Ngày Đó Chúng Mình
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 20 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 294 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 08.02.2013 02:53:48 (permalink)



Dù chỉ yêu nhau một tháng hay một năm để rồi xa cách nhau một đời, những ngày tháng đó vẫn là một đoạn ân tình sâu lắng, để nhớ để quên



Thế các đức lang bang có thông cảm cho những nàng nhà đôi khi có những giây phút mơ màng nhớ lại thuở ấy xa xưa, thời kẹp tóc, thời ô mai thắt bím, thời vàng son huy hoàng..., nhớ lại những mối tình thơ mộng ngọt ngào đẹp như mơ không?

Hay là nổi cơn ghen đùng đùng lên và phán rằng, "lấy anh rồi, em chỉ được biết mỗi anh thôi" ???

Đa số các ông là ông trời con trong mỗi gia đình. Chỉ có người nào may mắn, có phúc đức lắm thì mới gặp người "ráng nhịn để không ghen" mà thôi

Mà cũng không đúng nữa, khi thấy người ta ghen thì các bà lại khoái chí vì nghĩ rằng "có yêu mới có ghen". Có biết đâu chàng ta chỉ giả vờ để khỏi bị hạch sách chuyện khác

Cuối năm rồi, Nguyệt Hạ khều anh Nguỵ Xưa và anh Ngụy Húc nè, kể cả các ông gia trưởng trong nhà nữa đó....




#91
    Ct.Ly 08.02.2013 03:39:46 (permalink)
    #92
      dang son 08.02.2013 15:59:21 (permalink)
      ..





      KHỀU LẠI KỶ NIỆM...

      _______________________________
      đăng sơn.fr






      Ở thưở ấy,trên một trang sách ( hình như của ngài Victor Hugo thì phải ) có đoạn viết thấy ghê lắm : " Đừng khều con mèo đang ngái ngủ "

      Nếu ta dịch theo nghĩa bóng thì có nghĩa là : " Hãy đừng khơi lại kỷ niệm cũ ". Vì rất nguy hiểm đến tính mạng của tình yêu.Nói như thế là ....


      1.

      Có một ngày mưa rơi,buồn lắm.Buồn rơi đúng vào ngày nghỉ của bạn.Bạn dậy sớm,ngầy ngật pha một ly cà phê gì gì đó,rồi chợt nhiên,không biết ai xui khiến,bạn vặn nhạc nghe và bạn rơi vào một bài hát đã tạo cho bạn nhiều ấn tượng lạ kỳ.

      Lời ca của bản nhạc chậm ấy kể về một con đường đầy áo trắng,tóc ngắn,tóc dài.Con đường của những ngày nghiêng nghiêng nắng. Xe đạp dựng ở mỗi lề đường,tiếng chim sẻ hót vang.Ở giữa những thứ ấy,bạn chẳng nghe,chẳng thấy gì vì bởi lẽ : Chỉ có một hình dáng,một bờ tóc xoã trên vai mềm.Hình dáng ấy đã làm bạn tha thiết bồn chồn.Bờ tóc ấy có một mùi hương kỳ lạ và......


      Ở chữ " Và " kỳ cục như thế,tôi để yên cho bạn hồi tưởng theo ý bạn.Còn nếu trí hồi tưởng của bạn đã bị kém đi thì bạn hãy nghe lại bài hát mang tên " Con đường tình ta đi " hoặc là bài " Em Hiền như ma soeur " ( Còn nếu bạn đã thất tình năm bảy lượt rồi thì mời bạn nghe bài " Hai năm tình lận đận " phổ từ thơ của NguyễnTấtNhiên ) ..Đó là một trong những bài hát một thời của một người nhạc sĩ có tài mà khi viết ở đây ,tôi không ghi tên ông ta vì những lý do riêng theo kiểu suy nghĩ chủ quan của mình ( ! ) - Và tôi không thích nhắc đến những điều mình không thích nữa.


      Thà để thì giờ mà nhắc,mà nhớ đến những điều mình thích và mình trân trọng. Điều gì làm mình thích ?

      - Tình Yêu Từ Nơi Xa Cách ư ?


      Cái tựa viết buồn quá ! Chẳng lẽ tình yêu nào cũng có những gam màu xám xịt ?


      Buồn có phải đã nằm trong một bóng tối ngoài khu vườn nhà bạn bè vào những ngày sắp tết,nghe lại câu hát nhỏ nhoi,xưa xưa : ..... anh đến thăm em đêm 30,anh nói vơí người phu quét đường..Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.... ?

      Sao người ta có thể lãng mạn đến thế cơ chứ ? Tôi,thỉnh thoảng, cũng biết nhớ.Thầm thầm.Im im.Có những điều đã thành bụi bám và tan loãng ở đầu con đường đầy mưa nơi ấy.Những con dốc có hàng hoa nắng và hoa mưa đã xa,những chỗ ngồi trong một quán nhạc nào đó đã vàng vọt màu kỷ niệm.


      2.


      Bây giờ.Ngày ở đây đã qua ngày.Dòng sông nhỏ ấy có khi đầy ,khi cạn trong ký ức.Người ta không thể nào tìm lại ngày cũ.Thỉnh thoảng,có người bạn khều khều mình,nói :

      - Ê kià ! Người ấy còn nhắc cậu kìa ...


      Im lặng mà thôi.Nhắc nhau để làm gì ? Mà nhắc lại để được gì cho nhau.Có làm nhau bớt buồn và nhiều vui hơn không ?


      Không biết.Chỉ biết là đôi khi,một dòng thơ,một dòng chữ đã làm chú mèo nhỏ của kỷ niệm thức dậy.Người ta nói : " Đừng khơi lại kỷ niệm cũ.Người ơi ! "



      * ( bài trích từ CHỢTNHIÊN ° )









      -----



      Chào anh Ngụyxưa và chào các bạn.


      Tạm viết vài hàng về chữ Khều.

      ( Chữ của cô nhà văn thời Net tên là Nếu.


      Xin nhắn cô Nếu rằng : ... Xin cô bắt chước nàng CôngTử Lỳ hiền.Bây giờ,bọn đàn ông,con trai chúng tôi đã tu tỉnh và rất hiền ( như anh NgụyXưa )


      Xin chúc cả nhà vui.


      ( NgụyHúc )
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2013 16:01:38 bởi dang son >
      #93
        Nguyệt Hạ 08.02.2013 23:56:32 (permalink)



        Trích đoạn: Ct.Ly


        Đối với CtLy thì yêu mới ghen, mà ghen lãng nhác hay ghen ngược hay ghen dữ tợn thì khg phải là nình Ông chút nào,

        đâu ai ghen bằng đàn bà, nhg cũng có bà ghen rất " nhẹ nhàng " khg cần la oai oải, hay khóc lóc hay tạc ách xích tình địch , thế mà đức lăng quăng của họ vẫn phải lo sợ đó chứ





        Chị Ly ơi, nếu vì yêu mà ghen, thì cũng nên tha thứ, vì khi ấy, người nình ông đang bị máu ghen tuông hành hạ, làm sao còn tỉnh táo để biết mình không lãng nhách, lãng xẹt nữa. Hay là làm sao mà dằn lòng để khỏi dữ tợn khi ghen?

        Chỉ có cái ghen ngược là vô duyên nhất ...


        Còn đàn bà một khi ra chiêu "im lặng là vàng" khi ghen, thì đương nhiên mấy đức lăng quăng phải sợ rồi.

        Cám ơn chị Ct.Ly vào tán với NH.



        Trích đoạn: dang son
        ..


        Chữ của cô nhà văn thời Net tên là Nếu.


        ( NgụyHúc )



        Anh Nguỵ Húc nè, xin trả lại anh câu này: cô nhà văn thời Net tên là Nếu.



        Trích đoạn: dang son
        ..


        Xin nhắn cô Nếu rằng : ... Xin cô bắt chước nàng CôngTử Lỳ hiền.


        ( NgụyHúc )



        Ai nói với anh, chị Ct. Ly hiền?




        Trích đoạn: dang son

        ..


        Bây giờ,bọn đàn ông,con trai chúng tôi đã tu tỉnh và rất hiền ( như anh NgụyXưa )


        ( NgụyHúc )



        Đúng rồi đó, BÂY GIỜ dĩ nhiên các anh phải hiền chứ? Còn làm ăn gì được nữa ......





        ***********

        Cám ơn anh Nguỵ Xưa để Nguyệt Hạ vào tán dóc trong nhà anh.

        Chúc mọi người vui vẻ để chuẩn bị ĂN Tết.


        Nguyệt Hạ



        #94
          NgụyXưa 09.02.2013 01:36:05 (permalink)

          Thế các đức lang bang có thông cảm cho những nàng nhà đôi khi có những giây phút mơ màng nhớ lại thuở ấy xa xưa, thời kẹp tóc, thời ô mai thắt bím, thời vàng son huy hoàng..., nhớ lại những mối tình thơ mộng ngọt ngào đẹp như mơ không?



          Vậy anh Nguy Xưa .... ghen làm sao đây ????


          Ha ha ... thông cảm mà, vì đã nghe VTA nhắc nhở:

          Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều,
          Trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng
          Chỉ còn mối tình mang theo.


          Tuy nhiên nàng nào cũng kín như bưng nên các đấng lang quân ít khi phải lên cơn đau tim. K. không ghen vì K. biết NX chỉ có một hai mối tình nhưng phóng đại lên mười lần để làm ra vẻ hào hoa, nghe mãi phát nhàm, đâu có gì đáng quan tâm.


          Đúng rồi đó, BÂY GIỜ dĩ nhiên các anh phải hiền chứ? Còn làm ăn gì được nữa ......

          Cái này thì tuỳ đối tượng để xem lúc đó mình có ... hiền hay không.


          Nhân tiện xin chúc các bạn trong phòng Văn năm mới Quí Tỵ an vui và thịnh vượng, riêng anh Sơn giữ gìn sức khoẻ để còn ... húc.

          tình thân,

          NX
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2013 01:43:46 bởi NgụyXưa >
          #95
            dang son 09.02.2013 15:39:27 (permalink)
            ...



            VIẾT
            để sửa soạn Húc -
            _______________________________





            Ghé lại thăm trang của anh NgụyHúc đọc đã đời mà thấy tức anh ách ,muốn la làng và chợt nhiên muốn HÚC.

            Lý do nhỏ thôi ( trước khi Húc ) :

            Anh nhà văn NX thì hiền.
            Nàng CôngTửLỳ cũng .... hơi hiền.

            Duy chỉ có cái cô Nếu ấy lạ quá ! Cô cứ gây sự vơí các bọn đàn ông hiền hoà nhà mình.

            Tại sao vậy há anh NgụyXưa ?


            Cô ấy viết :

            - Đúng rồi đó, BÂY GIỜ dĩ nhiên các anh phải hiền chứ? Còn làm ăn gì được nữa ......


            Đọc xong,nghe ức lắm !


            Anh NgụyXưa và Nàng Công Tử có thể nào xử vụ án này không ?

            ( Nếu không thì NgụyHúc sẽ húc cô nhà văn ấy trong những ngày sắp đến ở chủ đề VIẾT ĐỂ. )



            Chúc cả nhà hiền,hiền.



            NgụyHúc ký tên.

            ___
            #96
              thiên thanh 12.02.2013 04:32:37 (permalink)


              tt kính chúc chú Nguỵ Xưa và nãi nãi một năm Quý Tỵ đầy sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc

              #97
                Phù vân 12.02.2013 06:33:34 (permalink)




                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/19971/4B42F8F09A0642219A39C3412207F089.jpg[/image]



                CHÚC XUÂN

                kính chúc niên trường mãi An Vui
                mỗi năm tuổi hạc thụt lùi lùi
                hoa sóng tình yêu không trụi lủi
                cánh buồm căng chữ ủi phom phom
                thẳng lưng xông tới không lọm khọm
                hải bàn hải pháo vẫn ngon cơm
                hứng giọt sương pha đơm giấc sớm
                hương trà men rượu mớm tình xuân

                phù vân
                #98
                  NgụyXưa 12.02.2013 10:04:27 (permalink)

                  thẳng lưng xông tới không lọm khọm
                  hải bàn hải pháo vẫn ngon cơm

                  Phù Vân một mảnh mây trời
                  Cám ơn ngyời đã gửi lời chúc xuân.
                  Họ hàng gi với hải quân?
                  Hải bàn, hải pháo cho có lần thử chưa? ...

                  It's a surprise. Xin cám ơn những lời thăm hỏi.

                  Tình thân,

                  NX
                  #99
                    NgụyXưa 06.03.2013 02:05:02 (permalink)
                    Xanh Mướt Một Màu

                    Bạn thân,

                    Đã có nhiều lần tôi tâm tình với bạn là tôi chỉ viết về cái đẹp của tình người, viết để cho lòng mình nhẹ nhàng, để yêu thương cuộc đời và để yêu thương mình. Hôm nay tôi viết về một chuyện tình buồn nhưng cũng thật là thiết tha.

                    Khi đó cô ấy còn trẻ lắm, mới ngoài hai mươi, còn rất thơ ngây và lãng mạn, yêu những bài thơ nhẹ như cánh vạc lưng trời, tươi mát như dòng suối trong cánh rừng hiền hoà. Cô ấy yêu thơ nên yêu luôn thi sĩ, người viết những bài thơ tình khuấy động con tim, dù người ấy đã có gia đinh. Những lá thư tình được trao nhau, những tấm hình được gửi gấm để hẹn hò, ước mơ một ngày được dìu nhau trên con đường đầy lá vàng khô, cho những bàn tay trong tay thêm ấm, cho nụ hôn thêm nồng trên đôi môi mềm. Niềm đam mê như bất tận nên vào một buổi sáng se lạnh cô ấy đã từ giã gia đình để tìm về một nơi rất lạ, không ước mơ gì hơn là được sống với người mình yêu thương.

                    Chàng thi sĩ nghèo (có thi sĩ nào giầu không, bạn thân) nhưng cũng chắt chiu mướn cho cô ấy một apartment nhỏ để xây riêng cho mình một mảnh thiên đường. Cô ấy đã sống những ngày rất hạnh phúc, những phút giây nóng bỏng làm tan chảy cả mùa đông băng giá để một đời không quên. Hai người không còn phải tìm nhau trong giấc chiêm bao, ban ngày họ gặp nhau ở những nơi công cộng như thể tình cờ, đủ để trao nhau một ánh mắt, một nụ cười, nhưng cũng có những hẹn hò kín đáo để họ cuốn lấy nhau trong yêu thương dù là ngày hay đêm.

                    Những lần hẹn hò anh ấy thường tới rất đúng giờ, nhưng có một lần anh ấy không tới được. Đêm đã khuya, khi người vợ đã mệt mỏi ngủ yên vì suốt ngày săn sóc đứa con đau yếu, anh ấy mới có thể điện thoại phân trần. Cuộc điện đàm bị ngắt quãng nhiều lần vì đứa con anh đang bồng trên tay lâu lâu lại cất tiếng khóc để anh phải dỗ dành. Cô ấy thẫn thờ nhận thấy là tình yêu cuồng nhiệt anh dành cho cô dù rất thật, rất mênh mông nhưng vẫn còn đứng sau tình gia đình, một thứ tình rất thiêng liêng, khó dứt bỏ để cho anh sống vói cô, chỉ có cô, như là cô hằng mong. Ngày hôm sau cô lặng lẽ ra đi, bỏ lại một trời thương nhớ, mang theo một nỗi đau dịu dàng vì cô biết anh vẫn còn rất yêu cô.

                    Sau anh cô cũng đã lại có nhiều cuộc tình, thật cũng như ảo, và cuộc tình nào cũng sôi động, nhưng tất cả đều rất ngắn ngủi vì cô dễ chán nản, không bao giờ tìm lại được niềm đam mê ban đầu cô có với anh. Cô vẫn theo dõi anh trên các diễn đàn, vẫn đọc những lời thơ dịu dàng nhẹ như mây trời để thương để nhớ, ngay cả sau khi cô đã lập gia đinh, đã có con. Cô cũng làm thơ tình, hoạ thơ với nhiều người trên diễn đàn, nhưng những câu thương chữ nhớ rất tình tứ cô viết cho người lạ nhưng thực ra là cho anh, cho người yêu dấu của một thời xa xưa vì cũng đã hơn mười năm từ ngày cô từ giã mảnh thiên đường nhỏ của hai người.

                    Bạn thân,

                    Tôi may mắn được cô ấy kể truyện đời, và tôi đã lọc hết những gam mầu xám, chỉ còn giữ lại một màu xanh mướt, để viết lại câu chuyện tình này. Đáng lẽ tôi phải viết chuyện của cô ấy dưới dạng truyện ngắn, như tôi đã từng viết “Tận Cùng Đam Mê” của một người tôi quen, để tôi có thể bỏ vào trong đó những tia nắng hồng, những nụ hoa thơm ngát, nhưng tôi thấy một bài tùy bút ngắn, và một chút hư cấu, thích nghi hơn để tôi gửi gấm tâm tình.

                    Tôi biết cô ấy rất yêu con nhưng chỉ coi chồng như người thân, một chỗ nương tựa trong lúc vẫn tôn thờ tình yêu tha thiết của ngày tháng cũ. Thời gian bên nhau trước đó là những ngày hạnh phúc, là một ân tình khó quên, nhưng con người không thể chỉ sống cho quá khứ mà quên đi hiện tại, và ỷ lại vào người khác cho tương lai. Ước gì cô ấy thực tế hơn, bước ra khỏi sương mù của tình yêu, chọn cho mình một nếp sống tự lập về cả vật chất lẫn tinh thần. Mới hơn ba mươi tuổi, cuộc đời còn dài, tại sao để quá khứ ngăn cản bước chân như một số anh em chúng mình đã mắc phải sai lầm năm 1975, khi mới đặt chân lên đất nước này.

                    Chúng mình là từng là “lính đa tình”, đã dăm ba lần yêu đương nên dễ đồng cảm với những người như cô gái trong câu chuyện, phải thế không bạn thân? Thế nhưng nói chuyện lính đa tình là nói chuyện ngày xưa, bây giờ gươm đã cùn, hải pháo đã gẫy nòng, mái chèo đã xuôi, kiếm được một mùi hương cũng khó chứ nói chi tới dăm ba mảnh tình, bạn đừng có mơ màng mà bị vợ đập cho một trận đấy nhé, bạn thân.

                    Thân chúc bạn những ngày vui, và nhớ giữ gìn sức khoẻ để chúng mình còn đi giang hồ, thăm những vùng biển xanh và sóng bạc đầu, nhớ lại những ngày tháng cũ khi chúng mình ngang dọc trên biển Thái Bình.

                    Tình thân,

                    Ngụy Xưa
                    Feb. 2013

                    T.B: NX sẽ đi xa ít lâu, từ thứ Hai tuần tới (3/11) cho tới cuối tháng. Thân chúc các bạn những ngày vui, và mong được đọc những sáng tác mới của các bạn khi NX trở vể. Tình thân.
                    NgụyXưa 01.04.2013 11:45:43 (permalink)

                    Bèo Dạt Mây Trôi

                     

                    Bạn thân,
                     
                    Chuẩn bị cho chuyến đi xa này tôi không chỉ náo nức vì sẽ đặt chân tới  ba quốc gia của Nam bán cầu mà sẽ còn gặp lại những người bạn mà đã hơn 40 năm chưa thấy mặt nhau một lần.
                     
                    Sau biến cố tháng Tư năm 1975 anh em Bảo Bình chúng mình tản mát khắp bốn phương trời.Tám mươi mốt đứa bây giờ chỉ còn lại 60, và đa số sống những ngày cuối đời tại Mỹ, nhưng hiện giờ cũng có ba người, trong đó có “Cai Dù” bạn rất thân của Ngụy Xưa, chọn Australia làm quê hương thứ hai.
                     
                    Ngày vào trường sĩ quan HQ tôi mới vừa 18, trong lúc “nó” đã là cai (hạ sĩ) của binh chủng Nhẩy Dù, mới đậu Tú Tài nên xin chuyển ngành, vào trường HQ để đi biển cho đỡ buồn, và từ đó anh em gọi nó là “Cai Dù” chứ chẳng ai còn nhớ  đến cái tên rất Nam kỳ của thằng bạn môi thâm vì hút thuốc lá Basto đen.
                     
                    Cai Dù nằm trên, còn tôi nằm dười một cái giường hai tầng, đêm đêm cùng nhau nghe gió hú qua hàng dương bên bờ biển Thái Bình. Những đêm khó ngủ tôi gạ gẫm Cai Dù kể chuyện bù khú cho “quan ta” nghe vì lúc đó tôi còn khờ ơi là khờ, chưa biết mùi vị da thịt đàn bà ra sao, còn Cai Dù “chinh chiến” đã nhiều, nếm đủ ba bốn mảnh tình,  nói đâu ra đó, cứ như  ông Đồ giảng chữ Nho!
                     
                    Tình bạn của chúng tôi sau này thắm thiết hơn khi chúng tôi cùng phục vụ tại Bộ Tư Lệnh HQ sau nhiều năm trên chiến hạm vật vã cùng sóng gió biển khơi. Lúc đó tôi làm việc  trong nghành quân huấn, viết lách lăng nhăng cho tờ “Lướt Sóng” dưới bút hiệu “Quan Ta” còn Cai Dù “bị” nghiên cứu chiến thuật và chiến lược cho Phòng 5, nên buồn tình ngồi viết tiểu thuyết “Đi Biển Đỡ Buồn”, ký tên “Độc Hành”, “cours” các em gái hậu phương. 
                     
                    Năm 1973 tôi lên đường qua Mỹ du học còn Cai Dù thăng cấp HQ Trung Tá, về Năm Căn/Cà Mâu, làm quan  xứ lưu đày, và dù với phương tiện đầy đủ trong tay năm 1975 Cai Dù đã không di tản, bỏ  đàn em bơ vơ như nhiều quan to khác. Cái giá phải trả là 11 năm tù đày trên núi rừng Bắc Việt nhưng Cài Dù không bao giờ hối hận, chỉ tìếc là chưa đủ can đảm tuẫn tiết thay vì cúi đầu chua xót, ngơ ngáo làm người hàng binh. Mười một năm thân tàn ma dại nhưng sau khi được thả ra vẫn còn đủ sức vượt biên, đến Úc làm người thủy thủ già ngồi buồn thương nhớ quê hương.
                     
                    Đón  tôi ở bến tàu Sydney, Cai Dù ôm tôi, ngửa mặt cười ha hả, nói liên tu bất tận về những ngày tháng cũ, 40 năm mà tưởng như là mới hôm qua, chưa bao giờ xa cách. Đêm về ngồi bên nhau với ly rượu buồn, Cai Dù mới tỉ tê kể chuyện đời mình. Cuộc sống khó khăn của trâu chậm uống nước đục trên xứ người ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đinh, Cai Dù và vợ chia tay cho cuộc đời thêm bơ vơ. Bạn tôi nói:
                    -         Cái bút hiệu “Độc Hành” nó vận vào người nên cuối đời tao cô đơn.
                    Tôi hỏi:
                    -         Có cách gì hàn gắn được không?
                    Cai Dù lắc đầu:
                    -         Đã thử vài lần nhưng không đi tới đâu. Tao và cô ấy nhớ và nghĩ tới nhau rất thường, nhưng gặp mặt là bất hoà vì những chuyện không đâu. Thôi đành, thà xa nhau để mà thương nhớ nhau còn hơn là có nhau trong vòng tay nhưng gây cho nhau những buồn phiền.
                     
                    Tôi mời bạn qua Cali chơi cho biết nước Mỹ một lần thế nhưng Cai Dù lắc đầu, nói gặp bạn vui lắm, nhưng cũng đã quen với cuộc sống cô đơn, ngày ngày ra biển câu cá hay ở nhà đọc sách ngủ vùi, thênh thang với những tháng ngày còn lại của cuộc đời. Tôi hỏi thêm là có trở về thăm VN lần nào không, bạn tôi lại lắc đầu:
                    -         Còn gì thiết tha nữa đâu mà về. Nơi đây là đất lạ nhưng vẫn còn chút tình người, cựu quân nhân của VNCH được đối xử như người Úc. 60 tuổi đã được lãnh hưu bổng, không phải lo lắng về sinh kế, và dù không giàu có nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì.  
                     
                    Chia tay bạn tôi nhẹ thở dài, biết là khó có lần gặp lại nhau. Bèo dạt mây trôi đưa tôi và Cai Dù mỗi người một phương, 40 năm gặp lại nhau cười nói như thể chưa bao giờ xa cách thế nhưng nhìn mái tóc đã thay màu, và những vết chân chim trên đưôi mắt, lòng tôi chùng xuống, thương bạn xót xa vì những thay đổi của thời gian.
                     
                    Bạn thân,
                     
                    Trên đường tới Úc tôi đã ngừng lại ở Tahiti, và có những buổi sáng trên bờ biển yên vắng tôi đã tìm được những giây phút bình yên cho tâm hồn, thế nhưng khi tàu Celebrity Solstice qua khe núi Milford Sound của New Zealand tôi đã thẫn thờ nhớ đường biển xưa khi chiến hạm tuần tiễu dọc theo bờ biển miền Trung của Việt Nam. Tặng bạn hai tấm hình để nhớ về những ngày tháng cũ.

                    Buổi sáng ở Hotel Meridien, Tahiti
                     
                      
                    Khe núi Milford Sound, New Zealand
                     
                     
                    Ngụy Xưa
                    April 1, 2013
                     
                    Nguyệt Hạ 02.04.2013 07:41:20 (permalink)
                    NgụyXưa

                     
                      Thôi đành, thà xa nhau để mà thương nhớ nhau còn hơn là có nhau trong vòng tay nhưng gây cho nhau những buồn phiền.
                     

                     
                    Chào anh Ngụy Xưa,
                     
                    Anh mới đi về chưa kể chuyện vui mà đã viết chuyện buồn rồi. Đọc xong buồn quá anh à.
                     
                    Đời và tình yêu sao rắc rối quá hả anh, đọc câu viết của anh ở trên thấy ... ngậm ngùi ...
                    Hai người bạn của anh thật là can đảm (khi vẫn còn thương mà chia tay).
                     
                    Nhưng anh cũng thật  may mắn.
                    Gặp lại bạn sau 40 năm là chuyện khó xảy ra mà anh đã làm được.
                    Đó là chuyện hy hữu lắm.
                     
                    Chúc anh mau lại sức sau chuyến đi chơi mút mùa ...
                    Mong anh vui và khỏe để lại đi chơi tiếp...
                     
                    Em Nguyệt Hạ
                     
                     
                     
                     
                    NgụyXưa 24.04.2013 01:53:58 (permalink)

                    Gọi Thầm …

                    Bạn thân,
                     
                    Tuần qua tôi lái xe về lại Thung Lũng Hoa Vàng nơi tôi sống hơn 30 năm, nơi mẹ tôi còn đó cùng với các em tôi, và cũng là nơi bố tôi yên giấc từ năm 2000 tới giờ.
                     
                    Trên đường về lòng tôi chùng xuống khi ghé thăm Los Gatos Memorial Park. Nghĩa địa hình như càng ngày càng hoang lạnh, không biết là thật hay chỉ là cái cảm giác đơn côi vì một mình trong bóng chiều tàn? Cúi đầu khoanh tay trước mộ bia tôi thì thầm: “Bố ơi, con về nè”, nhưng chắc là chẳng bao giờ bố tôi còn nghe được tiếng của đứa con trai bỏ nhà ra đi khi còn quá trẻ.  Chùm hoa hãy còn tươi trong chiếc bình đầy nước vì chắc là các em tôi cũng mới tới tảo mộ, thế nhưng những ngôi mộ bên cạnh không người thăm viếng trông thật là thê lương. Tôi đốt một nắm nhang, cắm trên đầu mộ của bố tôi, và của cả những ngôi mộ gần kề, lòng bùi ngùi vì âm dương xa cách.
                     
                    Mỗi lần ghé thăm tôi thường có thói quen đi lang thang trong nghĩa địa, xem hình và đọc những dòng chữ ghi trên  mộ bia của những người đã qua đời. Có những người tôi biết, và cũng có những người hoàn toàn xa lạ, thế nhưng tôi đều thấy như thân quen vì tôi đã tới nơi đó nhiều lần, và coi họ như là “hàng xóm” của bố tôi. Trong đám mộ bia đó có hình của một người đàn bà còn rất trẻ khi qua đời, trông rất giống một người con gái tôi đã gặp gỡ những ngày tôi theo tàu xuôi ngược các bến bờ Việt Nam. Tôi thường đứng nhìn tấm hình rất lâu, và đôi khi vẫy tay chào khi bước chân ra về, cứ như thể cô ta là một người bạn thân.
                     
                    Bố tôi qua đời đã 13 năm nhưng mẹ tôi vẫn còn sống tuy rằng lưng cũng đã hơi còng. Mẹ như ngọn đèn trước gió, 95 tuổi rồi còn gì, mặc dù vẫn còn rất minh mẫn. Đêm cuối tuần  đó anh em tôi và các con cháu họp mặt đông đủ, cười vang về những câu chuyện của các ông chú bà cô một thời rất xa xưa khi họ hàng tôi còn sống trong lũy tre làng Thuận Tốn bên bờ sông Hồng, bỗng dưng mẹ tôi ngã nhào bất tỉnh vì áp xuất máu lên quá cao.  Xe cứu cấp tới đưa bà cụ vào bệnh viện trong lúc anh em chúng tôi thấp thỏm ngoài hành lang như lũ gà con mất mẹ, mấy giờ đồng hồ sau mới được cho biết là mẹ tôi bị gẫy xương vai và xương sườn. May là đầu và cổ không sao nên mẹ tôi đã tỉnh lại, đã biết kêu đau và đã chuyện trò được với mọi người. Mẹ tôi sẽ phải ở lại bệnh viện ít lâu, các em gái tôi thay phiên nhau trông nom, còn một lũ con trai vô tích sự như tôi chẳng làm được gì cho mẹ già những lúc yếu đau như thế này.
                     
                    Bạn thân,

                    Chúng mình có đất nước mà không có chỗ trở về vì không muốn làm người xa lạ trên quê hương thế nhưng vẫn may mắn còn một chỗ gọi là “nhà” để đi về thăm viếng. Tôi theo đạo thờ cúng tổ tiên, và tôi hầu như không cầu xin điều gì bao giờ thế nhưng hôm nay tôi khấn thầm xin ông bà linh thiêng phù hộ cho mẹ tôi được mau lành. Và trong cơn nức nở tôi gọi mẹ như thời thơ dại: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ các con …”.
                     
                    Vài hàng chia sẽ với các bạn lý do những ngày tôi ít vào diễn dàn, và thân chúc các bạn những ngày vui.
                     
                    Tình thân,
                    Ngụy Xưa
                    April 22, 2013 
                     
                    sen dat 24.04.2013 20:02:20 (permalink)
                    Ô la la mẹ của Ngụy Xưa đã 95 tuổi rồi à! Sống thọ và còn là chỗ dựa tinh thần cho con cái như vậy là hiếm đó nha! Theo Sen Đất thì con cái đông mỗi người một tay giúp mẹ khi ốm đau là được rồi  Ngụy xưa có lòng nghĩ về mẹ viết về mẹ như vậy cũng là cách thể hiện tấm lòng đó! Sen Đất cũng vừa nhận được một bài viết, tác giả là Cao Đắc Vinh do một người bạn gởi qua mail . Ông đã tâm sự về cha của mình những ngày còn sộng Đọc vừa vui lại vừa xót xa. Khi nào tinh thần ổn định trở lại Ngụy xưa ghé vào mục lượm lặt đó đây đọc cho biết nha!
                    NgụyXưa 25.04.2013 05:09:34 (permalink)
                    sen dat

                    Sen Đất cũng vừa nhận được một bài viết, tác giả là Cao Đắc Vinh do một người bạn gởi qua mail . Ông đã tâm sự về cha của mình những ngày còn sộng Đọc vừa vui lại vừa xót xa. Khi nào tinh thần ổn định trở lại Ngụy xưa ghé vào mục lượm lặt đó đây đọc cho biết nha!
                    Đã đọc. Cám ơn anh Sen Đất nhiều.

                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 20 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 294 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9