Ngày Đó Chúng Mình
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 20 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 294 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 06.11.2012 02:14:04 (permalink)


Hello anh Nguỵ Xưa,

Lâu nay không vào đọc chữ của anh, biết anh đi Hawaii thì muộn mất rồi. Hôm nay có lẽ anh đã về lại ?

Nếu biết sớm, Nguyệt Hạ đã nói anh mang về cho NH một ít cát màu đen. Một món mà ở đây không tìm thấy được.

NH cũng thấy anh nhắc nhở về chuyện Giả vờ Yêu ở bên kia đó nhé. Thôi thì vờ vịt hay giả vờ hay giả thật gì cũng được... Ai muốn hiểu sao thì hiểu, mình biết mình là được rồi, phải không anh?


Hy vọng mùa lễ năm nay NH sẽ có dịp gặp anh và gia đình.


Chúc anh luôn vui mạnh,

Nguyệt Hạ



#61
    NgụyXưa 06.11.2012 10:15:51 (permalink)

    Lâu nay không vào đọc chữ của anh, biết anh đi Hawaii thì muộn mất rồi. Hôm nay có lẽ anh đã về lại ?

    Thực ra thì NX vừa mới đi La Vegas chơi vài ngày, đóng vai hải tặc hôm Oct. 31, và thử xem câu "đen tình đỏ bạc" có đúng không. . Mới trở về hôm cuối tuần để chuẩn bị đi giang hồ tiếp.

    Nov./19 NX mới theo tàu đi Hawaii, tới Dec. 4 sẽ trở về Cali. Nếu thấy cát đen sẽ mang về cho NH một ... thùng.


    Hy vọng mùa lễ năm nay NH sẽ có dịp gặp anh và gia đình.


    Dec. 24 NX sẽ về San Jose, thăm gia đinh, ở lại qua năm mới luôn. Mong có dịp gặp NH trước khi đi.

    Tình thân,

    NX
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2012 10:18:04 bởi NgụyXưa >
    #62
      Nguyệt Hạ 06.11.2012 13:53:18 (permalink)



      Ôi nếu vậy ThanksGiving anh Nguỵ Xưa đang ở Hawaii rồi. Vậy mà NH tính mang đồ nhậu xuống gặp anh mấy ngày đó chứ...


      Cát mà anh đòi mang về một ... thùng, coi chừng chủ tàu kiện anh đó


      Dạ Nguyệt Hạ sẽ thu xếp để đến thăm anh trước ngày anh đi về SJ.


      Thân kính,
      NH


      Tái bút: Anh NX đi làm hải tặc ở Las Vegas có thấy "đỏ tình đen bạc" hay "đỏ bạc đen tình" không? Được cái nào cũng lợi hết phải không anh?



      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2012 13:57:42 bởi Nguyệt Hạ >
      #63
        thiên thanh 08.11.2012 19:03:15 (permalink)


        Trích đoạn: NgụyXưa

        Thực ra thì NX vừa mới đi La Vegas chơi vài ngày, đóng vai hải tặc hôm Oct. 31, và thử xem câu "đen tình đỏ bạc" có đúng không. . Mới trở về hôm cuối tuần để chuẩn bị đi giang hồ tiếp.

        Nov./19 NX mới theo tàu đi Hawaii, tới Dec. 4 sẽ trở về Cali. Nếu thấy cát đen sẽ mang về cho NH một ... thùng.


        Hy vọng mùa lễ năm nay NH sẽ có dịp gặp anh và gia đình.


        Dec. 24 NX sẽ về San Jose, thăm gia đinh, ở lại qua năm mới luôn. Mong có dịp gặp NH trước khi đi.

        Tình thân,

        NX

        hihihi ... chú đi chơi dui, Hà Vai có gì ngon chú nhớ ăn dùm tt nha, tt thì thích tiếng đàn ukulélé ... nghe nói ở bên đó có cô gái trẻ Taimane Gardner chơi ukulélé hay lắm, chú nhớ tìm nghe nha
        cuối năm chú vià San José thì nhớ ới bố lynh và chị Ấu Tím

        vui khỏe chú nha

        tt
        #64
          NgụyXưa 06.12.2012 08:12:55 (permalink)
          Đời Đá Vàng

          Bạn thân

          Những ngày lênh đênh trên biển từ Cali tới Hawaii tôi đã được nghe V.T. kể chuyện đời mình, một câu chuyện khiến tôi hiểu thế nào là khổ đau và hạnh phúc, thế nào là đời đá vàng.

          Tháng Tư năm 1975 bạn ta đi tù "cải tạo" tưởng là một tháng như cộng sản nói nhưng thực tế là mút mùa lệ thủy. Sau ba năm, bạn ta nghe vợ đã vượt biên sang Mỹ, thấy việc gặp lại vợ con là việc không tưởng nên quyết định viết thư mở lời “trả tự do” cho vợ: "Hãy coi như là anh đã chết được 3 năm, và hãy coi như em cũng đã mãn tang chồng. Hãy quên anh đi và đừng chờ anh nữa. Hãy tìm một người tử tế để nương tựa và nuôi con nên người". Vợ bạn ta không những chẳng nghe theo, mà trái lại còn viết tặng những lời “âu yếm”: “Anh coi em là hạng người nào? Anh cứ yên trí ở tù, em sẽ thay anh nuôi con ăn học thành tài và luôn đợi chờ anh”.

          Bạn ta nhận thư rất vui nhưng ngày qua ngày, năm qua năm ngày về cứ mù mịt. Chừng đó bạn ta thắm thía cái lời hứa “nuôi con ăn học thành tài” của vợ. Lời hứa chân thành nhưng vô tình cho thấy khoảng thời gian gặp lại còn lâu hơn anh có thể tưởng tượng. Yên trí ở tù cho đến khi con thành tài có nghiã là cho đến khi con lên 24, 25 tuổi mà hiện nay đứa nhỏ nhất lúc anh vào tù chỉ mới thôi nôi!

          May nhờ thời thế đổi thay, cộng sản buộc phải trả tự do cho bạn ta sau 10 năm giam giữ. Thế là quan tư tàu thủy không còn chọn lựa nào khác hơn là hành nghề 10 năm về trước, làm một màn… lái ghe vượt biển chui, tìm lại vợ con ở bên kia đường chân trời.

          Nếu câu chuyện chỉ có thế thì chẳng có gì đáng kể cho bạn nghe vì chúng mình đã biết hàng ngàn thảm cảnh với những gương hy sinh làm rơi nước mắt, mặc dù lần đầu tiên được nghe chồng khuyên vợ "Hãy đi lấy chồng vì coi như đã mãn tang", và vợ khuyên chồng cứ "yên trí ở tù"!

          Sau 6 tháng ở trại tị nạn “Buồn Lâu Bi Đát”, bạn ta “đáp xuống” nước Mỹ và hoa cả mắt trước cảnh huy hoàng của phi trường và trước vô số con người ăn mặc sang trọng đang chờ đón thân nhân. Bạn ta nhận ra cha mẹ vợ lẫn trong đám người đứng đón và vội bước đến. Một người đàn bà tươi trẻ xa lạ ở đâu bỗng xuất hiện chắn ngang đường và mở choàng hai tay ôm lấy bạn ta. Bạn ta giật mình gạt tay người ấy ra và bước đến gần bà mẹ vợ lắp bắp hỏi: "Mẹ, vợ con đâu?" Có nhiều tiếng cười rộ của toàn gia đình 12 người đi đón bạn ta. Khi thấy bà mẹ đưa tay chỉ người vừa bị bạn ta gạt tay đẩy bật ra, bạn ta mới nhận ra đó đúng là người mình từng 4 năm đầu ấp tay gối… Tất nhiên lần này bạn ta ôm chặt người vợ hoàn toàn mới, vừa mừng rơi nước mắt vừa nói lời xin lỗi… Còn vợ của bạn ta thì thầm: “ Gặp anh ở nơi khác chắc em cũng không nhận ra. Đâu có ngờ chồng em ngày nay răng thì sún, ốm nhách ốm nhom, đen đúa, quê mùa…”

          Bạn thân,

          Hoàn cảnh sống đã thay đổi hình dáng con người, và mười năm xa cách khiến người ta không còn nhận ra nhau, thế nhưng nhà tù tại rừng núi Bắc Việt cũng như đời sống êm ấm tại Hoa Kỳ không thay đổi đươc tình yêu chồng vợ. Xin chúc mừng bạn ta. Và nhân ngày lễ Thanksgiving xin gủi lời cám ơn tới đất nước đã mang tới cho chúng mình một đời sống thanh thản để cho chúng mình có cơ hội ngồi trên du thuyền đi lại đường biển xưa, nhớ về những thăng trầm của cuộc đời.

          Tình thân,

          Ngụy Xưa
          Nov. 23, 2012

          P/S: Cám ơn bạn VT đã chỉnh sửa bài viết để câu chuyện đúng với sự thật.
          #65
            Nguyệt Hạ 06.12.2012 12:26:06 (permalink)



            Chào anh Nguỵ Xưa,

            Mỗi lần anh đi về là có chuyện để kể. Nghe chuyện này cứ như là cổ tích. Hiếm quý lắm trong đời này phải không anh?

            Nhưng còn chuyện chuyến đi của anh ra sao?

            NH đang chờ nghe đây.


            Thấy anh viết bài và dạo diễn đàn chắc là anh đang vui và mạnh



            Nguyệt Hạ


            #66
              NgụyXưa 07.12.2012 03:25:02 (permalink)

              Nghe chuyện này cứ như là cổ tích. Hiếm quý lắm trong đời này phải không anh?

              Anh VT là một trong những người may mắn trong cuộc đời này, nhưng cũng có người bạn khác của NX gặp cảnh đau xót vô cùng:

              Khi anh về hoa rơi trên lối cũ
              Chim đã xa rừng và lá đã thay màu
              Mây cũng buồn bay đi viễn xứ
              Và chúng mình thôi không còn có nhau.


              Khi ra khỏi trại tù cải tạo sau hơn 10 năm, gia đình đã vượt biên và người vợ đã gá nghiã với người khác bên trời Âu, anh bạn của NX tha tấm thân tàn sang Mỹ và chết trong vòng tay bạn bè. Mỗi lần quét sân thấy hoa rơi trên lối đi là NX lại nhớ bạn, nhiều khi đến thẫn thờ.

              Cầm tù và hành hạ những người chiến binh sau cuộc chiến là một tội tác không thể tha thứ.

              Cám ơn NH đã chia sẻ cảm nghĩ.

              Tình thân,

              NX
              #67
                Ct.Ly 07.12.2012 03:46:09 (permalink)
                #68
                  dang son 07.12.2012 04:04:40 (permalink)
                  .




                  Trở Lại Bến Xưa,ghé thăm anh .Đọc bài và chúc anh vui khoẻ .

                  Khi viết về một ngày xưa kỷ niệm có nghĩa là làm việc với trí nhớ


                  ( Xin gửi lời thăm trí nhớ của anh ....... )



                  NgụyHúc.


                  .
                  #69
                    thiên thanh 10.12.2012 17:59:07 (permalink)
                    tt chào chú NX,
                    chú đi Hà Vai có vui không?
                    bài viết của chú có hậu, câu chuyện anh Nam của tt thì buồn nhiều hơn vui ah ...
                    tt chúc chú luôn vui khỏe trong những ngày cuối năm

                    bo chào chị Nguyệt Hạ, Công tử Lỳ và anh Nguỵ Húc

                    tt
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.12.2012 18:00:12 bởi thiên thanh >
                    #70
                      NgụyXưa 11.12.2012 02:01:03 (permalink)

                      chú đi Hà Vai có vui không?
                      bài viết của chú có hậu, câu chuyện anh Nam của tt thì buồn nhiều hơn vui ah ...

                      Hi TT,

                      Hawaii thì hầu như ai cũng biết, và chú cũng đã ghé thăm vài lần. Vẫn không có gì khác xưa, Waikiki beach thì lúc nào cũng vui nhộn, nhưng lần này đi bằng tàu biển nên ban đêm tới gần sát bờ đảo lớn, thấy lava ngoài miệng núi lửa đỏ rực, coi lạ mắt. Cũng tới thăm miệng của một núi lửa inactive từ 400 năm nay nhưng khói vẫn bốc lên mịt mù. Tới gần mới thấy thán phục thiên nhiên.

                      Nhà văn VT bạn chú gặp nhiều may măn, nhọc nhằn 10 năm nhưng được đền bù bằng một đòi sống êm đềm lúc về già. Anh Nam của tt và hàng ngàn người khác không được may mắn như thế , thôi thì cứ coi như số phận.

                      Nhân mùa lễ hội, thân chúc tt và gia đinh một mùa Xmas vui tươi, và một năm mới chan hoà hạnh phúc.

                      Tình thân,

                      Chú NX
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2012 05:03:39 bởi NgụyXưa >
                      #71
                        NgụyXưa 22.12.2012 07:39:35 (permalink)
                        Bạn thân,

                        Gần cuối năm tôi nhận được nhiều email và điện thoại của bạn bè xa gần, nhất là những người bạn từ thời trung học tưởng như đã chìm vào chân mây, chợt hiện về nói cười như thể chưa bao giờ xa nhau.

                        Sau năm cuối cùng của thời trung học tại Đà Lạt chúng tôi bùi ngùi chia tay mỗi đứa đi một phương. đứa may mắn xuất ngoại, đứa về Sài Gòn tiếp tục con đường học vấn, đứa ra Nha Trang vì mơ mộng hải hồ, đứa tình nguyện vào trường Võ Bị làm người lính chiến vì lúc bấy giờ VN còn đang trong thời loạn ly.

                        Chia tay rồi hầu như khó gặp nhau, vui khi nghe được tin nhau qua bạn bè, buồn khi đọc được những dòng cáo phó/phân ưu trên báo vì bạn mình đã vị quốc vong thân, như Vinh, như Dung, như Chính … và vài người nữa tôi không còn nhớ tên.

                        Những người may mắn như Lạc, tốt nghiệp ở ngoại quốc về, vợ đẹp con khôn và đầy danh vọng, tuy nhiên cũng có những người không biết có được gọi là may mắn hay không mặc dù tốt nghiệp tiến sĩ về khoa học không gian tại UCLA như Cường nhưng “mát giây” nên chẳng làm được gì cho đời.

                        Thằng bạn điên đó vào cuối năm thường gọi cho tôi nói chuyện độ chừng … vài tiếng đồng hồ về thuốc men nó đang nghiên cứu để chữa bệnh cho chính nó vì bác sĩ nào cũng bó tay, hay có lúc vui hơn, nói về Trang Tử, về người đàn bà quạt mồ, và vài chuyện người ta điên chứ nó không điên! Tôi yên lặng nghe để rồi bùi ngùi nhớ tới những ngày hai đứa sống với nhau trên thành phố cao nguyên, khi nó còn sáng suốt, biết gẩy đàn madoline, cours cô Thái trắng sau nhà.

                        Bạn thời trung học của tôi cũng có những người sống trầm lắng như Hoa, một đời bận rộn với phấn trắng bảng đen, lấy vợ sinh con và đang chờ chết già, như Hùng công tử bột, làm lính cậu khi còn ở VN, và bây giờ ở Cali, chờ cuối tuần đi đánh chắn với mấy bà già gần đất xa trời, nếu không bận lên chùa làm chân hộ niệm cho mấy ông sư! Hùng này tôi gọi là Đông Phương Hùng vì nó mới lấy vợ được vài tháng đã chia tay, thế nhưng nó là thằng bạn dễ thương dù đầu đã bạc nhưng gặp tôi nó vẫn “mày tao”, và chỉ nhe răng cười, hoặc cùng lắm là chửi “tiên sư mày”, mỗi khi tôi hỏi nó là hôm nay có đi “thăm chị Mão” hay không. Nếu bạn cũng già như tôi thì chắc bạn biết chị Mão là người nuôi em út ở Gò Vấp khi xưa, thời còn VNCH!

                        Không thể nào tôi kể ra đây được hết về những người bạn của những ngày tháng cũ. Tắc Huỳnh và tôi đêm qua điểm danh những đứa đã có một thời là học trò cụ Trứ, thày Hiếu, thày Kim, thày Phụng … dưới mái trường THĐ, Đà Lạt, và ngậm ngùi nhắc tới những người, thày cũng như trò, đã không còn trên thế gian. Tắc vừa mới liên lạc được với tôi qua Nghiã, hẹn tới Carlsbad thăm tôi vì:

                        Mười năm tìm kiếm may mà gặp
                        Bẻ kiếm bên trời tưởng đã quên.


                        Tắc này là cựu sinh viên trường Võ Bị Quốc Gia, từ ngày tan hàng vẫn ngậm ngùi với nỗi buồn của kiếp người lính chiến lưu vong.

                        Bạn thân,

                        Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa thu, mùa thu dịu êm cho tôi yêu thương. Tôi yêu thương mùa thu cũng như tôi yêu thương những người bạn của thời thanh xuân dưới cùng một mái trường. Mai này là mùa đông khắc nghiệt, thời gian khó khăn cho những bạn đang bước vào tuổi vàng thế nhưng mong là bạn lúc nào cũng vẫn vui, cũng vẫn yêu đời. Chúng mình đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của để có được ngày hôm nay cho chúng mình ngồi đây thương nhớ nhau, dù bạn ở xa hay gần, phải thế không bạn thân?

                        Merry Christmas & Happy New Year.

                        Ngụy Xưa
                        Dec. 20, 2012

                        #72
                          dang son 22.12.2012 11:33:10 (permalink)
                          ..



                          Bẻ Kiếm Bên Trời Tưởng Đã Quên _

                          ___________________________________




                          Ghé thăm anh ở buổi sáng sớm.Đọc những hàng chữ mà anh nhắc về bạn bè : Người đã khuất,người còn ở lại .Đời sống là một vòng quay.

                          Xin anh đừng bẻ kiếm bên trời như tráng sĩ thời xưa.

                          Thay vì dùng súng,dùng kiếm thì bây giờ mình dùng cây bút và phím chữ anh nhé.Viết là một đam mê hay là một bổn phận há anh Nguỵ Xưa ?



                          Chúc anh và gia đình một mùa giáng sinh thanh bình.


                          NgụyHúc.


                          _____
                          #73
                            thiên thanh 22.12.2012 16:09:46 (permalink)
                            chứ Nguỵ Xưa ơi !

                            chú đã về lại San Jose,
                            tấm thiệp thay lời tt gửi đến chú và các cô chú anh chị em của Trở Vê Bến Xưa




                            #74
                              NgụyXưa 22.12.2012 23:41:48 (permalink)
                              Cám ơn anh Sơn và thiên thanh đã vào thăm. Thân chúc những ngày vui cuối năm. Merry Xmas & Happy New Year.


                              Viết là một đam mê hay là một bổn phận há anh Nguỵ Xưa ?


                              Đam mê thì đúng rồi, anh Sơn. Đôi khi NX cũng thấy cần phải viết ra những điều mình suy nghĩ, nhất là cho tuổi trẻ mai sau. Nhớ lại trước đây trong một dịp tranh cử tổng thồng Hoa Kỳ NX đã gay gắt tranh luận với một số người trên diễn đàn Đ/T về chiến tranh VN và về vai trò của người lính VNCH, dù biết rằng khó có thể thuyết phục được những người đã có định kiến. Chỉ là niềm trăn trở của người cầm bút, phải thế không anh Sơn?

                              Tình thân,

                              NX
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 20 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 294 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9