Bạn thân,
“Bến xưa” này là Hawaii chứ không phải là con chữ đã mòn dùng để chì người tình cũ. Hải đảo du lịch này thì hầu như ai cũng biết nên chẳng có gì đáng đem ra khoe với bạn, tôi viết về chuyến đi sắp tới này vì nơi đó một thời đã là kỷ niệm của chúng mình ngày xưa.
Năm 21 tuổi tôi đã theo tàu thăm viếng Hawaii lần đầu tiên, con tàu nhỏ bé lắc lư hơn một tuần lễ từ San Francisco mới đến được chỗ dừng chân này trên đường trở về VN. Tàu ghé bến, tôi và Bích Cà Chua mặc quân phục trắng tinh đi dạo phố, gặp một người Mỹ già có cảm tình với VN hỏi thăm “how are you doing” mà chỉ biết ngượng ngập gật đầu cười trừ, không dám chuyện trò làm quen.
Khi đó tôi còn quá trẻ, viết những câu thơ vụng dại:
Hai mươi tuổi nên mắt buồn vì vướng núi.
Chợt một chiều nghe sóng gọi từ biển khơi.
Giã từ em, giã từ phố nhỏ.
Anh lang thang theo gió bốn phương trời. Nghe “sến” ơi là “sến”, thế nhưng đó là tâm tình rất chân thật của một người bước chân vào đời mà hành trang chỉ là một mối tình học trò để đi tìm cho mình một khoảng trời xanh trong tương lai.
Lần này trở lại tôi không còn là người thủy thủ non dại ngày nào mà một người tóc đã phai màu vì thời gian. Con tàu sẽ mang tôi tới đó là một du thuyền xa hoa lộng lẫy, vững vàng rẽ sóng băng trùng chỉ trong bốn ngày là tới nơi chứ không miệt mài lắc lư như chiến hạm năm xưa, và tôi sẽ là người du khách đứng trên boong, mơ mộng nhìn về phía chân trời xa xanh ngắt chứ không phải là sỹ quan hải hành đứng trên đài cao, nhìn sóng, nhìn gió, nhìn mây đen phủ kín bầu trời, lo sợ cho phận người nhỏ bé trên đại dương mênh mông.
Ngày đó chúng mình không có GPS (Global Positioning System), hệ thống định vị bằng vệ tinh, để bấm nút là biết mình đang ở chỗ nào trên địa cầu. Ngày đó khi không nhìn thấy đất liền chúng mình chỉ có trăng sao dẫn đường và kính lục phân để đo góc độ mặt trời vào những chiều hoàng hôn, phỏng định xem là mình đang ở đâu. Đi biển lúc đó là nhọc nhằn, và bất trắc chứ không an toàn như bây giờ, thế nhưng đời sống phiêu lưu, mạo hiểm đó là ước mơ của những người còn trong tuổi thanh xuân.
Mười bốn năm từ lúc vào trường cho đến khi tan hàng vì miền Nam sụp đổ, giấc mộng hải hồ của nhiều đứa chúng mình đã đứt đoạn vì chiến tranh. Long, Bảo rồi Quợt bỏ mình trên những dòng sông. Cung, Thông, Dần và rồi Ngọc Báu giã từ vũ khi tại các miền duyên hải. Còn nữa, có đứa trả giá cuộc sống phiêu lưu bằng một con mắt, bằng một cánh tay như Vinh như Bân, hay mang một mảnh đạn oan nghiệt trong đầu hơn 30 năm cuộc đời như Lộc, trước khi trở về nơi an nghỉ cuối cùng. Hai mươi đứa đã giã từ vũ khi, đã bỏ mình trên đường đi tìm tự do hay đã chán cuộc chơi, thôi không làm người di tản buồn, là một phần tư của Đệ Nhất Bảo Bình. Mỗi lần trở lại biển tôi nhớ về những người bạn đó nhiều hơn là nhớ về những người con gái mà tôi đã từng gặp gỡ tại những bến bờ yêu thương.
Bạn và tôi là những người may mắn sống sót trong cuộc chiến tương tàn nên chẳng có gì cho chúng mình phải than van. Nhiều đứa như Diệp Cóc lưu lạc sang Úc sau gần 10 năm “cải tạo” để rồi trở thành “đại gia”, nhờ tấm lòng kiên cường của đời quân ngũ, như thế cũng đủ để cám ơn trời. Tháng Ba năm tới (2013) chúng mình sẽ kéo nhau sang bên đó họp mặt, chẳng biết được bao nhiêu người, nhưng dù ít nhiều gì thì tình thân cũng sẽ rất đậm đà.
Bạn thân,
Ở bên đó bây giờ đã là muà đông lạnh lẽo, gợi cho bạn những chuyện buồn, nhất là những cuộc tình vừa thoáng qua, nhưng ở đây Cali mới chỉ là giữa mùa Thu yêu đương, nắng vẫn ấm nồng, nghe “Thu Hát Cho Người” vẫn xúc động, nhớ bạn và nhớ những ngày vui qua mau.
Christmas năm nay tôi sẽ trở về Thung Lũng Hoa Vàng thăm mẹ, viếng mộ ông già, và lên chùa Giác Minh thắp huơng cho Bích Cà Chua. Tôi và bạn, dù xa cách nhưng cuộc đời trên đất lạ khá yên lành, và mong là sẽ còn có dịp cho chúng mình nhắc lại kỷ niệm của những ngày xa xưa. Thế thôi cũng đủ cho chúng ta cám ơn đời. Thân chúc bạn những ngày vui.
Tình thân,
Ngụy Xưa
Octocber 27, 2012