Tỉnh Giấc
Tỉnh giấc giật mình thấy nhớ Thơ
Nhìn quanh vắng lặng đến không ngờ
Trên cao nhìn xuống bờ sông lạnh
Chợ muốn một mình ru giấc mơ
Bên đó bây giờ đã sáng chưa?
Cha già đã khoẻ mạnh như xưa?
Hay là mỗi lúc càng thêm yếu?
Mơ được về thăm lại xứ Dừa?
Cha muốn, anh sang đón, rước về
Nhìn quanh cố quận thưở đam mê
Bên em, anh đóng vai ngày trước
Em mẹ anh cha buổi hội hè
Làm sao trở lại bao năm cũ
Cha muốn nhìn xem cảnh mộng mơ
Anh đóng vai cha chàng thi sĩ
Em làm vai mẹ mộng nàng thơ
Hãy để tương lai trời định khiến
Ta còn muôn chuyện phải không em
Đêm qua mơ thấy em về lại
Tỉnh giấc nồng ôi da diết thêm
Nguyên Đỗ
THAO THỨC
Canh khuya thao thức với nàng thơ
Người hỡi ! Phương nao , dạ có ngờ?
Lau lách xạc xào sương bến lạnh
Giật mình, tiếc mãi một cơn mơ
Bên ấy bây giờ anh ngủ chưa?
Sao còn ngồi vẽ mắt nàng thơ
Cha nay tuổi hạc càng thêm yếu
Mong gặp lại con ở xứ Dừa
Anh có thương cha mau bước về
Xóm làng cố quốc tỉnh cơn mê
Nhớ nhau, rặng liễu xanh ao trước
Cúi mặt chờ anh vẹn ước thề
Bao giờ trở lại con đường cũ?
Anh dắt theo mình tuổi mộng mơ
Trăng nghiêng cạn chén, hồn thi sĩ
Anh còn nuôi giấc mộng trong thơ?
Sao để đời ta trời định khiến?
Vẫn còn bao chuyện phải không anh
Ta thấy hồn ta tươi trẻ lại
Đời còn chưa bạc - tóc còn xanh
KIỀU GIANG
< Sửa đổi bởi: Kiều Giang -- 17.3.2012 22:20:01 >
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2012 10:11:00 bởi Kiều Giang >