Ngày Đó Chúng Mình
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 20 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 294 bài trong đề mục
Kiều Giang 04.06.2012 22:48:30 (permalink)

Chúc mừng anh NGUỴ XƯA đã trải qua một chuyến hải hành về thăm quê hương rất thú vị. Lòng tôi rạo rực khác thường khi đọc những xúc cảm của anh. Ôi đất nước biển trời Việt Nam trong ký ức của mỗi chúng ta bao giờ cũng đẹp tuyệt vời phải không anh! Rất tiếc,anh về thăm quê hương mà chúng tôi không được gặp.
#16
    NgụyXưa 05.06.2012 07:47:40 (permalink)

    Rất tiếc,anh về thăm quê hương mà chúng tôi không được gặp.
    Cám ơn KG đã ghé thăm. Tiếc là lần ghé bến vừa rồi quá ngắn ngủi nên NX không tìm gặp bạn bè. Xin hẹn một dịp khác.
     
    Tình thân.
    #17
      Hong Hoang 19.06.2012 05:10:46 (permalink)
      Khách Lạ Trên Quê Hương!! Anh NX ạ, chính HH cũng có cùng cảm giác này trong lần đó về lại những nơi xưa chỉ sau mười mấy năm xa cách. Dĩ nhiên mọi thứ đều đổi khác... không nhận ra tên đường phố... không hiểu ý cách dùng từ khi nói chuyện của những người vẫn cùng ngôn ngữ... không biết đếm tiền xài... v..v... tuy nhiên, không phải những thứ đó đã khiến cho mình tự đứng riêng ra ngoài đám đông làm một kẻ lạ. Vô tình hay cố ý, từ ánh mắt nhìn, cách đối xử... đến những thái độ diễn ra sau lưng... đã đẩy mình vào vị trí một người khách lạ và mình không cưỡng lại được.


      Hồng Hoang [sm=rose.gif]
      #18
        NgụyXưa 25.07.2012 23:38:21 (permalink)
        Môt Chút Tình

        Bạn thân,

        Sinh nhật vừa rồi tôi được các con tặng cho một chiếc tablet, và tôi đã dùng nó dỗ giấc ngủ ban đêm bằng cách xem những phim và shows đã trình chiếu trên TV nhưng tôi chưa có dịp coi qua một lần.

        Tôi đang xem lại “Prison Break” của những năm cũ, chuyện của những người tù vượt ngục vì bị hàm oan, vì hoàn cảnh gia cảnh, vì tình yêu hay chỉ vì một lý do riêng. Mấy cái shows loại này thường chỉ để giải trí, xem xong rồi quên, không cần suy tư vớ vẩn cho mất thì giờ. Thế nhưng có một đoạn rất ngắn về một người tù Puerto Rican làm tôi nghĩ ngợi rất nhiều về tình người.

        Anh chàng Puerto Rican còn trẻ đó bị tù về một tội băng đảng vớ vẩn, thực ra thì không cần vượt ngục vì chỉ hơn năm nữa cũng sẽ được thà ra. Anh ta có người yêu rất đẹp, và trong một lần thăm viếng nhau (một đặc ân của nhà tù) cô ta đã có thai nên đành nhận lời lấy một người khác. Đó là lý do thúc đẩy anh ta vượt ngục chung với một đám người, để đi tìm người yêu với đứa con còn trong bụng mẹ, ước mơ xây dựng lại cuộc đời, chứ không đành lòng để cô ta kết hôn với người khác.

        Đám tù vượt ngục cuối cùng chia tay. Trên đường lẩn tránh nhiều người bị bắt lại và bị giết bởi một viên thám tử hắc ám. Anh Puerto Rican đã trải qua những ngày nhọc nhằn đói khát, lúc đi bộ, lúc đi nhờ xe, cuối cùng qua được tới biên giới Mexico. Từ nơi đó tới nơi người yêu của anh ta đang trú ngụ còn rất xa. Anh ta được một ông già Mexican, bạn đồng hành trên xe bus, mời về nhà ngủ qua đêm và đãi anh ta một bữa ăn vì cảm nhận được tấm lòng tha thiết của anh ta với người yêu, và cũng vì ông ta cô đơn, bà vợ 42 năm tình nghĩa mới qua đời được một tuần.

        Mặc dù rất xúc động với tấm lòng của người bạn mới quen, nửa đêm anh Puerto Rican đã ăn cắp chiếc xe cũ kỹ của ông già, tiếp tục trên đường đi tìm người yêu, vì anh ta không có phương tiện nào ngoài đôi chân. Xe chỉ mới chạy được một đoạn đường đã bị cảnh sát chặn bắt và anh bị dẫn độ về gặp người chủ xe. Anh ta câm nín đứng cúi đầu trước mặt ông già, buồn bã và hối hận. Ông già lặng lẽ móc túi đưa cho anh ta một nắm tiền, và nói với người cảnh sát: “Tôi cho anh ta mượn xe, quên đưa tiền đổ xăng nên nhờ ông mang anh ấy về”.  

        Màn hình mờ đi, và mắt tôi cũng nhạt nhoà. Câu chuyện chỉ có thế, nhưng có lẽ tôi là người đa cảm, và tôi muốn viết lại câu chuyện này để gửi một người bạn trẻ mà tôi vừa mới quen.

        Bạn thân,

        Cuộc sống này, dù trong tận cùng sầu thảm, vẫn còn có những giây phút cho ta yêu thương, cho ta nhìn về phía trước để đi hết đoạn đường đời. Quê hương còn đó, và gia đinh vẫn mong chờ đứa con ở xa. Hãy yêu người và yêu thương cuộc đời cho lòng mình thanh thản hơn. Mong bạn có những ngày vui và đêm đêm với giấc ngủ an bình. Bạn và tôi là những nhánh sông nhưng đều chảy ra biển, nên dù là bạn miền xa nhưng cũng thấy thật gần. Take care of yourself, dear.

        Tình thân,

        Ngụy Xưa
        July 24, 2012
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2012 09:59:52 bởi NgụyXưa >
        #19
          Ct.Ly 26.07.2012 05:20:29 (permalink)
          #20
            NgụyXưa 07.08.2012 01:12:20 (permalink)
            Thần Tiên Gọi Bạn Bên Trời
             
            Bạn thân,
             
            Hôm nay trời ở đây không có nắng, sương mù vẫn còn lẩn quất trên đỉnh đồi. Thời tiết  ảnh hưởng tới con người nên tôi dậy muộn, và hình như có cái gì đó không hẳn là buồn nhưng rất vu vơ. Những năm còn trẻ mỗi lần trời mưa tôi thường đội mũ, mặc áo mưa lang thang trên những con đường vắng của thành phố Đà Lạt. Cái cảm giác lạnh lẽo và cô đơn thật là thấm thía. Không biết đó có phải là cái thú đau thương mà người ta thường nói đến hay không. Bây giờ thì khó có những giây phút cuồng si như thế nữa, tôi bằng lòng với hạnh phúc nhỏ nhoi như một ly cà phê ấm nồng buổi sáng nghe chim hót sau vườn.
             
            Nỗi buồn vu vơ có lẽ vì tôi nghĩ tới bạn bè. Tám mưới mốt đứa trong quân trường nghe gió thổi qua hàng dương, mơ mộng đời hải hồ, bây giờ còn đúng sáu mươi đứa. Hai mươi mốt đứa đã giã từ vũ khi, bỏ cuộc chơi, và đứa cuối cùng là Nguyễn Nguyên.
             
            Chắc bạn nhớ Nguyên, biệt danh Nguyễn Ngố! Nó học trường Tây từ nhỏ, nói tiếng Việt lủng củng nên bị gọi là Ngố. Gọi lén thôi vì Nguyên ghét cái tên ấy, sẵn sàng ăn thua đủ nếu bị gọi đích danh trước mặt mọi người. Nguyên to con, cao lớn nên chẳng ai dại gì muốn đánh lộn với Nguyên, tuy thế cái biệt danh vẫn được lưu truyền cho tới ngày Nguyên nhắm mắt xuôi tay.
             
            Năm1975 chúng mình tan hàng, tản mác khắp bốn phương trời. Nguyên biết nói tiếng Tây nên qua Pháp, và là người độc nhất trong anh chúng mình tiếp tục nghề đi biển trên một thương thuyền của Pháp, trong lúc chúng mình vật vã làm lại cuộc đời bằng những nghề chân tay, hay trở lại trường bắt đầu từ con số không. Tưởng thế là yên nhưng đời sống của Nguyên lại gập những thăng trầm vì bản tính ngang tàng. Thuyền trưởng Tây đâu có hơn gì quan Năm tàu thủy Ta nên đã xảy ra xung đột, và Nguyên bỏ tàu, bỏ nước Pháp mang vợ con sang Mỹ tìm đất mới. Nguyên trôi dạt từ Cali qua Florida rồi Little Sàigòn, nhiều năm trên đất hứa nhưng vẫn không tìm ra được một con đường, cuối cùng gia đình tan vỡ nên lại trở về Pháp sống với bạn bè, âm thầm như bóng chim tăm cá. Anh em chúng mình nhiều lần qua Pháp đi tìm nhưng không gặp, có lẽ là Nguyên muốn giữ riêng cho mình một góc trời, cô đơn nhưng kiêu hãnh làm người “can trường trong chiến bại” như một số Bảo Bình ở bên đây.
             
            Bạn thân,
             
            Khi nghe tin Nguyên mất tại Sài Gòn tôi bâng khuâng buồn. Thế là xong một kiếp người ngang dọc. Bạn bè chúng mình nhiều đứa chết trên những dòng sông, ngoài biển cả, thân xác nằm trong đáy nước, còn Nguyên lang bạt một đời thế nhưng lại được về chết ở quê hương.  Đặng Vĩnh Mai, Lê Tấn Đơn và vài đứa nữa chỉ còn một nắm xương được mang về cố quốc, nhưng có đứa “khi chết hãy mang tôi ra biển” để “Tro tàn theo dấu cố hương, hồn theo ngọn sóng về đường biển xưa”.
             
             Nguyễn Du tự hỏi không biết ba trăm năm sau còn ai khóc mình không. Cụ là danh sĩ và “nước Việt còn thì truyện Kiều còn” nên có lẽ cả ngàn năm sau vẫn có người tưởng niệm. Anh em chúng mình là những người vô danh, thương nhau nên nhỏ dòng nước mắt khóc người nằm xuống. Vẫy tay chào Nguyên! “Thần tiên gọi bạn bên trời”, cuối cùng thì Nguyên cũng đã bỏ lại những đau buồn nơi trần thế, thênh thang trở về trên đó, gặp lại Đơn, Lang, Mai, Lộc … và những Bảo Bình một thời sát cánh bên nhau.  
             
            Xin một lời cầu nguyện cho Nguyên, và một phút tưởng niệm đến bạn bè đã nằm xuống cho quê hương.
             
            Tình thân,
             
            Ngụy Xưa
            Aug. 5, 2012 
             
            #21
              Nguyệt Hạ 21.08.2012 02:16:27 (permalink)

              Chào anh Nguỵ Xưa,

              Nguyệt Hạ vào đây chào anh, đọc chữ của anh, và thấy được một chút bình yên trong tâm hồn.

              Cám ơn anh đã ghi lại những mẩu chuyện có tình có nghĩa từ con người,
              Đọc chữ của anh Nguyệt Hạ thấy được sự khắc khoải của chính mình trong tâm tư của những người con sống xa xứ...

              Cám ơn anh.

              NH


              #22
                NgụyXưa 21.08.2012 06:55:51 (permalink)

                Nguyệt Hạ vào đây chào anh, đọc chữ của anh, và thấy được một chút bình yên trong tâm hồn.

                Cám ơn anh đã ghi lại những mẩu chuyện có tình có nghĩa từ con người,
                Đọc chữ của anh Nguyệt Hạ thấy được sự khắc khoải của chính mình trong tâm tư của những người con sống xa xứ...

                Cám ơn NH đã vào thăm và để lại những dòng đồng cảm.

                Một người bạn khác gửi PM than sao NX viết buồn quá, thế nhưng làm sao được. Nghĩ tới bạn bè một thời là chiến hữu, bây giờ lưu lạc bốn phương trời, chết không người thân, NX không khỏi trạnh lòng.

                Thân chúc NH những ngày vui. Mong chờ những sáng tác mới của NH cho vnthuquan.

                Tình thân,

                NX
                #23
                  NgụyXưa 02.09.2012 10:04:35 (permalink)
                  Bèo Nước Tương Phùng

                  Bạn thân,

                  Có nhiều chuyện cũ tôi tưởng như là đã quên, thế nhưng bất ngờ chợt nhớ lại rất rõ ràng từng chi tiết vì nhìn thấy một vật gì đó thân quen trong quá khứ, như một khuôn mặt, một tấm hình hay nghe được một câu nói đã khắc sâu vào tâm.

                  Đã mấy chục năm trôi qua, hôm nay nhớ lại kể bạn nghe chuyện này, không phải là một chuyện tình mà là một câu chuyện trong thời chiến, buồn nhiều hơn vui.

                  Hồi đó tôi đang làm hạm trưởng một chiếc tàu chở dầu, trên đường từ Phú Quốc trở về Sài Gòn sau chuyến công tác mệt nhoài nên ghé Vũng Tàu nghỉ xả hơi. Tôi nằm trên ghế bố ngoài bãi biển, nửa thức nửa ngủ, che mặt bằng một tờ báo vừa đọc xong. Trong lúc mơ màng tôi nghe tiếng động lao xao, và giọng nói nhỏ nhẹ của một người xin mượn tờ báo. Hơi bực mình nhưng thấy đó là một cô gái khá đẹp nên tôi chỉ biết mỉm cười bắt chuyện làm quen. Cô ta đi chung với một người bạn, cũng vừa tới thành phố, ra bãi biển ngồi chơi trước khi đi tìm khách sạn. Nói chuyện một hồi tôi mới biết cả hai trốn nhà từ vùng Cần Thơ lên Sài Gòn rồi ra Cấp, mong tìm được việc làm trong các quán bar vì bị bố mẹ ép gả cho người cô ấy không thương. Vân, cô gái trắng như bông bưởi, và còn nguyên cái vẻ hiền lành của dân miệt vườn khiến tôi động lòng thương xót vì họ quá ngây thơ khi tâm sự với tôi là chỉ mong kiếm được ít tiền rồi sẽ trở về quê khi bố mẹ đã nguôi giận. Các cô ấy đâu biết rằng họ đang đi vào nơi đầy cạm bẫy, khó có đường về vì chiến tranh đã biến thành phố biển này thành một nơi cho lính tráng, và nhất là quân nhân ngoại quốc tới tìm vui.

                  Cấp là nơi tôi thường hay neo tàu, và những lúc buồn thường cùng bạn bè tới một quán bar uống cho quên những ngày sóng gió, tới nhiều nên trở thành thân quen đến độ dù khuya quán đã đóng cửa nhưng bà chủ quán vẫn vui vẻ tiếp đón như thường. Cái bar đó tương đối hiền hoà, khách thường là những người lính xa nhà tới tìm quên. Tôi đã dẫn Vân và cô bạn tới đó gửi gấm, nhờ bà chủ quán cho họ một nơi trú chân và một việc làm tạm thời, hy vọng rằng ít lâu sau họ sẽ tìm về với gia đình. Lúc chia tay Vân quyến luyến chạy theo cho tới khi tôi lên xe trở lại bến tàu. Tôi nhớ mãi câu nói “chừng nào dzìa anh nhớ tới thăm em”, giọng nói miền Nam hiền hoà và ngọt như ly chanh đường. Tôi gật đầu nhưng không hứa hẹn vì biết con tàu nay ở mai về theo con nước nổi trôi, chẳng bao giờ đến và đi như lòng người mong mỏi vì VN còn đang trong thời loạn ly.

                  Vài tháng sau tôi mới có dịp trở lại Vũng Tàu. Tôi rủ bạn bè trở lại quán cũ thân quen vì thật tình tôi cũng muốn gập lại Vân, xem đời sống của cô gái tỉnh lẻ đó bây giờ ra sao. Vân không còn ở đó nữa, cô ấy đã bị đạn lạc chết trong lần đụng độ của hai người lính trong cơn say tìm quên vì họ vừa sống sót từ mặt trận trở về. Người bạn được bà chủ quán giúp đỡ đưa xác Vân về quê. Chỉ là bèo nước tình cờ gặp nhau một lần thế nhưng tôi cũng thấy thật là bồi hồi xót xa.

                  Bạn thân,

                  Chuyện xảy ra đã quá lâu, tưởng như là đã quên, thế nhưng mấy hôm rồi khi thấy những tấm hình một cô gái mặc áo bà ba có khuôn mặt xinh xắn trên Internet, tôi đã nhớ tới Vân, và có lúc tưởng như là người quen cũ trở về trong kiếp này. Ngày xưa vì chiến tranh bao nhiêu cô gái quê trôi dạt lên tỉnh kiếm sống, bây giờ hoà bình đã gần 40 năm thế nhưng vẫn có những người con gái phải bỏ nhà lên Sài Gòn, trần truồng cho người ngoại quốc chọn lựa như một món hàng. Hai cảnh đời, nhưng cảnh đời nào chua xót hơn? Và có bao giờ bạn buồn thấm thiá như tôi lúc này?

                  Tình thân,

                  Ngụy Xưa
                  Sept. 2, 2012
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2012 10:06:11 bởi NgụyXưa >
                  #24
                    ThaiNC 03.09.2012 02:39:18 (permalink)

                    Anh NguyXưa,
                    Rất cảm động chia sẽ cùng anh những dòng tâm tinh trên.

                    #25
                      Ct.Ly 04.09.2012 17:53:10 (permalink)
                      #26
                        NgụyXưa 12.09.2012 05:16:35 (permalink)
                        Bạn thân,

                        Qua phone chắc là bạn không thấy tôi tủm tỉm cười khi nghe bạn kể chuyện bị “giới giang hồ” bóc lột. Bạn độc thân, ăn bánh trả tiền mà còn bị xin thêm tí chút thì kể ra cũng đáng bực mình, nhưng kết luận là “chị em ta” ai đểu cáng như nhau thì có lẽ không đúng. Để tôi kể bạn nghe một câu chuyện xa xưa từ những ngày chúng mình còn trẻ, chia sẻ với bạn chút cảm nghĩ về tình người.

                        Hôm đó tôi say và mệt, đi tìm một khách sạn rẻ tiền ở Vũng Tàu nghỉ qua đêm thay vì trở lại tàu đang neo ngoài khơi, sợ đàn em chê trách “hạm trưởng bê bối”! Cô gái đó ngồi buồn ở phòng khách, nhìn tôi mời gọi “đi không anh?” Tôi lắc đầu nhưng rồi nhìn ánh mắt gần như tuyệt vọng của người con gái tôi tặc lưỡi móc ví đưa cho cô ta tờ giấy 500 đồng (thời giá qua đêm lúc bấy giờ ). Cô gái vui mừng cầm tiền kéo tay tôi vào phòng, không phải là phòng của cô ta mà là một phòng có vài ngưởi đang chơi tứ sắc với nhau. Cô ta sà xuống nhập cuộc, kéo tôi ngồi cạnh, thì thầm “đợi chút nghe”.

                        Tôi vừa buồn ngủ vừa mệt nên ngồi đó gật gù, và vài phút sau đó lăn xuống chiếu ngủ ngay tại chỗ, cho đến lúc cô ta đánh thức tôi dậy, dẫn về phòng vì canh bạc đã tàn. Về tới phòng cô ta lại hỏi một cách máy móc “đi nhé”! Tôi vẫn còn buồn ngủ và thấy cô ta nhếch nhác, son phấn nhạt nhoà nên lắc đầu, leo lên giường ngủ tiếp.

                        Khi tôi thức dậy ngạc nhiên khi thấy người con gái hôm qua bây giờ khác lạ hoàn toàn, mặt mũi mộc mạc không son phấn, quần áo bộ trong nhà chứ không phải là váy ngắn áo pull như đêm qua. Cô ta pha cho tôi ly nước chanh, hỏi tôi “lính hả”, tôi gật đầu nói “thủy thủ trên tàu”. Cô ta ái ngại “cực quá ta”, và lôi ra từ trong túi hai tờ giấy 500 đồng dúi vào tay tôi “chia cho anh đấy, tiền anh hên quá, đêm qua em được mấy ngàn”. Lẽ dĩ nhiên là tôi không nhận, chỉ nói “em cẩn thận coi chừng lại cháy túi”. Cô ta cười “cho vui, đời buồn quá mà anh”.

                        Tôi chưa hề nói với ai về chuyện này, dù rằng say rượu hay đi tìm vui khi tàu ghé bến cũng chỉ là chuyện bình thường của những người đi biển còn trẻ như chúng mình hồi đó. Những hành động đó dù có xấu xa đi chăng nữa cũng vẫn là một phần của quá khứ dầy đặc của bạn và tôi, làm thành con người chúng ta bây giờ. Nhân hôm may nghe bạn than phiền về những cô gái làm tiền tôi muốn chia sẻ với bạn một điều, đó là sự lựa chọn của con người. Cô gái tôi gặp chọn lựa nếp sống đó chứ không ai bắt buộc. Cái “nghề” cô ta làm bị xã hội coi là xấu xa nhưng vẫn có nhu cầu vì những người như bạn, như tôi ngày xưa. Cô ta không làm hại ai, và biết thương xót những người gian khổ như những chàng thủy thủ nghèo hay những anh binh nhì mà cô ta thường gặp trong đêm. Đó là tình người, mà tình người thì đâu đâu cũng có, trong bất cứ giai cấp nào của xã hội ngày đó và bây giờ.

                        Bạn thân,

                        Có thể bạn nghĩ là tôi yếu mềm, thương người dưng khác họ, nhưng muốn cho cuộc đời thanh thản thì xin bạn đừng ghét bỏ ai, hãy nhìn những khía cạnh đẹp của cuộc đời để yêu thương. Cái người con gái giang hồ cướp ví tiền của bạn biết đâu chẳng đem về giúp người hàng xóm bệnh hoạn không có tiền mua thuốc bấy lâu nay. Cứ tin như thế đi cho bạn bớt buồn, và nếu có gặp cô gái ấy bạn cứ cho cô ấy thêm vài trăm, và hỏi là em có cần thêm nữa không. Just kidding, thương người chứ bộ ngu sao!

                        Tình thân,

                        Ngụy Xưa
                        Sept. 11, 2012
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2012 11:01:00 bởi NgụyXưa >
                        #27
                          NgụyXưa 19.09.2012 04:03:46 (permalink)
                          Đỉnh Bình Yên

                          Các bạn thân,

                          Mấy tuần rồi viết về thân phận những người con gái quê VN, và những ngày lưu lạc ở Vũng Tàu năm xưa, khiến bạn bè trách móc, hỏi kể chi những chuyện đau lòng như thế cho đời thêm buồn. Vâng buồn thật, thôi thì hôm nay nói “chuyện chúng mình” chút cho vui. Chuyện chúng mình là chuyện mấy “cụ” Bảo Bình, trẻ nhất cũng đã hơn sáu bó, già hơn chút cũng vào hàng cổ lai hy. Thực ra thì tôi chỉ muốn kể chuyện một người ở nơi có mùa thu đẹp như mơ của xứ Hoa Kỳ, và cứ tạm thời gọi là “bạn ta”, nhưng các bạn thừa biết là ai.

                          Mấy tháng trước bạn ta hồ hởi gọi tôi, khoe ầm ĩ là vừa có tình yêu mới. Thật là khó tin, chuyện tình của bạn ta đến quá bất ngờ, và bạn ta trẻ lại như vừa mới hai mươi. Bạn ta nói nói về người tình cũa mình bằng những ngôn ngữ nồng nàn say đắm như thể mới biết yêu lần đầu, mặc dầu bạn ta cũng đã dăm bảy cuộc tình và người yêu của bạn ta cũng đâu còn là con gái ngây thơ. Bạn ta không chỉ gọi một lần, mà hầu như ngày nào phone của tôi cũng reo vang, và câu chuyện càng ngày càng dài, hầu như dứt không ra.

                          Thế nhưng, ôi chữ nhưng …, cái gì khó tin thường không có thật. Những ngày hoa bướm muộn màng của bạn ta chợt tan như bọt sóng đại dương. Bạn ta gọi tôi, cho biết cuộc tình vừa tan vỡ, và đời chia như nhánh sông. Tôi hỏi tại sao, bạn ta chỉ ngậm ngùi nói về những khác biệt và con đường xa vận dậm. Tôi an ủi bạn là không ai hiểu được tình yêu, và mất mát là những gì không tránh được trong cuộc đời. Mất để rồi lại có như lẽ tuần hoàn của kiếp người, hơn thế nữa “có tình nào không phai” như một câu trong bài hát cũ!

                          Thực ra thì tôi cũng đã tiên đơán được đoạn kết của cuộc tình này ngay khi bạn ta kể lể dông dài về người con gái bạn ta yêu. Thứ nhất, Hoa Kỳ và quê người cũng đâu xa xôi gì, cách nhau chỉ vài giờ bay. Bạn ta đã đến đó ít ra cũng đã một lần, và người yêu của bạn cũng đã từng sống ở đất nước Mỹ này một thời gian trước khi gặp bạn, nhưng tôi đồng ý với bạn về sự khác biệt, và nhất là mục đích tìm đến nhau của hai người.

                          Bạn ta đến với người tình bằng trái tim mù loà, không toan tính chỉ mong có nhau bên đời. Người đàn bà tinh tế hơn, cô ta có thể yêu bạn, hay ít ra thích bạn, nhưng họ không chỉ yêu bằng trái tim, mà còn bằng khối óc, nhất là người đàn bà của bạn cũng đã có một quá khứ trong tình trường. Cô ấy đã nói với bạn về ông Tây già ở đâu đó rất gần, vế ngài bác sĩ ở miền Nam nước Mỹ mà có lúc cô ta đã có lần tính truyện trăm năm. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ chuyện vụn vặt, mối tình lớn nhất của cô ta là với người chồng cũ mà dù cô ta bây giờ có cố quên nhưng những dấu ấn vẫn còn đâu đó, còn theo cô ta suốt cuộc đời, khó cho cô ta có một tình yêu mới như thể là mới biết yêu lần đầu. Cô ta đã nói với bạn ta về ex. của cô ta hơn một lần, mặc dù bạn ta không quan tâm, nhưng tôi nghĩ là cô ta vẫn còn rất nhớ, rất đau buồn và rất xót xa.

                          Tôi cũng đọc đâu đó về chuyện những người đi săn nhưng không thích ăn thịt. Những con thú bị bắn chết bị bỏ lại bên đường trong lúc họ tiếp tục đi tìm vui. Người yêu xinh đẹp của bạn ta đã có vài cuộc tình, và lúc này hình như cũng không thiếu người săn đón, thế nhưng mấy chục năm nay cô ta vẫn cô đơn. Chẳng nhẽ bạn ta cũng chỉ là một con mồi để cô ta chinh phục? Thoáng nghĩ thế thôi chứ tôi không tin đó là sự thật, trái lại là đàng khác, vì theo bạn ta cô ấy là người đàn bà dễ thương, mong manh như một cành lan.

                          Có lẽ bạn ta không đồng ý nhưng tôi cũng nghĩ rằng người đàn bà nào cũng nghĩ tới tương lai khi yêu, không như bạn ta, chỉ biết rong chơi trong trời quên lãng! Bạn ta sẽ mang được gì đến cho người bạn ta yêu? Có lẽ cô ta không cần tiền tài và danh vọng, nhưng ít ra cũng cần một mái ấm an toàn để nương thân khi bạn ta không còn trên cái cõi đời ô trọc này. Nói bạn ta đừng buồn, ngoài trái tim nóng hổi hình như bạn ta không muốn hy sinh cái đỉnh bình yên mà bạn ta đã có sau những ngày mệt nhoài trên đất Mỹ, bạn ta không “vẽ” được đoạn kết của cuộc đời cho cô ta, như thế tôi chẳng ngạc nhiên gì khi thấy cuộc tình tan như khói sương. Những tháng ngày hạnh phúc vừa qua là một ân huệ thượng đế đã ban cho bạn ta, chỉ tiếc là cuộc tình đó đã bay qua hơi mau, nhưng chắc là bạn ta sẽ gữi gìn kỷ niệm suốt cuộc đời.

                          Các bạn thân,

                          Lời chúc mừng chúng mình gói ghém để gửi cho bạn ta đành bỏ cho lãng quên. Bạn ta thuộc nòi lãng mạn đa tình, đa đoan có tiếng nên trước sau gì rồi bạn ta cũng sẽ quên. Công bình mà nói tôi thông cảm và thương người đàn bà trong những cuộc tình tan vỡ. Có lẽ họ thiệt thòi hơn đàn ông chúng mình, nhất là khi ra đi trong cô đơn. Họ có quyền sống, có quyền quyết định cho tuơng lai của chính họ, và đôi khi cho cả hai người vì họ nghĩ như thế tốt đẹp hơn cho mọi người.

                          Bạn ta muốn có người đi chung trong chuyến cruise năm tới cùng với chúng mình thế nhưng đời chia như nhánh sông, sẽ không có ai để bạn ta cùng rong chơi trong cõi tạm. Bạn ta không buồn đến nỗi “đập cổ kính ra tìm lấy bóng”, nhưng chắc là lúc này cũng thấy cô đơn. Nói thế thôi bố ai mà biết được “ông ấy”. Không chừng bạn ta lại đang sắp gọi Ngụy Xưa, cười tủm tỉm kể chuyện tình sắp có không chừng. Nhưng ở vào tuổi này nếu có ai hát bài “Have I told you lately that I love you” thì hãy cứ nghĩ đó là chuyện nói đùa cho chắc ăn . Chỉ muốn nhắn bạn ta là dù thế nào đi nữa vẫn cố giữ tâm hồn thanh thản, yêu người và yêu đời, dù đường đời có đầy chông gai.

                          Tình thân,

                          Ngụy Xưa
                          Sept. 18, 2012
                          #28
                            Nguyệt Hạ 19.09.2012 04:41:24 (permalink)

                            Hello anh Nguỵ Xưa,

                            Đọc chữ của anh đến đoạn này,



                            Trích đoạn: NgụyXưa

                            ....

                            Nhưng ở vào tuổi này nếu có ai hát bài “Have I told you lately that I love you” thì hãy cứ nghĩ đó là chuyện nói đùa cho chắc ăn .



                            thấy sao không fair chút nào hết.... Lỡ, lỡ ... có người nói "yêu thật", mà mình cứ nghĩ là nói đùa thì ai sẽ là người đau lòng đây? Rồi mình đang đi tìm tình yêu, mà cứ cho là người nói đùa, có phải để mất một dịp may hiếm có không?

                            Khó xử ha anh ???

                            Hỏi nhỏ anh nè, đàn ông mà nói "Anh yêu em thật..." thì có nên tin không? Nhất là ở cỡ tuổi hơi xế chiều một chút.

                            Hôm nay may quá, níu áo anh Nguỵ Xưa để hỏi mấy câu lâu nay không biết hỏi ai...

                            Thân mến,
                            Nguyệt Hạ




                            #29
                              NgụyXưa 19.09.2012 23:29:13 (permalink)

                              thấy sao không fair chút nào hết.... Lỡ, lỡ ... có người nói "yêu thật", mà mình cứ nghĩ là nói đùa thì ai sẽ là người đau lòng đây? Rồi mình đang đi tìm tình yêu, mà cứ cho là người nói đùa, có phải để mất một dịp may hiếm có không?

                              Chắc là không có chuyện "lỡ" đâu NH. Hơn nữa khi đi tìm thì thường không gặp, tình cờ mà gặp mới là có duyên.


                              Hỏi nhỏ anh nè, đàn ông mà nói "Anh yêu em thật..." thì có nên tin không? Nhất là ở cỡ tuổi hơi xế chiều một chút.

                              Cái này cũng tuỳ người, NX mà nói thì thật %100 , ai khác thì NH cần xem cách họ nói. Vừa nói vừa cười thí chắc ông này xạo. Nói ấp úng, chân tay thừa thãi, mắt nhìn đâu đó thì chắc là thật.

                              NX cũng không có nhiều kinh nghiệm trong tình trường nên NH cũng đừng tin những gì NX nói. NH phải hỏi người anh em họ của NX, b/s tâm lý gia Nguỵ Húc thì mới rõ ngọn ngành.

                              Have a nice day, NH!

                              NX
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 20 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 294 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9