Thương Về Non Nước
Hỡi người Chu Pah biết hay không ?
Tôi nhớ núi cao thung lũng hồng
Vọt nước năm nào sơn nữ tắm
Tiếng cười đùa giỡn rộn vang hồn
Hỡi người thôn cũ cận biên cương
Có nhớ về tôi lúc dựng trường
Dạy trẻ, già vui ngày sáng tối
Những ngày theo gặt lúa trên nương
Hỡi cô gái thượng xã Ham Rong
Da bánh mật nâu buổi nực nồng
Nhoẻn miệng cười duyên khi tôi xuống
Nước xanh man mát ngượng trong lòng
Dòn dã rộn ràng bơi tựa cá
Trêu thầy giáo nhỏ dám đua không
Tôi bơi như nhái cô thua nặng
Hôn trả tôi bằng những nụ nồng
Hoảng hốt vội ngăn có vợ rồi
Dẫu hồn chan chứa những chơi vơi
Phải chi tôi lớn vài năm nữa
Chức phận hẳn hoi dám kết đôi
Cô buồn thương hận mấy mùa trăng
Lúc giã từ đi mới bảo rằng
Tôi trọng kính cô như chị gái
Cô cười hở đủ cả hàm răng
Từ đó tôi đi chẳng trở về
Vẫn hoài nhung nhớ chút duyên quê
Ngày tôi mới lớn đơn sơ lắm
Mười bảy làm thầy nghĩ ớn ghê
Hôm nọ vui chơi kể chuyện rừng
Nhớ về thời cũ thấy rưng rưng
Hồn tôi vẫn gởi trên miền núi
Nhớ người chị gái ở trên bưng
Những khúc quanh co của lối mòn
Những giòng sông lớn suối con con
Tiếng chày giã gạo đêm khuya, sớm
Hồn vẫn quẩn quanh với núi non
Chú khỉ chim Blang sông suối ơi
Làm sao tôi gởi trọn muôn lời
Tới làng buôn cũ ngày xưa ấy
Nỗi nhớ cuả tôi vẫn chẳng nguôi
Nguyên Đỗ