Buồn Vui Đất Lạ
Bạn thân,
Tôi từ Venice trở về từ hôm cuối tuần thế nhưng … mệt quá nên hôm nay mới viết thăm bạn được đôi dòng.
Trước khi đi tôi đã biết là chuyến hải hành này sẽ vất vả vì hầu như ngày nào tàu cũng ghé bến để du khách đi thăm những di tích của các nền văn minh cổ như Colosseum của Ý, Acropolis của Hy Lạp, Ephesus của Thổ Nhĩ Kỳ …, và chuyến đi nào cũng sẽ kéo dài từ 8 tới 10 tiếng đồng hồ! Nhiều hôm về muộn tàu đang chuẩn bị rời bến làm mình cuống quít vội vàng.
Bạn còn nhớ Cường Điên, thằng bạn thời thơ ấu, tiến sĩ về khoa học không gian, nhưng lâu rồi cóc thèm đi làm, chỉ ở nhà cho vợ nuôi? Tôi rủ nó đi du ngoạn cho biết đó biết đây, nó lắc đầu nói là chỉ cần vào Internet là biết hết mọi thứ, đi đâu xa cho mệt. Tôi cố thuyết phục nó, lý luận là đọc Internet cũng giống như coi hình đàn bà đẹp, đâu có thể nào so sánh được với gặp mặt, nhìn nhau bằng ánh mắt long lanh, nắm được bàn tày mềm mại và ngửi được mùi hương tử hơi thở nồng nàn. Nghe vậy mà nó chỉ cười khẩy, nghĩ là tôi điên chứ nó không điên!
Trong nhiều chuyến đi trước tôi thực tình đã “enjoy” hết mình. Bồng bềnh mây nước góc biển chân trời, thăm viếng các thành phố, các thắng cảnh tôi đều thấy xúc động, và thường so sánh những nơi đó với quê hương VN mình để bùi ngùi nhớ thương, thế nhưng chuyến du hành các nước miền Nam Âu Châu vừa rồi thì có nhiều lúc tôi thấỳ ông bạn Cường điên có lý hơn mình!!!
Tôi đã một lần thất vọng khi thăm Vạn Lý Trường Thành, không tìm được cái không khí “Trống trường thành lung lay bóng nguyệt” trong văn chương, chỉ thấy những tường gạch và một lũ người chen chúc, mồ hôi nghễ nhại như tôi đã kể với bạn trong những lá thư trước đây. Colosseum, vận động trường danh tiếng của nền văn minh La Mã, Acropolis huyền thoại của nền văn minh Hy Lạp, và Ephesus, thành phố cổ bị tàn phá vì động đất của Thổ Nhĩ Kỳ còn … tệ hơn Vạn Lý Trường Thành của Trung Hoa. Chắc bạn cũng đã nhìn thấy hình ảnh huy hoàng của những phế tích này trên Internet, và tôi cũng đã nghĩ tới những lúc mình hiện hữu trong khung cảnh đó, thả hồn sống với dĩ vãng hoang đường của những nền văn minh cổ xưa. Thế nhưng …
Các di tích đó thường ở trên đồi cao, đường đầy sỏi đá trơn trượt, rất khó đi và thời gian đã tàn phá nên có nơi chỉ còn vài hàng cột đứng chơ vơ cùng những tảng đá điêu khắc ngổn ngang trên đường. Vài di tích còn giữ được hình hài để du khách có thể nhận ra đâu là phòng ốc, đâu là nhà hát, đâu là đấu trường … nhưng tất cả đều được vá víu bằng những vật liệu hiện đại như xi măng và thanh sắt để niú kéo thời gian vì các di tích là nguồn lợi khổng lồ cho quốc gia, không thể nào để sụp đổ, tiêu tan. Ephesus là nơi các nhà khảo cổ vẫn còn đang làm việc. Nhà cửa tạm thời, dụng cụ đào đất, lướí sắt, giây nhợ giăng khắp nơi khiến di tích cổ đại này trông nham nhở , mất đi cái vẻ huyền bí của cổ tích hoang đường.
Hàng ngày có hàng ngàn du khách tới Thổ Nhĩ Kỳ, mua vé vào cửa để thăm Harem của các Sultans, nơi giam giữ các cung nữ và nô lệ tình dục ngày xưa. Nhà thờ hồi giáo nào của cũng đòi lệ phí rất cao để vào xem những kiến trúc cầu kỳ đầy màu sắc, và để được các giáo dân đang cầu nguyện chổng … mông vào mặt mình! Có một chuyện tức cười nữa, đó là mỗi du khách được phát cho một cái túi để bỏ giầy vào đó, xách theo tòn ten khi đi chân trần thăm viếng thánh đường, trông không giống ai! Đàn bà còn được cho mượn khăn quàng để che đầu và mái tóc. Bộ đầu đàn bà … có vấn đề, hả bạn thân?
Tuy vậy tôi không hề hối tiếc đã đi chuyến du lịch vừa rồi vì tôi đã có những ngày rất vui ở Barcelona (Spain), Venice (Ý), leo lên được đỉnh đồi của nhà thờ Notre-Dame De La Garde tại Marseille của Pháp, và nhất là được vào thăm thánh đường Vatican tại La Mã, nơi hai nền văn minh kim cổ hiện diện một cách hài hoà. Các kiến trúc cổ xưa đều được bảo trì và xử dụng liên tục nên sống động chứ không tàn phai như những di tích khác. Có một điều đáng tiếc là du khách đông quá (khoảng 20 ngàn người tới thăm hàng ngày) nên thánh đường ít nhiều mất vẻ trang nghiên trầm lắng. Tôi là người ngoại đạo, và không rành lịch sử Âu Châu cho lắm, nên đôi lúc bị lạc lõng trong các câu chuyện của hướng dẫn viên du lịch.
Bạn thân,
Tâm tình với bạn cảm tưởng về các nơi chốn đã đi qua mà không có chút nhận xét về con người thì có lẽ hơi thiếu xót. Theo tôi thấy thì dân Âu Châu lúc nào cũng lịch sự và dễ thương, trừ dân Thổ Nhĩ Kỳ! Thành phố Istanbul thực ra nằm trên cả hai lục địa Âu và Á, và dân chúng đa số theo Hồi Giáo nên có vẻ dữ dằn. Một bà bạn của tôi trả giá nhưng rồi không chịu mua món hàng đã lựa họn bị người bán hàng đuổi thẳng cánh: “You, China (sic)! Get out”. Cứ thấy da vàng thì tưởng người ta là Tàu nên bà bạn tôi tỉnh bơ. “Nó chửi Tàu chứ có chửi mình đâu!”. Tôi ngứa miệng định nói: “You, Turkey” nhưng nghĩ chắc là người bán hàng không hiểu. Người Thổ trong tiếng Anh là Turkist còn Turkey là nước Thổ nhưng cũng có nghiã là con gà tây, là … thằng ngu! Dù sao thì “Turkey” cũng là đồng minh của Mỹ, xin giữ cho nhau một chút tình!
Mấy hôm nay đã đỡ mệt, tỉnh táo rồi nên lại nghĩ tới chuyến đi Nam Á, những nơi gần gũi với quê nhà, vào đầu năm 2015. Ngày xưa khi mới ra trường, đi thực tập trên Đệ Thất Hạm Đội của Mỹ, bạn đã từng đặt chân tới Singapore, Thailand, Indonesia, Malaysia và nhiều bến bờ trong biển Thái Bình, những nơi dù chỉ đi qua một lần những vẫn không quên. Bạn giữ gìn sức khoẻ để cùng nhau về thăm chốn cũ nhé.
Tình thân,
Ngụy Xưa
Oct. 22, 2014