Một thời để nhớ

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 119 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 04.10.2014 04:15:34
 

Sau khi đọc bài Kontum - Quê Ngoại trong ký ức của tôi, một cô bạn hỏi rằng:


"Bánh thuẫn hình dáng ra sao? bất chợt nghe quen quen nhưng không nhớ ra và cũng không biết có ăn bao giờ chưa..."

 
 

  www.baomoi.com


Nhờ câu hỏi "Bánh thuẫn hình dáng ra sao?" tôi tìm hình internet để bạn xem cho biết. Lục lạo hoài không thấy bánh thuẫn hình "thuẫn" như bánh Ngoại làm. Qua nhiều bài viết và hình ảnh, tôi thấy hầu hết người ta làm bánh hình tròn và bánh mềm xốp chứ không giòn như bánh được ăn ngày xưa.




www.baobinhdinh.com

Tìm mãi, cuối cùng tôi đọc được một bài viết, tác giả tả đúng món bánh thuẫn Ngoại làm. Xin đăng lại, các bạn đọc để biết thêm chi tiết.

Cám ơn bạn đã hỏi, nhờ đó tôi tìm hiểu và biết thêm về món bánh này.



 
Bánh thuẫn bột mì 
16:5', 22/10/ 2004 (GMT+7)

 
Vào những ngày giáp Tết, vùng Hoài Nhơn người dân rộn rịp đổ bánh thuẫn cho ba ngày tết, để cúng giỗ, để ăn. Bánh được làm từ tinh bột mì phơi thật khô. Có hai loại bánh thuẫn: một loại bánh làm có trứng vịt hay gà; một loại bánh dùng trong ăn chay nên không có trứng. 
 
Trước hết, về loại bánh thuẫn có trứng. Một cân tinh bột khô được nghiền thật mịn, cho 8 lạng trứng vịt (hay gà), 1 kg đường cát trắng (tốt nhất là đường làm thủ công), cùng cho vào một cái thau rồi dùng hai cây đũa lớn (đũa bếp) đánh trộn mạnh từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài, càng mạnh càng tốt. Cho đến khi nào thấy thau bột đều bọt là bột đã nhẹ và bắt đầu chuẩn bị lò than và khuôn đổ. Lò than đã được quạt đỏ, người ta bắc trên lò một trã rang có vung đậy, trong lòng trã đổ cát mịn chừng một nửa, rồi đặt các khuôn bánh thuẫn được thợ thiếc gò có hình thuẫn (bầu dục), nên người ta gọi là bánh thuẫn. Tất cả khuôn đều được thoa dầu dừa hay dầu phụng bên trong. Khi nồi cát nóng làm cho các khuôn nóng, người ta bắt đầu dùng muỗng rót bột vào khuôn cho vừa đầy và đều khắp, xong đậy nắp vung lại. Trên nắp bỏ nhiều than lửa, chờ 5-7 phút sau, tháo nắp vung ra, thấy bánh nở cao gấp đôi khuôn và ngả màu vàng là bánh đã chín, lấy cây tăm tre dài xeo vào bánh vớt ra mâm. 

Ngày nay, việc đánh bột bánh thuẫn đã có máy đánh chạy bằng điện, đỡ hao sức, và bánh đổ nổi đẹp hơn, giúp người làm bánh đỡ nhọc. Hơn nữa, khuôn bánh ngày nay được đúc bằng đồng với 10 cái trên cùng 1 khuôn tròn, kính cỡ 25 cm, có nắp đồng phẳng để cho than hừng lên trên nắp, giữa có đai để xỏ đũa mỗi khi muốn mở nắp, nên không còn cảnh trã cát, đặt khuôn rời nữa. 
 
Còn cách làm bánh thuẫn thứ hai là bánh không có trứng và được thay vào đó là nước cốt dừa. Cứ 1 kg tinh bột mì phơi khô là ba trái dừa được mài nhồi nước vắt lấy nước cốt, để cho cốt dừa lắng nước lã ở phía dưới, người ta múc phần cốt dừa được nổi trên rồi đổ vào chung với bột thêm đường cỡ 1 kg, đánh chung cho đều để đường được hòa tan. Cũng không cần đánh bột nhiều lần và lâu như bánh thuẫn có trứng. Nhờ có nước cốt dừa mà bánh nổi, xốp, giòn ăn rất thơm ngon, khi bánh thấm nước bọt là tan luôn trong miệng. Cách đổ bánh thuẫn không có trứng này cũng giống như đổ bánh thuẫn có trứng như đã trình bày ở trên. 

Tam Quan là một làng nghề chuyên làm ra các loại bánh bằng vật liệu địa phương rất nổi tiếng trong vùng, nhất là bánh thuẫn, và người ta coi đây như một ngón nghề ruột của họ. 

. Trần Xuân Liếng


Nguồn:http://www.baobinhdinh.com.vn/768/2004/10/15599/

<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2014 04:17:30 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 23.10.2014 00:46:22
 
 
 
Tìm và Gặp lại
 

Chuyện ngoài lề:
Ba tháng trước...

- Hello, cho tôi gặp anh Đ.
- Xin lỗi cô là ai? tìm anh Đ có chuyện gì?
- À tôi là bạn, lâu không thấy tin anh Đ nên gọi hỏi thăm, không có gì quan trọng.
- Anh Đ không có nhà, cô có gì nhắn lại không?
- Tôi chỉ muốn hỏi thăm có đau ốm gì vì lâu không có tin, thế thôi. À, cháu có phải con gái anh Đ không?
- Không, tôi là vợ anh Đ.
- Ồ xin lỗi, nghe giọng trẻ quá nên tôi lầm.


----------------------------


Sáng hôm nay,

- Hello, có phải đây là nhà anh N không ạ?
- À đúng rồi, có chuyện gì không cô?
- Dạ tôi muốn hỏi công việc ở văn phòng chút xíu.
- Cô gọi cell đi, số như cũ.
- Tôi không có số, chị cho xin.
- Cô ghi nè, #####....
- Cám ơn chị, cho tôi hỏi, chị có phải là con gái anh N không?
- Tui là má thằng N.

(Nghe không rõ, tưởng là vợ)

- Chị là vợ anh N hả?
- Tui là má vợ. (vừa nói vừa cười)
- Không đúng đâu, anh N già rồi mà.
- Ừ thì nó già rồi, tui là má vợ... (cười)

Oh no...

- Dạ xin lỗi bác, tại cháu nghe giọng trẻ quá nên gọi là chị.

Cười lớn hơn,

- Thấy dzậy chớ tui gần bảy mươi rồi đó cô.
- Cháu nói thiệt, giọng bác trẻ lắm.

Cười..., im lặng một lúc ...

- Tui trẻ nhờ nói nhiều đó cô.

....

Hai lần nghe lầm giọng nói, không hiểu sao các bà lúc này qua phone giọng cứ như con gái...


--------------------------

 

- Hello, ai đó?
- Em đây
- Ai dzậy ha?
- Đố anh đoán ra.
- Giọng cô quen quen, mà không nhớ...

Hahahaha ...


- Anh phải nhớ ra em chứ.
- Ai ha, nghe quen quen mà quên rồi.
- Anh già rồi nên lãng phải không?
- Ừ, già rồi. Nói anh biết em ở đâu thì sẽ nhớ.
- Em ở chỗ đó....

Cười lớn ...


- À nhớ rồi. Em khỏe không?
- Em khỏe. Anh có gì thay đổi không? vẫn làm ở đó chứ?
- Như thường... Mọi người sao em?

Kể lể cho anh nghe... Anh vẫn như trước, lo lắng hỏi han đủ điều.


- Anh vợ con ra sao? Mấy cháu?
- Một gái một trai, đại học rồi.
- Vợ anh khỏe chứ? còn đi làm như cũ?
- Khỏe, vẫn làm...
- Em cần anh một chuyện ..., hai tháng nữa nghe anh.
- Đừng lo, em làm giấy tờ trước đi, gần ngày đó gọi anh.
- Em gọi bây giờ, để đến đó sợ anh bận.
- Không sao, gọi cuối tuần anh sẽ đến. Anh lo hết cho.
- Cám ơn anh.

Anh vẫn vậy, người lo lắng cho tôi đủ thứ từ những ngày đầu. Anh là người Việt ở Campuchia, đen thủi đen thui. Anh nhỏ người, thấp, đen, gọi là xấu quắc. Nhưng trời cho anh có duyên. Có người sơn phết, ỏng ẹo, đánh bóng mấy đi nữa vô duyên vẫn hoàn vô duyên. Anh, không màu mè, không chải chuốt, nhìn bề ngoài xấu xí nhưng vẫn thấy cảm mến. Nói chuyện với anh luôn có cảm giác thoải mái và nhận được sự chân tình từ anh. Con người xấu mặt nhưng tốt bụng vô cùng. Anh giúp khi tôi cần không ngại ngày đêm, hay đường xá xa xôi. Nhớ ngày nào chúng tôi dự đám cưới anh. Khi có con đầu lòng, vui quá anh lái xe đến tận nhà khoe hình con gái với tôi. Anh còn bắt tôi phải giữ hết cả chục tấm hình. Tôi vẫn còn để đó, cô con gái ấy giờ này đang học đại học. Rồi cuộc sống cuốn mọi người đi, không còn gặp nhau, dần dần không gọi nữa và không liên lạc. Hai mươi năm qua, tôi vẫn luôn cầu nguyện xin bình an cho anh và gia đình.


Tuần rồi, tôi nghĩ đến chuyện tìm anh có việc cần. Quá lâu không liên lạc tôi không biết phải làm sao. Hôm nay lấy số phone từ hơn hai mươi năm trước gọi thử, may sao anh vẫn còn ở nhà cũ. Gặp lại một người thân quý mến, tôi thấy mừng và vui thật sự.


(Tối nay về, má vợ kể anh nghe chuyện con nhỏ nào nghe tiếng lầm bà là con gái anh, chắc anh cười no khỏi ăn tối :)))


Nguyệt Hạ

Oct 21, 2014
 



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 11.11.2014 01:27:33
 
 
 
Hoa Vàng Trước Ngõ




 
 
Năm nào cũng vậy, đám cúc vàng lên rất mạnh, lan tràn khắp nơi. Khi hết mùa, tôi thường nhổ bỏ vì bọn chúng lăn đùng ra đất như nằm vạ. Nhiều lắm, lan ra cỏ, nhìn mất trật tự vô cùng. Vậy mà, quanh đi quẩn lại, đám cúc cũng lên lá, lên nụ và lây lan vô tội vạ,


Không để ý vài ngày, tuần qua, thấp thoáng thấy màu vàng trước hiên. Nhìn kỹ lại, thì ra bọn cúc. Thương ơi là thương. Năm nào cũng bị dọn sạch, mùa nào cũng trở lại có hoa.


Tôi có đọc đâu đó, cho rằng màu vàng là màu phản bội.... Không hiểu sao người ta nói vậy. Đối với hoa cúc vàng trước nhà, tôi nghĩ đây là những bụi hoa trung thành nhát. Năm nào cũng bị nhổ bỏ, và năm nào cũng có hoa làm đẹp nhà tôi, không những một, hai bụi mà nhiều, nhiều lắm. Hiên nhà vào tháng này vàng rực, từ trên thềm xuống thảm cỏ, nơi nào cũng một màu vàng tươi thắm.











Mùa thu của tôi rực rỡ nhờ những hoa cúc vàng trung thành này, dù trời sương mờ mờ hay trời nắng hanh hanh, hoa vàng vẫn đậm đà một màu thủy chung. Cám ơn các em hoa nhiều lắm. (Nói vậy, nhưng cuối mùa vẫn bị nhổ bỏ như thường...)


Nguyệt Hạ

Nov 10, 2014




 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2014 23:21:42 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 25.11.2014 03:30:24
 
 
 





Chiều qua đi phố mang về một thùng rượu Beaujolais, đủ cho lễ ThanksGiving này. Năm nay chai rượu đẹp hơn năm trước, nhìn vui mắt chứ không loè loẹt ...





Sáng thứ bảy, làm banana bread. Nhà quê hết cỡ. Người ta dùng máy làm bánh mì từ mấy chục năm trước, mình chưa bao giờ có. Nhà này thủ công thứ thiệt. Hôm nọ đi Bed Bath & Beyond, thấy hạ giá. Cái máy làm bánh mì chỉ còn dưới 50 thêm 20% coupon nữa, thế là rinh về. Chưa bao giờ làm bánh mì nên thử làm bánh mì chuối. Thế là lần đầu tiên có máy và lần đầu tiên làm bánh mì chuối bằng máy. Kết quả không ngờ, ngon ơi là ngon. Bánh thơm, ngọt vừa phải, bên ngoài hơi dòn dòn, bên trong không khô lắm, cũng không ướt lắm, vừa vặn, thêm một ít walnut ... Chàng và con khen tấm tắc. Chàng ôm vợ nói, "Thế này là sắp sửa lên cân rồi, em nấu toàn thức ăn ngon, khó mà nhịn được".
Ta phục ta quá, ngon thật... 



Một ly cafe, một lát bánh mì chuối cùng với miếng brie cheese, đời thật đẹp...


Nhân tiện khoe luôn.


Tóc dài tháng mười,
 

 
Mỗi tháng tóc dài ra gần 1 inch (hơn 2cm), 9 tháng cắt đi 9 inches, hơi tiếc nhưng thôi, tóc sẽ dài ra nhanh lắm.


Tóc ngắn tháng mười một,


 

Khoe áo

 

Mua áo này, thích lắm, diện vào.. ai dè, chàng nói:
- Có biết mấy chữ này là gì không?
- Mong có ai đó kiss mình ...
- Keep It Simple, Stupid...
- Ahhhhhh, you chọc ghẹo nha
- Thật đó chứ...

Đã không được kiss còn bị chọc quê nữa.... huhuhu...



Khoe mình luôn, n
ắng chói chang, không thấy tổ quốc đâu hết.
 



 Tất cả hình do con cưng bấm cho mẹ, cám ơn con.



Nguyệt Hạ
Nov 24, 2014
 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2014 10:30:47 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 19.12.2014 03:00:14
 
 
 
San Antonio Winery


Cuối tuần đi mua rượu, cuối năm đi nơi này nơi kia, lúc nào cũng mang rượu đến, hình như người ta thích hơn là quà cáp lỉnh kỉnh. Nơi này có một tiệm ăn Ý bên trong, đã có một lần lễ Giáng sinh, cả nhà đến ăn ở đó. Ngày Christmas nên có ban nhạc Jazz, ngồi ăn nghe nhạc với những tiếng saxo, những bài Jazz nỗi tiếng, hình như thấy thức ăn ngon hơn và rượu cũng đậm đà.


Vào trong thử vài loại rượu từ ngọt đến chát, từ hồng đến đỏ... Lạ lắm, tôi không biết uống rượu, nhưng biết nếm và chọn rượu ngon. (hahaha... theo ý tôi, và theo ý chàng của tôi là thế). Có hơi rượu nên vui vẻ, mua xong, chàng chụp cho tấm hình đẹp, mặt mày hớn hở, làm như bợm thứ thiệt.







Kiểu này thì nên rót rượu cho chàng sau đó nhờ chụp hình, có lý đó chứ.



Nguyệt Hạ
Dec 18, 2014
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 31.01.2015 02:26:46
 
 
 

ĐÓN XUÂN NÀY NHỚ XUÂN XƯA



Xuân Mậu Thìn 1988




Hơn một phần tư thế kỷ trôi qua, tôi vẫn không quên những ngày đầu nơi quê hương thứ hai này. Và mỗi lần cuối năm, chuẩn bị Tết tôi lại nhớ về kỷ niệm của những ngày sinh hoạt ca đoàn nơi đây.

Khi tôi mới chân ướt chân ráo đi lễ Việt lần đầu tiên ở nhà thờ Mỹ, ca đoàn trưởng đã rủ rê tôi vào ca đoàn. Nghe nói có người chở đi tập hát và chở đi lễ hàng tuần tôi đồng ý ngay. Thế là vừa có mặt ở đây được một tuần, tôi tham gia ca đoàn.

Khi có lễ lớn cộng đoàn tôi thường hay tổ chức văn nghê. Năm đầu tiên tôi góp mặt, ca đoàn làm văn nghệ hai lần, một lần vào dịp lễ Giáng Sinh và một vào Tết Nguyên Đán.

 
Bắt đầu từ ngày lễ Tạ Ơn cho đến lễ Giáng sinh và đến Tết Nguyên đán, chúng tôi ráo riết tập hát, tập múa. Trong ca đoàn có người chơi trống, người chơi organ, piano, vài người chơi guitar nên ban nhạc khá xôm tụ. Các giọng ca hay rất nhiều, nam cũng như nữ, những buổi văn nghê ca đoàn tổ chức không thua gì dân chuyên nghiệp. 

   
Lần văn nghệ cuối năm ấy, ca đoàn mặc áo dài vàng, màu áo tôi chọn cho phe tóc dài và áo dài tôi, tự may lấy. Tôi còn may thêm những chiếc áo đầm cho bài vũ của chúng tôi. Lúc ấy, mới sang, còn hăng hái nên sau khi đi học và đi làm về, tôi chịu khó thức đêm để may áo cho buổi văn nghệ.

Chương trình nhiều tiết mục đặc sắc và phong phú. Thời ấy, chưa có karaoke, chưa có computer, laptop, cell phone, vv... như bây giờ. CD mới ra, xe nào xịn lắm mới có gắn CD player. Ở nhà và trong xe chỉ nghe toàn băng cassete. Tất cả các bài hát chúng tôi tự tập bằng cách chép lời và nghe theo băng hát lại.

 
 
Xuân Mậu Thìn 1988  
 
Hai người chọn bài Tiếng Sáo Thiên Thai - Thơ Thế Lữ, Nhạc Phạm Duy để song ca. Bài hát có hai bè, chia nhau tự tập theo băng nhạc ở nhà và chờ đến cuối tuần ráp lại với ban nhạc, hay dở gì lúc ấy sửa sau. Trong bài nhạc là hai con hạc, chúng tôi có lẽ là hai con vịt của ca đoàn. 



Xuân Mậu Thìn 1988



Bên cạnh những màn hợp ca, đơn ca, song ca, hài kịch, bọn tôi còn có hai bài vũ, không kể những bài của các em thiếu nhi. Đây là màn tôi phải thức đêm thức hôm may cho xong sáu bộ áo đầm rườm rà cho các nàng. Khi chọn vải chọn màu cũng rộn ràng, người muốn màu vàng, người chọn màu tím. Cuối cùng tôi phải nhường màu vàng của tôi cho cô nhỏ kia...



Xuân Mậu Thìn 1988
 
Thêm bài vũ có các chàng cầm cây gõ xuống đất cho các nàng nhảy. Khi tập, nhiều người chưa biết gõ cây, chưa biết nhảy đúng nhịp, các nàng bị gõ vào mắt cá sưng cả chân. Những lần đầu tập xong, nhiều người đi cà nhắc ...



Xuân Mậu Thìn 1988 - Ban AVT của Ca Đoàn

Bọn tôi ba tên có màn AVT chúc tết, bắt chước ban AVT - Lữ Liên & Hoàng Long & Trương Duy. Ba chiếc áo dài đen với quần ống cao ống thấp, mặt mày vẽ râu ria và bôi lọ lem nhem, mang kính đen giả như thầy bói mù. Vậy mà khá vui.


Xuân Mậu Thìn 1988  
 
Bài hợp ca cuối cùng. Không cần mang đồng phục nữa, ai đang mang áo gì cứ tự do lên sân khấu.
   
 
Mất thì giờ tập dượt, chuẩn bị, nhưng khi trình diễn thật vui và hào hứng. Tất cả đang còn tuổi học trò nên rất hăng say, những buổi tối trong tuần và cuối tuần gặp nhau tập tành, không ai than phiền gì cả. Mọi người lên sân khấu, không quan tâm chuyện màu mè phấn son, nhìn những khuôn mặt ngây thơ thấy dễ thương lạ. Thân và quý mến nhau, chúng tôi đối đâi như anh em một nhà.


Thời gian qua, mỗi người học ra trường, có việc làm, và có cuộc sống riêng. Cuộc sống không còn đơn giản như lúc ngồi ghế nhà trường nữa. Tôi may mắn còn giữ một số hình ảnh kỷ niệm. Mỗi lần đón xuân mới tôi lại nhớ xuân xưa ... Ôi, chỉ có một thời ...

Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Jan 30, 2015
 
 
 
 

Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 01.02.2015 12:08:37
Ct.Ly


Xuân này nhớ xuân xưa , làm văn gừng vậy thì làm sao khg nhớ chứ

Thấy NH làm 1 trong 3 của nhóm AVT, để râu thấy cũng vui hén hihih

 
Có quậy vui vậy bây giờ mới có cái để nhớ hoài chị Ly ơi.
 
Tết chị có nấu bánh chưng bánh tét hay làm bánh mứt gì không? Còn hai tuần nữa thôi, nhanh quá chị ha.
 
 
 

Yên Dạ Thảo
  • Số bài : 643
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.08.2010
Re:Một thời để nhớ - 02.02.2015 04:16:51
Nguyệt Hạ ơi,
NH thử qua Ice Wine lần nào chưa? Nếu chưa thì nói "chàng" mua một chai về thử! Loại rượu nầy được làm từ những trái nho đông đá, mùa thu hoạch dường như là khoảng cuối tháng 12, khi nhiệt độ xuống dưới 0 độ C. Rượu thơm ngon à ngọt dịu!
 
Từ nhà YDT đi đến thác Niagara Falls cũng hơn 1 tiếng đồng hồ, dọc theo thác có 1 vùng gọi là "Niagara-on-the-lake" chuyên trồng nho làm rượu và có rất nhiều hãng và tiệm rượu. Đặc biệt Ice Wine nơi vùng nầy rất ngon! Thường vào tháng chín và muời là có nhiều Festivals rất rộn rịp, nhiều du khách đến tham quan, thử rượu và mua rượu.  YDT nghe nói ở bên Mỹ dọc theo thác Niagara Falls cũng có vùng trồng nho và làm Ice Wine như thế! Nếu có dịp NH đi qua cho biết!
 
Còn hai tuần nữa là Tết đến i! YDT mến chúc NH năm mới luôn được vui tươi và hạnh phúc!
 
 
 
 
 
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 03.02.2015 02:44:20
 
 
 
 

 
 

Yên Dạ Thảo mến,

Ngạc nhiên lắm khi nghe YDT giới thiệu về IceWine. Có phải rượu này không?

Vài năm trước khi đi ngang biên giới Canada & Mỹ, Nguyệt Hạ nghe nói nên mua thứ rượu này, đặc biệt của Canada. NH cũng mua, lúc đó 3 chai trong một pack, giá thường $120.00, hôm đó NH trả $100.00, có lẽ có promotion gì đó. Họ chỉ nói đặc biệt thôi chứ không giải thích rõ như YDT.

Cám ơn YDT viết cho NH biết rõ hơn về loại rượu này. Tiếc ghê, phải như biết sớm NH ghé thăm YDT lần đó rồi. Hẹn kỳ tới nha. YDT phải làm tour guide cho NH nghe.

Chàng bảo nói với YDT là chàng uống vào hơi bị nhức đầu. NH thử một ít thôi, rượu ngon vị đặc biệt riêng, thấy cũng không sao ..., chàng bị nhức đầu có lẽ vì phải bao phần của nàng đó mà :)

Bên đó lạnh quá, YDT giữ ấm nha, đừng để bị cảm hoài, làm sao ăn Tết?

Thương chúc YDT và gia đình một mùa xuân an vui.


Nguyệt Hạ









Yên Dạ Thảo
  • Số bài : 643
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.08.2010
Re:Một thời để nhớ - 05.02.2015 19:33:40
 
Đúng là cùng loại rượu YDT thường mua! Hãng rượu nầy được nhiều Gold Award trong những International Ice Wine Competitions.
Nguyệt Hạ nhắn vơi " chàng" của NH là YDT sợ anh ấy bị đau bụng thì sẽ mệt ! Chứ nếu bị nhức đầu thì ra tiệm mua thêm 1 pack Ice để từ từ NH chuốc cho "chàng" say men ngọt thì sẽ hết nhức đầu ngay!
 
Bên YDT hội người Việt tổ chức Tết VN trong ngày Chúa Nhật vừa rồi! Cũng là  "same old, same old", có ca sĩ bên Mỹ qua hát, nhiều giang hàng bán đồ ăn và các công ty quảng cáo. Mình ghé tham quan chút xíu rồi về,  không ở lại để nghe nhạc cho đến tàn cuộc vui.
 
Chúc Nguyệt Hạ vui hưởng một mùa xuân ấm áp!
 
YDT
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 07.02.2015 03:58:47
Yên Dạ Thảo mến,
Hình như cuối tuần tới ở khu Little Saigon bên này cũng có hội chợ Tết.
Mình ở xa nên không rõ lắm. Năm nào cũng "same thing diferent year" như YDT thấy.
YDT đã chuẩn bị Tết nhất gì chưa? Không ít thì nhiều chắc cũng có bánh tét và dưa món dưa cải các thứ chứ?
Chúc YDT luôn "ấm" ở đó nha, đừng cảm lạnh nữa nghe.
Mến,
NH

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 10.02.2015 03:44:20
 
 



ĐÓN XUÂN NÀY ... NHỚ XUÂN XƯA - Phần 2





 Hợp ca chương trình văn nghệ Giáng sinh 




Trong ca đoàn, có những người học đại học ở vài trường khác nhau. Đặc biệt có vài anh ca viên, kể cả ca trưởng, lại là trưởng ban văn nghệ của Hội Sinh Viên Việt Nam tại trường đại học của họ. Các bạn gái học đại học nhưng không người nữ nào làm hội hè ở trường đại học.
 
Thời gian tôi sinh hoạt ca đoàn, các hội văn nghệ thường mang tiết mục của trường mình đến tham dự với các trường khác mỗi dịp lễ hay Tết. Để đi trình diễn phương tiện chính là xe hơi, tự chở nhau đi. Lúc ấy, chỉ một số ít có bằng lái xe, phần còn lại đang học trung học. Tết năm ấy, ca trưởng chọn một tiết mục ít người mang đi góp mặt với các trường bạn là màn hài kịch của chương trình văn nghệ đêm Giáng sinh.





Hài kịch góp vui với chương trình Văn nghệ Tết các trường bạn



Chương trình văn nghệ Tết (của Sinh viên Việt Nam) tại các trường đại học diễn ra vào chiều thứ sáu. Không hiểu sao họ không làm ngày cuối tuần, có thể vì sinh viên sẽ không trở lại xem vào cuối tuần chăng? Chúng tôi đi diễn các trường miền nam Cali gần với trường chúng tôi, từ UCLA, đến CSULA, CSULB, CSUN, v.v .., mỗi trường một tuần khác nhau, trong vài tuần trước và sau Tết. Những trường xa chúng tôi không đi được nên từ chối. 



Buổi chiều thứ sáu, sau khi mọi người hết lớp và tan sở - có người vừa đi học vừa đi làm - chúng tôi gặp nhau và đi chung xe. Ở đây, nói chuyện đi trên freeway vào chiều thứ sáu thật là bất đắc dĩ. Xe cộ dồn ứ lại nhất là khoảng đường đến Long Beach. Và chúng tôi đã phải tốn hết ba giờ đồng hồ trên đoạn đường đó. Ngồi trên xe nhúc nhích từ từ mà lòng dạ ai cũng không yên. Chương trình văn nghệ ở trường CSU Long Beach bắt đầu 7 giờ chiều, chúng tôi đến nơi gần 9 giờ đêm. Đậu xe xong, chúng tôi chạy vào hội trường, vì không còn kịp giờ đi vòng ngã sau hậu trường. Hình như màn kịch của chúng tôi là màn chót, chấm dứt chương trình.







 



Có đi làm văn nghệ chung mới thấy thương nhau. Có ngày cả bọn đi học từ sớm, không kịp ăn sáng, trưa chạy đến chỗ làm, chiều về đi làm văn nghệ, ai nấy đói lả, nhiều nhất là một cái bánh ngọt từ sáng đến tối. Vậy mà vẫn vui với nhau, vẫn hăng hái làm việc chung. Không những chỉ đi trình diễn ở các trường đại học vào dịp văn nghệ mừng xuân, ca đoàn thường đến hát chung với các ca đoàn bạn vào cuối tuần, khi có lễ lớn hoặc lễ kỷ niệm ở các giáo xứ khác.



Ca đoàn gắn bó sinh hoạt với nhau nhiều năm cho đến ngày mọi người học hành xong, có gia đình hay đi xa mới dần dần vắng mặt một số ít. Hiện nay ca đoàn vẫn còn sinh hoạt và chúng tôi gọi đùa là "ca đoàn già". Những kỷ niệm của thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và nhiệt tình đó chẳng bao giờ tìm lại được. 



Nguyệt Hạ

(Lt - TD)
Feb 4, 2015
 
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 11.03.2015 01:38:11
 











Ngày ấy khi Xuân ra đời
Một trời bình minh có lũ chim vui
Có lứa đôi, yêu nhau rồi
Hẹn rằng còn mãi không nguôi ...

(Khúc Hát Thanh Xuân - Lời Việt Phạm Duy)



Mấy tuần qua tôi thường lẩm nhẩm mấy câu hát trên. Tôi biết mình bị tiếng hát của bạn ám ảnh, có lẽ vì lời của bản nhạc đi vào đầu từ ngày xa xưa. Từ ngày vừa lớn, bọn tôi đã cùng đàn hát với nhau, cũng với những câu hát này, cũng vào những ngày xuân. Lâu lắm rồi, không còn vui chơi với bạn xưa, nên khi nghe lại âm điệu cũ sao bỗng nhiên nỗi nhớ như thấm lan trọn vẹn tâm trí tôi. Hình như mắt tôi cay cay, mũi tôi nồng nồng, cổ tôi nghèn nghẹn khi nghe từng lời ca đang cất cao...



Cũng mấy mươi năm rồi, vừa sau lễ Giáng sinh và Tết tây khoảng một tuần, tôi nghe nhạc Xuân. Những CD mới cùng những băng nhạc cũ, tôi nghe tới nghe lui những bài quen thuộc, với những giọng ca thân quen. Những cuốn băng nhạc đó, có băng thu âm giọng hát các bạn tôi, mỗi năm tôi nghe lại trong khoảng một tháng, vậy mà vẫn thích, vẫn thấy hay. Tuần qua nghe bạn hát, tôi nhớ đến bạn xưa, người từng nghêu ngao với tôi từ ngày xa đó. Ôi sao mà nhớ, và tiếc lắm, một thời đã qua, thời tuổi trẻ năng động và sôi nổi.


Cám ơn bạn đã hát, cho tôi nhớ lại kỷ niệm với những người bạn thiết ngày nào.


Nguyệt Hạ
Mar 3, 2015




******************************************



Cuối tuần, đi tập nhạc về vui lắm, con mở Youtube cho bố mẹ nghe bài các con đang tập. Hay thật. Con nói vì bài nhạc có tiết tấu vui làm con vui theo. Chúng tôi mừng vì con thích âm nhạc và chịu khó tập đàn. Mong rằng con sẽ không bỏ dở niềm đam mê này. Tôi biết cần phải có ý chí mạnh mẽ lắm để theo đuổi một đam mê nào đó, không phải chí thích là đủ.


Đã nhiều lần tôi tự đặt câu hỏi về chỗ đứng của âm nhạc trong cuộc sống hàng ngày. Một hôm đang ngồi trong nhà thờ, nghe tiếng đàn dương cầm với giòng nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng ... Tôi có ý nghĩ, nếu đời sống này không có âm nhạc thì con người sẽ ra sao? Tôi không tưởng tượng được, thế giới sẽ như thế nào nếu không có những âm thanh trầm bổng mà chỉ đơn điệu với giọng nói con người. Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy phải tạ ơn âm nhạc, cùng những người viết nhạc, những người chơi nhạc, và những người ca hát, không quên công lao của những người làm ra nhạc cụ. Tất cả những người chơi nhạc nói chung đã đóng góp một phần quá lớn, một phần không thể thiếu, trong cuộc sống trên trái đất này.


Thử tưởng tượng nếu chúng ta không có âm nhạc đi kèm hàng ngày... Có phải mọi việc vẫn tiếp diễn nhưng có ai nhận thấy tinh thần sẽ thiếu thốn một phần không nhỏ? Cuộc sống có phải sẽ khô cằn đi như đất hạn thiếu nước, như cây cỏ thiếu ánh sáng mặt trời? Tôi nghĩ rằng, thiếu vắng âm nhạc trong đời, có lẽ tinh thần mình không được phát triển toàn vẹn. Dĩ nhiên mình vẫn sống, vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng có lẽ là một cuộc sống khô khan, nhạt nhẽo vô vị...







Viết cho bạn,


Thời gian qua, tôi được vài người bạn thân hát và gửi tặng một số bài nhạc. Cũng những bài đã nghe qua giọng hát ca sỹ nhưng từ khi được người hát tặng riêng, tự nhiên tôi thấy bài nhạc hay hơn và có ý nghĩa hơn nhiều. Cũng phải thôi, người ta phải chọn bài gửi gấm tâm tư rồi mới hát tặng người khác chứ. Nghe kỹ từng ca từ, tôi hiểu ra những gì bạn muốn nhắn gửi. Mỗi bài một ý tưởng khác, mỗi bài một tâm tình. Tôi cám ơn các bạn thật nhiều. Tôi không hát tặng các bạn nên chỉ biết dùng chữ nghĩa để gửi bạn tâm tư tôi. Với chữ đồng cảm giống như cải lương nhưng thật tình tôi "nghe" được tâm tình của bạn khi gửi cho tôi bài nhạc với dòng chữ, không hay nhưng là cả tấm lòng... Ơi cảm động lắm bạn biết không? Tôi cảm nhận được tình bạn gửi cho tôi qua từng chữ bạn luyến láy, từng nốt bạn lên cao hay xuống thấp. Thật ý nhị khi các bạn dùng lời ca cho tôi biết tình cảm của mình.


Viết nhiều sẽ thừa và đâm ra nhàm chán. Cám ơn cuộc đời cho tôi gặp lại các bạn. Cám ơn tình cảm vẫn nguyên vẹn trong bạn, tôi sẽ gìn giữ mãi.



Thương yêu,





Nguyệt Hạ
Mar 6, 2015

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 08.04.2015 13:09:33
 
 



 
 
 
 
... Be Like That ...
 
 
Mỗi sáng thức dậy, con thường vào phòng và nói good morning bố mẹ. Vài ba câu hỏi thăm chọc ghẹo giữa bố mẹ và con, rồi con ra ngoài chuẩn bị đi học. Trước khi rời nhà, con chào và hai mẹ con lại đùa giỡn tiếp. Sáng nay, không nhớ mẹ nói gì, con lập lại một câu quen thuộc: Be Like That... và đầu lúc lắc tới lui nhìn rất buồn cười. Tự nhiên tôi muốn dùng câu nói đó đặt tên cho trang viết này.

Có quá nhiều thứ tôi muốn ghi lại hàng ngày, những ý nghĩ thoáng qua trong đầu, những hình ảnh chợt đến trước mắt. Để có một bài viết "ngon lành" thì phải dành thì giờ suy nghĩ, và đôi khi cảm xúc đó biến mất khi tôi có dịp ngồi vào bàn. Tôi nhận thấy, từ ngày vào tổ hai, tôi thường bị phân tâm, không bao giờ còn trọn vẹn cho mình. Từ khi có con, cái khoảng suy nghĩ lại bị chia năm xẻ bảy, lúc nào cũng phải nghĩ ngợi lo lắng đủ mọi thứ chuyện cho nhân vật thứ hai và thứ ba kia...

Cũng không sao, tôi thấy mình may mắn còn có thể suy nghĩ. Ừ thì be like that ... Đời ngắn ngủi quá ...

 
Nguyệt Hạ
April 2, 2015
 



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 17.04.2015 04:45:29
 
 
 
 
Món Kỷ Niệm
 
Mùa hè cuối năm lớp 6, lần đầu tiên tôi được đi ăn tiệm ăn Tàu ở Chợ lớn. Tôi không nhớ tiệm ăn tên gì, chỉ biết nó nằm bên cạnh khách sạn chúng tôi đang dừng chân.
 
Buổi trưa cả nhà muốn ăn cơm, từ phòng khách sạn bước xuống lầu, tiệm có bàn ghế để ngoài sân. Nói sân cũng không đúng, đó là vỉa hè đúng hơn. Nền xi măng rộng, những bộ bàn ghế tròn có năm bảy ghế chung quanh. Trưa mùa hè Sài gòn lúc ấy nắng nhưng không nóng, ngồi ngoài vỉa hè còn có gió hây hây, mát mẻ.
 
Tôi còn nhỏ không biết gì về chuyện chọn lựa món này món nọ, chỉ biết ăn khi thức ăn dọn lên bàn. Có món cá chiên, món canh, thêm vài món gì tôi không nhớ và món rau xào. Không hiểu tại sao tôi nhớ mãi món rau này. Đĩa rau cải bẹ trắng xào thịt bò còn bốc khói và thơm lừng mùi tiêu. Một món rau bình thường nhưng tôi thấy rất ngon. Lá cải xanh mướt, bẹ cải trắng ngần, những lát thịt bò mỏng xoăn lại lấm tấm hạt tiêu vương vãi trên mặt với mùi thơm và vị ngon ngọt khó tả. Đầu bếp nấu khéo, thịt bò mềm mại thấm gia vị, bẹ cải dòn nhưng đủ chín chứ không hăng và lá cải còn xanh chứ không héo vì quá lửa.
 

 
Mấy mươi năm qua, tôi vẫn nhớ hoài món rau xào ấy và đó cũng là một trong những món rau thỉnh thoảng tôi nấu ở nhà. Có thể tôi thấy ngon và nhớ mãi vì bữa ăn ấy đi cùng với kỷ niệm của cả gia đình. Người ta thường nói, có những kỷ niệm và những món ăn gợi cho ta nhớ lại quá khứ - đẹp, vui, buồn - tùy mức độ cảm nhận của mỗi cá nhân.
 
Mỗi lần ăn món rau xào này là một cảm giác khác nhau. Nấu ở nhà, có khi nêm nếm ngon vừa miệng, cũng có khi không được vừa ý. Khó có thể nói lần nào cũng nấu được như lần trước. Đi ăn ngoài, chưa bao giờ tôi gọi món cải bẹ trắng xào vì tôi không nghĩ rằng sẽ có lại được vị giác giống như ngày xưa. Chẳng thà đừng gọi, đừng thử để không bị thất vọng, để còn giữ mãi được cái ngon mình đã nếm. Từng chút một, ngăn kỷ niệm của tôi tràn ngập những gì nhớ mãi không quên.
 
Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
April 9, 2015
 
 
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 08.06.2015 09:33:22
 
   
 
Ra Trường Trung Học

Mùa hè đến. Năm nay tôi không còn tâm trạng chờ đợi như mọi khi vì đây là mùa hè cuối cùng của con ở trường trung học. Hơn nửa năm qua chuyện học của con chi phối tôi nhiều lắm. Từ chuyện cho con học lái xe đến chuyện chọn trường đại học và làm đơn từ này khác... Chưa kể nỗi lo lắng khi nghĩ đến chuyện con lái xe một mình và con sẽ đi học xa, không còn ngày hai buổi đi về, ăn uống học hành chuyện trò với bố mẹ hàng ngày...

Mấy tháng qua, cả mẹ lẫn con đều mong ngày tháng chậm lại, nhưng ngày cuối cùng của năm học đã đến. Con học xong trung học... Con buồn vì phải xa rời tuổi thơ, mẹ không vui vì con sắp phải làm người lớn...
  
Để chuẩn bị chuyện học của con sau khi hoàn thành trung học, từ năm trước, cả nhà phải đi thăm và tìm hiểu các trường đại học để con nạp đơn xin vào. Đó là khoảng thời gian dài và nhức đầu vì phải cân nhắc giữa các trường. Khi được nhận vào, lại thêm một lần suy nghĩ tới lui để chọn một trong các trường đó. Tôi băn khoăn, lo lắng khi nghĩ đến lúc con đi học xa nhà. Biết rằng hàng chục ngàn em học sinh cũng sẽ sống xa nhà như con mình, nhưng bản chất của người mẹ... lúc nào cũng lo và chuyện gì cũng lo... Chỉ còn vài tháng nữa, hình như tôi đã bắt đầu mất ngủ ...

Nguyệt Hạ
Jun 6, 2015
 
   
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2015 12:04:39 bởi Nguyệt Hạ >

dang son
  • Số bài : 4767
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 06.06.2011
Re:Một thời để nhớ - 08.06.2015 15:23:07
.
 
 
 
 
Ghé thăm và chúc mừng em .
 
 
   Thằng bé đẹp và ngoan .
 
 
 
 đs.
 
 
 
 
...

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 09.06.2015 09:35:20
 
 
 
Cám ơn anh đs ghé lại nơi này và có lời khen.
 
Nguyệt Hạ
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 27.06.2015 00:42:08
 
 





U.S. midfielder Megan Rapinoe is fouled by Colombia defender Angela Clavijo
http://edition.cnn.com/2015/06/12/football/gallery/usa-highlights-womens-world-cup/






FIFA WOMEN WORLD CUP 2015


Khoảng thời gian này năm trước, tôi xem Men World Cup và bây giờ đang là Women World Cup. Mấy chục trận banh qua vòng loại rồi, hôm nay và ngày mai là bốn trận tứ kết, cũng gay cấn ấy chứ. Năm nay tôi không có thì giờ nhiều chỉ xem được vài trận banh vào cuối tuần, hay buổi tối xem lại nếu trong máy có thâu.


Chiều nay, đội banh nữ của Mỹ sẽ gặp đội banh China. Tôi không muốn gọi họ là đội banh Trung cộng, hay đội banh Tàu, dù khi nói vẫn quen miệng gọi là Tàu. Hôm trước loáng thoáng nghe rằng đội China hên lắm khi lọt vào vòng trong. Trên các web sites có nhiều bài bàn cãi và đoán xa đoán gần đội nào sẽ thắng. Dĩ nhiên, nhà nghề nên họ thâu thập đủ các dữ kiện và số liệu để có những dự đoán.

Tôi nhớ lại trận đấu giữa Mỹ và Columbia. Vài ngày trước khi ra quân, cô nhỏ Lady Andrade của đội Columbia lên tiếng với báo chí là sẽ hạ đội Mỹ lần này. Đọc các bài viết nhắc nhở lời cô nhỏ đó tôi thấy buồn cười. Mình là đội banh hạng thấp, mới lên mà dám tuyên bố những câu như vậy. Không hiểu các cô cầu thủ Mỹ có bị nao núng tinh thần khi nghe cô kia hăm dọa không, mà trong trận banh không làm chủ tình hình và không tự tin chút nào. Nếu Catalina Perez thủ môn không bị thẻ đỏ và bị ra khỏi sân, không hiểu đội Mỹ có làm được trái nào? Alex Morgan làm một trái cũng nhờ may mắn dội vào tay thủ môn văng vào gôn chứ không phải đá thẳng vào. Trái thứ hai nhờ phạt đền. Như vậy, ngoài trình độ dành, dẫn và suýt banh, còn phải kể đến may mắn nữa. Cuối cùng đây cũng là một bài học cho đội banh nữ Columbia, thắng đội banh nữ của Pháp, chưa hẵn lên được nhất nhì. Tôi có cảm tình khi xem các cô gái Columbia chơi banh, nhất là trong trận gặp Mexico, nhưng sau khi nghe Andreda tuyên bố như vậy, và xem cách chơi xấu của các cô áo vàng, mọi thiện ý đối với đội banh đó tiêu tan.

Trận banh giữa Anh và Canada cũng có thể có chuyện lạ, vì nước chủ nhà thường được ưu tiên, giống như trận đầu ra quân, Canada cũng được ơn huệ của trọng tài.

Chiều hôm nay, trận banh hay đối với tôi là Đức gặp Pháp. Dĩ nhiên các cô Đức đá hay hơn nhưng biết đâu các cô Pháp sẽ làm chuyện bất ngờ. Trận Mỹ gặp China, Mỹ trên chân nhưng chưa biết được. China đang là chủ nợ của Mỹ nên có thể tình thế sẽ ngược lại. Để xem sao.


Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Jun 26, 2015

 
 
 



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 01.07.2015 01:54:51
 
 
 
 



Jessica Samuelsson of Sweden warms up prior to the FIFA Women’s World Cup Canada 2015 Group D match between Sweden and Nigeria at Winnipeg Stadium on June 8, 2015 in Winnipeg, Canada. (Photo by Kevin C. Cox/Getty Images)
 
 
THÊM CHUYỆN FIFA WOMEN WORLD CUP
 
Chiều nay, hai đội banh nữ Mỹ và Đức gặp nhau. Hai đội banh nhất nhì thế giới, rất tiếc không được đấu ở chung kết mà lại đối đầu ở bán kết. Và như vậy sẽ có một đội không còn hy vọng giữ ngôi hạng nhất hay nhì nữa.

Từ lâu tôi vẫn nghĩ rằng khi chia các đội banh vào từng nhóm, người ta bốc thăm để có sự công bằng vô tư cho đồng đều. Nhưng tôi đã nhầm. Cái gọi là FIFA - chữ tắt của Fédération Internationale de Football Association - đã xếp hạng cao thấp cho các đội banh và chia họ thành từng bảng khi làm chương trình cho giải Women World Cup. Tất cả các việc phân ngôi thứ và chia bảng, cũng như lựa sân cho các trận banh của FIFA không ngoài mục đích câu khách đi xem, bán vé được nhiều và người xem TV đạt mức tối đa. Tôi đọc được vài bài viết nói về vấn đề này ở đây: SI's article

Và như thế, trong giải Women World Cup, FIFA đã chọn các đội hay cho gặp nhau, không phải chỉ đơn thuần để các cô tranh tài cao thấp mà chính là phục vụ cho mục đích thâu lợi nhuận một cách tối đa của liên đoàn bóng tròn thế giới. Các trận banh càng gay cấn, FIFA thâu vào càng nhiều.

Chiều hôm nay, Mỹ và Đức gặp nhau. Các cô cầu thủ Mỹ đã vượt qua bảng tử thần, đương đầu với các đội mạnh. Đội banh Đức chỉ gặp trở ngại khi đấu với Pháp, mấy trận trước đó quá dễ dàng. Khó đoán được mèo nào cắn mỉu nào vì bên tám bên mười. Nếu đá như Đức với Pháp thì bên nào hên, bên đó đi vào chung kết.


Có ít nhất ba điều không công bằng khi nói đến FIFA Men World Cup và FIFA Women World Cup.
 
Thứ nhất: các cầu thủ nữ không được lãnh lương nhiều như cầu thủ nam. Số tiền các cô kiếm được chỉ khoảng 1% - 3% so với tiền của đội banh nam. (Germany lãnh 35 triệu đô khi đoạt giải vô địch World Cup Brazil, Japan khi đoạt giải vô địch Women World Cup 2011 chỉ lãnh được 1 triệu đô). Đọc thêm ở đây.

Thứ hai: chia bảng trong chương trình chơi, FIFA không chia nhóm các đội banh nam như đã làm với các đội banh nữ.
 
Thứ ba: cỏ giả và cỏ thật. Bắt đầu giải Women World Cup này, tôi đọc thấy FIFA không công bằng với chuyện cỏ giả. Các cô nữ cầu thủ đặt câu hỏi, tại sao FIFA Men World Cup chơi trên sân cỏ thật mà FIFA Women World Cup lại phải chơi trên sân cỏ giả?

Thêm một chi tiết nữa, FIFA xếp cho hai đội banh đấu với nhau ở cùng một khách sạn. Các nữ cầu thủ đã rất khó chịu khi ra vào khách sạn cứ phải chạm mặt đối phương. Tối hôm qua, đội banh Mỹ và Đức đã ở cùng một nơi, và các trận trước của các đội banh cũng vậy. Đội banh Đức ở cùng chỗ với Pháp, với Sweden... Đội banh Mỹ ở cùng nơi với đội Australia, vv... Họ đã ở trong những tình trạng khó xử khi một bên thắng một bên thua mà ra vào thang máy hay phòng ăn cứ đụng mặt nhau. Chẳng hiểu các quan chức FIFA nghĩ gì?


Ở bất cứ thời đại nào, trên bất kỳ phương diện nào, chuyện trọng nam khinh nữ vẫn tồn tại. Lần này mấy vị lãnh đạo của FIFA đi tù, không hiểu có gì thay đổi cho tốt hơn đối với các đội banh nữ?

Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Jun 30, 2015
 
 
 

macdung
  • Số bài : 235
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.03.2010
Re:Một thời để nhớ - 01.07.2015 10:12:54
    MacDung dùng lời một người bạn gọi là an... với ủi Nguyệt Hạ nhé: Thời đại ngày nay nếu có một phụ nữ vấp ngã, lập tức có nhiều bàn tay nâng lên dịu dàng. Còn khi một người đàn ông ngã xuống, người ta sẽ đạp lên để đi qua... Sau đó họ còn lùi lại để tiếp tục giẫm lên không biết... lần thứ mấy nữa đó... hihihi....
 
 
                   Thân!
         NẠN NHÂN CỦA CÂU NÓI

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:Một thời để nhớ - 02.07.2015 03:58:20
macdung


    MacDung dùng lời một người bạn gọi là an... với ủi Nguyệt Hạ nhé: Thời đại ngày nay nếu có một phụ nữ vấp ngã, lập tức có nhiều bàn tay nâng lên dịu dàng. Còn khi một người đàn ông ngã xuống, người ta sẽ đạp lên để đi qua... Sau đó họ còn lùi lại để tiếp tục giẫm lên không biết... lần thứ mấy nữa đó... hihihi....


                 Thân!
       NẠN NHÂN CỦA CÂU NÓI

 
 
 
Cám ơn anh MacDung ghé lại đây.
Anh không thấy ở Mỹ người ta đang ăn mừng luật mới, công nhận hôn nhân giữa người đồng tính đó sao? Thời này, ra đường một chàng đàn ông ngã xuống, có thể mấy chục chàng đàn ông khác chạy lại nâng lên đó chứ... Đàn bà ngã xuống có thể có đàn bà khác nâng, chưa chắc đã có đàn ông khác nâng lên đâu anh ạ... Thế thời thay đổi thời phải thế thôi.


Thân mến,
Nguyệt Hạ
 




 
 
 
 

Ct.Ly

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Re:Một thời để nhớ - 03.07.2015 04:34:19
 
 
Chị Ly thương,
Cháu cám ơn Tata Ly nhiều lắm.
Em thấy hồi mình đi học, xong lớp 12 có ai chúc mừng hay khen tặng gì đâu mà bây giờ tụi nhỏ lại được trầm trồ. Thời của mình thiệt thòi quá. Em chọn tấm hình để thấy con cao hơn mẹ nhiều dù hình xấu, mà thôi, ở đây con là nhân vật chính. Bây giờ đi chung, con là bodyguard cho mẹ


Vậy em cũng chúc mừng cháu chị Ly nha, xong 12 năm đèn sách, bố mẹ cháu chắc cũng vất vả nhiều.
Chúc chị khỏe trong mùa hè này, đi chơi đâu nhớ cho em xem hình.
Thương,
NH
 
 

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 15.07.2015 12:08:46
 
 
 

 
 
quatorze juillet
 
Hôm nay một ngày vui, tôi nhận được thư anh kèm tấm hình này, "I'm writing to you from Paris, sending you a picture of the Paris' most beautiful and most romantic bridge: Alexander III, do you remember?"

Cám ơn anh đã gửi tấm hình. Dĩ nhiên tôi nhớ... Đúng ngày này năm đó, chúng tôi cùng nhau đi trên chiếc cầu này và sau đó lên phà trên giòng sông Seine và đi ngang dưới chiếc cầu. Rất nhiều hình được chụp, rất nhiều câu chuyện được kể... Đó là một chuyến đi vui và nhiều thứ để nhớ hoài.

Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn nhớ ngày quatorze juillet của Pháp, lúc nhỏ chưa có biết gì, chỉ qua sách vở... Và đi chơi đến tận nơi, bây giờ thành một nơi chốn có nhiều kỷ niệm. Hứa hẹn sẽ trở lại, nhất định sẽ gặp lại anh và dành nhiều thời giờ với anh hơn. Mong sao sẽ thực hiện được ý định này trong tương lai.

Nguyệt Hạ
July 14, 2015
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2015 12:36:13 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 15.08.2015 23:37:28
 
 
 
 

 
 
 
 
THAY ĐỔI ...
 
Hôm nay ngày cuối cùng mở cửa (cho mùa hè này) của hồ bơi gần nhà. Hai mẹ con đi bơi mà nao nao buồn.
Nơi này, khi con vừa lên ba tôi bắt đầu mang con ra học bơi. Mùa hè nào cũng vậy, năm ngày một tuần, đều đặn, các em học bơi từ lúc chưa biết gì, hết lớp này sang lớp nọ, cho đến khi không còn lớp để học nữa. Từ đó hai mẹ con mua vé đi bơi, không bỏ sót mùa hè nào, và nếu không đi đâu xa nhà, cũng không bỏ sót một ngày bơi nào.

Thấm thoát đã hơn 15 năm mẹ con tôi gắn bó với hồ bơi này. Bắt đầu năm học mới, con sẽ thành người lớn, có chắc gì mùa hè sang năm con có giờ để đi bơi nữa, hay là phải đi làm đâu đó? Dù có thể trở lại đi bơi thì lúc đó cũng khác rồi, không còn tâm trạng như mấy năm qua. Tự nhiên thôi, con học xong bậc trung học, con thành người lớn... Đối với tôi, hôm nay thật sự kết thúc khoảng đời học sinh của con. Lên đại học, cũng là đi học nhưng mọi thứ sẽ khác.

Khi mới có con, những bà mẹ chung quanh cho tôi một lời khuyên, hãy tận hưởng những giây phút với con trẻ, vì thời gian trôi nhanh, con sẽ lớn lên trước khi mình nhận biết. Thật đúng vậy, mười mấy năm qua, nhưng tôi vẫn thấy như mới ngày nào. Lúc mới sinh, lúc chập chững, lúc bập bẹ, đi, chạy, qua khoảng tiểu học, và bây giờ xong khoảng trung học. Hình như cả mẹ lẫn con đang bước vào một khoảng mới trong cuộc đời.

Nguyệt Hạ
Aug 14, 2015



Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 20.08.2015 05:40:51

 
 
 
FIRENZE
 
 

Đến Firenze ngày mưa hình chụp mờ mịt sương khói thế này



Hôm nay tự dưng nhớ đến Firenze. Thành phố nổi tiếng về đủ các thứ văn hoá, nghệ thuật, ẩm thực, vv và vv.  Tôi chưa có dịp đi thăm nhiều các nơi đó, chỉ đến một thời gian ngắn nhưng đã không muốn rời. Tôi yêu mến thành phố này và mong muốn được trở lại. 
 
Đến Firenze, cảnh vật rất đẹp, nơi tôi trọ có giòng sông Arno, nước trôi lặng lờ, với cây cầu Ponte Vecchio. Mỗi lần đi trên cây cầu là một lần thấy cảnh vật chung quanh đổi khác và tâm trạng mình cũng khác. Từ những luồng ánh sáng thay đổi theo từng khoảnh khắc trong ngày, đến những sinh hoạt chung quanh, cộng thêm tiếng động từ xe, từ người, tất cả kết lại thành một cái hỗn hợp lạ lùng, tôi không biết dùng chữ gì để diễn tả. Giòng sông này không cho tôi cảm giác lãng mạn nhưng xa lạ như khi đi trên giòng sông Seine, cũng không cho tôi cảm giác thơ mộng thân quen như giòng sông Hương.Tôi chỉ biết rằng, từ cửa sổ phòng trọ nhìn xuống giòng sông, hay đi trên cây cầu, lúc nào cũng thấy tâm hồn yên ả và càng lúc càng "in love" với nơi chốn ấy. Chỉ vậy thôi, tôi nhớ hoài và trong tôi có ý muốn trở lại.
 

   
 
 
     
Tôi đến Firenze ngày mưa tầm tả. Đúng ra những ngày sau cũng mưa, những trận mưa như trút khoảng một giờ rồi tạnh, rồi lại mưa, rồi lại ngưng. Người ta bán dù khắp các ngã đường, những chiếc dù có lẽ made in china, dùng che được một trận mưa, có gió lớn là gãy. Khi mưa, mọi người trú dưới hàng hiên các tiệm quán, mưa vừa hơi nhỏ hạt người ta lại úa ra đi qua đi lại các nơi... Tôi đi trong đám đông ấy với mọi người, cũng mua dù, cũng trú mưa và cũng bị ướt... Tóc ướt, áo ướt, giày ướt... Và lội bộ đi qua cây cầu để về phòng... Đi dưới mưa, cảm giác từ ngày còn đi học ở quê nhà trở lại. Bị ướt không sao, tôi vẫn thích cảm giác nước mưa tạt vào mặt mũi, giọt nước mưa nhỏ xuống từ những sợi tóc ướt nhìn thích lắm. Lớn rồi, có ai cho mình đi dưới mưa như ngày còn nhỏ, nên bây giờ lợi dụng cảnh bị mắc mưa bất ngờ, trong lòng mong sao trời cứ mưa mãi...
 


 

Giòng sông Arno ngày mưa ...
 
 
 

 Tôi cũng mong muốn passport của mình đóng dấu Florence như ước mong của Lucy (trong phim While You Were Sleeping). Cô đã được toại nguyện khi đi honeymoon. Thắc mắc hoài, passport của tôi chỉ có một con dấu ở London, dù tôi đi qua nhiều nơi khác. Tôi không biết tại sao, chỉ biết rằng tôi đã đi và tôi đã đến nơi tôi muốn, Mỗi lần nhắc đến Florence, tôi lại nhớ, tôi không có con dấu hình tròn hay vuông hay chữ nhật đóng trong passport ghi dấu những nơi tôi đi qua. Và tôi sẽ có cớ để đi lại một lần nữa, hay nhiều lần, cho đến khi nào có con dấu trong passport của tôi.


 

Đôi khi tôi có những cái silly như vậy ...
 
 
    
Nguyệt Hạ
Aug 18, 2015

 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2015 09:11:41 bởi Nguyệt Hạ >

Nguyệt Hạ
  • Số bài : 1104
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.10.2010
Một thời để nhớ - 25.08.2015 03:06:55
 
 
 
 
 
Chuyện Xưa Ở Phố Biển
 
 
 
Hơn hai phần ba cuộc đời, chị luôn cảm thầy có điều vương vấn trong tâm. Chị mãi tìm kiếm một cái gì đó không rõ rệt, không biết nguồn gốc từ đâu và bắt đầu như thế nào...

Nhiều ngày, nhiều đêm, chị quanh quẩn với nỗi niềm riêng tư, như một đợi chờ vô vọng ... Chính chị cũng không biết mình đang trông mong chuyện gì? Chỉ biết trong lòng không yên, lúc nào chị cũng mong mỏi một chuyện gì sắp đến, sẽ đến. Đời sống vật chất chị tạm cho là đầy đủ không phải lo toan nhiều. Đời sống tinh thần chị thấy mình thiếu thốn, mà không biết thiếu gì? Chị không vui, có vui cũng là gượng gạo. Mọi người cho rằng chị hạnh phúc, ừ thì hạnh phúc tạm bợ.
 
Vậy rồi trong nhiều đêm không ngủ, lần theo từng ý nghĩ, bắt đầu từ thuở xa xưa, chị tìm ra đầu mối chuyện mình thắc mắc mấy mươi năm nay. Từ cái tên trong quá khứ nhưng vẫn hiển hiện quanh đời sống hàng ngày, từ hình ảnh của một người dù đã quá xưa nhưng vẫn thấp thoáng đâu đó trong đời. Đó là chuyện xảy ra ở phố biển. Chuyện của người với cái tên có sự trùng hợp đến lạ lùng ... Một cái tên không có gì đặc biệt, người cũng không có gì vượt trội, đặc sắc so với người khác, nhưng đã để lại dấu ấn thật sâu trong tâm hồn chị.

Dáng người cao ráo, cân đối, thường xuyên áo bỏ trong quần, giày vớ tươm tất, chị thích nhất khi anh mang áo xanh nhạt, màu chị yêu thích và jean xanh. Đẹp lắm, đàng hoàng lắm. Tóc người cắt ngắn gọn gàng. Nét mặt không gọi là đẹp trai nhưng cũng không thể nói là xấu trai. Ánh mắt hiền, đặc biệt nhất là màu mắt xanh lơ của anh. Giọng nói miền nam ngọt ngào nhưng không lả lơi. Anh ít nói nhưng chị nghe và muốn nghe thêm. Bên anh, chị luôn có cảm giác được chở che bao bọc. Anh lo lắng cho chị từng chi tiết nhỏ dù không nói ra... Anh có cùng sở thích với chị, từ phim ảnh, sách vở, màu sắc đến nơi chốn đi chơi, món ăn..., từ quán chè quen thuộc trên phố đến xe cóc ngâm, khô mực nướng tương ớt trên bờ biển ... Những lần ra đảo chơi, hay tập trung bạn bè ăn uống, anh đều lo chu đáo từng thứ cho mọi người.

Con đường từ nhà ra biển ngắn lắm, bóng cây che rợp lòng đường với những giọt nắng nhảy múa xen kẽ trong lá. Đi đâu với nhau, anh luôn nắm tay chị, chị chỉ mong con đường dài thêm. Dạo biển, khi chạy chân trần trên cát ẩm, sóng biển đánh tràn vào bờ tung bọt trắng xoá, khi ngồi dưới những tàn cây, gió mát từ ngoài khơi mang theo hơi nước, lao xao cây lá trên bờ, làm tóc chị loà xoà trên mặt, để anh phải đưa tay vuốt tóc chị nhiều lần. Không nghe anh nói nhiều nhưng chỉ cần như thế, chị thấy thật bình yên.

Buổi chiều tan sở, anh luôn đến đón chị trước năm, mười phút nếu không đi công tác xa.  Anh giúp chị khóa cửa sắt, cẩn thật xem lại cửa ngõ trước khi rời chỗ làm. Anh làm cho đường sắt, mỗi tuần phải theo tàu một hai ngày. Những ngày đó, chị đi về một mình, cảm thấy nhớ nhung và trống vắng. Sáng chiều chị cũng ra biển, để nhìn ra khơi và tưởng tượng đến giờ phút bên anh. Khoảng thời gian thật đẹp. Không ai hứa hẹn nhau điều gì, không ai nói ra chữ yêu, chữ thương. Hình như cử chỉ chăm sóc đủ để chị tự hiểu tình anh đối với mình. Đời con gái, chỉ mong một nơi nương tựa và chị đang tìm thấy ... 
 
Vậy đó... rồi tự nhiên không còn gặp nhau được nữa, tự nhiên xa không có dịp nói với nhau lời nào. Nhiều năm sau, chị nghe kể lại, thời đó, anh đi tìm chị nhiều nơi, anh đến nhà bà con xa gần hỏi thăm tin chị... Tiếc rằng, chị không có cách nào liên lạc với anh.
 
 

Bốn mươi năm qua, chị có dịp ra biển nhiều hơn. Nhìn biển, dạo biển, cũng chân trần trên cát ẩm, cũng bọt biển trắng xoá, cũng gió mát đong đưa cành lá ... nhưng không còn ai vuốt tóc loà xoà trước mặt chị nữa. Biển muôn đời vẫn xanh, sóng ngàn năm vẫn trắng, chị vẫn có ý tìm kiếm tin anh, không biết anh giờ này ra sao? nếu không có gì xảy ra, chuyện thường tình là anh có gia đình vợ con rồi. Chị chỉ muốn biết anh có bình an ... Chị không có ý liên lạc hay tìm gặp anh làm gì. Biết để yên lòng. Vậy thôi.
 

Chị giữ cho mình lời cám ơn tình anh một thời mới lớn, anh cho chị hiểu được thế nào là tình yêu trọn vẹn, là chở che, là săn sóc, là quan tâm đến người khác. Chị tin rằng, vợ anh là một người hạnh phúc.
 
 
Nguyệt Hạ
Tháng tám 2015
 
 


 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2015 03:21:54 bởi Nguyệt Hạ >

Ct.Ly

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 61 đến 90 trên tổng số 119 bài trong đề mục