Bạn thân,
Gần cuối năm tôi nhận được nhiều email và điện thoại của bạn bè xa gần, nhất là những người bạn từ thời trung học tưởng như đã chìm vào chân mây, chợt hiện về nói cười như thể chưa bao giờ xa nhau.
Sau năm cuối cùng của thời trung học tại Đà Lạt chúng tôi bùi ngùi chia tay mỗi đứa đi một phương. đứa may mắn xuất ngoại, đứa về Sài Gòn tiếp tục con đường học vấn, đứa ra Nha Trang vì mơ mộng hải hồ, đứa tình nguyện vào trường Võ Bị làm người lính chiến vì lúc bấy giờ VN còn đang trong thời loạn ly.
Chia tay rồi hầu như khó gặp nhau, vui khi nghe được tin nhau qua bạn bè, buồn khi đọc được những dòng cáo phó/phân ưu trên báo vì bạn mình đã vị quốc vong thân, như Vinh, như Dung, như Chính … và vài người nữa tôi không còn nhớ tên.
Những người may mắn như Lạc, tốt nghiệp ở ngoại quốc về, vợ đẹp con khôn và đầy danh vọng, tuy nhiên cũng có những người không biết có được gọi là may mắn hay không mặc dù tốt nghiệp tiến sĩ về khoa học không gian tại UCLA như Cường nhưng “mát giây” nên chẳng làm được gì cho đời.
Thằng bạn điên đó vào cuối năm thường gọi cho tôi nói chuyện độ chừng … vài tiếng đồng hồ về thuốc men nó đang nghiên cứu để chữa bệnh cho chính nó vì bác sĩ nào cũng bó tay, hay có lúc vui hơn, nói về Trang Tử, về người đàn bà quạt mồ, và vài chuyện người ta điên chứ nó không điên! Tôi yên lặng nghe để rồi bùi ngùi nhớ tới những ngày hai đứa sống với nhau trên thành phố cao nguyên, khi nó còn sáng suốt, biết gẩy đàn madoline, cours cô Thái trắng sau nhà.
Bạn thời trung học của tôi cũng có những người sống trầm lắng như Hoa, một đời bận rộn với phấn trắng bảng đen, lấy vợ sinh con và đang chờ chết già, như Hùng công tử bột, làm lính cậu khi còn ở VN, và bây giờ ở Cali, chờ cuối tuần đi đánh chắn với mấy bà già gần đất xa trời, nếu không bận lên chùa làm chân hộ niệm cho mấy ông sư! Hùng này tôi gọi là Đông Phương Hùng vì nó mới lấy vợ được vài tháng đã chia tay, thế nhưng nó là thằng bạn dễ thương dù đầu đã bạc nhưng gặp tôi nó vẫn “mày tao”, và chỉ nhe răng cười, hoặc cùng lắm là chửi “tiên sư mày”, mỗi khi tôi hỏi nó là hôm nay có đi “thăm chị Mão” hay không. Nếu bạn cũng già như tôi thì chắc bạn biết chị Mão là người nuôi em út ở Gò Vấp khi xưa, thời còn VNCH!
Không thể nào tôi kể ra đây được hết về những người bạn của những ngày tháng cũ. Tắc Huỳnh và tôi đêm qua điểm danh những đứa đã có một thời là học trò cụ Trứ, thày Hiếu, thày Kim, thày Phụng … dưới mái trường THĐ, Đà Lạt, và ngậm ngùi nhắc tới những người, thày cũng như trò, đã không còn trên thế gian. Tắc vừa mới liên lạc được với tôi qua Nghiã, hẹn tới Carlsbad thăm tôi vì:
Mười năm tìm kiếm may mà gặp
Bẻ kiếm bên trời tưởng đã quên. Tắc này là cựu sinh viên trường Võ Bị Quốc Gia, từ ngày tan hàng vẫn ngậm ngùi với nỗi buồn của kiếp người lính chiến lưu vong.
Bạn thân,
Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa thu, mùa thu dịu êm cho tôi yêu thương. Tôi yêu thương mùa thu cũng như tôi yêu thương những người bạn của thời thanh xuân dưới cùng một mái trường. Mai này là mùa đông khắc nghiệt, thời gian khó khăn cho những bạn đang bước vào tuổi vàng thế nhưng mong là bạn lúc nào cũng vẫn vui, cũng vẫn yêu đời. Chúng mình đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của để có được ngày hôm nay cho chúng mình ngồi đây thương nhớ nhau, dù bạn ở xa hay gần, phải thế không bạn thân?
Merry Christmas & Happy New Year.
Ngụy Xưa
Dec. 20, 2012