Cánh Cửa Mở Rộng
Nhớ ngày nao, cánh cửa nào mở rộng
Ngọn gió chiều lồng lộng bỗng lặng im
Mùa xuân hoa, cây cỏ, đoá hoa tim
Chợt héo úa, tàn mau trong sa mạc
Người ta bảo không lần này lần khác
Cơ hội còn, vận nước, vẫn mênh mông
Vẫn đủ vươn cùng thế giới đại đồng
Bốn mươi năm băm chín năm giăng giẳng
Đã cùng đi đã nắm tay một chặng
Lúc chia ly, Trường sa hoặc Hoàng sa
Túp lều con, dinh thự cũng là nhà
Giữ mảnh đất, sơn hà của tiên tổ
Không thờ ơ, lãnh đạm, mặc cha nó ...
Dặm biển xanh, tấc đất vàng, núi non
Mấy ngàn năm mãi đứng vững vẫn còn ...
Không để mất, tiêu mòn như luộc ếch
Nguyên Đỗ