Ngày Đó Chúng Mình
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 20 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 294 bài trong đề mục
Kiều Giang 30.12.2012 15:18:51 (permalink)
Anh NGỤY XƯA thân mến,
Đọc chuyện ĐỜI ĐÁ VÀNG của anh, tôi thật sự xúc động, có lẽ đó là do " đồng thanh tương ứng" chăng? Xin cảm ơn anh đã ôn lại cho nhau một quãng đời mà trong chúng ta không ai dễ gì quên.
Tôi rất vui, khi được biết anh có thời gian để đi đây đi đó, gặp gỡ anh em chiến hữu ngày xưa.
Xin chúc anh cùng gia quyến một mùa Giáng Sinh an lành và Năm Mới hạnh phúc.
Thân ái

#76
    Ct.Ly 30.12.2012 18:05:36 (permalink)
    #77
      NgụyXưa 31.12.2012 09:26:14 (permalink)

      Đọc chuyện ĐỜI ĐÁ VÀNG của anh, tôi thật sự xúc động,

      Cám ơn Kiều Giang đã vào chia sẻ cảm nghĩ. Thân chúc KG một năm mới 2013 an vui và thịnh vượng.


      Khi đã mang kiếp " cầm ca " rồi là phải là đam mê phải không anh Nguỵ Xưa

      Đam mê từ khi còn trẻ, và bây giờ vẫn đam mê. Tuần rồi nghe Thiên Kim hát "Kiếp Đam Mê", ngơ ngẩn nghĩ sao mà giống tâm sự của mình.

      Thân chúc cô Lỳ năm mới an vui, gập nhiều may mắn trong công việc. Cũng cầu mong 2013 phòng Văn sẽ có thêm nhiều cây viết mới.

      Tình thân,

      NX

      TB: Về nhà sớm hơn dự định vì có chuyện riêng. Sẽ phụ Ly một tay khênh bài vào thư viện như thường lệ. New Year Eve cô Lỳ cứ việc say quên đường về.
      #78
        Nguyệt Hạ 01.01.2013 03:37:54 (permalink)






        Nâng ly chúc anh và gia đình một năm mới an lành.

        Thân mến,
        Nguyệt Hạ





        #79
          thiên thanh 01.01.2013 16:21:01 (permalink)
          Năm Mới nhiều sức khỏe và niềm vui chú Ngụy Xưa ơi



          #80
            NgụyXưa 09.01.2013 04:11:10 (permalink)
            Mùa Xuân Yêu Thương

            Bạn thân,

            Với đa số các bạn thì Tết này là cái tết tha hương thứ 37, nhưng thực ra ngày xưa khi còn ở quê nhà cũng chẳng có mấy khi chúng mình được ăn Tết với gia đình, nếu không lênh đênh ngoài biển thì cũng đâu đó miền sông nước Cửu Long hay Năm Căn, Cà Mâu, góc biển chân trời. Nhớ lại những ngày Tết xa nhà đó, vài năm trước đây tôi ngậm ngùi viết bài thơ “Thủy Thủ Đón Giao Thừa”, trong đó có những câu:

            Mười năm gác núi sông cùng biển
            Chẳng được gì hơn một mối sầu.


            Áo trận chứ đâu nào áo mới
            Sương gió nên mầu đã bạc phai


            để nhớ đến những giây phút buồn bã đón giao thừa bằng những cơn say lãng đãng cùng với bạn bè. Nhớ nhất là ngày Tết tha hương ở Philadelphia năm 1964, say mèm nên Pháp khóc hu hu vì nhớ vợ nhớ con, và Tính ngất ngư đòi “giết mày cho con mày mồ côi”! Giết ai ngay cả Tính cũng không biết vì khi tỉnh lại chẳng còn nhớ được mình đã nói gì, nhưng có lẽ là anh cố vấn Mỹ vì lúc đó chúng tôi đang tham dự huấn luyện ngoài khơi, bị mấy anh da đỏ “quay” phờ người.

            Không phải mùa xuân nào cũng u buồn, mùa xuân đáng nhớ nhất của tôi là môt mùa xuân yêu thương. Trước Tết vài ngày tôi viết lá thư tình cho một cô sinh viên trường Dược, kẹp vào trong tờ đặc san của đơn vị, rụt rè đưa tặng người mình thầm yêu rồi vội vàng ra về không dám chờ cô ta trả lời. Ngày mồng một Tết tôi trở lại, nhìn cô ta như có trăm ngàn điều muốn hỏi để thấy cô ta thẹn thùng cúi mặt nói nhỏ “Em sao cũng được”, câu nói “lãng xẹt” nhưng với tôi là một lời tình tứ nhất đời. Những ngày Tết năm đó là những ngày vui, K. và tôi ngồi dựa vai nhau chơi bài với các anh chị em trong nhà, trước con mắt thất vọng của những người con trai cũng yêu K. tới thăm, và sự ngạc nhiên của bố mẹ K., vì K. đã chọn anh chàng lính thủy làm người yêu thay vì bác sĩ, giáo sư hay một nhân sĩ có địa vị xã hội cao hơn người mà sự nghiệp chỉ là những tháng ngày xa xăm.

            Những tháng ngày xa xăm vì chỉ một tuần sau những ngày vui ngắn ngủi đó tôi phải lên đường qua Newport, Rhode Island, công tác gần hai năm. Những lá thư tình hơn một tuần mới tới tay nhau đã gắn liền chúng tôi những ngày xa cách, và khi tôi trở về K. vẫn còn đó đợi chờ, để rồi một năm sau đó chúng tôi làm lễ thành hôn vào một ngày giáp Tết, lên Đà Lạt với gia đinh, hưởng trọn những ngày xuân yêu thương với hoa đào trong gió lạnh mơn man.

            Bạn thân,

            Trước đây tôi đã kể với bạn về những “Mùa Thu Yêu Thương”, mùa se lạnh trữ tình có lá vàng bay và những vòng tay quấn quít cho những mối tình ngọt ngào, và tôi cũng đã có những mùa hè nóng bỏng đam mê, thế nhưng mùa xuân với tôi mới thật sự là mùa yêu thương. K. và tôi đã có nhau bên đời đến Tết này là đúng 40 năm. Bốn mươi năm là một khoảng thời gian dài, thế nhưng vẫn còn rất ngắn so với hôn nhân của những ông bà cụ Việt Nam, trong đó có bố mẹ tôi. Con đường chúng tôi đi còn rất xa cho chúng tôi dựa vai nhau.

            Năm năm trước, vào ngày anniversary thứ 35, tôi viết cho K. một bài tùy bút ngắn, có đoạn:

            “Bây giờ em biết anh uớc mơ gì không? Vẫn là giấc mộng bình thường,! Anh không bao giờ muốn bôn ba nữa, để chiều chiều em tới sở đón anh về, trên xe vợ chồng kể cho nhau những chuyện nhỏ nhặt trong ngày. Tối đến chia nhau chiếc sofa, cười nghiêng ngả với ‘Two and A Half Men’, hay tựa vào nhau xem những phim tình cảm nhẹ nhàng, nghe những ca khúc êm đềm của những ngày tháng cũ! Anh muốn ở bên em để thỉnh thoảng còn lau cho em dòng nước mắt mỗi khi em xem phim bộ Đại Hàn, bàn với em về cuốn sách mượn từ thư viện mà hai đứa vừa đọc xong, hay đôi khi chỉ là ngồi yên lặng dựa vai nhau!”

            Xin chia sẻ với các bạn một chút riêng tư, và cũng xin chúc các bạn một mùa xuân tràn đầy yêu thương.

            Tình thân,

            Ngụy Xưa
            Jan. 8, 2013
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2013 11:23:24 bởi NgụyXưa >
            #81
              NgụyXưa 20.01.2013 02:38:51 (permalink)
              Một Ngày Vui Buồn

              Bạn thân,

              Hôm nay với tôi là một ngày vừa vui vừa buồn. January 19 là ngày anniversary của chúng tôi, ngày này 40 năm trước K. và tôi có nhau bên đời, dựa vai nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cũng như đã có với nhau những ngày hạnh phúc yên vui. Các con tôi hôm qua gửi quà và thiệp chúc mừng “mong là bố mẹ có thêm 40 năm nữa bên nhau”. Khó mà có được một hạnh phúc vĩnh cửu, nhưng những gì chúng tôi có cũng đủ để cho chúng tôi cám ơn trời, và cám ơn đời.

              Thế nhưng cũng ngày này 39 năm xưa tôi ngồi khóc bên bờ đại dương khi nghe tin Hoàng Sa đã mất vào tay Trung Công, Ngụy Văn Thà đã theo tàu Nhật Tảo chìm vào lòng biển xanh. Tôi vào lớp như người mất hồn, cúi đầu hiu hắt, không nghe được lời giảng của thày, trái với ngày thường mắt lúc nào cũng mở lớn, vung tay phát biểu ồn ào! Giáo sư Trahan cũng nhin tôi với cặp mắt buồn, ông vừa giảng bài vừa đi lang thang trong lớp, và khi đi ngang chỗ tôi ngồi, ông nhẹ bóp vai tôi. Nước mắt tôi lại ưá ra, và tôi bỏ ra ngoài, dựa lưng vào tường lau dòng nước mắt cho quê hương.

              Năm nào vào ngày này tôi vẫn còn thẫn thờ, nhất là vào năm nay, khi đọc tin những người trẻ tại quê nhà thả 74 đoá hoa đăng trên sông Hồng để tưởng niệm những người đã hy sinh, cố gắng giữ gìn một mảnh đất của ông cha. Mong là tuổi trẻ sẽ theo gương người xưa, đứng lên giữ lấy quê hương.

              Hôm nay tôi còn có thêm một nỗi buồn. Mai Quang Nẫm, con trâu hiền lành của Đệ Nhất Bảo Bình, đã trở về với cát bụi. Báu và Thủ đã thay mặt anh em tới Denver để chia buồn với gia đinh, còn tôi, tôi ngồi đây viết những dòng này gửi bạn, cũng như tôi đã từng viết về Nẫm, người cựu SQHQ đạp xích lô nuôi con thuở nào: http://vinasoft.com/GuiBanMienXa.htm#_Toc345414803 .

              Vẫn biết ở vào tuổi chúng mình trở về với cát bụi chỉ là chuyện thường tình, thế nhưng tôi vẫn có niềm đau vì những chia lià.

              Tôi có nhiều bạn, bạn thật ở ngoài đời và bạn ảo biết nhau qua văn chương. Hôm qua Tr. đến thăm tôi, cô bé tôi quen trên điễn đàn gần mười năm, từ lúc Tr. mới tốt nghiệp đại học cho đến bây giờ đã tay bồng tay mang. Tr. chỉ là một trong số những bạn ảo đã trở thành bạn thật ngoài đời với tình thân thật đậm đà, thế nhưng cũng có những người tôi quen biết đã chìm vào chân mây, để mỗi lần nhớ đến tôi vẫn còn tiếc nuối khôn nguôi.

              Bạn thân,

              Những tình cờ đưa đẩy cho chúng mình gặp gỡ, nhưng sóng gió của cuộc đời chia xa bạn và tôi. Tôi chưa bao giờ quên bạn cũ, nhất là vào những lúc như ngày hôm nay, khi tâm hồn chùng xuống vì tiếc thương. Thân chúc bạn những ngày vui, dù bạn đang ở đâu đó gần bên tôi, hay xa tuốt bên kia đường chân trời.

              Tình thân,

              Ngụy Xưa
              Jan. 19, 2013
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2013 11:35:05 bởi NgụyXưa >
              #82
                Kiều Giang 20.01.2013 21:21:16 (permalink)

                Anh NGỤY XƯA thân mến,
                Đọc mấy dòng tâm sự của anh làm tôi rất xúc động. Năm 1974, tôi đang dạy tại một trường cấp 3 ở miền Trung. Ngày 20/01, buổi sáng lên lớp, trước khi bắt đầu giờ giảng, tôi cho cả lớp đứng lên, dành một phút mặc niệm cho Anh NGỤY VĂN THÀ cùng 74 chiến sĩ Hải quân VNCH đã anh dũng hy sinh trước quân thù.
                Gần đây, để tưởng nhớ anh nGỤY VĂN THÀ và đồng đội, tôi có làm bài thơ ngắn, post lên đây, anh đọc, như một kỷ niệm, anh nhé:

                VĨNH BIỆT EM
                VÀ ĐỒI CỎ MAY

                ( Họa bài thơ "Xa đồi cỏ may" của Thạch Thảo)
                Để tưởng nhớ Thiếu tá Huỳnh Văn Thà cùng các chiến sĩ HQ-VNCH
                đã hy sinh ở Hoàng Sa ngày 19-01-1974


                Hoàng hôn nhuộm tím chân trời
                Em tôi ngồi đợi bên đồi cỏ may
                Hoa buồn. Áo mỏng gió lay
                Anh làm mây trắng gục đầu bên em


                Làm sao anh được bắt đền !
                Hoàng Sa xa lắm ! Bồng bềnh cỏ may
                Hóa thân làm ngọn gió bay
                Hồn anh kết chặt tóc mây em rồi

                Xa em tất dạ bồi hồi
                Hải âu tung cánh - lưng trời nhớ thương
                Bóng thù bao phủ trùng dương
                Tàu anh chìm giữa cung đường cỏ may

                Yêu nhau - còn giấc mơ dài
                Xin em ráng giữ bông may tím bầm
                Anh ra đi - tổ quốc cần !
                Đảo xanh ngàn kiếp trầm ngâm nhớ người .
                SAIGON 25/01/2011
                (Đăng trên VNTQ ngày 26/11/2012)

                < Sửa đổi bởi: Kiều Giang -- 26.11.2012 22:49:54 >

                _____________________________
                #83
                  dang son 21.01.2013 04:21:37 (permalink)
                  ..




                  Anh Nguỵ Xưa thân ái.


                  Ghé vào nhà,đọc Một Ngày Vui Buồn của anh . Ngồi yên đọc để hiểu thêm về tình thân là một chỗ êm ả ,gắn bó của con người.

                  Từ ngày kỷ niệm sinh nhật của điều gắn bó mà anh đã giữ gìn là điều đẹp.Còn khi anh ngậm ngùi tiếc nhớ bạn bè là điều quý ( những người ra đi đã không mất anh.Anh giữ họ ở lại trong anh... )


                  Vài hàng tâm tình cùng anh.
                  Chúc anh và gia đình an mạnh.



                  Tình thân.





                  đăng sơn.fr
                  #84
                    NgụyXưa 21.01.2013 09:50:26 (permalink)

                    Ghé vào nhà,đọc Một Ngày Vui Buồn của anh . Ngồi yên đọc để hiểu thêm về tình thân là một chỗ êm ả ,gắn bó của con người.

                    Từ ngày kỷ niệm sinh nhật của điều gắn bó mà anh đã giữ gìn là điều đẹp.Còn khi anh ngậm ngùi tiếc nhớ bạn bè là điều quý ( những người ra đi đã không mất anh.Anh giữ họ ở lại trong anh... )

                    Cám ơn anh Sơn đã vào đây chia sẻ tâm tình. Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, viết đều tay cho mọi người thưởng thức những bài độc đáo của anh.

                    Tình thân.


                    Anh NGỤY XƯA thân mến,
                    Đọc mấy dòng tâm sự của anh làm tôi rất xúc động. Năm 1974, tôi đang dạy tại một trường cấp 3 ở miền Trung. Ngày 20/01, buổi sáng lên lớp, trước khi bắt đầu giờ giảng, tôi cho cả lớp đứng lên, dành một phút mặc niệm cho Anh NGỤY VĂN THÀ cùng 74 chiến sĩ Hải quân VNCH đã anh dũng hy sinh trước quân thù.
                    Gần đây, để tưởng nhớ anh NGỤY VĂN THÀ và đồng đội, tôi có làm bài thơ ngắn, post lên đây, anh đọc, như một kỷ niệm, anh nhé:

                    Cám ơn anh Kiều Giang đã chia sẻ tâm tình và bài thơ đặc biệt viết cho Nguỵ Văn Thà. Nhân đây cũng xin gửi anh bài thơ tôi vừa nhận được qua email của một người từ Hà Nội, viết theo tâm sự của bà quả phụ Nguỵ Văn Thà, bài thơ mộc mạc nhưng đầy nỗi nhớ thương:

                    LỜI THƯƠNG TỪ BÀ QUẢ PHỤ NGỤY VĂN THÀ
                    (Phỏng theo lời kể của bà Huỳnh Thị Sinh)

                    Anh ơi nhớ chăng?
                    Hôm đó ra đi anh đã quay về mấy bận
                    Nói đang sửa tàu hư, rồi anh gọi em hoài!
                    Từ chung cư Nguyễn Kim ngó xuống nhìn
                    Em đã thấy anh xách va li quay lại
                    Và gọi với lên “Tàu còn sửa đến mai!”

                    Nhưng tàu sửa xong ngay và anh đi, đi mãi
                    Đi đến tận bây giờ rồi ở mãi “Chốn Bồng Lai”!
                    Em đã quen với những cuộc ra đi như vậy
                    Nay Vũng Tàu, Nha Trang mai Đà Nẵng, Hoàng Sa
                    Được ở nhà mươi hôm anh chăm sóc ba con gái
                    Đứa chín tuổi, đứa sáu năm còn bé út lên ba
                    Các con cũng đã quen với những chuyến xa ba
                    Nên mỗi lần chia tay không đứa nào dám khóc
                    Chỉ bé lớn một lần ngồi cầu thang lau nước mắt
                    Bị bé út “lêu lêu” làm chị nó phải cười xòa

                    Nhưng cái lần cuối này anh đi em thấy điềm rất lạ
                    Anh đứng dưới sân nhìn lên mắt như đẫm lệ nhòa
                    Anh đi rồi làm suốt đêm em không sao chợp mắt
                    Vì có tin quân mình đang đụng giặc tại Hoàng Sa!
                    Chiều hôm sau tin báo về
                    Anh đã bị giặc bắn chìm cùng tàu HQ10 – Nhật Tảo!
                    Sau khi đã phá tan hai chiến hạm của giặc Tàu

                    Nhưng trừ con lớn, hai đứa sau vẫn không hề hay biết
                    Ngày nào chúng cũng ngồi chờ: “Ba của chúng con đâu?”
                    Em khôn xiết khổ đau tháng ngày ngồi ngóng đợi
                    Và hy vọng thời nay Trời còn có phép màu
                    Giúp kéo tàu Hộ Tống Hạm lên đưa anh về một buổi
                    Thăm lại các con thơ cho chúng vợi buồn đau!

                    Anh ơi!
                    Ba mươi chín năm rồi! Anh đã tròn tuổi bảy mươi
                    Các con của chúng ta nay cũng đã thành gia thất
                    Nhưng em không thể nào tin là anh yêu đã mất
                    Vì đêm nào em cũng nghe tiếng anh gọi: “Em ơi!”

                    Khi đươc trở về trời, ai cũng cần nấm đất
                    Để vợ con ngày tết, ngày mất còn có chỗ cắm nhang
                    Nay anh nằm dưới biển sâu nơi giặc Tàu cưỡng chiếm
                    Ba mươi chín năm trời hồn xác dạt lang thang!

                    Không có anh nhưng vì còn các con, em phải sống!
                    Rồi bán dần thứ nọ thứ kia để nuôi chúng trưởng thành
                    Nay nhà ở cũng đang phải chờ, mấy năm liền thuê trọ
                    Nên chưa có chỗ đặt bàn thờ để treo ảnh của anh!

                    Anh Thà ơi!
                    Em nhớ lắm ngày xưa mỗi lần về nghỉ phép
                    Anh đưa cả bốn mẹ con em tới phố Nguyễn Tri Phương
                    Ăn ốc luộc chấm mắm gừng mồm út cay bật khóc
                    Anh cười hiền ôm dỗ con ngó phụng phịu mà thương!

                    Ôi ước gì em và các con được một lần ra đảo
                    Để thả 74 vòng hoa tang trên biển cả bao la
                    Nguyện cầu hương hồn 74 các anh được về quê ăn tết
                    Để các anh thôi bị giặc Tàu xéo dày giữa Hoàng Sa!

                    Đến mùa bão, ngư dân ta hay vào Hoàng Sa lánh nạn
                    Vẫn thường bị quân Trung Quốc đuổi ra giữa biển khơi
                    Hồn các anh có thiêng xin hãy cứu đồng bào gặp nạn
                    Vì dân Việt Nam mình còn khổ lắm, các anh ơi!

                    Ôi giá em đưa được anh về Trảng Bàng như anh từng ao ước
                    -Nếu anh hi sinh, xin em để xác anh được về lại quê nhà!
                    -Để được nằm gần má, gần ba, gần ông bà nội ngoại!
                    Có ai ngờ xác anh nay trôi dạt mãi Hoàng Sa!

                    Em không dám mơ các anh sẽ được vinh danh, tạc tượng
                    Mà chỉ ước biển đảo quê hương không còn giặc xâm lăng!
                    Cho đất nước bớt lầm than, dân thôi phải bị lao tù oan trái
                    Để Hoàng Sa sớm trở về Đất Mẹ Cửu Long Giang!

                    Hà Nội, 18/1/2013
                    Ts. Đặng Huy Văn
                    #85
                      Kiều Giang 21.01.2013 16:52:54 (permalink)
                      Anh NGỤY XƯA thân mến
                      Nói thật là tôi không ngăn đợc nước mắt khi đọc bài thơ này, đặc biệt là bài thơ được một người trí thức HÀ NỘI viết và gửi cho anh
                      Điều đó làm tôi lại thấy vui. Nghe đâu có một số trí thức Hà Nội và Sài Gòn đề nghị nhà nước công nhận những chiến sĩ HQ VNCH hy sinh năm 1974 ở HOÀNG SA là liệt sĩ. Nhưng có lẽ điều ấy còn lâu lắm!
                      Xin chúc anh có nhiều niềm vui.
                      #86
                        thiên thanh 22.01.2013 03:49:36 (permalink)

                        Trích đoạn: NgụyXưa

                        Một Ngày Vui Buồn


                        Tôi có nhiều bạn, bạn thật ở ngoài đời và bạn ảo biết nhau qua văn chương. Hôm qua Tr. đến thăm tôi, cô bé tôi quen trên điễn đàn gần mười năm, từ lúc Tr. mới tốt nghiệp đại học cho đến bây giờ đã tay bồng tay mang. Tr. chỉ là một trong số những bạn ảo đã trở thành bạn thật ngoài đời với tình thân thật đậm đà, thế nhưng cũng có những người tôi quen biết đã chìm vào chân mây, để mỗi lần nhớ đến tôi vẫn còn tiếc nuối khôn nguôi.

                        Bạn thân,

                        Những tình cờ đưa đẩy cho chúng mình gặp gỡ, nhưng sóng gió của cuộc đời chia xa bạn và tôi. Tôi chưa bao giờ quên bạn cũ, nhất là vào những lúc như ngày hôm nay, khi tâm hồn chùng xuống vì tiếc thương. Thân chúc bạn những ngày vui, dù bạn đang ở đâu đó gần bên tôi, hay xa tuốt bên kia đường chân trời.

                        Tình thân,

                        Ngụy Xưa
                        Jan. 19, 2013


                        có ai đó nói với tt một điều ... khi mình cảm thấy buồn vì mất đi một người bạn thì không phải tình cảm mình bị đánh mất hụt hẫng mà là mình còn đầy tình cảm dành cho người bạn đó ... phải không chú

                        tt cảm ơn những bài đọc nhẹ nhàng mà đậm tình của chú
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.01.2013 03:54:42 bởi thiên thanh >
                        #87
                          NgụyXưa 07.02.2013 09:51:35 (permalink)

                          tt cảm ơn những bài đọc nhẹ nhàng mà đậm tình của chú

                          Cám ơn thien thanh, hôm nay mời thiên thanh đọc "Tinh Yêu Từ Nơi Xa Cách".

                          Tình thân,

                          NX

                          ***

                          Tình Yêu Từ Nơi Xa Cách

                          Bạn thân,

                          Sáng nay phải đi tới post offcice để gửi sách cho một người ở xa. Từ nhà ra post office phải qua vài con dốc sương mù dày đặc, ngày xưa tôi in tập truyện “Về Nơi Mù Sương” đâu có ngờ có một ngày tôi đã thực sự về một nơi đầy sương mù vào mùa đông. Sương chỉ làm cho cảnh đẹp thêm não nùng, và thường tan vào buổi trưa, trả lại tia nắng cuối ngày nên nơi đây ít khi lạnh lẽo, nhất là đối với tôi, trong lòng lúc nào tràn ngập yêu thương. Yêu người và yêu đời, bạn biết mà, phải không?

                          Hôm qua tôi thật xúc động khi một bạn miền xa nói với tôi về cảm nghĩ khi đọc “Tình Thư Từ Mười Ngàn Dậm Xa”, và hỏi tôi mối tình đó có thật hay không. Tôi mang sách của mình ra đọc lại, và thấy tâm tình của mình nguyên vẹn như ngày nào. Bạn biết đó là câu chuyện không có thật nhưng tâm tình tôi viết trong đó, tâm tình của những người yêu nhau nhưng sống xa nhau, thì rất thật. Khi lang thang trên nét viết “Tình Thư Từ Mười Ngàn Dậm Xa” cùng với một nhóm bạn văn, tôi đầu có ngờ câu chuyện tình tạo dựng để bày tỏ tấm lòng của những người trẻ sinh ra và lớn lên tại hải ngoại nhưng vẫn còn nghĩ đến Việt Nam, vẫn còn đi tìm một quê hương, lại gây xúc động cho những người yêu nhau trong xa cách. Tôi cũng đã từng yêu người ở bên kia bờ đại dương , cũng đã từng mòn mỏi mong chờ thư người yêu hàng ngày, cũng đã từng viết trăm thương ngàn nhớ nên tôi hiểu được nỗi niềm của người bạn vừa quen.

                          Hôm cuối tuần vừa rồi tôi nhận được một cú điện thoại từ bên Pháp. Người gọi cho tôi là bà mẹ một cậu con trai quen biết tôi qua văn chương. Bà mẹ biết tôi nguyên là Sỹ Quan Hải Quân thời VNCH nên xin hỏi thăm tôi về một người. Giọng bà ta bùi ngùi “không biết bây giờ anh ấy có hạnh phúc không”. Tôi biết bà ấy hỏi chỉ để mà hỏi chứ không cần câu trả lời, và thật tình tôi cũng không biết mối liên hệ giửa bà ấy và bạn tôi ra sao, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng tình cảm của người đàn bà ấy qua lời hỏi thăm. Khi người ta thật sự yêu nhau thì chỉ một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói thân tình cũng đủ biểu lộ, không cần phải nói ra hết những gì rất thật trong lòng, bạn đồng ý với tôi không?

                          Bạn thân,

                          Tôi không biết là Th. sẽ nghĩ sao khi tôi cho bạn ta biết là có một người con gái ngày xưa vẫn còn đang nhớ tới mình. Chắc là bạn ta thanh minh thanh nga loạn cào cào là làm gì có (sợ vợ đập cho một trận mà ), nhưng tôi biết lúc nào đó một mình đứng ngoài bờ biển, nhìn về chân trời xa, bạn ta cũng sẽ nhẹ thở dài luống tiếc những ngày vui. Dù chỉ yêu nhau một tháng hay một năm để rồi xa cách nhau một đời, những ngày tháng đó vẫn là một đoạn ân tình sâu lắng, để nhớ để quên trong những ngày vàng còn lại của bạn ta.

                          Tình thân,

                          Ngụy Xưa
                          2/6/2013
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2013 10:15:49 bởi NgụyXưa >
                          #88
                            dang son 08.02.2013 01:55:50 (permalink)
                            ..




                            Chào anh NgụyXưa.


                            Rất thích bài viết mơí của anh.Đọc để mặn mà,để cảm thông.

                            Có thể đs sẽ chớp bài TìnhYêuNơiXaCách này về nhà để có thể bắt chước anh viết một bài về Tình Yêu.

                            Chúc anh vui và có nhiều sáng tác mơí.


                            Tình thân.



                            NgụyHúc
                            #89
                              NgụyXưa 08.02.2013 02:35:35 (permalink)

                              Có thể đs sẽ chớp bài TìnhYêuNơiXaCách này về nhà để có thể bắt chước anh viết một bài về Tình Yêu.

                              Mau lên có người nóng ruột đó. Đừng hỏi NX là ai đợi nhé.
                              #90
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 6 của 20 trang, bài viết từ 76 đến 90 trên tổng số 294 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9