viết cho người đi
( về việc 39 người tử nạn)
Cuộc sống tuy có nghèo, sao đến nỗi vong thân?
Thật tiếc thương cho những mảnh đời bất hạnh
Tiễn hồn em giữa mùa giá lạnh
Như một lời thức tỉnh giữa trời đông
Em đi rồi, tổ quốc đâu có ghi công!
Gia đình em ghi vào tim thêm một khoản nợ
thế giới chẳng qua chỉ mất thêm một người!
Miền trung chịu khó bao đời
dầm mưa, dãi nắng từng quen
đói cũng sạch, rách chẳng hèn
dân mình bao nhiêu phen khốn đốn cũng vượt qua
người ta theo gia đình sum vầy nơi xứ xa
sao em nỡ bỏ chồng, con, mẹ, cha, quê nhà. Tìm vui gì nơi đất khách ?
Khúc ruột miền trung, thiên tai thử thách
phú tại trời
quý tại người
sông có khúc, người có lúc. Mấy ai cả đời than khóc ?
mệnh tại trời
lỗi tại người
giàu sang tuỳ thời. Chẳng ai cười mãi đâu em !
Băng chi rừng, vượt chi biển ? Em trở thành nỗi âu lo của đất nước
chân chưa chạm biên giới, mắt chưa thấy mặt trời. Thân tro bụi
về đâu ?
Bỗng dưng nước người ta trả phí bạc cả đầu!
Thế giới xót thương
người chạnh lòng, không ngăn được nước mắt
kẻ u buồn, muốn trách. Chẳng biết trách ai!
hỏi gia đình hay đất nước sai?
và tương lai con em chúng ta về đâu trên con đường xoá đói ?
Nước ta đẹp và giàu!
Xứ người đẹp và giàu!
Em ơi, đâu thiếu kẻ ăn xin!
đã lỡ kiếp này, nguyện linh hồn em sớm siêu sinh!
London Nov 2019
mtlove