RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
-
08.11.2017 01:37:49
Mùa Thu Bâng Khuâng
Mùa thu đã về nơi đây được vài tuần. Buổi sáng thức dậy trời mưa rỉ rả, mưa nhỏ hạt không dứt từ cả tuần lễ nay. Bầu trời xám chì trũng nặng những nước. Thu thức sớm nhìn mưa qua cửa sổ trong lòng chùng xuống. Cả hai tháng nay cảm giác buồn bã này cứ đến làm Thu không thể tập trung làm công việc hàng ngày. Không ngủ được, nằm nghe mưa rơi gõ đều trên mái nhà, Thu nghĩ ngợi đủ điều. Mọi thứ mọi chuyện cứ lần lượt chạy qua trong đầu như những ngày còn bé. Lúc nào Thu cũng có một cuộc sống rất “tưởng tượng” trong đầu bên cạnh cuộc sống đầy cam go và thử thách. Trong đó Thu là một cô bé hạnh phúc nhất, được thương yêu chiều chuộng, có được phép tiên biến hóa mọi thứ mình muốn. Thật ra, Thu là con út trong nhà và cũng có đủ oai để mọi người phải chìu theo những gì Thu "ra lệnh". Cha mẹ cưng chìu, các anh chị cũng phải nghe lời Cha Mẹ mà không ai "dám" làm trái ý Thu. Thật là buồn cười, khi Thu chỉ là một cô bé tí tẹo mà muốn gì cũng có người răm rắp làm theo. Đi đến trường học cũng vậy, mấy cô bạn gái cũng làm theo Thu hết mình. Lớn lên một chút thì các anh bạn trai lại còn ga lăng hết mức. Thế là Thu trở nên công chúa từ nhỏ đến “lớn”, và để cũng trải qua những sóng gió, những thăng trầm trong cuộc sống thực tế, gia đình và “hôn nhân”…, cái ‘ảo tưởng của “tình yêu” ngày còn bé ...
Đang sống giữa mơ và thật thì cuộc đời xoay một vòng 360 độ, mọi thứ thay đổi đảo lộn. Nhưng không vì thế mà Thu hết làm cô công chúa với nhiều quyền hành trong tay. Lúc này Thu lại còn có thêm thế lực nữa vì người lớn đã chán nản và giao hết mọi sự cho Thu nắm giữ. Chỉ vừa mới lớn mà Thu đã phải lo toan hết mọi thứ từ trong nhà cho đến ngoài đường… Mẹ có dạy cũng không chỉ đủ cho Thu tránh hết những cạm bẫy ngoài đời, nhất là những “đường mật qua đường đáng sợ và đáng yêu”!... Một mình Thu phải tính toán mua bán chi tiêu, sao cho đủ, sao cho đừng thiếu. Trách nhiệm thật nặng nề nhưng Thu vẫn rất vui vẻ thi hành vì lúc này ai cũng chạy đến hỏi ý kiến của Thu. Tuy phải lo toan mọi thứ nhưng Thu không phải chọn lựa nhiều khi phải quyết định một việc gì.
Rồi đến lúc Thu phải đương đầu với những vấn đề rắc rối hơn mà Thu phải phân vân suy nghĩ giữa hai sự lựa chọn. Chuyện gì bây giờ Thu cũng phải tính toán suy nghĩ giữa hai con đường. Thường thì bên nào cũng có cái hay và cái dở. Thật là khó cho Thu. Đầu tiên là chuyện tình cảm. Thu có một người “bạn trai” trong lớp năm học 11. Mới đầu thì không sao, Cha Mẹ không biết, chưa có gì xảy ra, hàng ngày đi học chỉ dám nhìn và nói với nhau bằng mắt và quay đi chỗ khác thật nhanh không để ai bắt gặp. Gần đến cuối năm học thì thân hơn một tí. Người bạn đã đi ngược đường từ dưới phố lên nhà đón Thu đi học và đưa về mỗi buổi. Giá mà Thu đừng làm rơi một lá thư ra khỏi tập vở ở nhà thì chắc cũng không có gì xảy ra. Một hôm đi học về Cha Thu đứng chờ sẵn với lá thư trên tay nói,
- Học không lo học mà thư từ vớ vẫn hả ?
Thu sợ khiếp đảm vì dù được cưng chiều, Cha từ lâu nay vẫn là người rất nghiêm khắc. Cha nói tiếp,
-Coi chừng mới bây lớn mà lăng nhăng không lo học là bị ăn đòn nát xương đó.
Thu chỉ biết chống chế,
-Dạ chỉ mới là bạn trong lớp thôi.
-Bạn mà đã thư từ như thế này là không được! Cha quát lên.
Thu không biết nói gì hơn, nước mắt đã bắt đầu chảy vòng quanh.
-Từ nay không được lộn xộn nữa, không lo học hành đàng hoàng thì cho ở nhà làm việc nhà.
Làm sao ngăn được tình cảm khi đã nhen nhúm trong lòng. Người bạn trai vẫn tìm cách đón Thu mỗi buổi sáng đi học và vẫn đưa Thu về. Cứ như vậy qua đến hai năm học. Tình cảm chắc là sâu đậm hơn nhưng không ai có dịp tỏ bày ra với người kia. Khi ra trường, chuẩn bị thi đại học, mỗi người một hướng đi khác nhau, không còn gặp nhau hàng ngày nữa, Thu phải quyết định chia tay với bạn. Lần đầu tiên trong đời, Thu phải chọn lựa và quyết định dứt khoát, không dễ dàng như nói ra nhưng Thu vẫn phải cứng rắn để làm theo quyết định của mình. Quyết định ngày đó chắc đã ảnh hưởng không ít đến cuộc đời Thu sau này, mãi hoài Thu vẫn thắc mắc không hiểu mình đã làm đúng hay sai khi lúc đó mình còn quá trẻ để có một chọn lựa đúng đắn , đâu là mộng mơ đâu là chân thật của cái gọi là tình yêu …?
Năm cuối đại học, Thu có một người bạn trai khác. Cũng là tình cảm thời trẻ tuổi. Người ấy chuẩn bị ra đi và muốn Thu cùng đi với anh. Thu suy nghĩ nhiều, ở nhà còn Cha Mẹ già, tuy anh chị nhiều nhưng mọi người đã có gia đình riêng. Thu ra đi thì ai ở đây săn sóc Cha Mẹ khi đã lớn tuổi? Lâu nay Thu là người con duy nhất ở nhà với Cha Mẹ, anh chị không ai ở gần, lâu lâu mới về thăm một lần. Anh bạn muốn Thu đi với anh, nếu không đi thì anh muốn cưới Thu ngay lúc đó. Thật là khó xử, Thu học chưa xong, cũng muốn ra trường đi làm tìm một hướng đi và tương lai cho chính mình, vừa lo phụng dưỡng Cha Mẹ một thời gian chứ không muốn lập gia đình ngay như vậy. Người bạn trai nói với Thu:
-Em có hiếu với Cha Mẹ em thì anh cũng có hiếu với Mẹ anh. Mẹ anh muốn anh đi, nếu không đi thì Mẹ anh muốn anh cưới vợ. Em muốn ở lại thì lập gia đình với anh.
Thu nghe anh nói chán quá,
- Thu muốn học cho xong, nếu muốn cưới Thu sao anh không chờ Thu xong đại học chỉ còn một năm nữa thôi?
Suy nghĩ thật kỹ, Thu lại phải quyết định chia tay anh. Đối với Thu, công cha nghĩa mẹ vẫn nặng hơn là tình cảm mới có đối với người bạn trai của mình. Thu nhớ, mẹ của một cô bạn đã có lần dạy, “cha mẹ chỉ có một, không tìm được người thứ hai, người yêu thì không người này còn người khác”. Và như thế Thu đã phải dùng lý trí của mình để quyết định cho chuyện tình cảm riêng tư. Nhiều lúc Thu nghĩ rằng mình thật may mắn. Chuyện gì mình cũng có cơ hội để suy nghĩ và lựa chọn quyết định theo ý mình. Nhưng đó cũng là điều khó xử cho Thu. Dĩ nhiên khi yêu, ai cũng muốn được sống với người yêu của mình. Nhưng chỉ vì Thu nghĩ đến công ơn của Cha Mẹ lớn lao quá nên Thu không muốn làm buồn lòng đấng sinh thành. Thu biết chắc rằng Cha Mẹ cũng muốn con mình lập gia đình với người mình yêu thưong, không ai ngăn cấm Thu. Nhưng làm sao Thu đành lòng bỏ Cha Mẹ ở một mình để đi theo người yêu được. Thu không nghĩ rằng sẽ có hạnh phúc khi trong lòng mình cứ lo lắng không biết Cha Mẹ mình có ai đỡ đần trong lúc tuổi già sức yếu! Và cũng gần 30 năm sau, Thu cảm nhận được rằng quyết định của mình là sáng suốt đối với ngày xưa bé nhỏ “bềnh bồng sôi nổi” đó bởi vì nhìn lại Thu thực sự không biết cuộc đời mình sẽ ra sao nếu ngày ấy mình “nhắm mắt đưa chân”.
Thời gian qua, Thu cũng có gia đình. Đám cưới Thu diễn ra với sự vui lòng của Cha Mẹ hai bên, Thu cũng phải suy nghĩ nhiều trước khi có quyết định này. Tại sao Thu lúc nào cũng được chọn lựa, đó là điều Thu thắc mắc. Từ ngày rất nhỏ, Thu đã phải cân nhắc và quyết định thật là nhiều thứ, cho đến bây giờ, lúc nào cũng phải suy nghĩ và cân nhắc và quyết định. Đôi khi, Thu nghĩ rằng tại sao không phải là “chuyện đến thì phải đến” như vậy chắc là đơn giản hơn, khỏi phải suy nghĩ nhức đầu. Nhưng rồi Thu lại thấy mình được may mắn. Có thời gian, có điều kiện để phân tích, suy nghĩ và chọn lựa, như vậy sau nay sẽ không hối hận là hồi đó mình đã không suy nghĩ chín chắn! Quyết định đúng hay sai, chỉ mình Thu biết theo lý lẽ của mình. Và kết quả vừa ý hay không, cũng chỉ mình Thu chịu vì đó là do quyết định của Thu đã chọn.
Như vậy đó, cuộc đời Thu đã trôi qua, mấy mươi năm rồi, cũng không phải là không có sóng gió, nhưng cũng không đến nỗi bão bùng ghê gớm lắm. Thu cũng không bao giờ nghĩ lại về những quyết định và sự chọn lựa của mình. Bây giờ, dưng không hai tháng nay, Thu bỗng thắc mắc tại sao mình cứ có cảm giác buồn bã không giải thích được. Cũng không phải đứng núi này trông núi nọ, Thu bằng lòng với cuộc sống của mình không đòi hỏi gì hơn. Nhưng Thu cũng không thấy được ý nghĩa của cuộc đời mình một cách rõ ràng. Không hiểu tại sao bây giờ Thu lại thấy trống vắng và thiếu thiếu một cái gì …, cảm giác đó cứ như những cơn gió thoảng mùa Thu chợt đến rồi chợt đi !!!
Có phải bởi mùa thu với khoảng không gian trầm mặc, nhiều xúc cảm dễ làm cho ta bị giao động, thường nhìn lại cuộc đời, ngẫm nghĩ lại những gì đã qua, những gì đã làm, băn khoăn về những ngày sắp đến, không hẵn là nuối tiếc nhưng vẫn có những giây phút bâng khuâng ...
Có phải chăng con người không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có hay là khi con người đạt đến một tiêu chuẩn nào đó thì tất cả mọi thứ trở nên vô nghĩa, dù không hẵn đã có "tất cả"?
Nguyệt Hạ