Một Ngày Để Suy Tư
Bạn thân,
Cuối tuần qua tôi đã có những ngày rất vui. Vui vì được coi một trận túc cầu nữ hào hứng giữa Mỹ và Nhật Bản (mà bạn biết là Mỹ đã thắng 5-2), và vui vì ngày lễ Độc Lập tưng bừng của nước Mỹ đã không xảy ra bất cứ vụ thảm sát nào như nhóm Hồi Giáo cực đoan từng đe dọa. Tuy nhiên nếu bạn hỏi tôi là có cảm thấy “hãnh diện là người Mỹ” như nhiều người tuyên bố trên TV hay không thì tôi xin thú thật với bạn là: “
mang ơn nước Mỹ thì có còn hãnh diện là người Mỹ thì không”. Mặc dù tôi đã sống ở đây một thời gian lâu hơn là những năm tháng tôi đã sống ở VN, nhưng tôi không có một quá khứ dày đặc như một người Mỹ chính cống, và không đóng góp được gì coi như đáng kể, như vậy lấy gì cho tôi hãnh diện? Trái lại nhiều khi tôi còn thấy bùi ngùi vì càng ngày tôi càng hiểu thêm về “the land of the free and the home of the brave” từ một câu hát trong bài quốc ca Hoa Kỳ.
Năm 1973 tôi đã chứng kiến dân chúng Mỹ xếp hàng dài chờ mua xăng vì bị các nước Trung Đông cấm vận, dẫn đầu là Saudi Arabia, không bán dầu cho Mỹ vì chiến tranh giữa Do Thái (đồng minh của Mỹ) và khối Arab! Cuối cùng Mỹ phải đứng ra điều đình cho Do Thái rút quân để các nước Trung Đông tiếp tục bán dầu cho Mỹ và đồng minh.
Lúc đó tôi còn đang theo học về Management tại Monterey Naval Postgraduate School, và một vị giáo sư đã quả quyết là sẽ có chiến tranh do Mỹ phát động tại Trung Đông vì Mỹ cần nguồn năng lượng thiết yếu, và không muốn bị các nước trong khối Arab bắt ép. Bạn biết đó, cuộc chiến vùng Vịnh (Kuwait) bắt đầu vào năm 1990, và sau đó năm 2003 Mỹ mang quân vào Iraq, lấy cớ là chính phủ của Saddam Hussein đang phát triển vũ khí hạt nhân, mặc dù Liên Hiệp Quốc không tán thành. Chiến tranh chất dứt, Hussein bị treo cổ, và người ta không tìm thấy vũ khí giết người hàng loạt, thế nhưng Mỹ đã kiểm soát được những nguồn dầu hoả, không còn bị áp lực từ các nước Trung Đông, nhất là từ Saudi Arabia.
Năm 1973 cũng là năm Mỹ rút quân khỏi VN, cắt viện trợ, bỏ mặc cho Bắc Việt thôn tính miền Nam, gây bao nhiêu tang thương và làm tan nát bao nhiều gia đình vì chính phủ Mỹ đã thay đổi chiến lược, bắt tay với Trung Hoa, không còn cần VNCH làm tuyến đầu ngăn làn sóng đỏ!
Năm 2011 Mỹ bắt đầu rút quân khỏi Iraq, bỏ mặc cho đất nước đó cho nội chiến tương tàn, và toàn thể Trung Đông trong tình trạng bất ổn, vì Mỹ không còn lệ thuộc vào dầu hoả Trung Đông như xưa, nhờ phương pháp khai thác dầu hoả mới (fracking). Nước Mỹ đã trở thành nước dẫn đầu về khí đốt thiên nhiên, và đang dần dà trở thành nước sản xuất dầu hoả đứng đầu thế giới trong nay mai. Saudi Arabia cố gắng gia tăng sản xuất, bơm thêm dầu, dù cho giá dầu đang rớt thê thảm, để “giết” bớt các công ty fracking ít vốn của Mỹ. Bạn thấy không, đồng minh nhưng vẫn “chơi nhau” sát ván vì quyền lợi sống còn.
Mỗi lần thấy trên TV những cảnh tang thương tại Trung Đông là tôi lại nhớ tới những đau xót của người dân VN trong trong cuộc chiến vừa qua, và không khỏi bùi ngùi thương cho số phận hẩm hiu của những người dân kẹt giữa hai thế lực đấu tranh vì quyền lợi riêng tư.
Bạn thân,
Hiểu biết về chính trị của chúng mình rất là giới hạn, và dễ bị dẫn dắt bới các cơ quan truyền thông. Nếu bạn thường xem TV của hệ thống FOX News thì chắc là bạn thấy các chuyên gia đang phê bình nặng nề tổng thống Obama về chính sách ngoại giao nói chung, và nhất là về vấn đề chiến tranh tại Iraq & Syria nói riêng. Họ cho rằng cho phi cơ bỏ bom quân phiến loạn ISIS sẽ không mang lại chiến thắng, và Hoa Kỳ lúc này chẳng có chiến lược gì hữu hiệu để đối phó với tình hình Trung Đông. Tôi không biết chính quyền Mỹ có quan tâm không, hay là họ giống như Clark Gable nói với Vivien Leigh trong phim Gone with the Wind: “Frankly, my dear, I
don't give a damn”. Xin lỗi bạn tôi dùng câu tiếng Anh đó cho nhẹ nhàng.
Làm tổng thống đầy uy quyền thế nhưng nhiều lúc cũng bó tay bạn ạ, vì trên tổng thống hình như còn có một tập đoàn tài phiệt với quyền lực ngầm và chính sách để bảo vệ quyền lợi của riêng họ, và của riêng nước Mỹ. Dầu hoả Trung Đông không còn là vấn đề tối quan trọng, bây giờ Mỹ chuyển trục về biển Đông, không biết nước VN của chúng mình rồi sẽ bị lôi kéo vào cơn lốc xoáy nào. Trong quá khứ đã có những tổng thống Mỹ bị ám sát có lẽ vì đi ngược với quyền lực ngầm để trở những thành những nghi án vì cho đến bây giờ người ta vẫn thực sự không biết thế lực nào đã nhúng tay.
Bạn và tôi chỉ là những con ốc li ti trong một bộ máy khổng lồ, có gì mà hãnh diện, phải thế không bạn thân?
Tôi thường tâm tình với bạn về tình yêu và tình người, hôm nay “trở chứng” viết cho bạn một cách đại khái về một đề tài không mấy thân quen, chắc thế nào bạn cũng nghĩ là tôi bắt đầu lẩm cẩm rồi! Thôi thì, một lần và chỉ một lần này mà thôi. Ông thầy của chúng mình, bình luận gia TBN, cũng đã phong bút, kể chuyến tiếu lâm thay vì nói chuyện chính trị trong một lần họp mặt vừa qua, và tôi thấy ông ấy rất là thoải mái, thay vì đăm chiêu loay hoay với những vấn đề ngoài tầm tay.
Thân chúc bạn những ngày an vui, và hẹn gặp bạn tháng September này để cũng nhau lang thang góc biển chân trời.
Tình thân,
Ngụy Xưa
July 6, 2015