NGƯỜI THẤU
Thấu được niềm vui đến dạt dào
Thấu tình hiểu bạn ấy tâm giao
Thấu cho tránh được khi hờ hững
Thấu để khuyên đừng ngại thấp cao
Thấu nắng se hơi đồng nứt rạn
Thấu mưa rấm rức đất hờn sao
Thấu thiên thấu địa như tiên lượng
Thấu kiếp nhân sinh chẳng núng nao.
Kim Giang
THẤU
Thấu cả? - Ừ, thì thiên đường bỏ ngỏ?
Sẽ chẳng còn đâu tận tuyệt trần gian
Chẳng niềm vui, chẳng nấc nghẹn, điêu tàn...
Chẳng gì cả... đời - người... tấm gương trong suốt
Thấu cả? - Ừ, cứ mênh mông ảo mộng?
Phật - Chúa chẳng còn: thiên hạ đã bình yên!
Nghĩa là đời sẽ chẳng có ưu phiền
Chăng là thấu là vẹn toàn tuyệt mỹ?
Thấu cả? - ừ, nghĩa là chẳng còn gì cả?
Là nụ cười và nước mắt yêu nhau
Là thực thể và bóng hình là một
Là về Không vũ trụ đã tan hoang
Thấu cả? - ừ, kẻ tỉnh cũng người điên?
Cứ lang thang trần trụi chẳng ai màng
Cứ hát mãi giữa phố phường quen lạ
Cứ làm thơ mà chẳng thiết chê - khen
Thấu cả? - ừ, ghét bạc giống tham tiền?
Lời chân thật về cười trừ gian dối
Là chẳng còn tận thiện với tà gian
Chẳng quân tử và cũng chẳng tiểu nhân
Thấu cả? - Ừ cũng mong là như thế
Nhưng mộng mơ... là mơ mộng đèo bòng
Mơ và thực... người ơi, ai tỉnh thức?
Trăm năm đi về, mấy kẻ thấu tri âm?...
Viết lòng vòng chớ giận nhé, Kim Giang!
Trầm Thi lãng đãng ngỡ ngàng... ngu ngơ...

hihi!
cho một chiều!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2006 16:50:37 bởi Trầm Thi >