dang son
-
Số bài
:
4767
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 06.06.2011
|
CÁCH THỨC ĐỂ GỌI....
-
19.10.2012 16:09:28
. CÁCH THỨC ĐỂ GỌI.... ___________________________________________ Có lắm phương cách để gọi : Bb * Lời dẫn : Hai mẫu tự viết tắt như thế vì có vài lý do. Chữ B được phát âm mạnh hơn chữ P - Người việt mình ở điện thoại hay nhắc cho rõ ràng : - Nè . B là bê bò đó há ( bò lê,bò càng - Đừng nhầm vơí chữ P - P phở há há . Danh từ báo chí của người Pháp khi nhắc đến cái cô cựu tài tử Brigitte Bardot thì hay viết tắt là B.B ( Cô ả này có vẻ khoái chí và cười híp mắt để lộ thêm những viền nhăn làm đám dê,ngựa,chó mèo,gia súc nuôi trong trang trại của cô phải hoãng sợ.Có lúc cô lăn ra đất để kêu gào là sự nghiệp tài tử ngắn ngủi của cô làm cô mất đi thằng con trai,nó hoảng sợ nên đã bỏ cô ra đi. ) Bài viết này chẳng có gì dính dáng đến cái tên BB ấy. Vậy thì người viết bắt đầu theo một sự tuần hoàn : ______________________________________ 1. B. ( Bé con ) Đã từ bao năm rồi,anh không gặp lại Bé. Nay gặp lại thì hết hồn,hết vía ( cả về phía bé,cả về phía anh ) Vì thời gian đã để lại vết chân di trên khóe mắt của chúng mình.Ta nhìn nhau,ngắm nghía nhau như người ta đi coi sở thú ( Và anh chẳng thấy bé có cái đuôi nào mọc ở đằng sau mông ) À mà có.Bé có hai cái rờ mọt = 2 đứa con gái.Chèm ơi ! Mới đó mà đã ... - Bé ra sao ? Khỏe không ? Bé có bao nhiêu tá cu tí rồi,bé ? - Sao anh vẫn còn gọi em là bé hả ? Bé là bé ngày xưa thui.Bây giờ em hết là bé con như thế rồi.Em lập gia đình,có hai đứa con như anh thấy... Bé lại kháng cự anh rồi,thấy không ? Bé vừa nói chữ " ngày xưa " - Ừ,thì ngày xưa vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ của anh : " Ngày xưa,thời hay tập văn nghệ mỗi khi có đình đám lê hội tất bật,Bé con nhỏ tí ti ( 12,13 tuổi gì đó ),anh xếp bé nằm trong cái danh sách của ban múa và ban hợp ca ( tay chân bé dẻo nhưng giọng hát của bé thì hãi lắm vì bé hát lí nhí như tiếng con chuột nhắt ) .Mỗi lần tập dợt xong màn vũ,màn múa thì bé hay chạy lên cái góc bếp thấy anh đang ngồi hý hoáy sắp xếp chương trình tập dợt hoặc ngồi đấu hót vơí đám văn nghệ,bé xà vào lòng anh ngồi gọn lõn như đứa trẻ nhõng nhẽo ngồi trên đùi ông bố. Bé chưa biết xấu hổ.Anh là người lớn thì anh ngần ngại hay đuổi bé xuống nói là " để anh làm việc,bé ) và bé phụng phịu nói anh hay làm tàng dễ ghét. Bé thấy anh mê nhạc nên bé hay khoe anh những cuốn băng,những bài nhạc hay mỗi lần anh đến nhà chơi vơí anh của bé.Anh biết thằng bạn của mình thích " giữ của " nên anh hay tránh ngồi riêng vơí bé cho dù bé đã trổ giò ở ngưỡng cửa 17 đẹp như hoa. Và cứ thế,mỗi lần anh đến,bé lại ríu rít như tiếng chim Bé mách anh đủ thứ chuyện,nhất là chuyện là con út nên bé hay bị các anh lớn sai vặt và mỗi lần như thế anh lại vấn kế " ẩu " cho bé. Một ngày đẹp trời kia - anh đến chơi.Nhà cửa vắng hoe,bé đi học,các anh của bé đi làm.Mẹ bé túm lấy anh nhờ chở đi chợ ,trên đường về mẹ bé tâm tình vơí anh ở quán nước,anh ngồi ngoan và yên nghe mẹ bé than thở về cái chướng khí của thằng anh lớn là bạn thân của anh. Sau một lúc nói đã miệng,bà nhìn anh : - Trong đám bạn của cả nhà,bác thích nhất là cháu.Phải chi có ngày,cháu là rể nhà bác hở cháu ? Bé con biết không ? Nghe chữ Rể là anh thấy hãi lắm rồi.Anh còn trẻ,còn thích bay nhảy,anh sợ ai cột chân mình.Anh đã thẳng thắn nói như thế vơí mẹ bé.Bà cười hiền lành - Ờ ,ờ,tôi nói thế mà.Cứ để đó.Em nó chưa ra trường .Cháu cứ dùng thì giờ tìm hiểu,chúng tôi sẵn lòng sau khi em học xong ... Anh chẳng hiểu gì.Anh thấy bé con dễ thương,nhỏ nhẹ,xinh xắn thì ngó một vài cái như người đi ngang vườn ngắm mấy nụ bông hoa giữa trời xanh.Chẳng nghĩ gì ? Mấy lần khác lại chơi,bố mẹ của bé hay sắp xếp cho bé con đi chợ búa vơí anh mỗi dịp thầng anh của bé ham chơi bỏ nhà đi.Chúng mình hay chọn những chỗ yên tĩnh ở hàng hiên quán nước,ngồi ngó thiên hạ vu vơ và nghe nhạc êm dịu.Bé thì líu lo ríu rít kể chuyện đi học,chuyện mấy cô bạn và anh thì chẳng biết nói gì vơí bé - anh thấy bé còn trẻ con,con nít. Thời gian êm trôi.Anh đi phố,tạt vào tiệm bán đĩa băng nhạc,mua cho bé cuốn băng,kèm vài chữ ,nhờ bạn mình trao lại cho bé.Thằng bạn thân đã kên kên nhìn anh như thể nó đang mất cái món gì quý giá lắm.Anh thả cho nó quả bóng im lặng và bắt đầu đếm ngầm cách thức giữ của của bạn mình. Quả nhiên là như thế . Cuốn băng và mẫu giấy kẹp trong bià băng đã bị nó tịch thu ,cho đến khi anh hỏi bé thì anh đã rõ. Để lặng đi một vài tuần lễ.Mẹ em hỏi anh tại sao không đến chơi thường nữa.Bà nghe anh nói là anh muốn giữ nguyên tình bạn vơí anh trai của em.Bé con chỉ là bé con của thứ trái non,phải chờ thời gian để chín. Những ngày ,những đêm trôi qua.Có một đêm biển vắng,đứng bên nhau từ một con dốc cao,trời khuya,nhìn xuống mặt biển,anh nghe mình nói vơí thằng bạn : - Mày hãy yên tâm.Tao trả em gái của mày cho mày.Tao chẳng đụng đến.Mày hãy đưa cuốn băng nhạc cho con bé.Quà của nó... Thằng bạn lặng thinh,quay đi. Anh tiếp tục những ngày vui ,buồn của mình cho đến ngày gia đình của bé con dọn sang đất khác.Và anh nghe bé con đi lấy chồng,nghe bé con dang dở.... Bây giờ thì,anh gặp lại bé.Đã là đàn bà vơí bao điều thăng trầm.Bé cười nhỏ,mặt cúi xuống.Cả hai mình lặng tĩnh. Bé ngước lên,lại ngó anh như coi khỉ trong chưồng .Mái tóc dài của bé có mấy sợi tóc vướng ở cửa đôi mắt buồn : - Thôi nha.Em phải đi chợ búa. Bye anh nha. Ừ - Bé đi.Trong chữ " Bye " có chữ bé con của ngày ấy. Bb 2. B. ( bé bỏng từ một thưở nào ) ... Baby, I'd love you to want me The way that I want you The way that it should be Baby, you'd love me to want you The way that I want to If you'd only let it be Bên mình,vào những ngày đầu năm,người ta thích di xem những cuốn phim vui nhộn ở rạp hát như một cách bói tuồng để được hên và có những nụ cười nguyên một năm. Bây giờ,không phải là đầu năm,và đây cũng không phải là một rạp hát chiếu phim hài,nên tôi nghĩ là mình có thể bắt đầu những câu chuyện nhỏ có điều buồn,buồn hay vui - B.... cũng có thể là chữ viết tắt của chữ Buồn. Đang nghe bản I'd love you to want me của Lobo thì có người kể chuyện tình : " Ngày ấy. Xưa,xưa,anh chàng ấy là lính.Ngày về phép anh hay theo bạn về nhà chơi.Bạn anh có cô em gái học trò nhỏ nhắn,tóc dài xinh xinh.Cô bé hay mặc áo trắng và có nét chữ tròn nhỏ,rất đẹp.Tuổi 16 xinh như ánh trăng.Mỗi lần về phép,cứ như thế.Mỗi lần đi thì không như thế - có nghĩa là anh thấy mình làm như mất đi cái gì khó diễn tả. Người ta nói " cái gì khó tả " ấy có nghĩa là thương thầm,nhớ thầm.Anh đi xa, kề giấy ở ba lô,châm lửa hút thuốc viết cho cô bé giống như một bản nhạc nào đó của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.Cô bé thích đọc thư êm ái nên cô trả lời.Trong những bức thư hồng và có nét chữ tím như thế,cô bé kể về giấc mơ làm cô giáo dạy học. Trong những bức thư qua lại,chẳng ai nói ai yêu ai.Bé còn bé,bé vẫn còn ngày ngày áo dài trắng,xoả tóc đi học.Mỗi lần về phép,anh vẫn lại nhà thăm cô bé và một ngày kia,quá sức,quá tải,anh làm đại,làm hỗn cô bé.Anh biết như thế là không đúng khi đã làm nhơ nhuốc màu áo trắng tinh khiết của bé,nhưng anh nghĩ là chỉ như thế thì cô bé sẽ hoàn toàn thuộc về anh. ( Cả nhà cô phải chấp nhận cho anh hỏi cưới bé ) Sau những ngày thảm thương khói lửa vùn vụt ở những ngày cuối cuộc chiến,cả nhà cô bé xuống tàu ra khơi.Anh kẹt ở lại và chịu cảnh tù tội.Cô bé sang nước ngoài vẫn chờ đợi anh cho đến ngày anh được thoát tù và được bão lãnh đoàn tụ cùng cô. Chuyện tình đẹp như thế nên dù đã có hai mặt con vơí nhau,lúc nào anh cũng gọi cô là Bé.Bé ơi ! Bé ơi như ngày xưa bé còn áo trắng vơí tập vở.Hình ảnh của bé mất đi sự trong trắng vì bé phải là của anh.Bé của anh theo anh già đi cùng năm tháng cho đến ngày anh bị nguy cơ mạch máu não và bị liệt thân hình.Ngày ngày nằm yên trên giường,trơ mắt nhìn bé của anh. Bé của anh vẫn đẹp,Bé săn sóc anh mọi ngày nhưng Bé không thể nào chịu đựng được những cơn nóng giận,bực tức của anh vơí sự tàn phế.Bé phải ra ngoài ,ngày ngày đi làm và mướn người săn sóc anh.Từ đó,bé âm thầm lánh mặt anh.Mỗi ngày vào phòng thăm anh một vài lần.Bé đọc được trong mắt anh sự giận dỗi,ngay cả niềm ghen tương.Bé làm gì được ? Anh làm gì được ? Tình yêu như một nét chữ ghi ngày hết hạn,quá date dươí cái lon đồ hộp và ta không thể nào bỏ vào ngăn đá để làm đông lạnh " ---- Bản nhạc từ cái đĩa của Lobo đã dứt từ lâu,tôi ngồi yên để dường như bên tai vẫn còn nghe lại câu chuyện tình như thế.Trong những bản nhạc của người Mỹ,khi yêu quá,cưng quá,họ hay gọi người yêu là Baby..Cưng ơi ! Yêu Ơi ! Ở Pháp,ngoài đời ít có bản nhạc nào có ca từ vơí chữ BéBé.Thỉnh thoảng có những cặp tình nhân khá tử tế ,dễ thương thì gọi nhau là Bébé.Cái cô nàng vừa kể xong câu chuyện tình buồn kia đang sửa lại vạt áo và cái đuôi tóc loà xoà ,cô nhìn về phía người yêu đang chung sống. Cô gọi,giọng có chất nhạc mùi : - Nè Bébé chéri ! Đói bụng rồi nè .Bébé sửa soạn nướng thịt đãi khách nha. Anh chàng cười hiền.Gật đầu.Tôi ngắm nghía bờ vai vững chắc đang ở trần của anh,nhìn nụ cười và ánh mắt của cô nàng,thử hình dung lúc anh ta uống xong vài ly vang,sỉn sỉn rồi tựa đầu vào vai nàng.Nàng vuốt mái tóc anh để dịu dàng,nói : - Say rồi hả bébé ? ( Quay sang nhìn người đàn bà của đời đàn ông mình đang sắp xếp ly chén - bỗng chốc,tôi cũng muốn gọi nàng là Bébé.Thử xem sao ? ) Có những chuyện tình chẳng bao giờ giống nhau.Biết như thế.Đang muốn thử say một đêm nay.Khi say lừ đừ,biết đâu tôi lại có thêm những ý tưởng để viết thêm vài bài để kể chuyện về những BB. 3. BB ( Thư cho Con trai ) 9 giờ tối,con đã điện thoại sau những tuần lễ đã im lặng- để chúc mừng sinh nhật Mẹ con. ( ! ) Cha đi làm về,cha chỉ chờ nhiêu đó thôi - Bébé ! Cha nghĩ thầm trong đầu khi gọi con là Bébé để có thể hạ hoả.Cha biết rõ tính khí của mình : Khi nóng nẩy,cha có thể là hoả diệm sơn,là giông bão để tàn phá. Con điện về cho Mẹ là điều tốt,cha còn nhớ cha đã nhắn message cho con ở máy khi gọi con mà không gặp con.Cha nói rất chậm,ngắn gọn để con hiểu là con đã nói gì,làm gì cho mẹ con buồn. ... Chiều hôm ấy,đi làm về,vừa chỉ mới cất hồ sơ vào tủ gần bàn ăn,cha đã nghe con bắt đầu lớn tiếng vơí mẹ vì một chuyện nhỏ không đồng ý vơí mẹ.Con hỗn hào há ,bébé ? 25 tuổi của con là sự hung hăng ,cuồng khí há bébé ? Cha quay đi,giữ yên lặng và ra cửa bếp,tai nghe sự đối thoại và tốc độ nói của con khi con lên tiếng kết án mẹ con là " Ích Kỷ ". Ngồi lặng thinh ở ngoài vườn trước,cha dằn xuống .Chỉ cần cha đẩy ghế,đứng dậy nói lời can gián là cha biết con sẽ bỏ đi rất lâu. Cha đã im lặng cho đến khi mẹ con ra vườn ,nhìn cha và bà buồn bã vơí những giọt lệ của một người mẹ đã hết lòng tận tuỵ vì con cái. Chẳng hiểu sao chiều hôm ấy,cha đã trầm lòng hơn bao giờ hết để an ủi mẹ con.Hay là tại vì cha cũng đang nhớ lại những lúc đã làm cho cha mẹ mình buồn thời xưa ? Cha cố gắng hiểu con,bébé. Có lần cha đọc được một câu viết như sau : " Lúc tôi 10 tuổi,cha tôi là thần tượng,lúc tôi 20 tuổi,tôi nghĩ tôi mạnh mẽ hơn cha mình,khi tôi 30 tuổi,tôi thấy tôi khôn ngoan hơn ông.Và khi 40,50 tuổi,tôi trở về tìm cha mình và nói : " Cha ơi ! Cha có lý khi nhắc nhở,dạy dỗ con "... Con trai ! Thời gian trôi qua nhanh lắm.Cha gọi cả nhà ai cũng là bébé.Đứng trước mặt cha,con là một thanh niên giàu sinh lực và nhiệt huyết.Con đang đi con đường của riêng con và cha luôn khuyến khích con. Nhưng chỉ có một điều là : cha chờ con.Chờ con dùng thì giờ suy nghĩ và trở về nhà.Ôm lấy mẹ con,hôn lên bàn tay mẹ và biết nói một câu : " Mẹ Ơi ! Con xin lỗi mẹ " . Bébé - Con trai Cha đang chờ hành động biết điều của con.Nếu không,cha không tha thứ cho con. đăng sơn.fr .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2012 16:22:19 bởi dang son >
|