Hạt Bụi Nào
Bạn thân,
Vài năm trước đây tôi nhận đươc thư của một người trẻ sống tại Úc, biết nhau qua văn chương, viết cho tôi về những va chạm giữa người trẻ lớn lên tại hải ngoại và thân nhân/người quen thuộc thế hệ cũ, nhất là những người mới sang định cư sau này.
Tôi góp ý cô ấy về một vài kinh nghiệm cá nhân, và mời cô ấy đọc “Hạt Bụi Nào Trong Mắt” (
http://vinasoft.com/HatBuiNaoTrongMat.htm) tôi viết trước đó ít lâu. Mới đây được biết cô ấy đã không còn những băn khoăn của thời đó nữa, vui với hạnh phúc gia đình, trong lúc vẫn duy trì được nếp sống của tuổi trẻ do mình lựa chọn.
Xin chia sẻ với các bạn lá thư cũ. Chúng mình cũng đã bước vào tuổi xế chiếu, con cái đã lớn khôn và có đời sống riêng tuy nhiên đôi khi vẫn có những chuyện không hoàn toàn đồng ý với nhau. Chọn một thái độ thích nghi để giữ lấy tình thân, mặc dù có phải chịu chút thiệt thòi.
Mong là bạn luôn an khang và hạnh phúc. BTW, It’s Mother's Day. một bông hồng cho những ai còn mẹ.
Tình thân,
Ngụy Xưa
May 8, 2021
****
Lá Thư Cũ
****
Uyên thân,
Có lẽ cả cháu và chú đều thuộc về lớp người đi gữa hai thế hệ cũ và mới. Các con chú đều lớn lên hoặc sanh ra tại Mỹ nên coi trong tự do và privacy như những người trẻ Âu Mỹ trong lúc bố mẹ chú lại rất là VN và conservative vô cùng. Chú cũng đã phải tế nhị thay đổi cách cư xử của mình tùy theo đối tượng thế nhưng đôi lúc cũng không tránh được những va chạm, dù chỉ là nhỏ nhoi.
Khi bố mẹ chú mới sang Mỹ (vào năm 1990) chú sợ các con chú không biết cư xử với ông bà như hai cụ mong muốn nên đã mua nhà để bố mẹ chú ở riêng. Thế nhưng chú vẫn phải đưa chìa khoá nhà chú cho bố chú để ông cụ muốn đến nhà chú lúc nào thì đến, mà không cần gọi điện thoại báo trước, trong lúc nếu chú muốn vào phòng các con, chú phải gõ cửa, và phải chờ các con mở cửa mới được vào, mặc dù các con chú lúc đó chỉ mới ở vào tuổi teen!
Kể cho Uyên nghe chuyện nhỏ nhặt đó để Uyên thấy rằng đôi khi chúng mình không thể sống như mình muốn vì chúng mình không thể chỉ sống cho riêng mình, mà còn lệ thuộc vào những người xung quanh. Văn hoá VN trọng người già nên chưa già mà đã muốn người ta gọi bằng … cụ (như cụ Cố Hồng trong “Số Đỏ” của nhà văn V. T. Phụng) trong lúc ở Úc, ở Mỹ ai cũng muốn dấu tuổi, và nếu được khen “trông trẻ quá” là thấy hớn hở trong lòng, phải thế không? Chú phần nào cũng bị ảnh hưởng bởi cả hai nền văn hoá khác biệt đó nên đã phản ảnh nếp sống “mới” của mình trong “Tình Thư Từ Mười Ngàn Dậm Xa” và “Về Nơi Mù Sương”, đồng thời cũng không quên con người rất VN của mình lúc nào cũng tha thiết với gia đinh, bạn bè và xa hơn một chút, với đất nước nơi mình sinh ra, trong những bài tùy bút dưới tên “Ngụy Xưa”. Ai cũng muốn có một đời sống mà mình coi là thích nghi thế nhưng “lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ” (V.H.C) nên phải chịu những nhọc nhằn. Mong là Uyên đừng quá băn khoăn, cứ sống sao để cho lòng mình thảnh thơi là đủ.
Thực ra thì chú cũng rất thông cảm với những lớp người “cũ”, nhất là những người có tuổi mới xa quê hương. Truyện ngắn “Hạt Bụi Nào Trong Mắt” của chú là tâm tình của những người như bố chú, như song thân của Uyên. Những lớp người đó cũng có những niềm riêng mà thế hệ đi sau nhiều khi không thấy phù hợp nhưng nếu họ còn sống thì họ còn ôm ấp mãi những gì họ tin là “giá trị cổ truyền”.
“Generation gap” là một vấn đề của tất cả những người di dân tìm đất hứa, chứ không phải chỉ của riêng chúng ta, và hình như không có một giải pháp nào toàn vẹn, nên chú cũng chỉ có thể chia sẻ với Uyên một chút cảm nghĩ mà thôi. Mong lúc nào Uyên cũng sống vui.
Chú cũng có hai người bạn văn ở Brisbane. Bạn bè đồng ngũ của chú ở bên đó còn vài người ở Melbourne và Sydney, họ cũng đã nhiều tuổi, không biết là có thể gặp nhau thêm một lần! Rất mong một ngày nào được đón tiếp bạn bè của chú từ bên đó, và gia đình Uyên tới California.
Chú không dùng Facebook vì sợ … nghiện. Cô K. có account nhưng cũng chỉ dùng khi để thông tin cho các con khi cô chú đi chơi xa. Cháu cứ dùng email liên lạc với chú, dù chỉ vài dòng đủ để biết là từ nơi xa xôi đó vẫn có những người đồng cảm, và một lòng ưu ái văn chương VN.
Thân chúc cháu và gia đinh những ngày an vui. Hẹn cháu thư sau.
Tình thân,
Chú Ngụy.
March 3, 2016