Chương III:
Đại chiến.. Vừa về đến nhà chưa kịp an vị chiếc xe đã thấy Việt Vũ lù lù xuất hiện với gương mặt lạnh lùng không kém phần muốn gây sự. Yên văn lách khẽ qua anh nhưng bị đôi bàn tay to khoẻ, rắn chắc của anh giữ lại :
- Cô đi đâu làm gì mà giờ này mới về ?
Cô nhún vai :
- Tôi học thêm, hơn nữa, anh cũng không còn tư cách hỏi Tôi câu đó.
Như chạm phải tổ ong, dầu chêm vào lửa, Vũ trừng mắt :
- Cô dám ngang nhiên nói với Tôi giọng đó sao ? Càng ngày cô càng to gan nhỉ ?
Yên Văn xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt anh :
- Tại sao Tôi lại phải sợ anh ? Anh nên nhớ cho một điều, Tôi với anh đã thoả thuận ly hôn rồi.
Vũ tối sầm mặt lại, giọng anh khàn khàn:
- Khi còn ở cái nhà này, mày đừng tưởng rằng muốn làm gì thì làm. Muốn đi thì tự cuốn gói ra khỏi nhà, đừng có mơ tưởng tao sẽ chia cho mày một cắc. Không có chuyện chia đôi tài sản đâu con đàn bà hư đốn.
Yên Văn tái mặt, tím cả ruột gan. Thật không ngờ anh ta lại thốt ra những lời đó. Cô quên rằng đàn ông trên đời này chẳng cái gì xấu mà không dám làm huống gì đang lúc nóng máu như thế (nhưng vẫn không chấp nhận được loại này). Mức độ hình sự còn đạt đến đỉnh cao khi cô chẳng ngần ngại độp lại vào mặt anh một câu đau như hoạn :
- Tôi nói cho anh biết, cái loại đàn ông như anh Tôi bỏ Tôi chẳng tiếc chút nào. Anh muốn lấy hết thì lấy đi, Tôi thí cho cô hồn đó.
- Bốp! Biến ngay con đỉ thối!
Dù xây xẩm mặt mày nhưng Yên Văn cũng chẳng chịu thua, ăn miếng trả miếng :
- Đỉ à ? hừ, Tôi mà là đỉ vậy anh là cái giống gì chui ra ? Tự mà lấy gương soi lại cái bản mặt mình đi. Đồ rác rưởi!
Vũ trỏ ngón tay vào mặt cô và hăm doạ :
- Tao đếm đến ba, mày không cút xéo khỏi cái nhà này thì đừng có trách tao nặng tay. Một, hai....
Yên Văn cặp mắt ráo hoảnh nhìn anh ta :
- Không cần phải hăm doạ, đâu phải lần đầu tiên anh động tay động chân với Tôi đâu.Đương nhiên là Tôi phải đi để thoát khỏi loại người như anh rồi. Phim kiếmhieeepj dài tập này anh không chán chứ Tôi thì ngấy đến tận cổ rồi. Đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Cô vơ quần áo nhét vội vàng vào vali, bế thốc thằng con trai nhỏ vừa sinh được 13 tháng tuổi đang ngon giấc trong phòng định bỏ đi. Thấy động, thằng con trai lớn 4 tuổi nằm kế bên tỉnh giấc đòi theo mẹ. Vũ hét một tiếng khiến thằng bé im thin thít với vẻ ấm ức: hức , hức, mẹ...
Cô ôm đứa con trai lớn dỗ dành :
- Mẹ dẫn em về ngoại, con ngoan ở lại với ba. Từ từ mẹ về dẫn con. Nín, ngoan, mẹ thương.
Thằng bé trong xoe cặp mắt còn đọng vài giọt nước :
- Mai mẹ về dẫn con về ngoại phải không mẹ ?
Cô ứa nước mắt mỉm cười :
- Ừ, mai mẹ về. Con ngủ ngoan, mẹ bế em đi chứ không ba lại đánh mẹ.
Mặc cho Vũ ngồi đăm chiêu trên chiếc ghế Sofa với điếu thuốc, cô dắt xe trở ra và nịt thằng con nhỏ thật chặt vào người lên xe phóng đi. Đã hơn 10h đêm mà lại có chuông kêu cửa khiến Ông Bà Khanh ngạc nhiên, thấy cô lầm lì chạy xe thẳng vào nhà với thằng cháu ngoại, ông Khanh hỏi liền :
- Chứ khuya rồi dẫn thằng cháu đi đâu vậy ? Gây nữa à ?
Cô bế con thẳng lên phòng và đáp nhỏ :
- Con với ông Vũ ly hôn rồi.
Ông chưng hửng, quay lại nhìn bà :
- Bộ nó khùng rồi sao ? Hai đứa con rồi mà còn đòi ly hôn. Bà theo nó lên hỏi cho ra lẽ.Hai thằng cháu bỏ cho ai?
Bà nghe Ông lẽo đẽo lên phòng, mở cửa với ánh mắt soi mói :
- Sao mới đó lại ly hôn ? Nó đánh nữa à ? Ly hôn khi nào ? Tụi bay lại giở trò gì nữa đây ?
Vừa xếp giường gối, vừa đặt thằng bé xuống vừa trả lời :
- Mẹ tưởng con rảnh đem hôn nhân ra đùa à ? Ở không được nữa thì chia tay.
Bà Khanh mong cô lấy chồng lắm bỗng dưng bây giờ lại quay trở lại nhà, bà hậm hực :
- Vậy ly hôn rồi tài sản thế nào ?
Yên Văn mệt mỏi :
- Thí cho ổng, mạng còn giữ được là may mắn lắm rồi, còn dám lấy cái gì nữa.
Giọng bà bắt đầu trở nên nhức nhối :
- Vậy là về đây trắng tay à ? Bắt hai vợ chồng già này nai lưng ra nuôi hai mẹ con mày à ? Đem trả thằng nhỏ lại cho cha nó để nó nuôi cho biết mùi cực khổ. Tao chỉ nuôi con tao.
Yên Văn đắng lòng :
- Mẹ nói gì lạ vậy mẹ ? Nó là con của con, là cháu ngoại của mẹ đó. Nào phải con hoang mà mẹ hắt hủi nó.
Bà bắt đầu giọng đay nghiến :
- Xưa nay ăn của ngoại, chạy về nội. Tao có nuôi nó thì sau này nó cũng chạy về phía con mụ nội nó. Tao không đồng ý. Nếu mày kiện chia đôi tài sản thì tao giữ nó lại, còn không thì đưa nó đi. Hoặc là mày với nó ra khỏi nhà tao.
Yên Văn muốn khóc nhưng không khóc được :
- Vậy thì con sẽ dẫn nó đi.
Bà lại bắt đầu gây sự :
- Hai vợ chồng mày bày trò gì với tao ? Có phải tao không cho nó mượn tiền, nó kiếm chuyện với mày không ? Rõ ràng cách đây 3 hôm, hai đứa bay còn qua vợ chồng tao mượn tiền, bây giờ lại bảo ly hôn là sao ? Mày không làm cho ra lẽ tao không bỏ qua cho nó. Tài sản phải chia đôi, đồ đạc tao cho phải đòi lại, vàng cưới mang theo phải lấy đủ về.
Yên Văn ngán ngẩm :
- Còn đâu nữa mà mẹ bảo con lấy lại. Vừa về làm dâu ba ngày, mẹ anh ta đã kiếm chuyện cho con ra ở riêng. Để cất nhà, con đã bán hết vòng vàng, thậm chí cả chiếc xe của con để mà xây. Rồi sinh hai đứa nhỏ con phải phẫu thuật, ông Vũ lại xui xẻo, mất việc hai năm. Một mình con xoay, làm sao cho nổi chứ ?
- Vậy thì bán nhà chia đôi.
- Trời ơi, đất là của mẹ anh ta cho, tụi con chỉ bỏ tiền xây, giờ có kiện ra con cũng chẳng được gì. Nhưng ổng làm gì có tiền mà đưa lại ? Nhưng lúc đầu anh ta chấp nhận nhà chia đôi, mỗi người ở một nữa. Mà thôi, bỏ đi, ở gần có ngày con mất mạng, hai đứa nhỏ lại mồ côi.
Bà vẫn không tin : Vậy vừa rồi mày dắt nó xuống mượn tiền tao là sao ?
- Vì anh ta năn nĩ con, anh ta cần thêm ít tiền mua xe chở hàng nên con mới nhờ mẹ. Lúc đó đã thoả thuận ly hôn xong rồi.
Bà mắng thêm :
- Đầu óc mày đâu mà cứ để nó gạt mãi vậy con ? Nó ăn không được mày nữa nó mới hất mày ra, ép mày phải bỏ đi đó con. Tao lạ gì mấy cái thứ đó.
Những lời phân tích của mẹ cô không phải không có lý hơn nữa lại tạo điều kiện để cô khẳng định thêm suy nghĩ trong lòng mình. Biết là thế nhưng vẫn đau đến lạ đời. Bà rời phòng không quên nhắc nhở :
- Khuya rồi, ngủ đi. Ngày mai tao sẽ lên lấy hết đồ lại, không chừa một cái gì.
Yên Văn ậm ừ cho mẹ đi sớm, cô đỡ phải nhức đầu. Trong lòng cô không hề muốn lấy lại bất cứ thứ gì bởi vì dù anh ta có bạc tình với cô đi chăng nữa, đối với con anh ta vẫn là người cha tốt. Cô cũng nghĩ đến trường hợp nếu anh ta đi thêm bước nữa, với bản tính của anh ta đừng hòng có ai mơ đến sẽ ăn được của anh ta cái gì, trừ hai đứa nhỏ và bà "mộng chè" kế bên. Vũ cái gì cũng được, chỉ có cái tính hễ chút động tay động chân là cô không đồng ý và ăn nói nhiều lúc nghe không lọt lỗ tai. Cô cũng chẳng còn sức chịu đựng nữa rồi. Cô không muốn những hành động đó tái diễn lần nữa, chỉ còn cách tự cứu mình. Miên man trong suy nghĩ, cô ngủ thiếp đi.
9h sáng hôm sau
Hai mẹ con Yên Văn mắt nhắm mắt mở rời khỏi giường, bế thằng bé xuống lầu để chuẩn bị ăn sáng thì nghe mẹ cô ầm ĩ phía dưới.
Bà : - Tôi nói rồi, thằng với con mẹ nó âm mưu tống cổ con Yên Văn nhà mình để độc chiếm cái nhà sau khi bị Tôi từ chối cho mượn tiền. Con mụ đó có cái cóc khô gì mà bay đặt dóc tổ, khoe khoang. Hai con em gái nó ở bên đó đói chết cha mới để cho thằng Vũ phải khốn đốn và bám vào con Yên Văn nhà mình. Đừng có hòng Tôi lòi ra cho mẹ con nó một xu. Lần này bảo con Yên Văn đem thằng nhỏ trả lại, không thì bước ra khỏi nhà Tôi. Tôi không chứa chấp cái giống đó.
Ông gắt bà : Bà ăn nói vậy mà nghe được à ? Thằng Vũ nó được chứ nào đâu đến nỗi, tại con gái bà nó dữ quá làm chi cho chồng đánh. Mệt mẹ con bà quá, để thằng cháu cho Tôi giữ, nó muốn đi đâu thì đi, bà muốn làm gì thì làm.
Bà không chịu thua :
- Con gái cưng của ông không bênh, ông bênh thằng ôn dịch đó, nó có tử tế gì cho cam. Lúc con Yên Văn sinh thằng nhỏ, Tôi thấy nó chờ con nào phía trước Tôi mà Tôi không dám nói lại cho con Văn biết, sợ nó lên máu sản hậu, mất hạnh phúc. Giờ sẵn đây Tôi quậy luôn. Tôi qua lấy hết đồ về, toàn đồ của ông bà nội nó để lại. Nó lấy chồng nó mang theo, bây giờ nó về thì đem về, để đó làm gì.Ông chở Tôi đi.
Ông bực mình ngồi xuống ghế :
- Bà muốn đi thì bảo thằng con trai bà chở đi, Tôi không đi. Vừa lúc thấy Yên Văn bồng thằng cháu ra, Ông ngoắc :
- Bim Bim, qua ông ngoại bồng cho ăn sáng, để mẹ đi với bà ngoại nghen.
Cu Bim vừa thấy ông đã nhào qua, đưa tay vẫy vẫy Yên Văn. Khi đi thay quần áo, cô nghe cha cô nói với con cô :
- Thằng Vũ với con Văn bị khùng hết rồi phải không con Bim ? Mặc gì hai thằng nhỏ kháu thế lại ly hôn. Tìm xem cả cái xóm nhà nội nó với cái đám cháu nội ngoại đứa nào qua mặt Bo Bim của ông ngoại, phải không con ?
Cu Bim không biết có hiểu ông nó nói cái gì không mà gật gật cười với ông ngoại.
Vũ đang ở vườn sau thì nghe tiếng gõ cửa phía trước, anh cũng đoán được phần nào nguyên nhân.
- Mẹ và em mới lên.
Em trai cô gật đầu chào anh còn mẹ cô thì cứ thế thẳng tiến, không thèm nhìn tới anh một cái liếc mắt. Giọng đanh lại :
- Con Yên Văn nói hai đứa ly hôn rồi phải không ? Vậy thì hôm nay mẹ cho người chở đồ về, đồ của ông nội Yên Văn để lại.
Vũ không biết nói gì chỉ "Dạ", anh đứng nhìn mẹ vợ cho người tung hoành trong nhà mình. Oan gia ngõ hẹp, không khéo sao mẹ anh cũng vừa qua. Thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy mới nhìn Bà Khanh với ánh mắt khó chịu :
- Chị sui, chị làm vậy không thấy mình nhỏ nhen quá sao ?
Bà Khanh không vừa :
- Chị thông cảm, đồ của Tôi cho con gái Tôi, bây giờ nó không ở nữa thì Tôi lấy lại, chẳng liên quan gì cả.
Bà Đô lên tiếng :
- Chuyện vợ chồng nó, chị xen vào làm gì ?
Bà Khanh : - Tôi chỉ lấy đồ của Tôi, còn chuyện vợ chồng nó Tôi không cần biết nhiều. Chị ở gần bên mà để nó đánh đập con gái Tôi, Tôi chưa tính với chị là tử tế lắm rồi chị sui à.
Bà Đô đốp lại :
- Con gái chị nó có ngoan gì đâu mà sao thằng Vũ không đánh cho được, gặp Tôi, Tôi dí cho chết.
Mắt bà Khanh long lên, tức giận:
- Chị lớn mà ăn nói hàm hồ. Đã thấy con gái Tôi trai gái chưa mà chị dám kết tội nó. Còn thằng con chị, đem về dạy lại đi, nó chở gái trước cả mặt Tôi kìa.
Vũ bây giờ cũng đã bình tĩnh lại sau một đêm suy nghĩ về hành động tối qua của mình, anh khẽ kéo bà Đô :
- Mẹ, đi qua nhà đi, việc ở đây để con. Đừng làm con rối hơn nữa mà.
Vừa đúng lúc Yên Văn dừng xe trước cửa, nghe cuộc khẩu chiến giữa hai bà già cũng cmar thấy khó xử, chạy vào ngăn :
- Mẹ, mẹ có qua lấy đồ thì lấy đi, việc gì mà ôn ào cho thiên hạ cười.
Quay sang Vũ, Yên Văn lạnh giọng :
- Anh vừa lòng anh rồi chứ ?
_____________________________
"Tao": cách gọi tuy nghe k tình cảm lắm nhưng vẫn thường được dùng trong cuộc sống thường. Tùy đối tượng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2012 21:07:56 bởi minhthanh_love >