Ngày Đó Chúng Mình
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 20 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 294 bài trong đề mục
thiên thanh 28.09.2012 17:09:25 (permalink)
bo tt chào chú Nguỵ Xưa, Công tử Lỳ và chị Diên Vỹ

bài Năm Hai Mươi Tuổi của chú Ngụy Xưa qua giọng đọc của chị Diên Vỹ nghe cảm động làm sao nên bo xin phép chú Ngụy Xưa và chị Diên Vỹ cho bo tt bồng vià nhà bo http://www.hennhausaigon2015.com/forums/viewtopic.php?f=43&t=2399

#46
    thiên thanh 28.09.2012 17:13:47 (permalink)


    Trích đoạn: NgụyXưa


    Thành thật mời anh Sơn, Nguyệt Hạ, cô Lỳ, SN và các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi. NX chưa rửa tay gác bút, rất mong gặp gỡ bạn bè xa gần.

    Tình thân,

    NX

    bé bo tt mà được mời là bo tt ... kéo cả đại đội qua liền [sm=so_funny.gif]
    bố lynh ớ kế bên chú ah [sm=ruri.gif]
    #47
      NgụyXưa 29.09.2012 02:10:13 (permalink)

      bé bo tt mà được mời là bo tt ... kéo cả đại đội qua liền
      bố lynh ớ kế bên chú ah


      NX đã viết "...và các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi." Chắc là chưa đủ, xin viết lại vậy nhé:" Thành thật mời anh Sơn, Nguyệt Hạ, cô Lỳ, Song Nhi, thiên thanh ... và các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi." NX rất mong.

      Trước đây NX ở gần "bố" Lynh, nhưng đã di chuyển xuống miền Nam Cali, cách xa San Jose (Thung Lũng Hoa Vàng) chừng 7 giờ lái xe. Xin post lại một bài tuỳ bút cũ viết về nơi hoang dã NX chọn để sống những ngày thanh thản của cuộc đời.

      Từ Nơi Xa Cách

      Bạn thân,

      Qua khung cửa sổ tôi lặng nhìn những căn nhà dưới thung lũng im lìm trong sương. Ở chỗ này núi đồi chập chùng xanh mướt, nhà xây trên triền dốc ban đêm lấp lánh ánh đèn như sao trên trời. Tôi tìm đến đây có lẽ vì trong tiềm thức tôi vẫn nhớ những tháng ngày của một thời mới lớn ở Đà Lạt, nơi tôi có những kỷ niệm mà bao nhiêu năm rồi vẫn không phai.

      Những ngày đầu tiên ở trong căn nhà mới xây tôi hầu như bị tách rời khỏi thế giới văn minh. Không TV, không Internet, tôi chẳng biết Wall Street sống chết thế nào. Tiệm cà phê Starbucks dưới phố cũng khá xa nên tôi ngại xách laptop ra đó xem bạn bè trong diễn đàn đang bàn tán những gì. May mà còn chiếc cell phone cho tôi liên lạc với người thân để biết là tình yêu còn đó, và dù ở xa vẫn còn nhớ thương nhau.

      Có bạn rủ tôi “… bay qua đây chơi, tập sống thật mộc mạc thiếu tiện nghi thử xem có chịu nổi không! B. nói trước là no tivi - no Internet - no music - no people - no good food - no privacy inside the house ...”. Những ngày vừa qua tôi sống không khác như vậy bao nhiêu, nhưng vài ngày thì được chứ lâu hơn thì … thà chết còn hơn! Bạn qua tôi đi. Ở đây vui hơn, và dù sao thì cũng gần với quê nhà hơn là nơi bạn lánh bụi trần.

      Vì xa cách người yêu dấu nên nhớ nhung, nhưng thật ra bây giờ chúng mình may mắn hơn xưa nhiều. Điện thoại viễn liên không còn đắt đỏ, (nhiều khi còn có thể gọi ‘chùa’ từ trong sở), email vài phút là nhận được liền, và hàng đêm còn có thể tâm tình bằng IM, chứ đâu như xưa, một bức thư tình phải mất cả tuần mới vượt được vài ngàn dặm xa, tới tay người mình nhớ thương. Khoảng cách không gian đôi khi còn làm cho tình yêu thêm đằm thắm, nếu đó là tình yêu chân thực. “Càng đi xa anh càng nhớ em …”. Bạn còn nhớ câu hát rất ‘sến’ đó không? Cuộc đời sông nước khi xưa làm sao chúng mình tránh khỏi những lần tạm biệt, nhớ nhau đến mỏi mòn!

      Bạn thân,

      Vì tôi ở một mình nên tuần tới Fernandel sẽ trốn vợ qua chơi với tôi. Bạn ta muốn sống lại vài ngày ‘độc thân tại chỗ’, vớt vát chút vui trước khi vẫy tay chào ta đi! Nói vậy thôi, gặp nhau nói chuyện bù khú thì được chứ sức đâu mà múa lại đường kiếm xưa. Mong bạn cũng tới chơi để chúng ta nhìn trời, xem có còn nhận được những chòm sao dẫn đường trên biển khi chúng mình chỉ có kính lục phân chứ không có GPS như lúc này.

      Tình thân,

      Ngụy Xưa
      #48
        dang son 30.09.2012 00:29:54 (permalink)
        ....





        ...Tình Thân


        NguỵHúc



        __________
        #49
          NgụyXưa 02.10.2012 23:56:21 (permalink)
          Post lại một bài viết cũ vì tháng Mười bỗng dưng nhớ bạn, nhớ những người bạn miền xa nhưng cũng rất gần, và cả những người đã chìm vào chân mây.

          ***

          Tháng Mười Và Bạn

          Bạn thân,


          Hôm qua P.T. Hải từ Texas qua thăm, và bạn bè Bảo-Bình ở thung lũng này lại gặp nhau nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện ngắn chuyện dài của mấy chục năm dâu bể cuộc đời. Bạn nhớ Hải chứ? Hải này là Hải Chó thuộc chuồng súc vật chứ không phải là Hải J với những ảo mộng của cuộc đời. Ngày đó có những đêm chúng mình nằm nghe sóng vỗ bờ, nghe gió hú qua hàng dương, nghe Hải Chó chơi tây ban cầm bằng tay trái, hát tình ca TCS đến độ não nề.


          Nếu gặp thời thì Hải cũng chẳng kém gì TCS, nhưng cuộc đời đưa đẩy nên bây giờ Hải là Hải Say, một ly cognac thôi là không còn tỉnh táo, ôm vai bạn gục đầu hỏi “mày còn nhớ …”. Nhớ chứ sao quên, những ngày tháng lang bạt lâu lâu mới gặp nhau một lần, kể cho nhau nghe những nỗi niềm gian khổ của đời quân ngũ, tâm sự với nhau về những mối tình sôi nổi nhưng ngắn ngủi của những bờ xa bến lạ, đến một vài lần rồi không trở lại được dù trong lòng còn rất nhớ thương.


          Những mối tình đó chết dần với tháng năm, nhưng còn một người đàn bà theo bước chân Hải cho đến bây giờ để mỗi lần Hải say lại gọi “Em ơi’, hay đôi khi chỉ một tiếng ngắn ngủi nhưng thân tình “Má”. Má là mẹ đàn con đã lớn khôn, đã ra đời, chỉ còn lại “một nửa kia” cho mình nâng đỡ lúc say mèm. Uống được rượu thì anh em chúng mình cũng chỉ độ vài người, còn đa số bây giờ chỉ nước lạnh, trà hay café là hết cỡ thợ mộc. Cũng may cho mấy bà vợ Bảo-Bình, và xin ngả nón chào chị Hải, và cám ơn chị đã và đang nâng đỡ người anh em chúng tôi cho đến cuối cuộc đời.


          Hôm qua náo nhiệt ồn ào, nhưng một tuần trước đó tôi cũng đã có dịp gặp gỡ một nhóm bạn bè hoàn toàn khác biệt. Thay vì uống rượu cho say mèm, dành nhau nói về ngày tháng cũ, nhóm bạn mới này uống café, đọc thơ và hát những bài thơ phổ nhạc nổi tiếng từ xưa hay do họ mới sáng tác. Đó là nhóm ‘bạn văn’ mà tôi quen biết trên Phố. Có những người thân quen trong thung lũng, nhưng cũng có người ở rất xa, tới gặp mặt lần đầu, để khi chia tay cho tôi hẹn hò “Các em đi chơi vui. Thế nào cũng có ngày chúng mình gặp lại, ở một nơi nào đó vì bây giờ chúng mình không còn là bạn ảo nữa mà là bạn thật ở ngoài đời …”. Một chị ở miền Nam Cali còn tặng cho vợ chồng tôi một tập thơ tình. Cám ơn chị, và các bạn. Thời gian gặp gỡ quá ngắn ngủi nên chưa biểu lộ được hết tình thân nhưng Ngụy Xưa nhớ tới các bạn rất nhiều.



          Bạn ảo thì tôi còn nhiều người chưa gặp mặt, có người ở xa, kẹt xe trên xa lộ về nhà, điện thoại gọi “Chú ơi ..” để nói chuyện dông dài. Có người ở bên kia bờ đại dương đủ thân cho tôi đòi quà khi cô ấy về VN, và có người chờ tôi ở một góc trời để uống một ly café sữa nóng. Còn có cả một người ở bên kia biển Thái Bình, mong tôi về để đưa tôi đi chơi lúc trời Hà Nội trở gió. Người bạn này lãng mạn còn hơn cả Ngụy Xưa, và đủ thân để tôi có thể nói đùa “Nếu chúng mình ở gần nhau thì trời sẽ đày cả hai đứa xuống địa ngục”.


          Bạn thân,


          Đã lâu lắm rồi tâm hồn tôi rất lắng đọng. Con cái đã đi xa, nhu cầu vật chất không còn nhiều, tôi sống với tấm lòng chân thật, yêu người và yêu đời, quí mến bạn bè dù là bạn thật hay là bạn ảo chưa gặp bao giờ. Tôi viết lăng nhăng trên phố, bày tỏ một chút tâm tình, thế thôi. Chúng mình thế nào chẳng có lỗi lầm, nhưng xin bạn đừng giận tôi nhé nếu có một ngày nào tôi lỡ làm bạn không vui. Tình thân.


          Ngụy Xưa
          #50
            thiên thanh 03.10.2012 00:46:18 (permalink)


            Trích đoạn: NgụyXưa

            NX đã viết "...và các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi." Chắc là chưa đủ, xin viết lại vậy nhé:" Thành thật mời anh Sơn, Nguyệt Hạ, cô Lỳ, Song Nhi, thiên thanh ... và các bạn trong phòng Văn có dịp qua Cali ghé chơi." NX rất mong.

            Trước đây NX ở gần "bố" Lynh, nhưng đã di chuyển xuống miền Nam Cali, cách xa San Jose (Thung Lũng Hoa Vàng) chừng 7 giờ lái xe. Xin post lại một bài tuỳ bút cũ viết về nơi hoang dã NX chọn để sống những ngày thanh thản của cuộc đời.

            Ngụy Xưa


            bo tt cảm ơn chú Nguỵ Xưa
            tại sao bo tt gọi chú dzuylynh là "bố" ... bắt đầu từ đây nè: http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=748854

            link để nghe: http://www.divshare.com/download/17116645-f25

            tối bo tt đi ruộng vià sẽ có quà gửi chú sau nha
            #51
              thiên thanh 03.10.2012 04:32:08 (permalink)
              ….

              Chúng mình yêu biển và yêu quê hương VN, thế nhưng đành làm người đi tản buồn. Tôi trở lại đường biển xưa như một người khách lạ, lòng bùi ngùi, ước mơ là sẽ lại có một ngày về, nước mắt nhạt nhoà với niềm vui, như tôi đã tâm tình với một người bạn trẻ, khi viết về tấm lòng yêu thương quê hương.

              Ngụy Xưa
              May 22, 2012










              #52
                NgụyXưa 03.10.2012 10:13:55 (permalink)

                tối bo tt đi ruộng vià sẽ có quà gửi chú sau nha

                Cám ơn thiên thanh đã tặng quà. Hình ảnh thật đẹp và đầy ý nghiã, giọng anh Duy Lynh ngậm ngùi làm chú nhớ tàu, nhớ bạn quá chừng.

                Chúc thiên thanh gặt hái được mùa, và chuẩn bị "hẹn nhau sài gòn 2015".

                Tình thân,

                Chú NX
                #53
                  NgụyXưa 13.10.2012 04:39:34 (permalink)
                  Tình Yêu Và Nỗi Nhớ

                  Em yêu,

                  Xin em cho tôi gọi “em yêu” thêm một lần, dù tôi biết rằng sẽ không bao giờ em nghe được tiếng tôi, hoặc đọc được những dòng này tôi viết cho em.

                  Tôi không bao giờ quên được những ngày tháng đó, khi cuộc đời trôi nổi đưa tôi tới Nha Trang, và tôi gặp em một buổi tối mùa thu, trong mảnh vườn nhỏ trước sân nhà. Đôi mắt em mở lớn, và em cười thật tươi chứ không e thẹn như những người con gái khác, khi người bạn đi cùng, và cũng là người quen của gia đinh em, giới thiệu tôi với em. Em hỏi ngọn sóng nào đưa tôi tới đây, và em vừa lắc đầu vừa cười khúc khích, khi tôi nói với em là tôi đi tìm cô gái liêu trai tôi đã gặp trong giấc mộng môt lần.

                  Em mỉm cười nói “Đường nào dài hơn đường Trần Hưng Đạo, lính nào xạo bằng lính Hải Quân” nhưng đôi mắt em long lanh dưới ánh trăng mờ . Tôi ngồi nghe em nói về trường Văn Khoa, về văn chương của những tác giả đương thời, về những bản tình ca của một thời ly lọan, về bạn bè xa gần, và cả về những ước mơ rất nhỏ, rất dễ thương của một người con gái mới lớn. Em chăm chú nghe tôi nói về cuộc đời lang bạt nhọc nhằn, nhẹ thở dài như cảm thông, và tôi chợt nhận ra rằng tôi lại thêm một lần “ngất ngư con tàu đi” vì đôi mắt em. Tôi mới vừa 25 tuổi, vừa mới tan vỡ một cuộc tình, sự nghiệp chỉ là những ngày long đong sóng nước, chưa thể dừng chân trên một bến bờ nên khi chia tay tôi không dám hẹn ngày gặp lại, mặc dù tôi thấy trong mắt em hình như có gì gửi gấm lúc tôi từ giã em ra về.

                  Đâu có ngờ mấy tháng sau tôi gặp lại em ở Sài Gòn trong một buổi chiều mưa, để tôi lau cho em mái tóc đẫm nước, đề cho chúng mình lao vào một cuộc tình say đắm và đẹp như là một giấc mơ. Một tuần lể bên nhau tưởng như là đã có nhau bên đời thế nhưng thật là oan nghiệt vì chúng mình gặp lại nhau quá muộn màng. Lúc đó em đã hứa hôn với một người, nhưng em đã dấu tôi để cho tôi những ngày thật trọn vẹn, cùng với cuộc đời con gái của em. Tôi chỉ biết được niềm đau của em qua lá thư sau khi đã chia tay để em về một nơi thật xa làm tròn bổn phận với gia đình. Tôi bàng hoàng, nhưng không có cách nào tìm lại được em, và nhiều lúc tôi đã nhớ em đến thẫn thờ.

                  Em,

                  Chúng mình không gặp nhau kể từ ngày tháng đó, và năm năm sau tôi mới lập gia đinh, khi những hình bóng cũ đã chìm vào chân mây. Mấy chục năm nước chảy qua cầu, mới đây qua người bạn năm xưa tôi lại được tin em. Tôi đã nghĩ tới chuyện gặp lại em một lần, tuy nhiên vẫn cứ ngại ngùng, không dám khơi lại đống tro tàn năm xưa. Thế nhưng bây giờ thì đã quá muộn, H. gọi tôi lúc trời chưa sáng, báo tin là em đã qua đời. Tôi lặng người cố ngăn dòng nước mắt thế nhưng K. cũng nhận ra, ôm nhẹ tôi vào lòng an ủi. K. biết về những mối tình cũ cũa tôi, và luôn luôn tôn trọng những gì của riêng tôi, để cho tôi sống những ngày thật hạnh phúc.

                  M., xin em hãy ngủ yên, và xin cám ơn em đã cho tôi một mảnh đời để nhớ để quên.

                  Ngụy Xưa
                  Oct. 12, 2012

                  #54
                    Ct.Ly 13.10.2012 17:55:05 (permalink)
                    #55
                      NgụyXưa 30.10.2012 08:06:48 (permalink)
                      Bạn thân,

                      “Bến xưa” này là Hawaii chứ không phải là con chữ đã mòn dùng để chì người tình cũ. Hải đảo du lịch này thì hầu như ai cũng biết nên chẳng có gì đáng đem ra khoe với bạn, tôi viết về chuyến đi sắp tới này vì nơi đó một thời đã là kỷ niệm của chúng mình ngày xưa.

                      Năm 21 tuổi tôi đã theo tàu thăm viếng Hawaii lần đầu tiên, con tàu nhỏ bé lắc lư hơn một tuần lễ từ San Francisco mới đến được chỗ dừng chân này trên đường trở về VN. Tàu ghé bến, tôi và Bích Cà Chua mặc quân phục trắng tinh đi dạo phố, gặp một người Mỹ già có cảm tình với VN hỏi thăm “how are you doing” mà chỉ biết ngượng ngập gật đầu cười trừ, không dám chuyện trò làm quen.

                      Khi đó tôi còn quá trẻ, viết những câu thơ vụng dại:

                      Hai mươi tuổi nên mắt buồn vì vướng núi.
                      Chợt một chiều nghe sóng gọi từ biển khơi.
                      Giã từ em, giã từ phố nhỏ.
                      Anh lang thang theo gió bốn phương trời.


                      Nghe “sến” ơi là “sến”, thế nhưng đó là tâm tình rất chân thật của một người bước chân vào đời mà hành trang chỉ là một mối tình học trò để đi tìm cho mình một khoảng trời xanh trong tương lai.

                      Lần này trở lại tôi không còn là người thủy thủ non dại ngày nào mà một người tóc đã phai màu vì thời gian. Con tàu sẽ mang tôi tới đó là một du thuyền xa hoa lộng lẫy, vững vàng rẽ sóng băng trùng chỉ trong bốn ngày là tới nơi chứ không miệt mài lắc lư như chiến hạm năm xưa, và tôi sẽ là người du khách đứng trên boong, mơ mộng nhìn về phía chân trời xa xanh ngắt chứ không phải là sỹ quan hải hành đứng trên đài cao, nhìn sóng, nhìn gió, nhìn mây đen phủ kín bầu trời, lo sợ cho phận người nhỏ bé trên đại dương mênh mông.

                      Ngày đó chúng mình không có GPS (Global Positioning System), hệ thống định vị bằng vệ tinh, để bấm nút là biết mình đang ở chỗ nào trên địa cầu. Ngày đó khi không nhìn thấy đất liền chúng mình chỉ có trăng sao dẫn đường và kính lục phân để đo góc độ mặt trời vào những chiều hoàng hôn, phỏng định xem là mình đang ở đâu. Đi biển lúc đó là nhọc nhằn, và bất trắc chứ không an toàn như bây giờ, thế nhưng đời sống phiêu lưu, mạo hiểm đó là ước mơ của những người còn trong tuổi thanh xuân.

                      Mười bốn năm từ lúc vào trường cho đến khi tan hàng vì miền Nam sụp đổ, giấc mộng hải hồ của nhiều đứa chúng mình đã đứt đoạn vì chiến tranh. Long, Bảo rồi Quợt bỏ mình trên những dòng sông. Cung, Thông, Dần và rồi Ngọc Báu giã từ vũ khi tại các miền duyên hải. Còn nữa, có đứa trả giá cuộc sống phiêu lưu bằng một con mắt, bằng một cánh tay như Vinh như Bân, hay mang một mảnh đạn oan nghiệt trong đầu hơn 30 năm cuộc đời như Lộc, trước khi trở về nơi an nghỉ cuối cùng. Hai mươi đứa đã giã từ vũ khi, đã bỏ mình trên đường đi tìm tự do hay đã chán cuộc chơi, thôi không làm người di tản buồn, là một phần tư của Đệ Nhất Bảo Bình. Mỗi lần trở lại biển tôi nhớ về những người bạn đó nhiều hơn là nhớ về những người con gái mà tôi đã từng gặp gỡ tại những bến bờ yêu thương.

                      Bạn và tôi là những người may mắn sống sót trong cuộc chiến tương tàn nên chẳng có gì cho chúng mình phải than van. Nhiều đứa như Diệp Cóc lưu lạc sang Úc sau gần 10 năm “cải tạo” để rồi trở thành “đại gia”, nhờ tấm lòng kiên cường của đời quân ngũ, như thế cũng đủ để cám ơn trời. Tháng Ba năm tới (2013) chúng mình sẽ kéo nhau sang bên đó họp mặt, chẳng biết được bao nhiêu người, nhưng dù ít nhiều gì thì tình thân cũng sẽ rất đậm đà.

                      Bạn thân,

                      Ở bên đó bây giờ đã là muà đông lạnh lẽo, gợi cho bạn những chuyện buồn, nhất là những cuộc tình vừa thoáng qua, nhưng ở đây Cali mới chỉ là giữa mùa Thu yêu đương, nắng vẫn ấm nồng, nghe “Thu Hát Cho Người” vẫn xúc động, nhớ bạn và nhớ những ngày vui qua mau.

                      Christmas năm nay tôi sẽ trở về Thung Lũng Hoa Vàng thăm mẹ, viếng mộ ông già, và lên chùa Giác Minh thắp huơng cho Bích Cà Chua. Tôi và bạn, dù xa cách nhưng cuộc đời trên đất lạ khá yên lành, và mong là sẽ còn có dịp cho chúng mình nhắc lại kỷ niệm của những ngày xa xưa. Thế thôi cũng đủ cho chúng ta cám ơn đời. Thân chúc bạn những ngày vui.

                      Tình thân,

                      Ngụy Xưa
                      Octocber 27, 2012
                      #56
                        thiên thanh 03.11.2012 16:58:38 (permalink)
                        hi chú Nguỵ Xưa,
                        bo tt ghé vào thăm chú, chúc chú luôn vui khỏe
                        #57
                          NgụyXưa 04.11.2012 07:40:04 (permalink)

                          hi chú Nguỵ Xưa,
                          bo tt ghé vào thăm chú, chúc chú luôn vui khỏe

                          Thấy Bonita ghi danh bên Đ/T nhưng chưa có dịp chào.

                          Tiện đây xin gửi lời thăm hỏi, và xin chúc tt những ngày vui.
                          #58
                            thiên thanh 05.11.2012 01:57:13 (permalink)


                            Trích đoạn: NgụyXưa

                            Thấy Bonita ghi danh bên Đ/T nhưng chưa có dịp chào.

                            Tiện đây xin gửi lời thăm hỏi, và xin chúc tt những ngày vui.

                            hihihi ... bo tt không biết chú có ở bên ĐT, bo tt mang bài viết của chú đi ... phe hàng
                            bo không thấy chú trong ni nên hỏi thăm chú có khỏe hôn
                            #59
                              NgụyXưa 05.11.2012 23:55:20 (permalink)

                              bo không thấy chú trong ni nên hỏi thăm chú có khỏe hôn

                              Cám ơn tt. NX đi giamg hồ vặt mấy ngày mới về nên vắng bóng trong TQ. Lần sau sẽ xin phép cô Lỳ và post message trong phòng Văn để mọi người biết là NX đi xa chứ không phải lười biếng, không đọc & mang bài vào thư viện.

                              Thân chúc tt những ngày vui.
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 20 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 294 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9