Năm Hai Mươi Tuổi Em thân mến,
Em hỏi vì sao tôi muốn sống lại một ngày năm tôi hai mươi tuổi dù có phải bớt đi một năm của cuộc đời. Xin kể em nghe, một lần rồi thôi vì tôi thực sự không muốn mang cái tôi đáng ghét ra trình diễn với người đời.
- 16 tháng 4 năm 1963, tôi vừa 20 tuổi, là ngày Đệ Nhất Bảo Bình của trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang mãn khoá, tôi được chọn làm sĩ quan đại diện, vung kiếm chào trước sân cờ rồi qùy xuống cho Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực VNCH, lúc đó là Thống Tướng Lê Văn Tỵ, gắn lon trên cầu vai. Tay phải đưa lên cao, tôi hô lớn “Xin thề: hy sinh vì dân tộc, trung thành với tổ quốc”, nghe các bạn cùng khoá đồng thanh đáp lại “Xin thề”, sức sống trong tôi bùng lên như sóng trùng dương những ngày trời trở gió,
đâu có như lúc này làm người di tản buồn, không có chỗ đi về dù quê hương còn đó bên kia bờ đại đương. - Ngày hai mươi tuổi tôi mắt sáng môi tươi, nho nhã nhưng dắn dỏi (và chắc là không xấu trai như bây giờ, nếu không đâu có được chọn làm sĩ quan đại diện
), ngày đó tôi leo dây, cử tạ, chạy 1500 thước nhưng hơi thở vẫn đều hoà,
không như bây giờ sớm mai thức dậy phải ngồi yên trên giường xoa bóp cho máu nóng trước khi đặt chân xuống sàn. - Ngày đó đứa em lớn nhất mới 15 tuổi, đứa nhỏ nhất còn chưa biết nói. Mỗi lần tôi về đứa sà vào lòng, đứa bá cổ ôm vai, đứa giật lấy mũ đội thử chạy lon ton trong nhà,
đâu có như bây giờ em tôi có đứa ngày ngày ngồi khóc bên mộ vợ, có đứa long đong một phương trởi, cô đơn vì tình yêu tan vỡ, lâu lâu ban đêm gọi anh, nước mắt vỡ oà … - Ngày đó có những buổi chiều tôi theo bạn bè tới sân trường Văn Khoa nghe hát tình ca, đêm ngồi uống café ở “Hầm Gió” tại đường Võ Tánh, tâm tình về những ước vọng tương lai,
không như bây giờ buổi sáng một mình với ly café hoài niệm những ngày tháng cũ, nhớ đến bạn bè đứa chìm đáy nước, đứa đâu đó bốn phương trời. Nhưng em biết không, đó là năm 20 tuổi của tôi, cái tôi đáng ghét. Ngày 20 tuổi của anh tư bản đỏ với nhà lầu xe hơi, với hàng trăm triệu dollars gửi ở ngân hàng ngoại quốc, có thể là những ngày chân lấm tay bùn nơi đồng ruộng, hoặc còn là lúc ẩn núp trong rừng cho muỗi cắn đến xanh xao. Họ đâu có muốn nhớ đến những ngày tháng đó, dại gì đem đổi một năm đang phè phỡn của cuộc đời.
Còn em, ngày 20 tuổi em là tiểu thư kiêu hãnh, bực mình vì một đàn ruồi nhặng vo ve, hoặc chán ngấy những chàng công tử đẹp mã nhưng rỗng tuếch, đến với em vì vẻ bên ngoài, muốn em như môt món đồ chơi hoặc một viên ngọc để trưng bày chứ họ có biết thế nào là yêu thương. Em không muốn sống lại một ngày vô vị đó là phải, có đâu như tôi, tôi có một trời thương nhớ để tiếc nuối.
Em thương mến,
Em còn tuổi trẻ, em còn cả một tương lai, con đường em đi còn dài, dù có chông gai nhưng em có thời gian để đạt được mục tiêu miễn là em bền lòng cố gắng và tin tưởng vào những gì em đang theo đuổi. Còn tôi, tôi chỉ có quá khứ làm hành trang cho nên nếu được sống lại một ngày của năm “twenty and something” đó, tôi sẵn sàng đổi một năm của cuộc sống còn lại mà tôi vẫn mến yêu. Người ta muốn đổi cả thiên thu lấy một nụ cười, một năm có là bao, phải thế không em?
Vài hàng gửi tới em và tới những người bạn trẻ tôi quen. Mong em hãy giữ gìn và trân trọng tuổi trẻ của mình. Thân chúc em những ngày vui.
Tình Thân,
Ngụy Xưa
Sept. 27, 2012