Nhớ Gì Không?
Nhớ gì không, cô bé ngút ngàn thương
Buổi học đầu em bước vào cửa lớp
Bao mắt nhìn em cúi đầu hồi hộp
Tay run run, chân vấp ngã gần tường
Em không sao, sách vở bay vãi vương
Anh đỡ lên, cúi lượm từng cuốn sách
Từng cuốn vở trắng tinh chưa xé rách
Cố mỉm cười e thẹn nói cám ơn
Rồi mỗi ngày ta lại biết nhau hơn
Chung mấy lớp, những quãng đường hạnh phúc
Đi sánh vai như bạn bè đích thực
Nói cười vui, răng khểnh rất là duyên
Anh hay giỡn, em dịu dàng nhủ khuyên
Gắng học nhé, thời giờ đừng lãng phí
Em chỉ mong anh thành người tri kỷ
Có niềm vui nào rộn rã sánh thế không?
Từ có em, cuộc sống bớt long đong
Anh cố học, để một mai thành đạt
Sau một ngày lắng nghe em đàn hát
Và chuyện trò, họa vẽ những đêm trăng
Em nhớ không, nàng tiên nga Quảng Hằng
Một buổi chiều hai đứa mình đi dạo
Phớt môi hôn chạm vào nhau táo bạo
Lần đầu tiên em dám nói yêu anh
Hồn mùa xuân chim ca hót trên cành
Hoa rực rỡ giữa công viên tháng Hạ
Em và anh bước vào đường mới lạ
Mỗi một ngày là mỗi nhịp yêu thương
Anh yêu em mãi mãi hỡi Thương Thương
Hàn Mặc Tử như cũng đang nhắn bảo
Chú mày em, chú mày đừng ngổ ngáo
Trùng tên người, chung tình mãi như ta
Từ yêu em, hồn anh rộn tiếng ca
Em là đóa hải đường gieo hạnh phúc
Là đóa hồng tươi nở trong mọi lúc
Suốt cuộc đời, tình ta mãi ngát hương
Từ yêu em, trái tim ngập tình thương
Tình anh đó tựa như là thác đổ
Tình yêu mình chắc là duyên kỳ ngộ
Nước reo vui cuồn cuộn suối nguồn thơ
Nhớ gì không, cô bé nét đơn sơ
Đôi mắt sáng như hai vì tinh tú
Vì sao Ngâu, và vì sao Chức nữ
Cho đời mình còn mãi mãi yêu nhau
Nguyên Đỗ