Một Nơi Trong Trí Tưởng
Bạn thân,
Mới đây đọc bài “Một Ngày Với Tuổi Trăm Năm” của tác giả Cao Đắc Vinh (
http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=793420) viết về ông thân sinh, tôi chợt thấy mình có những ý nghĩ vu vơ. Ông cụ còn khoẻ mạnh nhưng đã trên 100 tuổi nên đôi lúc không còn minh mẫn, hiện sống ở California nhưng thỉnh thoảng vẫn yêu cầu các con lấy vé xe hoả cho mình về … Sơn Tây, một nơi trong trí tưởng!
Trước khi qua đời vào năm 84 tuổi, bố tôi cũng đã ở trong tình trạng như vậy, đang cư ngụ tại San Jose nhưng nhiều lần vẫn nói các con gọi cho bố chiếc xích lô ra bến xe để về Thuận Tốn, một làng nhỏ ven sông Hồng thuộc Bắc Ninh, như thề là bố tôi còn đang sống tại Hà Nội 36 phố phường vào thập niên 1950!
Nơi chôn nhau cắt rốn của tôi cũng là Thuận Tốn, nhưng 5 tuổi tôi đã ra Hà Nội, 11 tuổi vào Sài Gòn, 15 tuổi lên Đà Lạt, 18 tuổi ra Nha Trang, và năm 20 tuổi theo chiến hạm xuôi ngược bến bờ VN, không ở một nơi nào lâu, thỉnh thoảng được về Sài Gòn, tạm gọi là nhà, để chờ lần tới ra khơi. Mười hai năm quân vụ nhưng cho đến lúc tan hàng rã ngũ vào năm 1975, tôi thật tình không ở một nơi nào liên tục gọi là nhà lâu được tới hai năm.
Năm nay tôi bước vào tuổi 70 rồi đó bạn. Bẩy mươi bây giờ đâu còn là “cổ lai hy”, thế nhưng cũng đã nhiều lần quên trước quên sau, và tôi chợt có ý nghĩ vu vơ không biết là ngày nào đó tôi sẽ hỏi con trai tôi, đứa bé sinh ra và lớn lên ở Mỹ, lấy vé xe lửa hoặc gọi xe xích lô cho tôi về nơi nào?
Có lẽ đó là một nơi dù không phải là nhà nhưng là một chỗ tôi chưa bao giờ quên. Tôi nghĩ đối thoại của bố con tôi khi ấy có thể sẽ là như thế này:
- Gọi cho bố chiếc taxi ra bến Bạch Đằng.
- OK, nhưng mà “Dad” ra bến Bạch Đằng làm gì?
- Chiến hạm sắp khởi hành, trễ tàu là tù đấy, “you” không biết sao?
Có lẽ con tôi sẽ nhẹ thở dài, im lặng dìu tôi ra công viên gần nhà, để tôi ngồi trên ghế đá nhìn mây bay, âm thầm nghĩ về ngày tháng cũ mà như vừa mới xảy ra đâu đó hôm qua.
Bạn thân,
Kim Khánh bạn tôi, tên viết tắt là K.K., bạn bè cùng khoá gọi là “Caca” hay “Củ Cải”, qua Mỹ làm việc hơn 30 năm cho một hãng điện tử, đến khi hồi hưu mà mỗi lần nằm mơ thấy trễ tàu vẫn giật mình thức dạy, thao thức cho đến khi trời trở sáng. Hơn 30 năm an bình trên nước Mỹ không để lại một ấn tượng nào trong khi 12 năm quân vụ ở quê nhà khắc sâu vào tâm khảm như thể là vẫn còn đang sống trong thời chiến, đang quay cuồng với những ngày lênh đênh cùng sông nước và sóng gió biển khơi.
Bạn tôi chưa quên, và tôi nghĩ tôi cũng chưa bao giờ quên, thế nhưng nếu có ai hỏi tôi là có muốn sống lại một đời như cũ có lẽ là tôi sẽ lắc đầu vì thật tình tôi cũng như bất cứ ai, không bao giờ yêu thích chiến tranh. Tuy nhiên tôi vẫn còn yêu biển, vẫn còn say mê ngắm sóng bạc đầu buổi sáng, nhìn mặt trời lặn cuối chân trời và ngàn sao lấp lánh trong đêm đen. Thỉnh thoảng tôi vẫn cùng bạn bè viễn du trên những du thuyền tới những vùng biển lạ, thăm những hải đảo xa xôi để nhớ Cù Lao Xanh, Cù Lao Ré, Cù Lao Chàm, Trường Sa, Hoàng Sa và những nơi thân quen của đất nước hình chử S mà tôi bao giờ cũng vẫn yêu thương.
Chỉ là những chuyến đi ngắn ngủi, thế nhưng cũng đủ vui cho những ngày còn lại của cuộc đời. Tôi lại sắp lên đường, lần này bạn đi cùng với tôi nhé, để chúng mình nhắc nhở với nhau về những tháng ngày xanh, về những nơi đã đi qua trong quá khứ mà một đời không quên.
Tình thân,
Ngụy Xưa
May 5, 2013