Cô Đơn
Có nhiều lúc thấy mình cô đơn lắm
Đêm dài ra và bóng tối thêm đen
Biết làm chi, tâm sự chỉ mình ên
Trang giấy mới đã chít chi đầy chữ
Giòng nước mắt, bút mực thơ, tình tự
Người đi rồi, còn lại cõi hồn đau
Lệ nhỏ rơi làm giòng chữ hoen màu
Thương phận gái đêm canh trường thăm thẳm
Lược gương đó em chẳng buồn chải, ngắm
Lệ mùa Ngâu hay lệ khóc thương đau
Người bên ngoài chẳng thể hiểu được đâu
Trái tim nhỏ sót xa sầu rướm máu
Trong bóng tối linh hồn em ẩn náu
Mùa Đông dài, mùa cô phụ triền miên
Trong bình an, cảm thụ phút hương thiền
Cho thanh thoát khỏi cõi trần ô trọc
HoaTymTým
NHẬT KÝ CÔ ĐƠN
Khi cô đơn nhật ký là bầu bạn
Nhật ký buồn dán lại chữ cô đơn
Có nhiều lúc cảm thấy cô đơn quá
Trang giấy hồng đã thắm lệ hoen mi
Cũng vì người đã cất bước ra đi
Nên nhật ký chất đầy dòng tâm sự
Ôi nỗi buồn trong tim tôi còn ngự
Đến ngàn đời cùng lữ khách tha hương
Biết làm gì khi chẳng chút vấn vương
Đành chôn giấu sầu thương trong nhật ký
Làm sao quên thôi đành không suy nghĩ
Dòng lệ nhòa trang nhật ký cô đơn
Nỗi niềm nào phân biệt được thiệt hơn
Là sai đúng giận hờn hay oán trách
Dòng nước mắt hòa mực vào trang sách
Người đi rồi còn lại vách đau thương
Lời tình tự giờ bay khắp bốn phương
Sao nắm bắt chôn vào đường dĩ vãng?
Không cần thiết điểm trang cùng năm tháng
Mùa lệ sầu chán ngán chữ phong lưu
Bước vào tình ta đâu tính kế mưu
Sau mới biết cưu mang thêm hờn tủi
Người ngoài cuộc chê số mình đen đủi
Đâu ai người hiểu được chuỗi thương đau
Đâu lường được phía trước và mai sau
Tim rướm máu theo ân tình phai dấu
Trong bóng tối bình minh sao soi thấu
Chữ lụy tình in dấu trái tim si
Mùa đông dài giá rét tiếng sầu bi
Niềm cô quạnh có khi nào ai biết
Đành làm bạn cùng với niềm luyến tiếc
Cho cuộc đời xanh biếc đã phủ mây
Xin an lành đừng phiền lụy bủa vây
Sống như vậy cô đơn cùng nhật ký