Kẻ thức thời.

Tác giả Bài
Toctien1
  • Số bài : 204
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 03.05.2009
Kẻ thức thời. - 25.01.2014 09:37:07
"Đã 5 năm kể từ ngày gia nhập diễn đàn. Hôm nay vào những ngày cuối năm cũ Nhâm Thìn, lục lại trong những hồi ức xưa cũ chợt thấy mẫu truyện này. Khi đọc lại nó bỗng có cảm giác như vừa mới viết hôm qua. Nay đăng lên diễn đàn như một lời chào tiễn biệt một năm nữa sắp qua đi. Và mong ước về một nền giáo dục mà ở đó chữ "Thầy" đúng nghĩa là "Thầy" với tất cả sự cao quý."
 
Người xưa nói "Thức thời là trang tuấn kiệt". Đúng không bạn?(Truyện của VanTienSinh).


Hắn ra trường. Việc đầu tiên hắn nghĩ tới là phải xả hơi một vài tháng, sau những ngày vất vả dùi mài kinh sử đầy bận rộn. Hắn hít vào phổi thật sâu no căng không khí trong lành của buổi sáng mai và lòng hắn lâng lâng tràn đầy cảm xúc. Thế là mình đã trở thành ông thầy giáo rồi đấy. Ngày xưa còn đi học, hắn vô cùng ngưỡng mộ những người cầm phấn trắng đứng trên bục giảng, những người thầy thật mực thước và đạo mạo dẫn hắn vào kho kiến thức vô cùng của nhân loại, những cô giáo xinh đẹp và đầy vẻ tôn quý thì lại dẫn hắn vào vườn thơ, vườn cổ tích dân gian...Hắn đột nhiên ước ao làm sao để sau này cũng được như họ và thế là từ đó, trong lòng hắn nung nấu sắt đá một quyết tâm trở thành một thầy giáo, phải trở thành người đáng kính đứng trên bục giảng, miệng thì thao thao bất tuyệt trước những đôi mắt xoe tròn thơ ngây, những cái miệng phải há hốc vì kinh ngạc về kho kiến thức vô bờ của người thầy.

Hắn học rất giỏi. Vì thế chuyện thi cử đối với hắn chỉ là chuyện vặt. Nhiều đứa bạn biết ý định của hắn cười khẩy:
- Mày ngu quá đi. Học giỏi như mày thì đi vào sư phạm làm gì, gõ đầu trẻ có thích thú gì đâu? Thời buổi bây giờ là tiền, là tiền mày hiểu không? Mà để muốn kiếm được nhiều tiền thì phải là Bác sỹ, kỹ sư xây dựng, kế toán tài chính...Đi dạy thì đói sặc gạch đó ông bạn ơi.
- Chúng mày thì biết cái gì? Tao yêu cái nghề này. Cái nghề thật vô cùng thanh cao, cái nghề sẽ đào tạo ra những nhân tài cho đất nước, cái nghề mà đi đến đâu cũng sẽ được mọi người đề cao trọng vọng. Mày không thấy người xưa nói hả? "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư". Còn tiền hả, nếu dạy giỏi thì tiền cũng sẽ từ từ đến thôi, với lại đối với tao thì tiền cũng không quan trọng lắm. Cái bọn tư sản thì tao khinh, chỉ rặt toàn phú ông trọc đầu mà đầy sự ngu dốt thôi. - Hắn cười ha hả chê sự thiển cận của bạn bè.

Hắn quả thật như tờ giấy trắng. Các thầy, các cô viết lên đó sự dấn thân không ngại gian khổ vì sự nghiệp chung, sự coi khinh hưởng thụ vật chất tầm thường, sự vĩ đại của nghề dạy học, sự hy sinh cao cả vì mầm non tương lai của đất nước...Mưa dần dần thấm lâu vào đất, hắn chợt thấy mình thật sự là con người cao cả, thật sự là vĩ đại trước những ước muốn ti tiện tầm thường của bạn bè. Hắn cảm thấy thật tội nghiệp cho họ, hắn lại thấy mình như một kẻ bề trên và vô cùng thương hại cho những đứa bạn mê muội trong một thế giới, đầy dẫy sự đua chen vật chất tầm thường.

Lúc còn sinh viên, đêm nằm ngủ hắn mơ hắn là người thầy vĩ đại, đào tạo ra những thế hệ vĩ nhân của đất nước. Nào là các vị tai to mặt lớn cũng một tay hắn đào tạo, nào là giám đốc này giám đốc kia cũng một thời là học trò ngoan của hắn. Khi hắn bước ra đường, những chiếc xe hơi bóng lộn đang chạy vội vàng tấp vào lề đường cho dù là không được phép và từ trong xe bước ra là những vị bụng phệ cúi đầu lễ phép chào hắn. Hắn sướng đến độ cười sằng sặc trong đêm, làm cho mấy đứa bạn cùng thuê phòng phải hè nhau trùm mền đập cho hắn một trận về cái tội phá giấc ngủ người khác.

Nhưng rồi sau bao năm trời đi học, nhiều lúc hắn cảm thấy xung quanh hắn có quá nhiều chuyện khác với những lời rao giảng của thầy cô. Thậm chí trong mắt hắn, những thầy cô từng cao quí một thời đối với hắn, lại trở nên quá nhỏ bé, khi mà hắn chứng kiến những việc lẽ ra họ không nên làm. Hắn chỉ biết lầm bầm tự an ủi:
- Hiện tượng chỉ là nhất thời, bản chất mới là mãi mãi.
Và cứ mỗi lần tự an ủi như thế, hắn lại bỗng thấy mình cao hơn, vĩ đại hơn và...yêu đời hơn...

*****

Hôm nay hắn tới gặp ông Trưởng phòng tổ chức của Sở. Vốn là một ông thầy chính hiệu, nhưng có lẽ ông cũng đã quên mất nghề nghiệp chính của mình. Ông bây giờ đầy sự tự mãn, ngồi lọt thỏm yên lành trong chiếc ghế bành, trong đầu ông đang nghĩ tới luận án Phó tiến sỹ mà lâu nay, ông đang cho mấy đệ tử tin cẩn đi thu thập tư liệu và viết dùm cho ông. Chúng nó thật tệ quá. Ông ngồi rãnh rỗi giở đọc vài trang mà thúi cả ruột, kiểu này chắc lại phải đấm mõm cho Hội đồng giám khảo rồi. Lâu nay ông cứ như ngồi trên lửa, thiên hạ cứ đồn ầm lên về chuyện bằng cấp của ông, kỳ này bằng mọi giá ông phải quyết lấy cho được cái bằng đó. Cái bằng mà đêm nào ông cũng cứ nằm mơ thấy nó lơ lửng trên đầu. Nó như là một vòng nguyệt quế đeo lên cổ người thắng trận. Nó làm cho ông chợt trở nên cao hơn hẳn so với đồng nghiệp:
- Chào Phó tiến sỹ, Trưởng phòng tổ chức. 
Oai thật đấy chứ chả đùa. Ông chợt khoái chí đến nỗi tay chân múa máy, cười ha hả làm cho bà vợ già nằm kế bên cứ tưởng ông đang mơ ở động thiên thai, nên dựng đầu lôi ông dậy ghen tuông một trận làm cho ông mất hết cả hứng. 

- Dạ chào thầy. - Hắn bước vào một cách khép nép và kính cẩn cúi đầu chào ông.
- À. Em đó hả. Ngồi xuống đây. - Ông chợt sực tỉnh khi thấy hắn bước vào và mời hắn ra bàn ngồi uống nước.
- Thầy đã coi qua hồ sơ của em rồi, thật là một học sinh xuất sắc, tương lai của em còn bay cao và bay xa hơn nữa. - Ông hồ hởi.
- Dạ. Cám ơn thầy. - Hắn như mở cờ trong bụng.
- Hiện nay...hiện nay có một chỗ đang trống ở một trường điểm nổi tiếng của Thành phố. Thầy nghĩ giỏi như em mà về đó thì đúng là hổ mọc thêm cánh. - Ông bắt đầu khơi mào và tâng bốc hắn.
- Dạ. Em rất biết ơn thầy. - Hắn nhìn ông xúc động và trong lòng cảm kích vô ngần về một người thầy biết yêu quý nhân tài như ông.
- À. Gia đình em thế nào? Ông bà già em đều khoẻ hết chứ. - Ông chợt hỏi thăm gia đình hắn.
- Dạ. Cám ơn thầy rất khoẻ ạ. - Hắn bỗng nhiên mắt đỏ lên muốn khóc, hắn là cái gì mà được thầy quan tâm đến thế?
- Chắc là ba mẹ em thương em lắm phải không? - Ông hơi nhỏ giọng xuống khi thấy hắn chuẩn bị rơi nước mắt.
- Dạ. Thưa thầy lẽ tất nhiên là thương em lắm. - Hắn gật đầu, hai giọt nước mắt theo đó rơi xuống nền gạch.
- Ừ. Cha mẹ nào chẳng thương con, nhất là con mình sắp tới sẽ có tương lai rạng rỡ. - Giọng ông chợt run run khi thấy nước mắt hắn rơi xuống.
- Dạ. Thầy nói đúng ạ. - Hắn thiếu điều muốn ôm chầm lấy ông mà hôn.
- Nhà em kinh doanh dạo này có tốt không? Thời buổi bây giờ làm ăn có vẻ khó khăn lắm nhỉ? - Giọng ông lại khe khẽ như tiếng muỗi vo ve bên tai hắn.
- Dạ. Nhà em đâu có kinh doanh gì đâu thầy? - Hắn chợt ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông.
- Thế sao trong lý lịch của em, trong phần nghề nghiệp của mẹ lại ghi là buôn bán. - Ông cũng ngạc nhiên không kém.
- Dạ. Mẹ em chỉ có cái tủ thuốc đặt ở nhà bán nhì nhằng thôi ạ. - Hắn vội giải thích.
- À. Ra là vậy...ra là vậy. Thế còn mùa màng và chăn nuôi của nhà ta năm nay được khấm khá không em? - Ông chợt thẳng người lên, giọng ông cũng to dần lên.
- Dạ. Nhà em có làm nông nghiệp gì đâu ạ? - Hắn càng ngạc nhiên tợn.
- Thế...thế thì sao trong lý lịch của em, phần nghề nghiệp của ba em lại ghi là chăn nuôi trồng trọt. - Giọng ông đã bắt đầu cứng lại. 
- Dạ. Không phải đâu ạ. Ba em trước đây vốn dĩ là kỹ sư nông nghiệp. Có điều..có điều sau khi ba em bị đột quỵ thì chỉ còn nằm một chỗ, không đi làm nữa ạ. Đấy là do em thuận tay viết nghề nghiệp trước đây của ba em. - Hắn cuống quýt, không ngờ lại gây ra sự hiểu lầm cho người khác.
- À. Thì ra là vậy... - Ông có vẻ đã hiểu. Trầm tư suy nghĩ một lúc ông mới từ từ nói tiếp:
- Vừa rồi thầy mới làm nhà, mà em biết rồi đấy, làm nhà là phát sinh ra ghê lắm. Thầy chỉ tính làm be bé thôi, làm gì có tiền, chỉ ba tầng là ở thoải mái rồi phải không em? Ông cha ta nói "Ăn thì nhiều chứ ở bao nhiêu?". Nhưng mà vợ thầy, thiệt là đàn bà, đàn bà thì luôn có tính tham lam phải không em? Vợ thầy cứ cằn nhằn thầy suốt, cả đời mới làm được cái nhà thì làm năm tầng luôn chứ ba tầng bỏ bèn gì? Sau này con cháu lúc rãnh rỗi mà nó ghé chơi thì còn có chỗ mà cho nó ở chơi vài ngày. Do đó nên việc làm nhà của thầy phát sinh ra tùm lum. Một ông bạn của thầy biết chuyện, ông ấy rất hào phóng nên có giúp cho thầy khoảng hai chục cây vàng. Thật là quá may mắn cho thầy, nếu không thì có lẽ thầy...chẳng có nhà mà ở. Em thấy bạn bè như ông ta là quá tốt phải không em?
- Dạ... - Hắn gật đầu, trong lòng nghĩ thầy quả là có bạn tốt, nhưng mà thầy ở nhà năm tầng cơ à? Thầy giáo như vậy ai bảo nghèo. Hắn cảm thấy mình chọn nghề thật là đúng.
- Ông ấy cũng vừa có đứa con mới tốt nghiệp sư phạm ra, hôm kia ổng mới gọi điện nhờ thầy giúp đỡ. Thầy...thầy thật là khó nghĩ quá, người ta đã giúp mình mà đã làm người thì không nên quên ơn phải không em?
- Dạ... - Tâm tư hắn chợt động. Khẽ liếc nhìn dò xét khuôn mặt của ông ta, hắn vẫn không thấy có biểu hiện gì khác lạ.
- Mà con của ông ta thầy nhìn vào hồ sơ thì không thể nào bằng em được, em mới thật sự là nhân tài của đất nước, còn con ông ta chẳng qua chỉ là dạng...bình thường thôi. Thầy thật là khó xử quá đi, nếu mà nhận em thì không nhận con ông ta, nhưng thầy thì lại không muốn làm người vô ơn. Em hãy xem thử nếu là như em trong trường hợp này em sẽ giải quyết như thế nào?
-... - Hắn đã hiểu, bàn tay hắn chợt nắm chặt lại. Cử chỉ đó không qua được mắt ông. Ông chợt đổi giọng ra vẻ khuyên răn nhưng không kém phần nghiêm nghị:
- Thông thường thì trước khi về dạy tại một trường Thành phố, các em phải có nghĩa vụ và đồng thời phải trau dồi kinh nghiệm ít nhất là một vài năm ở những nơi vùng sâu vùng xa. Ngày xưa các thầy cũng thế, phải cố gắng rèn luyện ở những nơi như vậy thì ta mới có bản lĩnh vững vàng về sau này. Ở những nơi đó em sẽ thấy thương yêu và quý những học sinh của mình, những đứa trẻ thật tội nghiệp phải bươn chải kiếm ăn một nắng hai sương, chúng nó nghèo khổ và thất học tội lắm em ơi, chúng nó rất cần những người như em để giúp đỡ. Hãy vì sự nghiệp chung em nhé. 
- ... - Hắn thấy tai mình lùng bùng.
- Thôi thì thế này vậy. Em cứ hãy về tạm nơi đó một thời gian đã, trước cũng là tập tu dưỡng và sau cũng là trang bị kinh nghệm cho riêng mình. Còn về phía thầy, sau này có chỗ nào khác thầy sẽ cố gắng thu xếp giúp cho em.
- ...

****

Hai mươi năm sau, cũng căn phòng đó, cũng ghế ngồi đó, nhưng ông Trưởng phòng tổ chức lại là một con người khác. Ông cũng đang nghĩ đến luận án Phó tiến sỹ vừa cho mấy đệ tử đi thu thập dữ liệu. Ông còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì có một chàng thanh niên bước vào.
- Dạ. Chào thầy.
Ông lại nhớ về cuộc nói chuyện hai mươi năm trước và ông cũng bắt đầu:
- Hiện nay có một chỗ đang trống ở trường điểm nổi tiếng của thành phố... 
Trong đầu ông chợt nghĩ vẩn vơ "Hiện tượng chỉ là nhất thời, bản chất mới là mãi mãi"...


Ct.Ly

Toctien1
  • Số bài : 204
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 03.05.2009
Re:Kẻ thức thời. - 26.01.2014 07:22:04
Cám ơn Cathy Lý đã nhắc nhở, già rồi hay sao ấy mà đâm ra lẩn thẩn. Trong đầu thì nghĩ năm Quý tỵ nhưng viết thì ra Nhâm Thìn, hì hì. Nhân đây cũng xin chúc Cathy Lý vẫn luôn luôn là một "Hiệp sỹ hào hoa", dồi dào sức khỏe, gặp được nhiều may mắn và hạnh phúc tràn đầy trong năm Giáp Ngọ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2014 07:25:46 bởi Toctien1 >

Toctien1
  • Số bài : 204
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 03.05.2009
Re:Kẻ thức thời. - 26.01.2014 07:55:52
THƠ...CHẾT NGƯỜI.  
Ông cha ta nói "Cứu một mạng người hơn xây bảy cái chùa". Bạn nghĩ sao? (Truyện của VanTienSinh).

Có một vị Đại gia ở tỉnh nhà, vị này gốc gác nguyên thủy vốn dĩ là nông dân, chữ nghĩa của ông thì hơi ít nhưng mà cái tài ma lanh biết chộp lấy thời cơ, sẵn sàng bằng mọi giá để cố đạt được mục đích thì quả thật là không ai bằng. Do đó nên trong thời buổi nhập nhoạng tranh tối tranh sáng, cộng với cái duyên may mắn của trời ban cho thì chẳng bao lâu sau quyền thế và tiền tài của ông đã nổi tiếng khắp cả một vùng. 

Mà ở đời thì thói thường, khi con người ta đã có quyền và tiền thì lại hay thích mang danh là có tâm hồn nghệ sỹ, còn những người đã thừa thãi tâm hồn nghệ sỹ thì lại hay nằm mơ chiêm bao có thêm tý tiền và có chút quyền, đúng là ông trời thật là khéo trêu con người. Chính vì vậy mà ông lại rất hào phóng bỏ tiền tài trợ cho Hội văn nghệ của tỉnh ta. Hội ta vì để lấy lòng vị Mạnh Thường Quân này và cũng đồng thời tưởng nhớ đến công lao to lớn của ông đã góp phần vào việc thúc đẩy sự nghiệp phát triển thơ văn của Hội, cho nên một hôm đã có một bữa họp tới họp lui và cùng đồng nhất trí đến 80% phiếu bầu ông làm Hội viên danh dự của Hội. Tại sao là lại chỉ 80% mà không phải là 100%? Ông nhăn mặt hơi cau có thắc mắc hỏi ông chủ Hội. Ông chủ Hội cười khì khì bảo ông rằng:
- Sao bác lại khờ thế nhỉ? Một trăm phần trăm để cho người ta có cớ tiếng ra tiếng vào à. Phải có một vài phiếu trắng, lại cũng phải có một vài phiếu chống để thể hiện rằng Hội ta thật sự đã học tập tinh thần dân chủ chứ.
Ông cười vang khoái chí vỗ vai ông chủ Hội đồm độp, nức nở khen ông chủ Hội thật là người túc trí đa mưu. Và từ đó đi đến đâu ông cũng tự giới thiệu mình là Hội viên Hội văn nghệ của tỉnh nhà, một cách thật vô tình ông ta bỏ đi hai chữ..."Danh dự".

Vì đã là Hội viên, cho nên hễ Hội ta có họp hành hay hội nghị chi chi đó thì ông cũng luôn được mời tham gia. Và cũng bởi vì vậy, lâu ngày nghe các vị trong Hội ngâm thơ và bình thơ ông đâm ra ghiền nặng và từ chỗ ghiền nặng thì ông ngẫm thấy để làm thơ cũng thật dễ chứ có khó quái gì đâu? Ông liền mời một nhà thơ của Hội chỉ bảo và tư vấn cho cách thức làm thơ. Nhà thơ nhiệt tình liền tư vấn cho ông hiểu là thơ thì cũng có dăm bảy loại, đại khái nào là Đường thơ, Lục bát thơ, Tự do thơ, hỗn hợp các loại đó...vân vân và vân vân...Nhưng đặc biệt hơn cả là nếu ông làm thơ mà người ta đọc lên chẳng hiểu gì hết hoặc mỗi người có thể hiểu theo mỗi cách thì đích thị là thần thơ lưu danh hậu thế. Nhà thơ lấy ví dụ cụ thể:
- Tỷ như cụ Nguyễn Du chẳng hạn, có những câu thơ tuyệt tác như thế này:
Sè sè nắm đất bên đường
Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh.
Ông có hiểu cụ muốn nói cái gì không? 
- Không? Nhưng mà nghe tới sè sè tôi nghĩ tới... - Ông cười một cách khả ố.
- Đó. Chính là ở chỗ đó. Thơ hay đọc lên là người ta phải không hiểu, hoặc có hiểu thì cũng không ra được cái thâm thúy bên trong. Thường thì loại người như thế nào thì sẽ hiểu câu thơ như thế đó... - Nhà thơ đang thao thao chợt đột ngột dừng lại nhìn ông ta, vì cảm thấy mình hơi bị lỡ lời. Ông thì không để ý đến những lời nói của nhà thơ mà lúc này miệng cứ lẩm nhẩm hai câu thơ trên. Nhà thơ nhìn vẻ suy nghĩ của ông dè dặt nói tiếp:
- Có người khi bình hai câu trên đã nói thế này: "Chắc là ở chỗ đó vắng vẻ lại tiện cho chuyện...nên người ta hay vào và vì thế cỏ mới..." - Nhà thơ chưa nói hết ý liền bị ông ngắt lời.
- Đúng rồi. Tôi cũng nghĩ như vậy đó. - Ông ta cười ha hả khi thấy mình đã thấu hiểu hai câu thơ trên của Đại thi hào. 
- ... 

Sau khi đã nghe nhà thơ giảng giải một hồi về qui tắc làm thơ thì ông cũng hơi tàm tạm nắm được. Trong các loại thơ thì có vẻ là thơ Lục bát ông thấy xem ra có vẻ dễ làm và hợp với ông hơn. Thơ Đường luật ông nghe gì mà bằng bằng trắc trắc, cứ loạn cả lên như nổ súng liên thanh, rồi còn niêm luật quá khắt khe, đối chữ đối nghĩa tùm lum, nên chắc chắn là ông không thể làm được rồi. Thơ Tự do thì ông lại thấy không khoái lắm vì thấy nó y như viết văn, dài ngắn bất kỳ, vần gieo loạn xạ, hàng xuống ngẫu hứng, nên có khi làm xong rồi chắc còn chả nhớ được thơ của mình làm ra. Được nhà thơ tập huấn tận tình chỉ dẫn và lấy ví dụ về thơ Lục bát cho một buổi, rốt lại thì ông cũng đã phần nào nắm được cách thức làm thơ Lục bát. 

Cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn khi nghĩ tới thơ của mình, chỉ nay mai thôi sẽ được ngâm và được bình như mọi người làm cho ông cảm thấy vô cùng phấn khích. Ông bèn móc điện thoại trong túi ra điện cho bộ sậu của Hội và cùng với nhà thơ hướng dẫn ông, đi một bữa nhà hàng nhậu rôm rả. Khi mọi người cụng ly đầy khí thế với ông, ai ai cũng đều nồng nhiệt chúc mừng nhà thơ mới và mong ông hãy mau mau ra thơ để cho anh em trong Hội được mở mang thêm kiến thức.

Sau khi ông nhậu say đã đời về đến nhà, ông ngủ một giấc li bì cho tới tận chiều mới thức dậy thì ông cảm thấy cổ họng khô khốc khát nước. Vội vàng mở tủ lạnh để lấy nước uống, thì vô tình ông làm nước nhểu ra sàn nhà. Mãi ngửa cổ uống nước nên ông không để ý, vì thế một lát sau do bất cẩn ông lại dẫm vào bãi nước và trợt chân té xuống nền nhà một cái "Uỵch" thật là đau điếng. Vừa đau vừa bực cho nên khi ông đứng dậy mà tay chân ông vẫn run run chưa vững, ông nổi điên thuận miệng liền phát ra luôn một câu:
- Tức mà tay chân run rẩy.
Bỗng ông chợt giật mình hét to lên:
- Hay quá. Thơ đây rồi.
Sau một hồi vắt óc điều qua chỉnh lại thêm bớt cho đúng theo kiểu lục bát thì câu thơ bây giờ là:
- Tưng tức tay rẩy chân run. 
Ông gật gù thầm đắc ý và cứ mãi lẩm nhẩm câu đó cho đến tối. Trời thì tối cũng đã lâu mà ông thì vẫn chưa nghĩ ra được câu thứ hai. Đến khi ra đến ngoài sân hít thở không khí trong lành, vì còn mãi nghĩ nên lúc con chó cưng cứ chạy mừng bám riết theo chân ông mà ông chẳng để ý và làm ông thình lình vấp vào nó, thiếu chút nữa thì nó làm cho ông ngã té nhào xuống đất. Tức cái mình ông sút luôn cho nó một đá. Con chó kêu lên ăng ẳng sợ hãi đau đớn vội chạy đi. Ông chợt ồ lên thật mừng rỡ:
- Đá một phát sướng cả người. Chó kêu ăng ẳng...kêu ăng ẳng... 
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo điều chỉnh thì ông có thêm ba câu nữa như sau:
- Tưng tức tay rẩy chân run. 
Đá chó một nhát ôi thật sướng run cả người
Chó la oăng oẳng rầm trời
Xả xong cái tức thì người...đã hết run...

Ông cười ha hả một cách đắc chí, liền trở vào nhà tự thưởng cho mình một lon bia. Ông bây giờ đang nghĩ trong đầu có lẻ chỉ vài bữa nữa thôi, ông sẽ cho đệ tử in thơ của mình biếu cho mấy vị trong Hội và những người quen biết và nhắm mắt tưởng tượng những ánh mắt đầy khâm phục, tán thưởng của các vị trong Hội văn nghệ của tỉnh nhà và người khác về một con người đa tài như ông. Thế là miết cho đến khi đi ngủ ông vẫn cứ ngâm đi ngâm lại mãi mấy câu trên mà ông đã làm ra. Cho đến lúc gần sáng, trong giấc mơ ông đang thấy mình ngâm thơ cho mọi người nghe và bất giác miệng của ông phát ra thành tiếng:
- Tưng tức tay rẩy chân run. 
Đá chó một nhát ôi thật sướng run cả người
Chó la oăng oẳng rầm trời
Xả xong cái tức thì người...đã hết run...

"Bịch". Có một tiếng động chợt vang lên khe khẽ ở bên ngoài nhà ông. Sáng hôm sau ông vội thức dậy bởi tiếng la hốt hoảng ơi ới của người nhà:
- Có người chết...
Thì ra là có một tên ăn trộm, tối hôm đó hắn cố leo lên tới tầng hai nhà ông. Hắn còn đang rình mò ở ngoài ban công, khi hắn chuẩn bị leo vào thì đúng lúc đó ông đọc thơ. Hắn buồn cười quá đỗi nên vội lấy che tay lên miệng để nín cười sợ bị lộ, mà trong khi đó hắn lại vô tình...quên luôn rằng tay của nó còn đang bám vào thành ban công trên lầu để leo vô nhà. Hắn liền mất luôn điểm tựa nên hắn...té luôn xuống đất và...gãy cổ chết tươi.

Có một bữa khi ông đang ngồi ăn sầu riêng ở nhà, thì có một người bạn làm ăn đến thăm ông. Sau khi mời khách an tọa và cùng ăn sầu riêng với mình thì một chặp, ông chợt nổi hứng lên mời khách nghe sáng tác thơ mới của mình. Khách rất vui vẻ lịch sự mời ông đọc. Ông liền vội vàng đứng dậy vừa đọc vừa mô tả:
- Tưng tức tay rẩy chân run. - Chân tay ông cũng run rẩy theo vần thơ.
- Đá chó một nhát ôi thật sướng run cả người - Ông giơ chân đá lên một phát.
- ....
Hình như ông nghe có tiếng ặc ặc nổi lên, nhưng mãi vừa mô tả vừa đọc tiếp thơ nên ông không để ý lắm. Một lát sau ông quay đầu lại nhìn ông khách, thì thấy ông khách mặt mày đã tím tái ngã nằm trên ghế, một tay ông khách thì quơ quơ vào không khí, còn tay kia thì đang bóp cổ. Hết hồn ông vội nhào tới để xem sự tình thì ông khách lúc này đã xuôi tay tắt thở. Hóa ra là vì trong lúc đang ăn sầu riêng, ông khách thấy ông vừa diễn tả vừa đọc thơ buồn cười quá, nên vô ý để hột sầu riêng...lọt luôn vào cuống họng, gây ra...ngạt thở cho mình.

Sau đó đâu chừng nửa tháng, trong khu vực của ông có một cuộc họp của các vị bô lão mừng ngày lễ, họ nghe danh tiếng ông là Hội viên văn nghệ của tỉnh, nên rất hân hạnh mời ông tham dự đóng góp ý kiến. Khi cuộc họp đang đến hồi khí thế và các cụ đang hăng hái trao đổi thơ văn, thì ông cũng xin góp vui mấy câu thơ và nhũn nhặn xin các cụ gợi ý cho thêm mấy câu nữa để thành bài. Các cụ liền vỗ tay ầm ầm cổ vũ chờ nghe ông đọc thơ. Ông lấy giọng tằng hắng một cách trịnh trọng và bắt đầu đọc:
- Tưng tức tay rẩy chân run. 
Đá chó một nhát ôi thật sướng run cả người
Chó la oăng oẳng rầm trời
Xả xong cái tức thì người...đã hết run...

Một cụ ông lúc này đang uống nước bỗng mắc cười quá, nên phun hết cả nước trong miệng vào người đối diện. Người này thì đang cầm cái cái ống điếu chuẩn bị làm một hơi thuốc lào, liền vội quay người né nhanh một cái vô tình quay cái ống điếu quất mạnh vào đầu một ông già đang ngồi gần đó trúng chỗ hiểm nên...ông kia lăn đùng ra...ngất xỉu, vào tới bệnh viện ít lâu thì...chết. Thế là từ đó mọi người ráp lại các sự kiện đã xảy ra với ông, nhỏ to lẫn nhau là hễ ông này mà đọc thơ thì chắc chắn...sẽ có người chết. Cả nhà và mọi người quen biết ông đều biết chuyện, nhưng vì họ sợ cái oai của ông và với lại tin đồn thì...luôn luôn vẫn chỉ là tin đồn, nên vì thế chẳng có ai dám hé miệng nói cho ông biết.

Và rồi khoảng một tháng sau, trong Hội lại có tổ chức một cuộc họp và lẽ tất nhiên là không thể thiếu được ông. Sau khi đã phát biểu dông dài xong xuôi, ông xin mọi người được đọc bài thơ của ông mà ròng rã cả tháng nay ông làm mãi mới xong. Chỉ có điều vừa nghe ông nói tới đọc thơ thì cả hội trường đột nhiên náo loạn, ghế bàn xô âm ầm, mạnh ông nào ông nấy vội đi nhanh như chạy ra khỏi hội trường. Chẳng mấy chốc thì nguyên cả cái hội trường vốn đông là thế chợt trở nên vắng ngắt, chỉ còn sót lại mỗi anh thợ chuyên lo về âm thanh vì đang lui cui phải chỉnh lại âm thanh cho rõ nên bất đắc dĩ phải ở lại cùng với ông. 

Ông lấy làm lạ liền hỏi anh thợ, lý do là tại sao đương không mà mọi người bỏ đi ra ngoài hết trơn vậy? Anh thợ cứ ấp a ấp úng mãi, cho đến khi ông móc túi cho anh ta ít tiền và hứa là sẽ không để bụng, nếu như anh ta nói ra sự thật, thì anh ta mới kể cái quái sự...về thơ của ông mà người ta đã đồn ầm lên cho ông nghe...

*****

Vài năm sau đó, trong tỉnh nhà xuất hiện một ngôi chùa lớn thật đẹp và hoành tráng. Khách thập phương đổ về đây tham quan, nghe mọi người kể là cái chùa này do chính ông xây dựng, nhằm để tích đức cho ông sau khi đã vô tình gây ra mấy cái chết oan. Cũng lại có người nói là sau cái vụ thơ thẩn ấy, hình như là việc làm ăn của ông có sự trục trặc không được thuận buồm xuôi gió cho nên nghe lời tư vấn của mấy thầy dùi, ông xây chùa mục đích để hành thiện. Cũng lại có người lấm la lấm lét, nhìn trước nhìn sau, thì thào vào tai cho khách nghe là...chẳng phải là thơ ông...làm chết người đâu? Có...chủ ý cả đấy? Vì ông ta cũng sợ báo oán nên xây chùa tự cứu lấy mình...

Nói chung thì tin đồn luôn luôn...vẫn chỉ là tin đồn...
 

NgụyXưa
  • Số bài : 880
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.01.2007
  • Nơi: Thái Bình Dương
Re:Kẻ thức thời. - 27.01.2014 05:17:53
"THƠ...CHẾT NGƯỜI" đã được mang vào thư viện.
 
Xin cám ơn tác giả.

Toctien1
  • Số bài : 204
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 03.05.2009
Re:Kẻ thức thời. - 28.01.2014 00:47:07
Xin cám ơn Ngụy xưa. Chúc Mod một năm mới nhiều tài lộc và sức khỏe dồi dào.

Toctien1
  • Số bài : 204
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 03.05.2009
Re:Kẻ thức thời. - 30.01.2014 08:56:14
Thần Tình Yêu.


Có người nói"Truyền thuyết dù sao cũng phản ánh một phần sự thật...", có phải vậy không? (Truyện của VanTienSinh).

Ngày xưa, khi Thượng đế ban phát sự sống cho muôn loài, một trong những loài mà Ngài đem lòng sủng ái nhất chính là con người. Vì Ngài đã tạo ra con người từ bóng dáng của chính mình. Cũng chính như thế, cho nên con người hay tìm đến Ngài để than vãn những khó khăn và luôn luôn cầu xin Ngài hết việc này đến việc khác. Cái sự cầu xin cho nhu cầu của con người thì cứ mỗi ngày mỗi nhiều thêm, làm cho Ngài lúc nào cũng mất nhiều thời gian để tiếp và giúp đỡ cho họ, không còn rãnh rỗi để có thể làm những việc riêng của Ngài. 

Một hôm, Ngài bèn cho triệu tập tất cả các vị thần. Ngài nhờ họ hiến kế xem có một cách nào khả dĩ, làm cho con người không phải đến gặp Ngài một cách thường xuyên như thế. Các vị thần liền cùng nhau bàn luận rất lâu và cuối cùng rồi họ cũng đã tìm ra được một giải pháp. 

- Thưa Ngài, nếu muốn cho họ không phải lúc nào cũng hướng tới Ngài thì phải bắt buộc làm cho họ hướng tới một chỗ khác. - Thần Trí tuệ thay mặt cho mọi người nói.
- Là chỗ nào vậy? - Thượng đế vội hỏi.
- Chính là làm cho họ hướng tới lẫn nhau thì sẽ giải quyết được vấn đề rắc rối này. - Thần Trí tuệ mỉm cười. 
- Bằng cách như thế nào? - Thượng đế hỏi tiếp.
- Vì con người khi được tạo ra, Ngài lại không ban tặng cho họ một thứ gì hết. Do đó, họ cũng như mọi loài khác đều buộc phải dựa dẫm vào Ngài. Bởi thế, Ngài phải ban cho họ một động lực để họ phấn đấu vươn lên, khi họ đã cố gắng như thế thì ắt là sẽ có người này hơn hẳn các người kia. Vì vậy, theo ý các thần nghĩ thì Ngài nên ban cho họ Trí tuệ.
- Cũng có lý, như vậy thì ta phải làm phiền đến ngươi rồi. Nói tiếp đi. - Thượng đế tán thưởng.
- Khi một người có Trí tuệ nhiều hơn những người còn lại, lẽ dĩ nhiên anh ta sẽ tạo ra đươc danh tiếng vì sự hơn hẳn của mình. Cũng từ đó, anh ta sẽ sống thoải mái hơn, hưởng được những nhu cầu bình thường của con người do sự nổi trội của mình được đền đáp. Những người yếu kém hơn sẽ phải ngưỡng mộ, hoặc là...ghen ghét, Đố kỵ với anh ta nên phải lao tâm khổ tứ, phải nỗ lực hết mình để cố cho bằng được với anh ta và cho dù không bằng được đi chăng nữa, thì rõ ràng là giữa họ với nhau đã có một cuộc cạnh tranh ngấm ngầm. Do đó, họ sẽ nghĩ về nhau một cách luôn luôn và thường xuyên hơn. 
- Hay lắm. Như vậy là ta phải phiền tới thần Đố kỵ rồi. Nói tiếp đi. - Thượng đế tỏ ra hài lòng.
- Nếu đã có sự ghen ghét Đố kỵ, thì ắt hẳn vào một lúc nào đó có thể sẽ xáy ra tội ác. Họ sẽ dần dần triệt tiêu lẫn nhau. Con người sẽ phải mãi mãi đấu tranh lẫn nhau để sinh tồn. Chính vì vậy, ngài đã có thể yên tâm về họ.
- Quá hay. Vậy ta phải phiền đến thần Độc ác rồi. - Thượng đế vỗ tay khen.
- Nhưng... - Khuôn mặt Thần Trí tuệ bỗng trở nên băn khoăn.
- Sao? - Thượng đế ngạc nhiên.
- Thưa Ngài, còn một vấn đề mà có thể ta sẽ gặp rắc rối... - Thần Trí tuệ dừng lại đảo mắt nhìn một vòng nhìn các vị thần.
- Là vấn đề gì vậy? - Thượng đế hơi tò mò.
- Là...là bởi vì chúng ta lại thiếu mất một vị thần, nếu không có người này thì kế hoạch trên sẽ hoàn toàn thất bại và sẽ đưa đến một nguy cơ... - Thần Trí tuệ hơi lúng túng trả lời.
- Thiếu vị thần nào? - Thượng đế ngạc nhiên ngắt lời.
- Chúng ta vốn là thần tiên, trong mỗi chúng ta tự nhiên là đã có sẵn sự thương yêu trong mỗi người, dù là ít hay nhiều. Vì thế, chúng ta lại không có riêng một vị thần Tình yêu để ban phát cho họ lòng yêu thương.
- Chuyện đó có gì là quan trọng? - Thượng đế càng cảm thấy tò mò hơn.
- Rất là quan trọng. Bởi vì vào lúc này, khi con người đã hướng về nhau thì Trí tuệ sẽ đem lại cho họ cách giải quyết vấn đề khi gặp khó khăn, Đố kỵ sẽ làm cho họ có động lực cạnh tranh, Độc ác và Tình thương yêu sẽ đóng vai trò thắt nút và hóa giải. Nếu như ta chỉ có thắt nút mà không có hóa giải, thì dù sớm hay muộn loài người sẽ tiêu vong.

Thượng đế trầm ngâm một hồi lâu và Ngài bỗng như đã nghĩ ra được cách giải quyết:
- Được rồi. Ta đã có cách. Nếu thần Tình yêu xuất hiện thì đó chính là sự may mắn cho loài người vậy.

Thần Trí tuệ liền bay xuống trần gian để bắt đầu thực hiện sứ mạng của mình. Ông ta giả dạng thành một người ăn mày và ban phát Trí tuệ cho mọi người. Vì con người chưa có Tình thương yêu, nên ông đi đến đâu cũng đều bị xua đuổi một cách ghê tởm. Mệt mỏi và bực bội, thần Trí tuệ liền thề độc một câu rằng, nếu sáng hôm sau người nào mà ném đá vào ông trước tiên, thì ông sẽ ban luôn cho hắn một Trí tuệ hơn hẳn tất cả những người khác. 

Sáng hôm sau, có một chàng thanh niên đẹp trai vừa đi vừa ngâm thơ. Vì đang đi và mãi ngâm thơ, nên anh ta vấp phải một cục đá. Tức mình anh ta liền đá luôn một phát, hòn đá bay đi và... vô tình trúng vào thần Trí tuệ đang đi tới. Thế là giữ lời thề, thần Trí tuệ liền ban cho anh ta một Trí tuệ siêu phàm nhất trên đời.

Từ đó, anh thanh niên nhìn đâu cũng thấy nàng thơ. Mỗi một câu anh tuôn ra là phun châu nhả ngọc. Thiên hạ suy tôn thơ anh thành thơ thánh, vì thơ của anh, như nhiều người khen ngợi hết lời là người bình thường thì chẳng thế nào làm được thơ hay đến như thế cả?

Do đó, anh ta bỗng trở nên nổi tiếng vượt bậc hơn tất cả các người còn lại. Mọi người bây giờ làm văn hay thơ đều cảm thấy không bằng một chút xíu xiu của anh chàng kia, giống như là ánh sáng của đom đóm mà so với mặt trăng. Thế là một số đâm ra chán nản bỏ sự nghiệp văn chương chuyển qua làm nghề khác.

Sau khi thần Trí tuệ trở về, thì thần Đố kỵ lên đường bay xuống trần gian để thực hiện nhiệm vụ của mình. Sự Đố kỵ liền lập tức có ngay tác dụng. Những người còn theo đuổi nghiệp văn chương liền thành lập ngay một nhóm, nhằm phân biệt những người biết văn chương với những người không biết văn chương. Vì nếu không như thế, thành ra cá mè một lứa, ra ngoài đường không phân biệt được ông có văn với ông không văn. 

Mỗi người bây giờ, sau khi đã được ban cho Trí tuệ thì có ông chỉ ít chút xíu, có ông thì nhiều hơn một tý và lẽ tất nhiên mấy anh chuyển nghề sang làm ba gác, xích lô, xe thồ, thợ hồ...thì chắc là Trí tuệ chỉ bằng...hột bắp. Hột bắp...thì làm sao mà sánh được với...hột mít hay hột sầu riêng hay to hơn nũa là hột xoài... cơ chứ. Do đó một cách không chính thức, tự bản thân người ta mà muốn có danh thì phải bằng mọi cách, cách nào...cũng được, cố lết cho được vào nhóm biết văn chương. Thần Đố kỵ xoa xoa hai tay vào nhau mỉm cười một cách hài lòng.

Rồi đến phiên Thần Độc ác lên đường làm nhiệm vụ. Lúc đó ông ta đang bay ngang một ngôi nhà thật là to và đẹp, bên trong ngôi nhà đó đang tập trung rất là đông người. Ông thấy mọi người đều xúm xít xung quanh một chàng trai và hết lòng ca ngợi anh chàng nổi tiếng. Ông đã hiểu ra vấn đề, nên lập tức gieo vào lòng họ mầm độc ác.

Thế là hầu như ngay lập tức, mọi người liền quay qua đấu đá bới móc lẫn nhau, thay vì họ phải sáng tác ra những vần thơ, những câu chuyện để đời, thì bây giờ họ dùng Trí tuệ hột mít, hột sầu riêng, hột xoài...sẵn có của mình để làm những câu thơ, bài văn gièm pha nói xấu lẫn nhau và tự thưởng cho mình những nụ cười đắc chí tiểu nhân, trong lòng nghĩ thầm rằng chắc chắn sẽ có một người khác bị họ làm tổn thương.

Cũng hầu như ngay lập tức, một số người liền quay ra chế giễu và chê bai anh chàng nhà thơ nổi tiếng nọ. Thậm chí họ còn bươi móc cả những chuyện trăng hoa ong bướm, mà trước đây, mọi người còn thầm cố ráng được như anh. Ai mà chẳng thích ngoài người nội trợ hiền thục ở nhà, ra ngoài thì bao quanh mình là các cô gái trẻ đẹp và cũng...sẵn sàng ngã vào lòng họ bất kỳ lúc nào. Một số người bây giờ bỗng nhận thấy anh chàng này thật ra có cái tài gì đâu? Thậm chí những bài thơ thánh mà họ xưng tụng trước đây, bây giờ họ lại chê bai là thật sáo rỗng, trừu tượng, mơ hồ...chẳng hiểu sao anh ta làm thơ tào lao như thế mà cũng làm, anh ta tốt hơn cũng nên đổi nghề đi là vừa. Một âm mưu triệt hạ anh ta một cách âm thầm diễn ra và anh chàng này, cuối cùng vào một ngày đẹp trời bị tống ra khỏi cái nhóm biết văn chương, vì người ta cho rằng Trí tuệ của anh chẳng qua chỉ ngang với hột bắp. Thần Độc ác cười hả hê khoái trá vì đã hoàn thành nhiệm vụ của mình thật xuất sắc và bay về trời.

Anh ta mệt mỏi chán chường lê bước trên đường, buồn cho mình, buồn cho thế thái nhân tình, nên trong lòng chợt nảy sinh quyết định từ bỏ cuộc đời đầy dẫy sự ganh đua Đố kỵ, Độc ác này. Trên đường anh ta đi, có một chiếc cầu bắt ngang một con sông hung dữ. Anh ta nhanh chóng bước tới thành cầu, chuẩn bị gieo mình xuống dòng sông tự tử. Nào ngờ đâu, anh ta chưa kịp nhảy thì bỗng nghe một cái "Ùm". Thấp thoáng có bóng dáng một cô gái lao từ trên cầu xuống. Anh thấy có người đồng hành với mình thì càng vui, nên cũng liền nhanh chóng nhảy theo.

Vừa đúng lúc đó thì Thượng đế chợt đi ngang. Ngài lấy làm lạ vô cùng vì mình chưa có ban phát tình thương cho con người, sao anh chàng này lại dám liều mình không sợ chết nhảy xuống cứu cô gái kia. Ngạc nhiên quá đỗi, Ngài liền vội vàng cứu cả hai người lên bờ. Ngài đưa ánh mắt tò mò hỏi anh chàng kia:
- Cô gái kia là gì với ngưoi?
- Chẳng là cái gì cả. - Anh ta thản nhiên đáp.
- Ngươi nghĩ đến điều gì mà lại nhảy xuống cứu cô gái. - Thượng đế thật sự sửng sốt.
- Cái chết. - Anh ta đáp gọn.

Ngài nhìn sững anh ta hết gật gù rồi lại lắc đầu. Hóa ra là con người cũng có thể có tình thương mà không cần đến sự ban phát của Ngài sao? Sao lại có thể có chuyện đó được? Ngài lại nhìn thẳng vào mắt chàng trai hỏi tiếp thật chậm:
- Nếu như bây giờ cô gái nhảy xuống cầu một lần nữa thì ngươi có dám nhảy theo không?
- Có. - Chàng trai tự tin đáp.

Bỗng nhiên cả bầu trời và mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Hoa từ khắp nơi trên mặt đất bay vút lên không trung, mây từ trên trời lao xuống uốn quanh bao bọc đám hoa, mặt trời bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ, muôn ngàn ánh nắng lung linh chiếu thẳng vào đám hoa mây. Từ giữa không gian, hoa và mây tụ lại càng lúc càng nhanh, cùng với muôn vạn hào quang từ các vị thần trên trời chiếu thẳng vào đó. Trong giây lát, từ trong đám mây hoa đó phát ra một tiếng nổ dữ dội, túa ra muôn ánh hồng rực rỡ, luân chuyển liên hồi tỏa đi khắp thế gian. Một vị thần tuyệt đẹp mang trên mình đôi cánh trắng, bước ra giữa không trung từ đám mây hoa sau tiếng nổ.
Thượng đế quay qua cười nói với chàng trai:
- Ngươi đã phá vỡ lời nguyền của ta. Ta đã nguyền rằng, nếu như có một con người sẵn lòng vì người khác mà cứu họ, không màng gì tới sống chết của mình, thì ta sẽ rút sự thương yêu trong các vị thần để hóa thân thành một vị thần khác. Vị thần đó chính là thần Tình yêu và vị thần này sẽ làm cho loài người mãi mãi được sinh tồn.

Ngài hóa thành cơn gió bay về trời một cách mãn nguyện. Chàng trai còn chưa kịp hoàn hồn thì chợt nhận ra người con gái kia. Chính cô là người trước đây từng ngưỡng mộ mê mẩn danh tiếng của anh, không một chút do dự và một cách tự nguyện, hiến dâng trinh tiết của cô cho anh trong một đêm bão bùng điên cuồng. Lòng yêu thương của chàng trai đối với cô gái chợt dạt dào trỗi dậy, sau khi đã được thần tình yêu ban phát. Anh ta vội cầm lấy tay cô ta hỏi thật tha thiết:
- Sao em lại phải nhảy cầu tự tử?
- Vì...vì em đã có thai với anh sau đêm đó. Mọi người cười chê cười em là đứa con gái mất nết, nên đã xua đuổi em. Chỉ vì một giây phút nông nổi không kiềm chế được mình, em...em đành phải tìm tới cái chết.

Lúc này anh ta nhận thấy rằng, ở trên đời này còn có rất nhiều thứ đáng quý. đáng trân trọng hơn rất nhiều so với danh tiếng mà anh ta đã có. Anh âu yếm ôm cô gái vào lòng xiết thật chặt và nói:
- Hãy làm vợ anh em nhé?
Cô gái nép vào người anh ta mỉm cười hạnh phúc.

Kể từ đó trở đi, con người mới biết đến sự yêu thương, nó chính là liều thuốc hóa giải những hận thù mà con người vì lòng Đố kỵ và Độc ác đã tạo nên... 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2014 09:01:35 bởi Toctien1 >

Ct.Ly