Nguyệt Hạ
-
Số bài
:
1104
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.10.2010
|
Một thời để nhớ
-
25.08.2015 03:06:55
Chuyện Xưa Ở Phố Biển Hơn hai phần ba cuộc đời, chị luôn cảm thầy có điều vương vấn trong tâm. Chị mãi tìm kiếm một cái gì đó không rõ rệt, không biết nguồn gốc từ đâu và bắt đầu như thế nào... Nhiều ngày, nhiều đêm, chị quanh quẩn với nỗi niềm riêng tư, như một đợi chờ vô vọng ... Chính chị cũng không biết mình đang trông mong chuyện gì? Chỉ biết trong lòng không yên, lúc nào chị cũng mong mỏi một chuyện gì sắp đến, sẽ đến. Đời sống vật chất chị tạm cho là đầy đủ không phải lo toan nhiều. Đời sống tinh thần chị thấy mình thiếu thốn, mà không biết thiếu gì? Chị không vui, có vui cũng là gượng gạo. Mọi người cho rằng chị hạnh phúc, ừ thì hạnh phúc tạm bợ. Vậy rồi trong nhiều đêm không ngủ, lần theo từng ý nghĩ, bắt đầu từ thuở xa xưa, chị tìm ra đầu mối chuyện mình thắc mắc mấy mươi năm nay. Từ cái tên trong quá khứ nhưng vẫn hiển hiện quanh đời sống hàng ngày, từ hình ảnh của một người dù đã quá xưa nhưng vẫn thấp thoáng đâu đó trong đời. Đó là chuyện xảy ra ở phố biển. Chuyện của người với cái tên có sự trùng hợp đến lạ lùng ... Một cái tên không có gì đặc biệt, người cũng không có gì vượt trội, đặc sắc so với người khác, nhưng đã để lại dấu ấn thật sâu trong tâm hồn chị. Dáng người cao ráo, cân đối, thường xuyên áo bỏ trong quần, giày vớ tươm tất, chị thích nhất khi anh mang áo xanh nhạt, màu chị yêu thích và jean xanh. Đẹp lắm, đàng hoàng lắm. Tóc người cắt ngắn gọn gàng. Nét mặt không gọi là đẹp trai nhưng cũng không thể nói là xấu trai. Ánh mắt hiền, đặc biệt nhất là màu mắt xanh lơ của anh. Giọng nói miền nam ngọt ngào nhưng không lả lơi. Anh ít nói nhưng chị nghe và muốn nghe thêm. Bên anh, chị luôn có cảm giác được chở che bao bọc. Anh lo lắng cho chị từng chi tiết nhỏ dù không nói ra... Anh có cùng sở thích với chị, từ phim ảnh, sách vở, màu sắc đến nơi chốn đi chơi, món ăn..., từ quán chè quen thuộc trên phố đến xe cóc ngâm, khô mực nướng tương ớt trên bờ biển ... Những lần ra đảo chơi, hay tập trung bạn bè ăn uống, anh đều lo chu đáo từng thứ cho mọi người. Con đường từ nhà ra biển ngắn lắm, bóng cây che rợp lòng đường với những giọt nắng nhảy múa xen kẽ trong lá. Đi đâu với nhau, anh luôn nắm tay chị, chị chỉ mong con đường dài thêm. Dạo biển, khi chạy chân trần trên cát ẩm, sóng biển đánh tràn vào bờ tung bọt trắng xoá, khi ngồi dưới những tàn cây, gió mát từ ngoài khơi mang theo hơi nước, lao xao cây lá trên bờ, làm tóc chị loà xoà trên mặt, để anh phải đưa tay vuốt tóc chị nhiều lần. Không nghe anh nói nhiều nhưng chỉ cần như thế, chị thấy thật bình yên. Buổi chiều tan sở, anh luôn đến đón chị trước năm, mười phút nếu không đi công tác xa. Anh giúp chị khóa cửa sắt, cẩn thật xem lại cửa ngõ trước khi rời chỗ làm. Anh làm cho đường sắt, mỗi tuần phải theo tàu một hai ngày. Những ngày đó, chị đi về một mình, cảm thấy nhớ nhung và trống vắng. Sáng chiều chị cũng ra biển, để nhìn ra khơi và tưởng tượng đến giờ phút bên anh. Khoảng thời gian thật đẹp. Không ai hứa hẹn nhau điều gì, không ai nói ra chữ yêu, chữ thương. Hình như cử chỉ chăm sóc đủ để chị tự hiểu tình anh đối với mình. Đời con gái, chỉ mong một nơi nương tựa và chị đang tìm thấy ... Vậy đó... rồi tự nhiên không còn gặp nhau được nữa, tự nhiên xa không có dịp nói với nhau lời nào. Nhiều năm sau, chị nghe kể lại, thời đó, anh đi tìm chị nhiều nơi, anh đến nhà bà con xa gần hỏi thăm tin chị... Tiếc rằng, chị không có cách nào liên lạc với anh. Bốn mươi năm qua, chị có dịp ra biển nhiều hơn. Nhìn biển, dạo biển, cũng chân trần trên cát ẩm, cũng bọt biển trắng xoá, cũng gió mát đong đưa cành lá ... nhưng không còn ai vuốt tóc loà xoà trước mặt chị nữa. Biển muôn đời vẫn xanh, sóng ngàn năm vẫn trắng, chị vẫn có ý tìm kiếm tin anh, không biết anh giờ này ra sao? nếu không có gì xảy ra, chuyện thường tình là anh có gia đình vợ con rồi. Chị chỉ muốn biết anh có bình an ... Chị không có ý liên lạc hay tìm gặp anh làm gì. Biết để yên lòng. Vậy thôi. Chị giữ cho mình lời cám ơn tình anh một thời mới lớn, anh cho chị hiểu được thế nào là tình yêu trọn vẹn, là chở che, là săn sóc, là quan tâm đến người khác. Chị tin rằng, vợ anh là một người hạnh phúc. Nguyệt Hạ Tháng tám 2015
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2015 03:21:54 bởi Nguyệt Hạ >
|