Góc Biển Chân Trời
Bạn thân,
Năm 1970 tôi gặp và quen thân với Anna, một cô sinh viên người Hy Lạp tại thành phồ Providence của tiểu bang Rhode Island. Khi biết tôi là sỹ quan HQ/VNCH, Anna reo lên: “Như thế một ngày nào đó tàu anh sẽ ghé thăm nước em, và em sẽ lại gặp anh”. Tôi nhẹ thở dài, nói cho Anna biết là Hải Quân của Viêt Nam nhỏ bé lắm, và chiến tranh đang khốc liệt nên có lẽ chiến hạm của tôi sẽ không bao giờ có dịp tới được những nơi xa xôi như Âu Châu. Hai hàng mi cong của Anna chớp nhẹ, còn tôi thẫn thờ nhớ tới bài hát “
Tình Ca Người Đi Biển” của Trường Hải. Đã bao nhiêu lần “
chiều nay ra khơi, thoáng thấy mắt em nhuốm buồn” trong cuộc đời bồng bềnh này nhưng chắc rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có được một lần chia tay tại một bến bờ nào đó của Hy Lạp!
Tôi ước ao được đặt chân tới những nơi xa xôi từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Giáo sư dạy toán chúng tôi năm Đệ Nhất tại trường THĐ trên Đà Lạt là một vị sĩ quan Hải Quân tốt nghiệp từ Pháp về. Ông ấy thường kể cho chúng tôi nghe về những chuyến hải hành xuyên dương, về mặt trời đêm Bắc Cực, về sóng gió mịt mùng của Đại Tây Dương, và về những địa danh như mũi Hảo Vọng (Cap Hope - điểm cực Nam của Phi Châu), như mũi Sừng (Cap Horn - điểm cực Nam của Mỹ Châu). Tôi nghĩ chẳng bao giờ tôi có thể đến được những nơi đó trong cuộc đời này, dù sau này tôi đã theo chân vị giáo sư đó, vào trường SQHQ Nha Trang, học làm người đi biển. Những địa danh xa xôi đó vẫn chỉ là những nơi trong trí tưởng để cho tôi một thời ước mơ.
Đâu ngờ là có ngày tôi đã phải xa lià quê hương thân yêu, trôi dạt tới tận đất nước này. Đời sống mới ở Hoa Kỳ đã đưa tôi đến những nơi xa, rất xa. Mexico, Brazil, England, Germany, Sweeden, Austria … đều đã có vết chân tôi. Vài năm trước đây khi còn làm việc cho Flextronics, tôi đã tới công tác tại một thành phố địa đầu của Thụy Điển, và ở đó tôi đã thấy được mặt trời đêm!
Bạn thân,
Từ ngày “rửa tay gác keyboard” tôi đã đi tới “góc biển chân trời” trên các cruise ships, thế nhưng vẫn còn nhiều chỗ tôi chưa tới, và muốn “rủ rê” bạn theo mình. Đầu năm 2014 tôi sẽ đi tới Mũi Sừng. Từ ngày có kinh đào Panama, tàu bè đi từ Thái Bình Dương qua Đại Tây Dương đâu còn phải đi vòng qua mỏm đất xa xôi đó nữa, thế nhưng những du thuyền vẫn mang người tới xem vùng đất lạ. Tháng Năm tôi sẽ sang Bắc Âu, đi thăm nhiều thành phố bên bờ biển Baltic, và tháng Mười là miền Nam Âu Châu. Từ Tây Ban Nha tới Ý du thuyền sẽ ghé Hy Lạp, và chắc là tôi sẽ sẽ có giây phút bâng khuâng, nhớ người con gái năm xưa. Anna, bây giờ em ở đâu, có bao giờ em còn nhớ tới mùa thu năm nào khi chúng mình lang thang với nhau trong những rừng cây lá vàng vùng Đông Bắc Hoa Kỳ?
Bạn thân,
Du lịch bằng cruise ship an nhàn và không tốn kém nhiều nếu bạn lấy vé tàu “cá kèo” như tôi.
Người ta đã viết đầy rẫy trên Internet về những con tàu khổng lồ như một thành phồ nổi, “hồ hởi” về những chuyến đi xa, thế nhưng cũng có những chuyện nhỏ nhặt không mấy vui của những người “Mỹ vàng” khi đến xứ người. Khi chúng tôi tới New Zealand, K. bị nhân viên quan thuế hỏi một câu xóc óc: “Ai tài trợ cho bà đi chơi? Bà có mang trong người “bột trắng” hay không?” Cứ thấy da vàng là họ coi rẻ và nghi ngờ như thế đó! K. hiền lành nên trả lời tử tế. Nếu tôi bị hỏi chắc là tôi nổi nóng, và có thể bị lôi thôi với họ rồi! Bộ tôi ngu sao mà nói cho “you” biết nếu tôi có mang ma túy trong người, và tiền nào tôi dùng để đi chơi “is not your damn business”!
Dân Mỹ cũng bị các nước Nam Mỹ kỳ thị và chơi sát ván bạn ạ. Khi tới Argentina và Chile các du khách cầm thông hành Mỹ không cần xin visa nhưng phải đóng một loại lệ phi đặc biệt gọi là “reciprocity fee”. Theo website của bộ ngoại giao hai nước đó thì đây là cách họ “chơi” lại Mỹ vì Mỹ bắt dân Nam Mỹ phải xin visa (và đóng lệ phí) để vào đất Mỹ. Tôi nghĩ các nước Nam Mỹ ghét anh hàng xóm nhà giầu nên bắt nộp tiền mãi lộ trong lúc dân các nước Âu Châu, và nhất là China, không phải đóng lệ phí này, mặc dù China cũng đòi hỏi visa với lệ phí rất cao để vào nước họ. “Tám” với bạn các chuyện lặt vặt để nếu có nổi hứng đi giang hồ bạn sẽ không phải ngỡ ngàng, bực mình làm những ngày đi chơi xa mất vui.
Mùa thu Carlsbad buổi sáng có sương mù, nhưng buổi trưa nắng rất vàng, ban đêm đủ lạnh để đắp tấm chăn mềm cho giấc ngủ say. Khi không đi xa tôi thường ra biển nhìn sóng bạc đầu, ngắm những cánh hải âu bay về cuối trời, gửi một chút nhớ thương về một nơi rất xa bên kia bờ đại dương, và tôi thường nghĩ tới bạn, mong bạn có những ngày vui.
Tình thân,
Ngụy Xưa
Octocber 26, 2013