục. Tất cả các áo dài của tôi đã từ bàn tay của cô vợ thầy Hoàng Châu may, lúc đó là nhà may Mộng Lan. Tôi nghe nói có những nơi khác may áo dài đẹp hơn nhưng tôi vẫn thích mang vải đến nhờ cô may cho tôi. Đối với tôi, những chiếc áo cô Mộng Lan may là đẹp và vừa ý nhất. Sau năm 75, cô phải đi buôn bán xa nên chuyện may vá ít đi. Tôi vẫn mang vải đến nhờ cô may áo dài mỗi khi có dịp. Chiếc áo dài cuối cùng cô may cho tôi là một chiếc áo màu vàng, tôi đã mang đi lễ nhà thờ vào ngày Chúa Nhật, để thấy chỉ có mình là người duy nhất mặc áo dài đi lễ thời gian đó.



Sau khi nghĩ học, tôi lại muốn học đàn guitar và dành dụm để mua một cây đàn mang đến học với thầy. Những tháng ngày này buồn bã, không còn vô tư như trước. Những bài nhạc tập tành cũng chỉ là những bản mang âm điệu buồn chứ không còn rộn rã vui tươi... Thầy thường đăm chiêu, ít nói, và hút thuốc nhiều hơn. Nhiều buổi tôi đến nhà, chỉ ngồi chơi với các em mà không tập đàn bao nhiêu. Dần dần tôi cũng không còn đến học đàn với thầy nữa vì có nhiều thứ khác cần phải làm...


Khi tôi rời Pleiku, thầy đang ở Sài gòn. Tôi không có dịp gặp thầy một lần nào nữa. Mấy mươi năm xa nhà, thỉnh thoảng tôi có nghe tin của thầy. Năm 2010, tin thầy bị tai biến nặng. Tôi liên lạc và thầy có gửi thư cho tôi. Thật là xúc động khi thầy đang đau bệnh mà cố gắng viết thư. Thầy gửi tặng tôi bài nhạc thầy mới sáng tác và hình của Thầy. Đó là bức hình sau cùng tôi có.



Trước đây, khi nói chuyện với Quỳnh My, bọn tôi còn cười đùa khi nhắc đến chuyện chọc phá thầy cô, trong đó chuyện của thầy Hoàng Châu làm bọn tôi cười nhiều nhất... Bây giờ thầy đã không còn nữa....


Thầy ơi, con đã học được niềm đam mê âm nhạc ở thầy ngay từ khi thầy dạy con những nốt nhạc đầu tiên, nhưng con đã không có được cái ý chí theo đuổi âm nhạc như thầy, vì con đã bỏ dở dang tất cả những món đàn con học. Hôm nay đây, ngồi viết lại những kỷ niệm với thầy, con rất tiếc vì đã không tiếp tục theo đuổi cho đến nơi đến chốn những điều thầy dạy con từ bước khởi đầu. Con xin tạ lỗi với thầy. Thầy mãi mãi là một người thầy kính yêu của con.



Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
12 tháng 6 năm 2013
 
 
Attached Image(s)

Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:Khóc Thầy - 16.06.2013 22:54:15
 
Chị Ly thương,
 
Vậy là chị bớt bận rồi phải không? Vui khi thấy chị có chút giờ đi ngao du thiên hạ
 
Cám ơn chị đã chúc NH vào ngày của chàng....
Cũng tại vì ngày này mà NH phải "lăng quăng" cả hai ngày, hôm qua và hôm nay.
Bây giờ NH phải chạy. Sẽ trở lại tám với chị sau nha.
Chúc chị ngày vui.

Thương mến
 
 
Tặng chị hoa trong vườn nè,
 
 
 
 
Attached Image(s)

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 10.07.2013 00:24:20
 
 
 
 
 
Ngày Mới
 
Sáng thức dậy sớm, nắng hè đã chiếu rực rỡ ngoài vườn tràn vào trên bàn từ khung cửa sổ. Tự nhiên thấy lòng thanh thản và muốn làm một việc gì đó, muốn bắt đầu một chuyện gì mới mới một chút. ...

Hình như nên bắt đầu một thói quen mới, mỗi ngày thức dậy viết vài hàng. Buổi sáng tóc thảnh thơi, ý nghĩ tràn trề trong đầu, chẳng bao giờ viết ra mà cứ xoay qua xoay lại trong đó một mình. Thôi thì làm siêng, gõ xuống cho rảnh trí. Biết đâu mai kia đọc lại cũng mua vui được vài phút?


À, cái pc lại dở chứng. Sáng nào cũng vậy, nhấn vào cái rún của nàng Dell để đánh thức nàng dậy. Vậy mà nàng uốn a uốn éo hết cả tiếng đồng hồ. Khi ngồi vào máy, cái đầu tiên thấy trước mắt là : Mozilla Firefox Not Responding. Lại phải ngồi chờ. Thêm ít nhất mười phút nữa mới vào được. Mở hộp thư ra, lại chờ, không dám nhúc nhích vì đã bị nhiều lần. Táy máy với con mouse thì nàng Dell lại nằm ăn vạ, cứng ngắc không động đậy nữa. Cuối cùng vào được xem vài cái thư. Mở compose ra gõ những ý nghĩ vào đó, vui lắm. Trang chữ đầy kín, dài xuống... Thôi xong rồi. Tạm thời save và đóng lại, đi ăn sáng rồi sẽ trở lại tính sau.

***************


Trở lại, hí hửng mở hộp thư ra, tìm vào bản nháp đã save... chưng hửng... chỉ còn lại dăm hàng... Ủa, đã cẩn thận click vào chữ save rồi mà. Hay là nhìn nhầm. Kéo con mouse chạy lên chạy xuống, chả thấy gì cả. Thôi rồi, thùng thư hôm nay giở quẻ. Mất hết công lao gõ gõ... Những ý tưởng của buổi sáng còn đó nhưng không còn hứng thú gì để gõ nữa. Cố dằn lòng để không nổi nóng liệng cái keyboard xuống đất cho hả giận. Hôm nay thử tử tế một lần xem sao... Ừ làm người hiền lành ngó bộ dễ thương hơn. La hét, mọi người trong nhà chạy lại hỏi han thì xí hổ lắm.


Đó, ý muốn bắt đầu một cái gì mới mới một chút đã thành hình và ra được những ý nghĩ vụn vặt như vậy. Thôi thì mưu sự tại nhân mà thành sự tại cái thùng thư nhé. Hãy cứ vui như không có gì xảy ra.


Nguyệt Hạ

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2013 12:18:21 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 14.07.2013 08:37:15
 
 
 
Trông mưa

Hai ngày rồi, trời âm u, không có nắng. Đêm trời muốn mưa nhưng không mưa được. Khí nóng hầm thật khó chịu. Một giờ khuya, tôi nghe vài giọt mưa lát đát bên ngoài. Mong nghe tiếng mưa rơi vì tôi rất thích mưa. Nơi tôi ở mưa là chuyện hiếm hoi. ​​Chốn xưa ngày nào có nắng là mừng, còn bây giờ hôm nào nghe mưa thật là quý.


Từ nhỏ đến lớn ở xứ mưa nên tôi rất yêu mưa. Khi đi học từ mẫu giáo cho đến trung học, chuyện lội mưa là bình thường. Hết học rồi, dầm mưa đi chơi với bạn cũng không có gì lạ. Mấy mươi năm xa nhà, không có dịp nào được đi dưới mưa nữa, thèm và ao ước được về lại quê xưa. Về lại chỉ để đi trong mưa, tìm lại cảm giác ướt loi ngoi của ngày nào, không biết có còn gì thích thú? Chắc chắn là không, nhưng vẫn thầm mong ước trong lòng.


Nửa khuya về sáng, trời đứng gió, vài giọt lắc rắc rồi thôi. Tôi nằm im nghe ngóng và chờ đợi. Mưa ơi, sao mưa không đến, nơi đây người ta cũng đang cần nước lắm đấy. Tôi mong được nghe lại tiếng nước gõ đều đặn trên mái nhà, tiếng nước lao xao rơi xuống từ cành lá ngoài sân. Thèm ghê lắm hương mưa, mùi nồng nồng bốc lên từ mặt đất nóng khô khi những hạt mưa trải xuống. Lần nào cũng vậy, nếu đang ở nhà, khi trời chuyển mưa tôi mở cửa chạy ra ngoài để hít hà cái mùi ngai ngái. Nhớ ngày còn nhỏ, mỗi lần đang nắng chợt mưa, người lớn hối hả bảo con trẻ vào nhà, vì hơi đất xông lên sẽ mang bệnh. Tôi chưa bao giờ bị bệnh vì hơi đất nên không biết sợ, vẫn cố hít hà cho đầy lồng ngực cái mùi xông lên từ mặt đất.


Chỉ là hơi đất, chỉ là hương mưa mà sao tôi không quên được....


Nguyệt Hạ

 



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 18.07.2013 08:54:21
 
 
 
 
 
Bút Chì Bút Mực
 
Tôi biết viết thư từ khi còn rất nhỏ, hình như lớp ba lớp tư gì đó. Hầu hết là thư gửi thăm bà con nội ngoại khi năm hết tết đến hay dịp sinh nhật, cưới hỏi. Tất cả chị em trong nhà ai cũng phải viết thư thăm họ hàng. Đến năm lớp năm tôi bắt đầu viết thư cho bạn. Bạn gái gặp hàng ngày trong lớp, vậy mà về nhà cũng viết thư để ngày mai đưa cho nhau. Khi ấy, đi học dùng ngòi bút lá tre chấm mực tím nên thư từ tôi cũng dùng mực tím. Trong suốt mấy năm trung học ai dùng bút pilot thì kệ, tôi vẫn mang đi học bình mực tím và những ngòi bút lá tre. Tôi viết nắn nót rõ ràng và ai cũng khen chữ tôi đẹp. Giấy viết thư thì lựa thứ pelure mỏng màu xanh da trời hay màu hồng nhạt, có khi màu trắng. Trên bàn học của tôi lúc nào cũng có một hộp giấy pelure đủ các màu. Khi ấy tôi trồng rất nhiều hoa violet ngoài vườn, thỉnh thoảng tôi còn ép những cánh hoa màu tím ấy vào giữa trang giấy viết thư. Đúng là con gái xí xọn.

Năm học lớp tám, nhận được lá thư đầu tiên từ một tên húi cua, anh họ của nhỏ bạn thân. Gọi là thư làm quen không đúng vì tôi đến nhà bạn hàng ngày từ bao nhiêu năm qua, đã quen với tên anh họ đó từ lâu. Gọi là thư tỏ tình cũng không phải vì trong thư hắn có nói gì đến tình tự đâu? Hình như hắn viết rủ tôi đi chơi thì phải. Nhưng lá thư ấy không lọt vào mắt ngọc.... Không phải tôi chê hắn ... Hắn không xấu trai lắm, tướng tá cũng cao ráo, cốt xì tô ra phết. Ăn nói giọng bắc kỳ cũng nhẹ nhàng. Tôi nhận lá thư từ tay nhỏ bạn. Lá thư không có phong bì, cũng tạm cho qua. Nhưng tờ thư gấp nếp không thẳng mà gần giống như là vò lại thành một dúm nhỏ. Về nhà mở ra xem, t
hư hắn viết trên giấy học trò, tờ giấy đôi rứt ra từ chính giữa cuốn vở. Chữ như gà bới, nhìn thấy hàng chữ méo mó trên tờ giấy nhăn nheo, tôi đọc thoáng qua và quên ngay.

Hàng ngày vẫn đến nhà bạn, vẫn thấy mặt tên húi cua ấy. Mỗi ngày đi học cùng đường, lúc nào cũng thấy hắn chạy xe đạp ngang... Tình cảm mới lớn không biết thế nào mà đặt tên. Tôi không ghét hắn, cũng không cảm thấy gì đặc biệt hơn so với bình thường. Thế là cứ tỉnh bơ, không có màn e lệ, không có màn mắc cỡ. Không biết hắn còn làm đuôi tôi cho đến bao lâu... có lẽ cho đến ngày thay đổi.

Bao nhiêu năm với chữ nghĩa, tôi vẫn viết và trung thành với những cây bút chì vì không còn có được ngòi bút lá tre với bình mực tím nữa. Sang bên này, bút chì cũng có nhiều loại cứng mềm khác nhau. Tôi chọn bút chì loại mềm nhất vì với cây chì cứng, tôi cảm thấy chữ nghĩa tôi không viết ra dễ dàng được.  Tôi không thích dùng bút nguyên tử từ những ngày mới vào trung học với cùng một lý do. Tôi vẫn viết trên giấy bằng chính những con chữ nắn nót của mình. Khi viết thư cho ai, tôi vẫn thích viết tay và gửi bưu điện. Bắt đầu bằng việc chọn một tờ giấy, viết ra những ý nghĩ trong đầu một cách nắn nót cẩn thận, đọc lại khi viết xong, gấp tờ thư ngay thẳng cho vào phong bì và đề tên người nhận, người gửi... Những việc làm ấy tuy nhỏ nhặt nhưng hàm chứa tất cả tình cảm tôi dành gửi đi. Và tôi biết, khi nhận thư, người nhận sẽ thấy và hiểu được những gì tôi gói ghém trong ấy.

Giờ đây, email dần dần thay thế thư từ gửi bằng bưu điện. Tiện lợi quá. Chỉ cần gõ gõ và nhấn nút là thư đến ngay trong vài giây.
Chữ viết càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Bao nhiêu chữ đã bị viết tắt và dùng những chữ khác thay thế để không phải gõ nhiều mẫu tự? ​Tôi cũng phải giao dịch với mọi người như thế vì không còn cách nào khác. Nhưng giống như viết tay, khi gõ chữ tôi cũng viết thư theo cách của tôi, với đầy đủ chân tình và ý tứ. Chỉ còn một số ít bạn bè vẫn gửi thư và thiệp chúc Tết cho nhau qua đường bưu điện.


Tôi vẫn giữ lại những lá thư đã nhận từ trước đến nay. Nhiều lần dọn nhà, mang ra xem muốn hủy nhưng không nỡ, lại cất đi. Tôi rất quý những lá thư nhận được vì tôi biết người viết đã gửi gấm tấm lòng của họ vào những con chữ viết cho tôi, cũng như tôi đã viết cho họ. Trong khi hộp thư của email, nếu muốn xoá, chỉ cần bấm nút là xong,  Đôi khi đọc lại vài cái email, tôi chả thấy tình cảm chỗ nào vì tôi biết người viết chỉ gõ gõ thật nhanh và gửi đi. Trong email tôi không cảm được cái tình thật sự. Đối với một số người tôi biết, họ thẳng tay gõ những lời lẽ ngọt ngào đãi bôi với những người mới quen qua internet. Và cũng chính những người đó, chuyện xoá thư, xoá tên trong email của họ quá dễ dàng. Việc làm đó chứng tỏ rằng họ có một tâm hồn trống rỗng. Chỉ như một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.

May mắn thay, tôi còn có được một số bạn bè mới cũ, thân cũng như sơ, dù bằng email, vẫn viết cho tôi với tất cả tâm tình. Những cái email qua lại của chúng tôi dài dòng văn tự, dài lê thê, nhưng không bao giờ chúng tôi hết chuyện để viết. Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.

Mấy mươi năm rồi, đôi khi nghĩ lại, giá mà ngày ấy tên húi cua viết chữ ngay thẳng hơn một tí, gấp tờ thư ngay hàng thẳng lối, có lẽ ... giờ đây tôi có chuyện khác để kể.​​


Nguyệt Hạ
July 16, 2013
 
 
 

diên vỹ
  • Số bài : 3604
  • Điểm thưởng : 0
Re:RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 18.07.2013 10:50:30
Nguyệt Hạ


  Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.




Trời ạ ...!  NH ác ! Cứ như là doạ người ta ấy ! j/k

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:RIÊNG MỘT GÓC TRỜI - 19.07.2013 00:56:14
diên vỹ


Nguyệt Hạ


Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.




Trời ạ ...!  NH ác ! Cứ như là doạ người ta ấy ! j/k

 
 
Hahaha...
Nhiêu đó không phải là hù dọa nàng "công chúa" kia ơi.
Mời sơ sơ chút xíu mà có kẻ "mủi lòng" rồi hử?

Thôi kệ, miễn sao "work" là được hé.
Hôm nào sẽ kể cho dv nghe chuyện của chữ "work" này.

Vui nghen.
NH



 



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
TRONG TẦM TAY - 09.08.2013 05:54:29
 
 
San Juan Capistrano Mission
 
 
TRONG TẦM TAY
 
Thỉnh thoảng khi ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm, đôi lúc tôi cũng thắc mắc đến hai chữ "bình an" ...  Hai cái chữ này nghe thấy đơn giản nhưng để thực sự có được không dễ chút nào.


Từ ngày biết chạy vạy lo cơm áo gạo tiền thì hình như hai cái chữ ấy đã biến đi khỏi cuộc sống thường nhật. Đời sống vật chất bận rộn làm gì có thì giờ để ngồi đó mà nghĩ ngợi xa xôi. Từ sáng đến tối, thức dậy là đủ một trăm thứ việc, làm sao cho kịp giờ, làm sao cho khỏi trễ... để đi ra khỏi nhà, đến trường, đến sở.  Tối về thì chạy đua với xe cộ ngoài đường sao cho về kịp giờ nấu cơm ăn cơm và tham dự những sinh hoạt buổi tối của con cái...


Cuối tuần trước, nhân ngày lễ Memorial, tôi cùng gia đình đi thăm một nhà thờ xưa ở vùng biển miền nam tiểu bang Cali. Cảnh nhà thờ xưa đổ nát chỉ còn lại những bức tường trơ trọi và tháp chuông, nhưng khuôn viên nhà thờ rất đẹp. Cây cối hoa cỏ và hồ nước tạo cho mình một cảm giác bình yên thoải mái. Nếu  chỉ vào để ngắm sơ thì đi một vòng khoảng vài chục phút là hết. Nhưng tôi đưa Thầy tôi, người đã trên 90 tuổi đi dạo, nên phải đi chậm và ngừng nghỉ nhiều lần. Vài tiếng đồng hồ nơi đó, đi qua khu vườn hoa, đi qua những bức tường cũ, nhìn ngắm những cái chuông còn lại... ngồi nghỉ ở hồ cá có hoa súng màu hồng màu vàng ... Đâu đâu cũng mang lại cảm giác thật sự thảnh thơi.


San Juan Capistrano Mission

Khi vào trong nhà nguyện, nghiêm trang, lặng tĩnh. Ngồi nghỉ và đọc vài bài kinh cùng dâng lời cầu nguyện. Tôi cảm nhận được mình đang có sự bình an. Thật giản dị. Tôi hiểu được rằng, chẳng cần tìm kiếm đâu xa, hạnh phúc là lúc này đây, tôi đang được đi chơi với người cha yêu kính và gia đình thương yêu của tôi.




San Juan Capistrano Mission

Không cần phải đến nơi nhà cao cửa rộng, không cần phải có mặt ở nơi xa xỉ hoành tráng... Chỉ cần một khoảng không gian yên tĩnh, với người thân có mặt quanh mình, ai cũng vui vẻ thoải mái, trong tâm không vướng bận gì, đó là bình an. Đơn giản như thế. Thời gian là của mình, không để những lo toan của cuộc đời rượt đuổi vòng quanh. Khi tôi đi dạo ngoài trời, tôi chú tâm vào cảnh vật, cây cỏ, cảm nhận được sự ưu đãi mình đang có từ thiên nhiên. Tôi cám ơn từng tia nắng ấm, từng làn gió mát, từng cánh hoa màu sắc rực rỡ, từng cành lá chao động lao xao... Cứ thầm nghĩ và tạ ơn trong lòng, mình đang còn may mắn được có dịp đi thăm nơi này chốn kia, còn được mạnh khỏe đi đứng, chưa cần phải nhờ đến ai dìu dắt, vẫn còn được nhìn ngắm mọi thứ chung quanh bằng chính đôi mắt của mình, tai vẫn còn nghe và đầu óc vẫn còn suy nghĩ được... Tất cả những thứ hàng ngày mình vẫn có nhưng hình như hiếm khi mình dừng lại để "biết ơn" (appreciate) sự có mặt đó.




San Juan Capistrano Mission

Một ngày nghỉ lễ qua đi thật vui,  tôi trở về nhà với tâm trạng thật thoải mái và yên lành.


Nguyệt Hạ

Cuối tháng Năm, 2013


Bạn thương mến,

Nguyệt Hạ viết bài này cách đây hơn hai tháng và bài viết bị bỏ quên. Hai tuần lễ sau ngày đi chơi là Father's Day, cả nhà đã có hai ngày cuối tuần thật vui Cha con sum vầy. Qua hôm sau Nguyệt Hạ bị đau chân và không đi được gần ba tuần lễ.

Có bị đau và nằm một chỗ mới nhận ra mình đã "dùng" cơ thể mình một cách tự nhiên mà không bao giờ nghĩ rằng, tất cả những gì mình có là do ân sủng của Ơn trên ban cho và có thể mất đi không biết lúc nào. Thêm một lần nữa, Nguyệt Hạ biết rằng cuộc sống này quá ngắn ngủi và mọi chuyện bất trắc có thể xảy ra vào những lúc mình không ngờ trước.

Hôm nay Nguyệt Hạ gửi đến bạn, những người bạn yêu mến của Nguyệt Hạ một chút tâm tình chia sẻ. Xin hãy giữ chặt mối dây thân ái bạn nhé.

Thương mến,
Nguyệt Hạ
Aug 08, 2013
 


Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
CHỮ CHO NGÀY TỰU TRƯỜNG - 20.08.2013 08:14:50
 
 

Chữ cho ngày tựu trường


Sáng nay, buổi đầu tiên sau mười tuần lễ nghỉ hè học trò trở lại trường. Mẹ và con cũng chuẩn bị cho ngày này từ cuối tuần. Sau hai chuyến đi chơi về, hai mẹ con đi mua bút viết giấy mực và sắp sửa backpack sẵn sàng. Tối qua mẹ đi chợ mua đủ các thứ để con tự làm thức ăn sáng và lunch mang theo. Con đi học mà mẹ cũng nôn nao.

Đã xa lắm rồi thuở cầm sách gõ guốc đến trường trong lứa tuổi ngây thơ của bố mẹ. Sau này dù bố mẹ có đi học lại, cũng là đi học, cũng mang cặp vở, cũng bút mực giấy trắng nhưng không còn được tâm trạng vô tư như xưa. Hàng ngày mẹ thường bảo con, enjoy every day, time is flying. Mẹ đã giảng giải cho con hiểu, đến khi ra khỏi trường và đi làm, đương đầu với áp lực của công việc, con sẽ thấy tiếc nuối vô cùng những ngày cắp sách. Lúc đó có muốn trở lại cũng không được nữa...

Con thường thắc mắc, có quá nhiều bài vở, tại sao tuổi trẻ các con không được thong thả chơi đùa... Làm sao mẹ nói hết cho con hiểu? Cuộc sống đi theo kỹ thuật tân tiến, mọi thứ chạy đua, không còn như xưa thời của bố mẹ. Lúc ấy, chưa có computer, chưa có internet, chưa có cell phone, vv và vv... Thời gian rãnh rổi và tuổi thơ được thật sự là tuổi thơ. Bây giờ, ngoài việc học từ sách vở các con có quá nhiều thứ chung quanh để khám phá, để tìm hiểu. Chưa kể đến nhiều thứ ở internet hay trong sách vở, hàng ngày những chương trình truyền hình cũng có rất nhiều điều đáng học hỏi. (Dĩ nhiên không nói đến những chương trình vô bổ). Trí óc các con còn vô tư chưa phải lo nghĩ chuyện đời, con học được nhiều chừng nào tốt chừng đó. Bố mẹ vẫn thường tiếc thầm cho mình, khi lớn lên đã không có đủ phương tiện để học hỏi như thế hệ các con bây giờ. Con không hiểu rằng, để theo kịp những đòi hỏi của việc làm, bố mẹ phải vừa làm vừa học. Và trong đầu có một trăm ngàn thứ để lo toan, học thêm không phải đơn giản.
 
Con yêu thương, con tạm rời xa sách vở và đã rong chơi cùng bố mẹ trong suốt mùa hè, bây giờ là lúc con trở lại trường lớp với bạn bè và hãy cố gắng trong chuyện học của con. Còn rất nhiều thứ cho con học và hãy thu lượm thật nhiều khi được giảng dạy, đó là một phần vốn liếng cho cuộc sống khi con ra đời.

Mẹ biết con rất thích đọc những lá thư mẹ viết cho con. Đây là một món quà đầu năm học, hôm nay đi học về con sẽ rất vui khi đọc những giòng chữ này. Hãy cố gắng từ ngày đầu tiên con nhé.

Thương yêu,
Mẹ của con





Nguyệt Hạ
Aug 19, 2013
 
 
 

Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:CHỮ CHO NGÀY TỰU TRƯỜNG - 20.08.2013 23:34:45
 
Hello Công Tử Lỳ,
Lúc này thấy Công Tử Lỳ xuất hiện đều đặn chắc là bớt bận rộn việc đời rồi?
Vui lắm khi thấy dấu tay dấu chân Công Tử rải rác đây đó.
Chuyện trường học nơi này, họ muốn nghỉ hè sớm để đi travel được dễ dàng hơn nên cho nhập học sớm đó mà. Các nơi khác vẫn còn nghỉ hè cho đến tháng chín mới trở lại.
 
Em chúc Công Tử Lỳ luôn vui và khỏe để dạo phố tiếp nha.
Nguyệt Hạ
 



Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:CHỮ CHO NGÀY TỰU TRƯỜNG - 22.08.2013 05:04:11
 
Chàng Công tử Lỳ ơi,
Lần đầu tiên Nguyệt Hạ nghe câu này:

Ct.Ly

- Tháng 7 là tháng ăn chơi , Tháng 8 nằm nghỉ , BBQ dài dài đó sao ???? 

năm nào cũng được vậy thì thích lắm.
 



Khg rãnh gì đâu, khg làm việc ở ngoài thì có việc trong nhà,

Xời ơi, việc của mình là việc không tên không bao giờ hết mà...
 


anh Ngụy Xưa đã khoát áo ra đi vội vã, vì tàu sắp kéo neo rời bến

Ct.Lỳ không thấy anh Ngụy Xưa bảo là: "Biển nhớ tên anh gọi về" đó sao?
 
Thôi chàng Công tử Lỳ ráng lì thêm một chút làm thêm việc cho xong há
 
Em chúc chàng Công tử Lỳ luôn khỏe mạnh để phục dzụ thiên hạ dài dài nghen.
 
Thương,
Nguyệt Hạ
 
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
17-MILE DRIVE - 28.08.2013 08:05:31
 


The Lone Cypress - Pebble Beach, California
Photo by Nick Pham © - 2013
  

Pebble Beach, California
Photo by Nick Pham © - 2013
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2014 23:53:54 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
ĐÊM - 05.09.2013 03:55:02
 
 
San Juan Bautista Mission
 
 
------ ĐÊM ------

Đêm ... Nhìn ra cửa sổ...
Trời lặng không một ngọn gió. Cây cỏ đứng im ru.
Đêm ... Không trăng không sao ...
Những ngọn đèn đường trải dài từng vệt đen gầy trên mặt lộ.... Nhìn bóng những cây đèn đường đứng yên tr
ông giống như bóng người cô đơn đang lặng lẽ bước từng bước nhỏ... Vệt đen trải dài, xa thẳm, dài lêu nghêu, càng nhìn càng thấy nỗi cô liêu đang loang tỏa chung quanh.


Nhìn xa hơn, bóng cây lớn toả trùm lên bụi cây nhỏ dưới chân. Ánh sáng từ ngọn đèn đường chìm lẫn trong tàng cây nhìn từ xa giống như một cây vàng dựng lên giữa đồng không mông quạnh. Cây với cành vàng, cây với lá vàng, cây với quả vàng... Đẹp. Ánh vàng hắt hiu đủ để quyến rũ ánh mắt phóng tầm nhìn xa hơn nữa, cao hơn nữa. Trên ngọn cây còn tí xíu ánh sáng như vòng hào quang vương miện chung quanh. Tự nhiên trí tưởng tượng dẫn dắt lên cao hơn ngọn cây, hình như có một thế giới khác nơi đó.


Từng bậc, từng bậc, tầm mắt đi theo luồng ánh sáng lên cao hơn. Vẫn còn màu vàng dịu dàng lan toả. Huyền bí ẩn chìm, chung quanh là màn đêm, chỉ một vùng sáng hào quang, không tưng bừng nhưng rực rỡ, không chói chang nhưng đủ rộn ràng ... Không một ngọn gió vi vu nhưng hình như tàng cây bắt đầu xôn xao phe phẩy...


Qua những khoảng trống ngang dọc bởi những cành cây, len lỏi vào trong khung cảnh huyễn hoặc là những bậc lên cao dần. Như có ai dẫn đường, ánh mắt leo lên từng bậc từng bậc, mãi chót vót trên đỉnh cao là một cái ngai, một cái ghế hình dáng như một cái ngai thì đúng hơn. Không gian tĩnh mịch nhưng không cho cảm giác ghê rợn.


Háo hức, tò mò, ánh mắt muốn lên cao hơn, muốn lên đến tận đỉnh để nhìn, để sờ vào cái ngai trên cao ấy. Để làm gì không biết, giờ này hình như tâm trí để yên cho ánh mắt toàn quyền định đoạt. Không nghĩ suy xa gần, không tính toán hơn thiệt, trí óc đang nghỉ ngơi hoàn toàn. Nhẹ, nhẹ tênh, tâm tư không vướng bận gì, ngay cả hơi thở cũng không còn được chú ý đến.


Ánh mắt càng lên cao, càng thấy rõ hơn chiếc ngai vàng trước mặt. Do dự, ngập ngừng, ánh mắt lưỡng lự không muốn lên cao hơn nữa. Thoáng qua trong tiềm thức, đến tận nơi làm gì, nhìn tận mắt làm chi, nếu đó chỉ là giấc mơ? Nếu đó chỉ là hình ảnh hư ảo, sờ vào sẽ tan biến thì sao? Sẽ bị hụt hẫng chăng? sẽ thất vọng đến chừng nào? Hình ảnh từ xa thật hào nhoáng chắc gì đến gần sẽ là thật? bao nhiêu lớp sơn bôi vẽ có thể sẽ rơi rụng khi chạm vào?


Quay lại, ánh mắt tự nhủ, thôi đành để ngai vàng yên ổn nơi đó. Cao hay thấp cũng nên để yên. Nhìn từ xa vậy là được rồi. Khoảng cách quá gần sẽ làm lung lay vùng hào quang đang lung linh toả sáng. Bước vào vùng mê hoặc ấy, hoặc sẽ thất vọng khi mọi sự tan biến, hoặc sẽ đụng chạm phải thực tế phủ phàng của bề mặt sau lưng.


Ánh mắt vui vẻ quay về. Đường đi xuống từng bậc từng bậc cũng không khác chi lúc đi lên. Vẫn màu vàng huyền bí bao trùm khoảng không giữa những cành cây. Càng xuống thấp cây lá ít phe phẩy hơn. Rồi bóng đen trải dài của những ngọn đèn đường hiện ra. Ánh mắt thu tầm nhìn lại, quay nhìn lên ngọn cây một lần nữa.
 
Trong màn đêm tĩnh mịch bao trùm, vùng ánh sáng vàng dịu ấy vẫn hiện hữu, rõ ràng, mời gọi và quyến rũ. Có cái gì đó thu hút... Quay đi ánh mắt biết rằng, mỗi đêm mình sẽ có một nơi chốn đi về thật ấm áp và gần gũi.

Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Sept 04, 2013

 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2013 11:01:26 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Cây Thời Gian - 12.10.2013 03:24:47
 
 
 
Cây Thời Gian
 
 
Buổi sáng nghe mưa lắc rắc ngoài hiên, đang mùa thu trời đã chớm lạnh. Thấy có hơi nước nặng trong không khí buổi tinh mơ.  Tôi thức sớm muốn đãi chồng con một buổi điểm tâm thịnh soạn hơn ngày thường vì tối qua con đi tập đá banh về muộn, bài làm chưa xong... Con hỏi bài, bố phải thức khuya để giảng giải cho con...

Bột, trứng, sữa, dầu ăn ... tất cả quậy đều để làm bánh. Một ít ham, cheese và trứng để làm trứng chiên cho con. Sữa, nước cam, một ít trái cây và nấu nước pha cafe ... Lấy khuôn bánh và hộp khuôn giấy nhỏ trên đầu tủ, lúc cho bột vào mới để ý là khuôn giấy dành cho ngày lễ Giáng sinh. Một chút bâng khuâng, gần cuối năm rồi đó sao. Nhìn tấm lịch trên tường, một phần ba của tháng mười rồi. Chưa đến hai tháng nữa sẽ là Lễ Tạ Ơn. Rồi đến Giáng sinh rồi Năm mới...
 
 
 
 
Thời gian thật sự cuốn tôi trôi đi như giòng nước lũ. Sáng đi tối về, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ. Có bao giờ ngừng nghỉ? Hình như là không. Từ ngày lập gia đình đến nay. Tôi xoay vòng với đời sống bận rộn. Lúc còn độc thân hình như mình nắm giữ được giờ giấc quanh mình. Một ngày thấy như dài hơn, làm được bao nhiêu thứ. Từ sáng đến trường học, trưa về nấu cơm, chiều đi làm đến tối. Vài buổi tối trong tuần còn có lớp ở trường... Cuối tuần, hát hò vui chơi với bạn bè, ngày tháng dài ra, không bao giờ phải vội vã.

Cuộc sống thay đổi từ từ khi không còn sống cho riêng mình nữa. Có đôi có cặp đồng nghĩa với chia đôi thời gian của mình. Hạnh phúc vui vầy thấy thời gian qua nhanh.  Có những lục đục hục hặc với nhau thấy ngày tháng dài thê lương. Thêm một nhân vật xuất hiện, thời gian mình chia ba, chia thêm với những phần nhỏ, càng ngày càng nhỏ hơn dành cho cha mẹ, anh chị em và bạn bè. Dần dần tôi thấy phần thời gian dành cho mình càng bớt đi, ngắn lại và hầu như không có khi dồn hết để lo cho con. Đó là niềm vui, đó là lẽ sống của tôi. Không phàn nàn, không trả giá, tôi hạnh phúc khi có con và được lo lắng cho con. Tôi an tâm khi thấy gia đình đầm ấm sum hợp.

Tôi không cần thời gian cho riêng tôi nữa. Để làm gì nếu mọi việc tôi làm với mục đích mang lại niềm vui cho những người thân yêu của tôi. Phần thưởng tôi nhận khi cuối ngày con kể lại những gì làm được ở trường lớp. Niềm vui tôi có khi trong bữa ăn chồng con tấm tắc khen ngon những món tôi làm ... Hình như bấy nhiêu đó là quá đủ cho tôi. Tôi đã đầu tư thời gian công sức để chăm sóc gia đình và thấy được tôi có món lời quá lớn.

Thì những ngày cuối năm cứ việc đến, tôi không còn thắc mắc tại sao thời gian trôi nhanh nữa. Tôi cũng không còn ước ao có thêm một tí thời gian cho riêng mình như đã từng mong muốn. Cây thời gian của tôi đã lên và cho tôi hoa trái mượt mà, món quà vô giá tôi nhận được.

 

Nguyệt Hạ

(Lt - TD)
Oct 9, 2013
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Cà Phê Sáng - 12.11.2013 05:28:42
 
 
 
 
 
Cà Phê Sáng
 
Tiếng bàn ghế va chạm mang nàng trở lại thực tế, buổi họp vừa chấm dứt. May mà nàng đang ngồi ở góc bàn nên không ai thấy nàng đang mơ màng. Nhíu mày để nhớ lại những gì ông boss đã nhắc nhở, hình như cũng mấy điểm cần thiết và quen thuộc, cứ như bài học thuộc lòng của học trò. Một cái vỗ vai nhẹ làm nàng giật mình,
- Đi ăn trưa với tôi nhé.

Một người bạn mời, nàng uể oải gật đầu. Đi cho vui, ngồi lại ở sở trưa nay thế nào cũng có màn rơi nước mắt vì cái chuyện ... vô lý...

Về phòng cất giấy tờ, lấy ví quàng vai nàng đi ra cửa, người bạn đang chờ. Xuống nhà xe, người bạn lịch sự mở cửa xe cho nàng. Trưa hôm nay, nàng để người ấy chọn nhà hàng, lâu lâu dễ tính một tí cho người ta vui. Họ đã chìu chuộng nàng bao nhiêu lần rồi. Ở cái hãng máy bay này, nàng như một vật lạ từ hành tinh khác rơi xuống. Nàng không giống những phụ nữ khác đã làm ở đó từ trước. Hôm kia nghe Dana, nhỏ bạn gốc Africa làm cùng phòng, nói nhỏ với nàng,
- Tụi nó nói với nhau, muốn đi ăn trưa với bạn phải xếp hàng lấy số đó.

Nàng không tin ở tai mình khi nghe Dana nói như vậy. Nàng thường nói chuyện với Dana, con nhỏ tính tình dễ thương lắm. Có hai đứa con nhỏ, Dana không có bằng cấp gì nên chỉ được làm những việc lặt vặt trong văn phòng. Họ cũng không muốn Dana trả lời điện thoại.
- Đừng nghe tụi nó đồn bậy nhé Dana.
- Tôi nói thật cho bạn biết, mấy tên ở phòng QA nói đó, còn bọn kỹ sư bên Laverne nữa.

Nàng ầm à ầm ừ cho qua, không cãi với Dana. Ở đây, đàn ông nhiều, đàn bà cũng không thiếu nhưng độc thân thì chỉ có một mình nàng. Mấy mụ kia còn trẻ nhưng hình như ba bốn mụ ly dị chồng.

Tiếng người bạn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng,
- Đến rồi, xuống đi chứ.
- Oh sorry, tôi có để bạn chờ lâu không?
- Không sao, chỉ vài phút.

Người đàn ông lịch sự giữ cánh cửa cho nàng, trong tiếng động ồn ào của buổi trưa nơi nhà hàng, người ra vào tấp nập, nàng thoáng thấy một mái tóc quen quen. Không cần nhìn kỹ nàng cũng biết đó là ai. Cảm thấy mệt mỏi, nàng quay sang nói chuyện với người bạn đi cùng, cố tình quên đi hình ảnh đang làm nàng nặng lòng...

Suốt buổi ăn nàng biết có cặp mắt nhìn sau lưng. Cứ như cái gì làm nhột nhạt sau mái tóc... Thôi kệ, nàng phớt lờ, vui vẻ ăn uống, nói chuyện. Tính sau, thêm một bữa trưa cũng chả chết.
 
*****

Tiếng điện thoại cắt đứt giòng suy nghĩ, nàng nhấc máy,
- Maria, Andy insisted that you make coffee in the morning when he has the meeting.
- Samantha, I told you already. I don't drink coffee. I don't know how to make it.
- I know. I told him, but he still wants you to be there in the morning.
- For what? I don't do that job.
- Maria, you don't have to do anything, I will make the coffee, you just bring to him, only for him and be there in the meeting room.
- Oh, man, why does he want to give me hard time.
- I told you. Please just be there. Only when he has meeting. Don't make him mad. We all need our jobs here.

Chả biết trả lời sao, nàng gác máy. Nghĩ lại thấy tội nghiệp cho những người đàn bà trong hãng... Andy, chủ hãng, là một người Anh trẻ tuổi, bỏ tiền ra làm chiếc máy bay riêng. Những người làm ở đây đến từ một hãng máy bay bị phá sản. Họ cần việc làm. Khi nhận việc, nàng có văn phòng riêng và làm những việc riêng của mình. Từ ngày Andy ghé lại thăm hãng và nói chuyện với nàng một chốc, thỉnh thoảng Andy hay gọi điện thoại hỏi thăm nàng... Lúc đầu, nàng không để ý lắm, cho rằng đó là chủ hãng muốn xem thử người làm mới ra sao. Dần dần, những cú điện thoại hỏi thăm nhiều hơn. Nàng vẫn giữ khoảng cách... Andy còn nói xa nói gần, mời nàng đi nghỉ vào dịp lễ Valentine hôm nọ. Chả bao giờ nàng nghĩ đến chuyện sẽ đi chơi với Andy. Bây giờ thì đến chuyện cà phê sáng... Trong sở hình như ai cũng thấy Andy thích nàng. Và bây giờ Andy đang muốn dùng quyền làm chủ để buộc nàng phải mang cafe cho hắn khi có meeting buổi sáng thứ hai.


Ý nghĩ quit job hiện ra trong đầu. Nàng chả cần phải làm ở đây nếu tên chủ muốn show off nàng như thế... Samantha đã kể, Andy rất giận khi nàng từ chối mang cafe những buổi meeting trước. Những người khác năn nỉ nàng, đừng làm Andy giận vì sợ Andy sẽ đuổi việc họ nếu hắn không vừa ý. Nghĩ đến đó, nàng thấy chán nản. Đối với mình, nàng có thể nghỉ việc và tìm việc làm khác, không khó gì. Nhưng thấy thương cho những người đàn bà nơi đó....
Buổi trưa đi ăn với Dana. Thương nhỏ bạn hiền lành. Kể cho Dana nghe chuyện cafe... Dana nhìn nàng một lúc lâu rồi nói,
- Không biết nói gì với bạn. Mình khác nhau về văn hoá, tư tưởng, cách sống. Đối với người nước tôi, serving coffee không là vấn đề.
- Cám ơn bạn đã thấy được sự khác nhau giữa hai lối sống và cách suy nghĩ của hai dân tộc. Tôi không phê bình ai nhưng đối với tôi, tôi không muốn làm công việc đó.
- Dù sao bạn cũng đang sống trên đất nước này, quên đi một tí được không?

Nàng ngỡ ngàng, nghe lời nói của Dana. Thì ra nàng hơi cứng đầu và bảo thủ. Ừ nhỉ, nàng đang sống ở đây, có phải ở quê nhà đâu mà vẫn còn giữ những ý nghĩ "phong kiến" ấy... Đúng ra mang cafe ra cho Andy cũng không phải "big deal" gì. Bọn đàn bà con gái trong hãng đã xầm xì, ghen tị, vì Andy chưa bao giờ muốn ai làm chuyện này cả. Bây giờ khi yêu cầu thì nàng phản đối làm ai cũng ngạc nhiên. Hình như đối với họ, điều ấy là một đặc ân...


Ừ thì thôi, sẽ quên mình một tí. Đừng cứng đầu gàn bướng nữa. Có ai biết mình là ai ở nơi này nhỉ? Chỉ mình tự biết mình "là ai" thôi mà. Thế thì sẽ phải vui vẻ mang cafe cho Andy mỗi sáng thứ hai, và cũng sẽ phải mang cái mặt nạ hân hoan ngồi bên cạnh hắn trong mỗi buổi họp hàng tuần... Ừ thì sẽ làm cho thêm một người vui vẻ, và thêm vài người bớt lo lắng. Mình đã cố gắng không làm ai phải phiền lòng vì mình.

Thôi thì cứ tự cho là mình có sứ mạng cao cả vậy...

Trong vài ngày, nàng giải quyết được vài việc bận lòng thời gian qua. Hình như quên mình đi đã giúp nàng đi đến mấy cái quyết định ấy. Thôi cũng được. Rồi cũng xong. Cứ tạm vui với mọi người chung quanh để mình được vui lây. Quên mình một tí mà được việc. Hình như trong hãng, Andy sẽ là người cười tươi nhất mỗi sáng thứ hai. Ghét.

Nguyệt Hạ
Nov 11, 2013
 
 

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Cà Phê Sáng - 12.11.2013 10:23:08
"Cà Phê Sáng" đã được mang vào thư viện.
 
Cám ơn NH nhé.

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:Cà Phê Sáng - 12.11.2013 13:18:21
 
NH xin cám ơn anh Ngụy Xưa rất nhiều.
Chúc anh chị luôn có những ngày tháng thật êm đềm và bình an.
 
Thân kính,
Em Nguyệt Hạ
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
50 xu - 25.11.2013 02:30:09
 





50 xu

Chiều qua con đi học về, báo cáo,
- Mẹ, con không hiểu tại sao, hôm nay con bán kẹo bị mất 50 xu nữa.
Con có vẻ rất giận, bực bội và nóng nảy.
- Nói cho mẹ nghe từ đầu, rõ ràng ra sao.
- Con turn in 21 đồng rồi lấy thêm một hộp kẹo thứ hai để bán. Trong giờ học kế tiếp con bán được 26 gói là 13 đồng, nhưng con đếm lại chỉ còn 12.50 đồng thôi. Con không hiểu tại sao.
- Con nhớ lại thử xem, có thối tiền nhầm cho ai không?
- Con có đếm kỹ khi thối lại. Mẹ cho con 50 xu bỏ vào đó cho đủ được không?
- Dĩ nhiên là mẹ sẽ cho con. Nhưng mẹ vẫn muốn con cẩn thận hơn với vấn đề tiền bạc.
- Con cám ơn mẹ.

Thứ hai đầu tuần, lớp nhạc của con bắt đầu tuần lễ fundraising hàng năm, kiếm thêm tiền bằng cách cho các em bán kẹo trái cây tại trường. Năm trước con chỉ bán được một nửa hộp và số còn lại con xin mua hết để có tiền giúp cho lớp.

Năm nay, con hên. Hai ngày đầu đã bán hết hộp kẹo. Ngày đó học về con cũng nói rằng, không biết tại sao con bị mất một đồng trong bì thư tiền bán kẹo. Thấy con buồn và thắc mắc hoài, tôi an ủi và cho con tiền bỏ vào cho đủ. Con rất nghe lời thầy cô và tuân theo mọi kỷ luật của trường lớp. Bán kẹo con có thái độ nghiêm trang trong chuyện mua bán, khi muốn ăn một gói, con nhất định phải trả tiền vào phong bì trước rồi mới lấy kẹo ra khỏi hộp ! Tôi biết con còn nhỏ, chuyện tiền bạc chưa rành nên khi cho tay vào túi, có thể tiền rơi ra mà không biết...


Thật là khó để dạy cho con chuyện tiền bạc.



Phải dạy như thế nào để con biết giá trị của đồng tiền mà không trở thành kẻ keo kiệt bủn xỉn? Phải nói làm sao để con sống rộng rãi mà không trở nên hoang phí? Phải chỉ cách gì để con không coi đồng bạc bằng cái mâm và tham lam vơ vét mọi thứ về phần mình? Và phải làm sao để con có lòng bác ái chia sẻ những gì mình có với người kém may mắn hơn mình trong cuộc đời ?

Nguyệt Hạ
Nov 21, 2013


dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:50 xu - 25.11.2013 15:24:40
...

Tuyet !


Nds

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:50 xu - 12.12.2013 03:28:48
dang son


...

Tuyet !


Nds

 
 
 
Eh?
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Biển và Núi - 12.12.2013 03:36:08
 
 
Biển và Núi
 
Hôm nọ đi chơi, thấy ngọn núi nhỏ không cao lắm, máu giang hồ nổi lên, một mình leo lên trong khi mọi người đang mải chụp hình với nhau...
 
 

 

Con quay lại thấy mẹ chót vót trên cao, chụp vài tấm hình.
Mọi người lên đến nơi, con hỏi,
- What get into you today, Mẹ?
- Nothing.

- Con chưa thấy Mẹ leo núi cao như vậy.
- Thì hôm nay thấy.
- What's next Mẹ? Mẹ sẽ làm gì bất ngờ nữa?
- Đã gọi là bất ngờ mà hỏi trước ...
 
 
 
 




Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Riêng Một Góc Trời - 15.01.2014 06:50:00
 
 
Chia một chút riêng ...

Những ngày nghỉ cuối năm và đầu năm, gia đình tụ tập, bạn bè gặp nhau. Tôi có một mùa lễ bận rộn và thật vui. Hết gặp nhau ở nhà này, lại hẹn nhau đến nhà khác. Không tiệc tùng quà cáp cầu kỳ, gặp gỡ chuyện trò là chính.

 
 
  Ông 94t với cháu 17t và chắt 3t
 

Qùa của tôi là một cái USB, chứa những tấm hình hai bố con đã chụp trong năm vừa qua, để dành đến ngày sinh nhật tặng cho tôi. Rất vui và cảm động.

Nhớ lại ...
Một ngày cuối tuần, chàng bảo tóc tôi có màu đỏ tự nhiên giống màu gỗ khi tôi đứng gần những món đồ gỗ trong nhà. Thì ra chàng chụp hình tóc từ sau lưng mà tôi không biết.
 

 
 
Con cho mẹ nhiều ngạc nhiên và đây là một,
 

 
Trở lại công việc sau hai tuần nghỉ sao mà ê ẩm. Ngày đầu tiên mở máy, nhìn một dọc email thấy muốn ngộp thở. Đọc hết mớ email đó là một chuyện, có giải quyết được mọi thứ không, lại là chuyện khác.

Mãi đến hôm nay mới tạm tạm, chia một chút riêng ở đây cho vui những ngày mới của tháng mới năm mới.

Nguyệt Hạ
Jan 14, 2014



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Thư cuối năm - 31.01.2014 05:52:28
 
 
 
 







Thư cuối năm gửi chị

Hôm nay là ngày em bận rộn nhất trong năm, chị có tin thế không?

Những ngày lễ cuối năm hay đầu năm tây dù bận rộn đến đâu cũng không cho em cảm giác như ngày cuối năm ta của mình.

Từ vài tuần trước em nghĩ đến những gì sẽ làm trong ngày này. Những việc lặt vặt trong nhà được thanh toán từ cuối tuần. Hôm nay chỉ đặc biệt dành cho nấu ăn. Em sẽ nấu nhiều món, sẽ có cúng giao thừa và sẽ nấu món để dành cho những ngày Tết. Cứ như phong tục từ ngày xưa không bao giờ thay đổi.


Em cũng mua trái cây và hoa, nhưng không theo những thứ trái người ta mua ở chợ. Em chỉ mua những trái tròn trịa và màu sắc tươi thắm, tránh những thứ gai góc. Sẽ nấu xôi chè và làm bánh mứt. Bánh chưng bánh tét cũng đã mua đầy đủ và dưa món dưa chua cũng đã làm xong.









Trên bếp là nồi măng kho. Một món không thể thiếu trong ngày đầu năm từ khi em bắt đầu biết nấu ăn. Kỷ niệm nhớ mãi, khi em được 8 tuổi, bác Đ. hàng xóm gọi em sang nhà sáng mùng một, lì xì và đặt em ngồi ở bàn ăn, để tô măng kho trước mặt bảo em ăn, có thêm bánh tráng mè nướng dòn nữa. Và những năm sau đó, năm nào cũng vậy. Không biết món măng kho ấy ngon như thế nào, nhưng em nhớ mãi và không bao giờ quên nấu vào dịp tết. Những năm gần đây em luôn luôn có măng khô từ quê nhà. Món quà của chính tay dì C. phơi khô và gửi cho.



 

Rất tiếc cây hoa đào của em năm nay ra hoa từ ngày rằm và đã tàn hết không còn nụ hoa nào cho em cắt vào chưng Tết. Thời tiết nóng lạnh bất thường làm cho cây hoa bị lầm lẫn như thế. Đêm nay em sẽ dọn bàn cúng giao thừa. Một tục lệ em không bao giờ bỏ từ ngày phải vào bếp lo chuyện cơm nước cho cả nhà.


Đúng giờ giao điểm giữa năm cũ và năm mới, cửa nhà sẽ mở toang đón tiết xuân đang về, nhang được thắp lên, trà nóng được rót ra chén và cả nhà sẽ đứng trước bàn khấn vái cảm tạ một năm bình an đã qua và cầu xin mọi sự tốt lành cho năm tới. Có hay không, tin hay không tin, năm nào em cũng làm và thấy tâm hồn mình thảnh thơi nhẹ nhàng trong những giờ phút giao thừa ấy. Rồi chúng em sẽ bước ra sân và hái lộc đầu năm. Một vài đóa hoa hay vài chiếc lá, thứ nào cũng được, đã gọi là lộc nên không cần chọn lựa. Những thời khắc đầu tiên của năm mới, em được đúng ngoài trời, trong lúc giao hoà như thế, không gì có thể diễn tả được tâm trạng em. Em chỉ biết thầm tạ ơn và tận hưởng mọi sự sâu lắng đang diễn ra quanh mình, những điều rất nhỏ mà mình thường bỏ qua khi quá bận bịu trong cuộc sống hàng ngày.

Chỉ mươi mười lăm phút thôi, em có cả một mùa xuân mới và sẽ vào nhà ngủ ngon sau khi chúc tụng nhau, trao đổi phong bao lì xì, ăn một miếng bánh mức gì đó và uống một ngụm trà.


Em đang viết trong giờ ăn trưa bỗng thấy có con cò trắng bay đậu trên mái nhà, em chụp hình gửi vào đây chị xem nè. Lạ lắm, chưa bao giờ em thấy con chim này ở đây.







Ngày cuối năm âm lịch của em là như thế. Em viết để chị biết em đang làm gì ngày hôm nay. Ngày mai có thêm những điều mới em sẽ kể chị nghe thêm.

Mong chị sẽ có một năm mới bình an và những điều tốt đẹp đến với chị.


Thương yêu,
Em của chị.


Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Ngày cuối năm



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Bức Chân Dung Đầu Tiên - 13.03.2014 05:41:15
 
 




Bức Chân Dung Đầu Tiên


Mười ba tuổi, học lớp bảy, cô giáo dạy Văn có việc gia đình phải nghỉ dạy , thế là lớp có ông thầy mới đến thế.

Ngày đầu thầy vào lớp, nhìn mặt, Thảo không thấy có cảm tình với ông ấy tí nào. Người gì mà cao nhòng, ốm nhom. Mặt mày xương xẩu không thấy có chút thịt nào hết. Thảo bé tí, thấp và nhỏ con nên nhìn lên thấy ông thầy cao lắm. Chỉ có cặp mắt bốn tròng đáng để ý. Mắt thầy lớn mà hình như hơi lộ. Nhìn vào mắt ông thấy tròng trắng nhiều hơn tròng đen, nhìn như xoáy vào người đối diện, Thảo quay mặt đi nhìn nơi khác.

Tưởng chỉ có vậy. Những ngày có giờ Văn trôi qua. Như thường lệ, Thảo thường được điểm cao trong lớp khi thầy phát bài luận văn. Giờ giảng bài, thầy cũng thường gọi Thảo trả lời những câu hỏi khi không thấy ai giơ tay. Lớp bảy, học trò còn ngây thơ, đi học chỉ biết chăm chỉ nghe và chép bài. Không bao giờ có thêm một ý nghĩ nào khác. Vậy mà...

Bọn con gái đồn đại sao không biết. Tiếng xầm xì lan ra. Thầy giáo mới thương nhỏ Thảo. Và động trời hơn nữa, nhỏ Thảo thương thầy lắm. Bạn bè nhìn Thảo với cặp mắt là lạ và cười cười với nhau mỗi khi Thảo đi ngang. Nhỏ bạn ngồi bên cạnh nói nhỏ với Thảo,
- Tụi nó đồn mày bồ với thầy dạy Văn đó.
Thảo chưa kịp trả lời, nhỏ nói tiếp,
- Có thiệt không?
- Ai nói vậy?
- Tụi nó đồn ầm cả trường rồi, mày không nghe sao?
- Tao không làm gì hết, tại sao có tin đồn?
- Làm sao tao biết được, tao muốn hỏi mày cho biết.
- Tao vẫn đi học về với mày hàng ngày, có gì khác mày biết chứ?
- Tao cũng thấy lạ. hỏi cho chắc ăn.

Mỗi buổi sáng Thảo đi xe lam đến trường, khi tan học đi về cùng nhỏ bạn. Giữa đường hai đứa chia tay vì nhà ở hai hướng khác nhau. Cho đến lúc đó, Thảo cũng không biết nhà thầy giáo ở đâu. Thật là miệng mồm học trò, cái bọn lanh chanh.

Sau buổi đó, Thảo đâm ra để ý thầy xem thử có gì lạ mà bọn nó tung tin đồn thất thiệt vậy. Nhiều lúc đang giờ học, cả lớp cắm cúi chép bài, ngửng lên, Thảo bắt gặp ánh mắt thầy đang đậu lại nơi mình. Hai ánh mắt chạm nhau, một hai giâỵ, thầy quay đi nơi khác. Trong tâm hồn của đứa con gái mười ba, hình như có làn sóng nhỏ gợn lăn tăn...

*****

Mười bốn tuổi, lên lớp tám. Thảo lại học Văn với thầy giáo cũ. Tuổi mới lớn, trổ mã, nhổ giò, cô nào vào lớp cũng thấy khác lạ và xinh xắn hẵn ra. Ngày đầu năm, Thảo chào thầy mà trong lòng cũng có chút gì đó ngại ngùng.

Tưởng rằng qua mùa hè, bọn con gái quên chuyện cũ, nhưng không. Bọn chúng lại càng xầm xì hơn nữa khi thấy lúc này Thảo trở nên một cô gái duyên dáng thướt tha. Thảo đã ít nói lại càng ít nói hơn nữa. Trong lớp Thảo gần như không còn mạnh dạn giơ tay phát biểu như trước. Mỗi lần phát bài, Thảo vẫn được điểm cao hơn mọi người, đó là điều hiển nhiên chứ không phải vì thầy thiên vị, ai cũng biết thế. Thầy vẫn đứng trên bục giảng bài, trò vẫn ngồi dưới nhìn lên nghe chăm chú. Có ai biết rằng, những gọn sóng lăn tăn trước kia đã tạo nên những vòng tròn làm chao động mặt hồ yên tĩnh trong lòng cô gái mới lớn.

Có một vài câu hỏi khi Thảo làm bài bình luận cuốn sách của Khái Hưng. Ngày mai nộp bài, Thảo không còn cách nào khác đành tìm đến nhà thầy để hỏi. Một lần tan học, tình cờ Thảo thấy thầy đi phía trước, cùng đường và thầy rẽ vào căn nhà nhỏ trên con dốc. Thảo mượn xe đạp của chị, chạy đến nhà thầy. Trong lòng hơi lo âu, sợ mấy nhỏ bạn thấy được lại tung tin đồn thất thiệt. Đến nơi, run tay Thảo gõ cửa,
- Ai đó?
Tiếng thầy vừa hỏi vừa mở cửa.
- Thưa thầy em muốn hỏi bài ngày mai.
- Em vào nhà đi.
Thầy mở rộng cửa cho Thảo vào và ý tứ để cửa mở toang.
Vài câu thăm hỏi xã giao, thầy bắt đầu chỉ bài cho Thảo. Chỉ có thế thôi, Thảo cám ơn thầy rồi xin về.

Bài thuyết trình hôm sau, Thảo được điểm cao nhất lớp. Thế là tiếng xầm xì nhiều hơn và bạn bè nhìn Thảo với ánh mắt khó hiểu. Một buổi, Thảo chịu không được nữa, tìm gặp thầy sau giờ học và khóc,
- Em không biết tại sao bạn bè đồn đại thế này thế kia.
- Em cứ bình tâm. Em không làm điều gì sai trái thì thôi. Tuổi này các cô hay có nhiều điều tưởng tượng. Rồi sẽ qua, em không nên để ý nhiều quá ảnh hưởng đến việc học.

Tự nhiên, Thảo cảm thấy gần gũi với thầy hơn vì có người hiểu và an ủi mình. Từ đó đi học không còn là một cực hình nữa, vào lớp giờ thầy, Thảo cảm thấy bình thường, không còn xét nét như ngày trước. Thỉnh thoảng, Thảo tìm thầy hỏi bài sau giờ học hay cuối tuần đến nhà thầy.


*****

Vậy là thân với thầy. Thảo biết thầy từ nơi xa đến đây nhận nhiệm sở sau khi ra trường. Thầy còn trẻ lắm, hơn Thảo sáu tuổi. Thầy ở đây một mình không thân nhân bà con, cũng chưa có bạn bè nhiều. Thỉnh thoảng Thảo đến thăm mang biếu thầy ít trái cây trong vườn nhà.

Thảo lấy tấm hình từ trong cặp ra khoe thầy. Bức hình chân dung của cô gái mười bốn, tóc dài đen nhánh, mắt mũi miệng khuôn mặt trái soan đầy đặn, tất cả đường nét hài hoà toát ra vẻ đẹp ngây thơ trong sáng. Thầy nhìn tấm hình thật lâu. Hình như thầy chưa bao giờ nhìn kỹ mặt Thảo nên bây giờ có vẻ ngạc nhiên khi nhìn người trong ảnh. Thảo im lặng chờ thầy lên tiếng. Thật lâu, có lẽ thầy đang chìm trong những suy nghĩ riêng tư nào đó, Thảo vẫn lặng lẽ ngồi yên.
Thầy lên tiếng,
- Thảo cho tôi giữ tấm hình này để vẽ lại nhé.
- Thầy là hoạ sĩ?
- Không, nhưng tôi có học vẽ khi còn đi học. Tấm hình của em đặc biệt lắm, tôi muốn vẽ lại tặng em.
- Dạ được, Em cám ơn thầy trước.

Hai tuần nữa nghỉ Tết. Học trò lục tục bàn nhau chuyện làm văn nghệ tất niên và ăn liên hoan. Thảo bị chọn vào trong ban múa cùng các bạn. Sau giờ học Thảo phải ở lại tập múa nên không còn rãnh đến thăm thầy nữa. Một ngày nọ, buổi trưa giữa hai buổi học, Thảo đến nhà thầy. Cửa không khoá, gõ cửa không nghe trả lời Thảo đẩy cửa bước vào. Thầy đang mải mê ngồi bên giá vẽ, bức hình của Thảo trước mặt.
- Chào thầy em mới đến.
- Thảo đó hả, ngồi đi em, tôi vẽ gần xong hình em rồi đây.

Một lúc sau, thầy cầm bức chân dung đưa cho Thảo. Bức vẽ bằng bút chì, thật đẹp và thật giống như tấm hình. Thảo ngắm không chớp mắt, quên cả cám ơn thầy. Lần đầu tiên trong đời, có người vẽ cho Thảo tấm chân dung đẹp quá. Thầy đứng cạnh nhìn Thảo không nói gì.
- Thầy vẽ đẹp quá, em cám ơn thầy nhiều lắm.
- Nhờ tấm hình em đẹp nên tôi kẻ ra và vẽ theo đó thôi.
- Thầy nói thế chứ nếu không biết vẽ, sẽ chẳng ra hình thù gì.

Đến gần giờ vào học, Thảo xin phép thầy để đi đến trường. Cám ơn thầy lần nữa Thảo cẩn thận cho bức vẽ vào cặp.


*****

Không bao giờ Thảo ngờ rằng, buổi trưa hôm ấy là lần cuối cùng thầy và Thảo gặp nhau. Chiến tranh xảy ra, trường học tạm nghỉ, mọi người tìm cách đi nơi khác. Thầy cô cũng đi về quê mình. Học trò phân tán các nơi. Thời gian sau, trường học mở cửa lại, Thảo tiếp tục đến trường. trong khung cảnh mới, một số bạn bè cũ còn lại, một số lớn đã xa. Thảo, không quên được thầy với tình cảm hình như vừa chớm nở... Có những đêm ngồi học bài, Thảo mang bức chân dung thầy vẽ ra nhìn lại, tự hỏi, không biết bây giờ thầy nơi đâu, có nhớ đến Thảo không?


*****

Khi đến nơi tạm dung, Thảo luôn luôn có bức chân dung bên cạnh. Cuộc sống mới nơi xứ lạ cho Thảo nhiều điều buồn bã, đêm đêm về Thảo mang bức hình ra ngắm, tìm lại cho mình một chút ủi an. Một lần đi xa tìm việc, Thảo gởi mấy thùng sách nơi nhà một người bạn. Khi nhận lại những thùng sách ấy, bức chân dung đã không còn. Thảo sững sờ không tin vào mắt mình. Hỏi bạn, người ấy nói không biết. Có cách nào hơn? Không nói được gì, Thảo ôm niềm đau mất mát trong lòng. Một món quà tinh thần vô giá đối với Thảo. Bao nhiêu năm qua, hình như hơn ba mươi năm thì phải, đó là một kỷ niệm duy nhất và cuối cùng của người mà Thảo thương mến. Thầy vẫn bặt âm vô tín, nhưng trong lòng Thảo tin rằng thầy vẫn còn đâu đó và vẫn nhớ đến Thảo như Thảo không quên được thầy.


Nguyệt Hạ
Mar 12, 2014

 



NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Bức Chân Dung Đầu Tiên - 13.03.2014 22:35:48
"Bức Chân Dung Đầu Tiên" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả NH.

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 144 bài trong đề mục