Holiday Blue
Bạn thân,
Những ngày mưa lạnh của Cali đã đi qua, mùa thu đã trở lại cùng với những hàng cây phong thưa lá trên con dốc trước nhà. Tôi yêu mùa thu, nhất là những mùa thu dịu êm, nắng vừa đủ ấm cho tôi đi bộ trên những con đường đầy lá vàng, để vu vơ buồn nhớ về những tháng ngày qua của cuộc đời.
Xmas này mẹ tôi không xuống đây với chúng tôi như hàng năm vì tuổi già, và tôi cũng vừa về trên đó gặp mẹ nên mùa lễ hội năm nay sẽ chỉ có gia đình bé nhỏ của tôi quây quần trong căn nhà ấm cúng, chia sẻ với nhau những nụ cười.
Chắc là Tết tôi sẽ lại trở về thăm mẹ, lên chùa thắp hương cho bố tôi, và cho Bích Cà Chua vì trên đời này chỉ còn anh em chúng mình thương nhớ nó mà thôi. Hơn 10 năm trước đây chúng mình họp mặt, tưởng niệm những bạn bè đã nằm xuống, tôi đã viết vài lời nhắn nhủ:
Có gặp “Cà Chua”? Thằng Bích đó!
Nhắn dùm là tớ đã đem hình
Lên chùa gửi gấm nghe kinh kệ
Cho hồn siêu thoát chốn u-minh.
Sau này tôi mới biết là Bích đã cải đạo, theo Công Giáo ngày lập gia đình, thế nhưng chẳng biết linh hồn nó trôi giạt đến nơi nào khi nó và người vợ mới cưới chìm đắm tại biển Đông trên đường đi tìm tự do.
Những bạn đã qua đời thì thôi coi như yên phận, nhưng những đứa chân trong chân ngoài mới thật là đáng thương. Sáng nay Cụ Thộn gọi cho tôi, vẫn còn ngọng nghịu vì cơn stroke nhẹ đầu năm, và một chiếc valve tim bị nghẹt, nhưng nhất định sẽ không vào nhà thương giải phẫu nữa như đã dự trù. Có nhiều lý do khiến Cụ thay đổi ý kiến nhưng có lẽ … sợ chết cũng là một phần. Thà cứ sống lây lất đếm tháng ngày buồn còn hơn là đi về miền miên viễn trong cô đơn. Người vợ trẻ của Cụ năm nay cũng sẽ không về VN ăn Tết, ở lại nhà trông nom Cụ, nên Cụ sẽ không phải tìm đến các con nương tựa những ngày mùa đông.
Khi còn trẻ vào dịp cuối năm tôi thường “đếm những mảnh tình” để thương, để nhớ và đôi khi để xót xa vì những mất mát, bây giờ những tháng ngày giao động đã đi qua, chúng mình có lẽ đều không khác gì Cá Sơn Trương Hữu Quýnh, “
chỉ còn lại một chút tình, tình gia đình, tình bè bạn, tình chiến hữu, … , và an phận làm người "”Thủy Thủ Không Tàu". Không có tàu cho chúng mình chỉ huy từ trên đài cao, ngả nghiêng với sóng gió đại dương, nhưng chúng mình vẫn là hành khách trên nhưng du thuyền khổng lồ, âm thầm nhớ về tháng ngày cũ, vì
“còn nhớ còn thương giấc mộng đầu”. Tháng January năm 2014 Quýnh, Vũ Thất và tôi sẽ bay sang Argentina để xuống tàu tới những nơi từ xưa chỉ có trong trí tưởng, những nơi mơ ước khi chọn đời hải hồ. Bạn không đi được vì một lý do riêng nên những ngày đó tôi sẽ nhớ đến bạn rất nhiều.
Bạn thân,
Cuối năm hình như tâm tư có điều gì khác lạ nên viết cho bạn những chuyện không đầu không đuôi. Phải chăng đây là cái người Mỹ gọi là “
holiday blue”? Tôi không biết nữa. Mặc dù tôi chẳng có gì để phải phàn nàn về đời sống của riêng tôi, nhưng những ngày gió lạnh tôi thường nhớ tới người homeless ngày xưa tôi gặp ở trong vùng Thung Lũng Hoa Vàng. Ông ta thường ôm con chó lông xù ngủ ngoài hàng hiên của building nơi tôi làm việc, và buổi trưa nào tôi cũng gặp ông ta lang thang trên đường Santa Clara, cho đến một ngày ông ta đã không trở dậy, mặc cho con chó thảm thiết tru lên từng hồi, và tôi thẫn thờ cố ngăn dòng nước mắt cảm thương vì ông ta cũng là cựu chiến binh như anh em chúng mình.
Miền Nam Cali dù đã gần cuối năm nhưng thời tiết vẫn hiền hoà, không như miền Đông buốt giá vì gió tuyết. Tôi cám ơn trời cho phận mình và mong là bạn cũng sẽ an vui những ngày mùa đông. Hẹn gặp bạn một ngày rất gần, khi mùa xuân lại về trên đỉnh bình yên.
Tình thân,
Ngụy Xưa
Dec. 13, 2013