2.4. VỞ BI KỊCH LỚN CỦA LUẬT NHÂN QUẢ
Được sự cho phép của bác sĩ của các đối tượng, tôi xin đưa ra một số đối tượng người Nhật đã trải qua thôi miên hồi quy, vì những trường hợp này ủng hộ khái niệm quả báo trong những nhiều kiếp tái sinh.
1) SỰ KIỆN LỚN TRÊN BOONG TÀU
Khi bác sĩ S., một nhà giải phẫu thần kinh người Nhật, khi thôi miên một nam giám đốc một công ty Nhật Bản khoảng tuổi bốn mươi, ông đã khám phá ra một kế hoạch và mục đích tổng thể đáng ngạc nhiên. [70]
Bệnh nhân đã mắc một căn bệnh làm teo thận, và qua một ca cấy ghép vài năm trước đó, sử dụng một quả thận do mẹ anh hiến tặng. Tuy nhiên, do sự không phù hợp giữa cơ thể anh ta và quả thận được ghép từ mẹ anh, khiến anh ấy kiệt sức về cảm xúc, và anh ấy đã đến gặp bác sĩ S. để được thôi miên hồi quy.
Trong các buổi thôi miên thực sự, bác sĩ và bệnh nhân của ông đã phải trò chuyện rất nhiều lần, thực hiện các chuyến viếng thăm lặp lại dưới trạng thái thôi miên đến cùng một cảnh và dần dần học nhiều hơn về các chi tiết. Tuy nhiên, để dễ hiểu hơn, toàn bộ mô hình về mối quan hệ nghiệp báo giữa tiền kiếp và kiếp này, tôi đã tóm tắt kết quả của nhiều phiên thôi miên vào một câu chuyện duy nhất.
Sau khi thôi miên bệnh nhân, bác sĩ hướng dẫn bệnh nhân nhớ nguyên nhân chứng loạn thần kinh của mình trong kiếp sống hiện tại. Bác sĩ S. báo cáo rằng khuôn mặt của người đàn ông đã trải qua sự biến đổi đáng kinh ngạc, thành "một khuôn mặt trông giống như một tên cướp biển", với vẻ hoang dã và biểu hiện dữ tợn.
Đối tượng: Thời gian là thế kỷ XIX. Tôi đang ở một cảng Tây Ban Nha. Tôi là chủ nhân và thuyền trưởng của một tàu đánh cá. Tôi có một đội ít hơn mười người, và chúng tôi đánh cá dọc theo bờ biển. Tôi có bản tính bạo lực và luôn la hét các thủy thủ.
Người đàn ông nói thêm rằng anh ta đã hét vào mặt cấp dưới của mình trong công ty nơi anh ta đã làm việc trong cuộc sống hiện tại của anh ấy giống như giọng điệu mà anh ấy đã hét vào nhóm thuỷ thủ của mình trong kiếp trước. Nói cách khác, kỹ năng lãnh đạo của anh ấy đã không phát triển từ đời này sang đời khác.
Đối tượng: Tôi thường hét lên những điều như, "Nếu bạn không làm được việc, thì hãy biến khỏi công ty này” với những người làm việc cho tôi tại công ty. Tôi nói giống như thuyền trưởng của một chiếc thuyền đánh cá!
Cuối cùng các thủy thủ trở nên giận dữ trước cách đối xử thô bạo của thuyền trưởng và họ nổi dậy, dàn dựng một cuộc binh biến. Họ không còn chịu đựng được mức lương khốn khổ như vậy. Cơn bão đang đến gần và họ yêu cầu con tàu quay trở lại cảng. Các các thủy thủ dồn thuyền trưởng vào góc, với vũ khí trong tay.
Đối tượng: Tôi đã hét lên, "Nếu chúng bay không thích cách tao đối xử chúng bay, thì hãy xuống tàu đi", nhưng các thủy thủ không hề dao động. Bảy thủy thủ, bao gồm cả đầu bếp, đã bắt tôi và dồn vào đường cùng. Sau đó, người thủy thủ đứng xa nhất bên phải lớn tiếng mắng mỏ tôi. Tôi hét lên để anh ta im đi ... sau đó tôi rút súng ra, chĩa vào thủy thủ bên phải và bóp cò.
Viên đạn xuyên thẳng vào hông anh ta!
Viên đạn từ khẩu súng đã xuyên qua cơ thể của người thủy thủ ngay quả thận. Thuyền trưởng sau đó quay khẩu súng lục vào các thủy thủ khác và tàn sát từng người một.
Thuyền trưởng, giờ chỉ còn một mình, sớm đương đầu với cơn bão, như các thủy thủ đã cảnh báo. Mong bão sẽ sớm qua đi, viên thuyền trưởng vẫn bị ám ảnh bởi nỗi sợ mất tàu và hàng hóa của mình, và buộc cơ thể của mình vào tàu bằng một sợi dây thừng, dự định đợi cơn bão qua đi.
Đối tượng: Cơn bão ngày càng dữ dội hơn, và cuối cùng con tàu bị chìm! Con tàu bị kéo lê dưới làn sóng, với tôi bị trói vào cột buồm!
Ahh! Sợi dây đang thọc sâu vào bên hông tôi! Aaaa!
Ngay lúc đó, bệnh nhân bị thôi miên hét lên một tiếng đau đớn và khuôn mặt xoắn lại. Anh ta đang trải nghiệm lại sự đau đớn của mình khi sợi dây cắm vào bên mình trong khi con tàu chìm dưới làn sóng dữ dội trong cơn bão.
2) NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỊ GIẾT TRỞ THÀNH MẸ CỦA ANH TA
Sau đó, người đàn ông Nhật Bản khoảng bốn mươi tuổi này đã thú nhận như sau.
“Bất cứ khi nào mẹ tôi cằn nhằn tôi, tôi sẽ hét lên, "Im đi!" Cảm xúc khi tôi hét lên, "Im đi!" ở người thủy thủ ngay trước khi tôi bắn anh ta ở kiếp trước giống hệt như khi tôi đã hét những lời đó với mẹ.
Và bây giờ bằng cách nào đó tôi khẳng định rằng người thủy thủ mà tôi đã giết trong tiền kiếp bằng khẩu súng lục, đã được tái sinh làm mẹ tôi trong cuộc đời này”.
Thật tuyệt vời làm sao khi bệnh nhân nam này được tái sinh trong cuộc sống hiện tại của mình với gánh nặng của căn bệnh thận, chỉ để anh ta có thể suy ngẫm về những hành vi sai trái của mình và lớn lên bằng cách trải qua cơn đau thận giống như anh ta đã gây ra khi bắn người thủy thủ đó nơi quả thận trong kiếp trước ở một cảng Tây Ban Nha vào thế kỷ 19!
Hơn nữa, người mẹ yêu thương đã hiến tặng một quả thận khỏe mạnh để thay thế quả thận teo là tái sinh của người thủy thủ đã bị bắn trong kiếp trước. Nói cách khác, một vấn đề quan trọng trong cuộc sống hiện tại là để học tầm quan trọng của lòng biết ơn ”đối với linh hồn người mẹ hiện tại của anh ta, người đã tha thứ cho cả kẻ đã giết mình trong kiếp trước của bà."
Nếu chúng ta chuyển trọng tâm sang người mẹ, chúng ta sẽ thấy một cơ chế phức tạp hơn. Linh hồn sinh ra làm mẹ anh trong cuộc đời này cũng chính là linh hồn đã đã bị anh ta sát hại ở kiếp trước.
Khi một căn bệnh hiểm nghèo khiến con trai bà mất đi chức năng sử dụng thận, bà đã phải đối mặt với việc đưa ra một quyết định lớn là có nên hiến tặng một quả thận của chính mình cho con trai hay không. Khi người mẹ vui vẻ và sẵn lòng hiến thận cho con trai mình, bà vô thức cho thấy rằng bà có thể tha thứ cho cả kẻ đã giết mình, do đó thể hiện hình thức cao nhất của "tình thương." Bà thực sự là một người mẹ tuyệt vời.
(3) CHI TIẾT CỦA MỘT BUỔI THÔI MIÊN HỒI QUY
Trong phần bên trên, tôi đã viết lại những đối thoại giữa bác sĩ và đối tượng thôi miên dưới một dạng kể lại dễ hiểu. Dưới đây, tôi muốn cho độc giả thấy cuộc đối thoại thật sự diễn ra giữa bác sĩ và đối tượng thôi miên trong một phiên thôi miên hồi quy. Đoạn sau đây là trích đoạn từ sổ tay của đối tượng được thôi miên.
Đây là một đoạn trích từ một phiên thôi miên hồi quy thực sự diễn ra vào ngày 5 tháng 7 năm 1994. [71]
Bác sĩ: Quay trở lại nơi đã gây ra bệnh hiện tại của bạn.
Đối tượng: (Không trả lời)
(Lúc đó, tôi cảm thấy mình đang vội vã đi qua một đường hầm với tốc độ cực lớn. Khi tôi nổi lên, trước mắt tôi là đại dương bao la. Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy cơ thể tôi như thể đang lắc lư qua lại.)
Bác sĩ: Bây giờ bạn đang ở đâu?
Đối tượng: Đại dương.
Bác sĩ: Bạn đang ở trên bãi biển?
Đối tượng: Tôi đang lắc lư qua lại, nên có vẻ như tôi đang ngồi trên thuyền.
Bác sĩ: Bạn đang làm gì trên thuyền?
Đối tượng: Tôi ngắm nhìn đại dương. Đại dương đang nổi sóng vì một cơn bão. Có lẽ tôi sắp bị làm mồi cho đại dương.
Bác sĩ: Ai khác trên tàu?
Đối tượng: Chỉ có tôi.
Bác sĩ: Mọi người khác ở đâu?
Đối tượng: (Không trả lời)
Bác sĩ: Sau đó chúng tôi trở lại thời điểm khởi hành từ bến cảng.
Đối tượng: (Tôi lại đi xuyên nhanh qua một chốn mờ ảo. Đột nhiên tôi cảm thấy chính mình trên một con tàu neo đậu trong bến cảng.)
Bác sĩ: Bạn ở đâu?
Đối tượng: Bến cảng.
Bác sĩ: Bạn đang làm gì?
Đối tượng: Tôi đang xem họ tải hàng hóa trên tàu.
Bác sĩ: Ai đang tải nó?
Đối tượng: Các thủy thủ.
Bác sĩ: Họ gọi bạn tên gì?
Đối tượng: Sếp sếp!
Bác sĩ: Tên của bạn là gì?
Đối tượng: (Không trả lời)
(Ngay sau đó tôi cảm nhận được một phụ nữ đang chạy về phía tôi từ một quán rượu tại vùng ngoại ô của thị trấn. Người phụ nữ đang hét tên tôi. “Dorain!Dorain!”
Bác sĩ: Dorain, trở về tuổi thơ của bạn.
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Bạn thấy gì?
Đối tượng: Một chiếc tạp dề trắng.
Bác sĩ: Ai vậy?
Đối tượng: Có lẽ là mẹ tôi.
Bác sĩ: Lớn lên một chút.
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Bạn đang làm gì?
Đối tượng: Tôi đang chơi với những đứa trẻ trong khu phố?
Bác sĩ: Thế còn trường học?
Đối tượng: Tôi ghét nó.
Bác sĩ: Bạn ở đâu?
Đối tượng: Một thị trấn nhỏ trên con đường dốc. Tôi có thể nhìn thấy đại dương từ trên những ngọn núi.
Bác sĩ: Lớn lên một chút.
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Bạn ở đâu?
Đối tượng: Tôi loay hoay trong một bến cảng. Tôi bắt đầu làm việc như một thủy thủ ngày hôm nay.
Bác sĩ: Dorain, bạn bao nhiêu tuổi?
Đối tượng: Hai mươi hai.
Bác sĩ: Năm nay là năm nào?
Đối tượng: 1896.
Đối tượng nam báo cáo rằng không thể khám phá ra nguyên nhân gây bệnh của anh ta ngày hôm đó. Vào ngày 12 tháng 7, một tuần sau, anh ta có một buổi thôi miên khác. Anh bình luận: “Tôi đã ngày càng thoải mái hơn khi bị thôi miên. Hôm nay tôi đã trở lại cảnh trên con tàu lênh đênh giữa biển".
Bác sĩ: Bạn ở đâu?
Đối tượng: Trên tàu.
Bác sĩ: Bạn đang làm gì?
Đối tượng: Tôi ngắm nhìn đại dương.
Bác sĩ: Ai ở đó?
Đối tượng: Chỉ có tôi.
Bác sĩ: Bạn đã ở trên con tàu này lâu chưa?
Đối tượng: Chưa.
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra với mọi người?
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Vậy thì, quay lại thời điểm con tàu rời cảng.
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ : Bạn đang ở đâu?
Đối tượng: Trên bến trong bến cảng.
Bác sĩ: Bạn đang làm gì?
Đối tượng: Tôi ngắm nhìn các thủy thủ xếp hàng lên tàu.
Bác sĩ: Họ đã tải xong tàu chưa?
Đối tượng: Xong.
Bác sĩ: Các thủy thủ ở đâu?
Đối tượng: Họ đã lên tàu.
Bác sĩ: Con tàu đi đâu từ đây?
Đối tượng: Tây Phi.
Bác sĩ: Tàu đã rời cảng chưa?
Chủ đề: .
Bác sĩ: Bạn có người bạn nào trên tàu không?
Đối tượng: Tôi không thể tìm được các thuỷ thủ thông thường. Đây là những thủy thủ làm thuê.
Bác sĩ: Họ như thế nào?
Đối tượng: Họ lười biếng. Và họ phàn nàn mọi lúc về lương thấp và điều kiện nghèo nàn.
Bác sĩ: Hãy cho tôi biết nếu có bất cứ điều gì bất thường xảy ra.
Đối tượng: Này! Ai đó đang cố gắng bỏ trốn!
Bác sĩ: Bạn làm gì?
Đối tượng: Tôi sẽ bắn chết anh ta!
Bác sĩ: Bạn đã giết anh ta?
Đối tượng: Đó là một đêm tối tăm và tôi không nhìn thấy rõ, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã bắn chết anh ta.
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra?
Đối tượng: Có một cơn bão sắp đến và các thủy thủ đang náo động vì họ muốn về nhà.
Bác sĩ: Bạn làm gì?
Đối tượng: Họ là một nhóm người gây rắc rối.
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Đối tượng: Họ đã cố gắng ép buộc tôi đưa họ trở lại cảng.
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra?
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Bạn đang làm gì?
Đối tượng: Tôi ngắm nhìn đại dương?
Bác sĩ: Thế còn những người khác?
Đối tượng: Tôi nghĩ tôi chỉ còn một mình.
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra?
Đối tượng: Con tàu sắp chìm.
Bác sĩ: Quay trở lại khi họ đang gây áp lực cho bạn.
Đối tượng: Chủ đề: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra?
Đối tượng: Họ đang vây xung quanh tôi trong tay cầm vũ khí.
Bác sĩ: Bạn làm gì?
Đối tượng: Im đi! Này, tôi hiểu rồi!
Bác sĩ: Chuyện gì đã xảy ra?
Đối tượng: Tôi bắn chúng.
Bác sĩ: Thế nào?
Đối tượng: Tôi bắn chúng vào bụng.
Bác sĩ: Có phải tất cả họ đã chết?
Đối tượng: Nhiều khả năng.
Bác sĩ: Ý anh là gì?
Đối tượng: Có thể có ai đó đã ẩn nấp và trốn được. Không làm gì hơn được.
Bác sĩ: Bạn đang làm gì?
Đối tượng: Nhìn ra biển.
Bác sĩ: Là con tàu O.K.?
Đối tượng: Cơn bão dữ dội. Những con sóng như núi. Boong tàu đã bị ngập do sóng đánh vào.
Bác sĩ: Bạn sẽ làm gì?
Đối tượng: Cột buồm đã gãy. Trừ khi tôi cột nó và tôi lại bằng một sợi dây, tôi sẽ bị sóng cuốn đi.
Bác sĩ: Bạn có O.K hay không.?
Đối tượng: Tôi chắc là sắp hết đời.
Bác sĩ: Dorain, chuyện gì đã xảy ra?
Đối tượng:: (Không trả lời.)
Con tàu lao xuống như chớp, cùng tôi trên tàu và chìm xuống đáy đại dương. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy như có thứ gì đó làm bụng tôi quặn thắt lại, mặc dù là tôi đang bị thôi miên, và sau đó tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối.
Bác sĩ: Hãy thư giãn.
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Bạn có thể thấy những gì?
Đối tượng: Tôi chỉ thấy mờ mờ xung quanh mình.
Bác sĩ: Bạn đang ở đâu?
Đối tượng: Tôi chìm xuống đáy biển lúc trời tối đen như mực, nhưng bây giờ thì không còn tối tăm nữa.
Bác sĩ: Điều gì đã xảy ra với bạn, Dorain?
Đối tượng: (Không trả lời.)
Bác sĩ: Bạn cảm thấy thế nào rồi?
Đối tượng: (Không trả lời.)
(Mắt tôi ướt nhoè đi sau khi buổi thôi miên đã kết thúc. Tôi đã trải qua một cái chết khủng khiếp. Tôi đã giết ít nhất là bảy hay tám người, và sau đó bị chết đuối, bị kéo theo con tàu với một sợi dây. Nhân vật đáng sợ đó đã tái sinh như là tôi hiện nay. Cảm xúc tổng quan mà tôi có được với Dorain ngay sau khi anh ta chết là anh không có ai là bạn.)
4) TRÒ CHUYỆN VỚI QUẢ THẬN CỦA CHÍNH MÌNH
Vào ngày 17 tháng 7, bác sĩ đã giúp anh thực hành các kỹ thuật thiền định để cố gắng để "trò chuyện với chính quả thận của mình." Kinh nghiệm đó được ghi lại dưới đây.
Tôi hỏi thận của tôi, "Bạn là ai?" Đúng lúc đó, cảnh Dorain sát hại người thủy thủ vụt sáng trước tôi. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy người thủy thủ ở phía xa bên phải bị bắn vào phía bên trái của dạ dày và nhìn thấy các cơ quan nội tạng của người thủy thủ bắn tung toé ra sau lưng anh ta. "Có thể đó là bạn?" Tôi đã hỏi thận của tôi, nhưng câu trả lời duy nhất là một cái cười nhạt.
Cảnh tượng vẫn còn tươi mới trong tâm trí tôi ngay cả sau khi tôi đã thiền xong. Tôi đã bị kích động đến nỗi tôi không thể suy nghĩ bình thường. Tuy nhiên, khi tôi có thể suy nghĩ cẩn thận, tôi nhận ra rằng khung cảnh đã hiện ra trước mắt tôi như một kiểu trả lời khi tôi hỏi danh tính của quả thận được cấy ghép đang hoạt động bên trong cơ thể tôi. Tôi đã nhận ra rằng người thủy thủ bị sát hại là mẹ tôi, vì thận đã được cấy ghép từ mẹ tôi.
Tôi cảm nhận được một màn kịch đặc biệt, hoành tráng. Mẹ tôi đã hoàn toàn nhận thức được hoàn cảnh quá khứ trước khi bà tái sinh vào gia đình này, và tuy vậy đã chọn sinh ra tôi bất chấp mối quan hệ nghiệp chướng trong quá khứ của chúng tôi. Tất cả đã được sắp đặt trước bởi một ý chí thần thánh vĩ đại nào đó, cái mà chúng ta gọi sự hiện diện đó là "Thượng Đế." Tôi dần dần nhận ra rằng con người chúng ta hành động theo một kế hoạch bao la vĩ đại nào đó.
Linh hồn của một người bị giết được tái sinh và sinh ra một đứa trẻ, và sau đó đi để hiến tặng nội tạng cho đứa trẻ đó. Tôi nghĩ rằng hai linh hồn đó sẽ không bao giờ muốn hẹn gặp lại nhau; tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên, thay vào đó họ đã tạo thành một mối quan hệ sâu sắc như vậy. [72]
Sau khi người đàn ông này hiểu được những hoạt động đáng ngạc nhiên của Nghiệp báo, anh ta vô cùng xúc động và nói với bác sĩ S, "Trải nghiệm này không thể hiểu được thông qua logic thông thường. Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu có ý nghĩa với tôi về mặt cảm xúc khi tôi nhận ra điều gì xảy ra đằng sau sự tái sinh của tôi. Tôi sẽ vẫn là một kẻ vô dụng nếu tôi chỉ lặp lại trọn đời những gì tôi đã làm trong kiếp trước. "