Chút tình người - sáng tác mới - Trủy Thủ

Tác giả Bài
Trủy Thủ
  • Số bài : 16
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.04.2021
Chút tình người - sáng tác mới - Trủy Thủ - 19.04.2021 01:35:19
Mến chào các bạn 
Xin gởi 1 chuyện mới viết nhờ quý anh chị cho đăng vào trang truyện . Mong rằng câu chuyện này sẽ mang lại đôi phút cho bạn đọc . Truỷ Thủ 
 
 
****
 
Chút tình người

 ( Trủy Thủ )  
        
Bruxelles - Belgique. Tháng 3 - 2020 .   
  Đang ăn trưa thì máy điện  thoại trong túi áo của  Marie Rose  -  y tá trưởng  -  của bệnh viện Saint-Luc reo vang.     
- Allo, tôi nghe đây.    
- Xin lỗi đã làm quấy rầy bà, tôi là Fanny .    
- Fanny ?       
 -  Vâng,  Fanny  Berthier.  Lúc  trước  tôi  có  làm  việc  trong  ê-kíp của bà và đã về hưu cách đây hơn 5 năm rồi, bà còn nhớ không?  
Marie-Rose thấy hiện ra trong  đầu hình ảnh của một  người nữ y tá nhỏ bé với lúm đồng tiền trên má mỗi khi cười, đã có tuổi nhưng vẫn còn nhanh nhẹn trong công việc .
 - Ah , tôi nhớ ra rồi. Sức khỏe bà vẫn tốt ? Có chuyện chi đó hả Fanny ?       
- Cám ơn, tôi vẫn bình thường. Thấy các bạn bị tràn ngập bởi công  việc và tình hình  coronavirus  càng  lúc càng  nguy ngập ,  nên tôi muốn trở lại làm việc với tính cách thiện nguyện, bà nghĩ sao ?  
 - Oh, Fanny biết không ? Các nhân viên y tế của chúng ta đang bị áp lực nặng nề bởi số  bệnh nhân nhiễm virus  nhập viện gia tăng quá  nhanh .  Rất  nhiều  người  đã  hy sinh  làm  việc  với  giờ  phụ  trội mà  vẫn  không  xuể.  Nếu  bà  giúp  được chúng tôi một tay thì  còn  gì bằng .  Cám  ơn  Fanny  thật  nhiều  nhé .  Khi  nào  thì  bà  muốn  bắt đầu ?     
- Ngay từ sáng mai nếu không có gì trở ngại .   
  - Ok , tốt lắm . Hẹn gặp lại nhau ngày mai nhé .
  Và bắt đầu từ hôm sau đó, Fanny đã trở lại bệnh viện làm việc với các đồng  nghiệp cũ lẫn  mới dưới quyền điều động của Marie-Rose.

*                                            
Bloc notes ( sổ ghi chép ) của Fanny
 25/03/2020
Hôm nay trở lại nhiệm sở cũ và gặp  các bạn đồng nghiệp  mình thấy thích quá, cái cảm giác còn là người hữu ích cho xã hội tạo cho mình một niềm vui. Bệnh viện có nhiều phòng ốc mới  xây làm mình hơi lạ lẫm,  nhưng rồi sẽ quen thôi.  Công việc quả thật là nhiều, làm không ngừng tay và thời gian trôi qua rất nhanh. Đến 20 giờ mới về được đến nhà .
28/03/2020
 Biện pháp cách ly được chính phủ công bố. Các nơi tụ tập đông người bị cấm đoán, nhiều cửa hàng dịch vụ phải đóng cửa. Mọi người phải đeo masque (khẩu trang) khi ra chốn công cộng. Thành phố mang vẻ mặt ảm đạm và buồn thảm chưa từng có mặc dầu trời đang vào mùa xuân.
 
01/04/2020
 Vừa mới quen Lucie, cô bé này sắp học xong ngành y tá và được gởi tới đây để làm thực tập. Lucie thật dễ thương, nhanh nhẹn và có vẻ yêu nghề, một nghề nghiệp khá vất vả với những ca trực đêm và đời sống gia đình dễ bị đảo lộn.
04/04/2020
Theo lệnh của các bác sĩ giám đốc và điều hành, người ta phải bãi bỏ hoặc dời hoãn các cuộc hẹn tái khám không có tính cách cấp bách, mọi sự chẩn bệnh đều dành ưu tiên cho các bệnh nhân covid.
07/04/2020
Lucie đề nghị tới đón mình để cùng đi làm việc, vì trên lộ trình đến bệnh viện cô ấy phải lái xe đi ngang qua nhà mình. Cô nhỏ này thật tử tế và đề nghị cũng hấp dẫn. Lâu lâu phải chia tiền xăng nhớt và chắc phải kiếm một món quà gì đó cho cô ấy.
 
15/04/2020
Hôm nay có một cặp vợ chồng già được xe cứu thương đem đến cùng lúc. Ông lão trong tình trạng hôn mê phải đem ngay vào phòng cấp cứu, bà vợ có vẻ nhẹ hơn nhưng cũng bị nóng sốt và ho khan từng hồi. Cả 2 đều nhiễm covid ! Đến chiều thì tim ông ta ngừng đập! Mình tự hỏi khi bà vợ hay được cái hung tin này thì bà sẽ ra sao? Thật là bi thảm !
 
 22/04/2020
Lúc trưa mình được chứng kiến một hoàn cảnh rất khó xử của các bác sĩ : Hai bệnh nhân đều trong trạng thái mê man cần cấp cứu. Một bà già bị tai nạn giao thông, máu chảy nhiều trên đầu, mũi miệng và tai đều rỉ máu, nhịp tim thật yếu ớt. Một phụ nữ trẻ nhiễm covid cách đây 4 hôm, sốt cao và hô hấp khó khăn ! Không may là vì phòng cấp cứu chỉ còn lại đúng một máy trợ thở oxygène. Cuối cùng người ta đã dùng máy để cứu người đàn bà trẻ ! Quá sức đau lòng trước thảm cảnh này, Lucie đã sụt sùi khóc ... Tội nghiệp cô bé, trái tim non nớt của cô ta chắc không quen chịu đựng những chuyện thê lương này. Lương tâm chức nghiệp của chúng tôi bị cắn rứt và giao động nặng nề! Thật là kinh khủng !
 
03/05/2020
Công việc ngập ngụa, không có nhiều thời giờ để ăn trưa. Nuốt vội chén xúp là phải tiếp tục ngay ! Có hôm mình phải ở lại đây đến 22 giờ vì không đành lòng bỏ đi. Sụt mất 4 kí lô. Thêm hai đồng nghiệp có dương tính với thử nghiệm. Họ phải chịu cách ly ở nhà trong 7 ngày và theo điều trị của bác sĩ David. Áp lực công việc lại càng nhiều hơn !
 
10/05/2020
Chúng tôi rất phấn khởi khi thấy bác sĩ Patrick - đã về hưu 4 năm nay - tình nguyện trở lại sát cánh làm việc. Hai nhân viên Hồng Thập Tự cũng được tăng cường vào đội ngũ chiến đấu của bệnh viện. Lần đầu tiên chúng tôi gặp trường hợp một bé trai 8 tuổi bị nhiễm covid. Điều này chứng tỏ con Virus Corona không chừa bất kỳ lứa tuổi nào. Chỉ có điều em còn quá nhỏ, cuộc đời em còn dài .... cầu mong cho em mau lành bệnh và không bị những hậu quả tai hại về sau.
 
20/05/2020
 Những ca mổ không có tính cách khẩn thiết đều bị đình hoãn. Lại có nhiều bệnh nhân bị ung thư tự ý không đi tái khám nơi nhà thương vì sợ bị lây nhiễm. Họ đâu biết rằng sẽ có nhiều nguy cơ không thể lường trước vì không được điều trị kịp thời!
 
08/06/2020
 Tin bác sĩ Simon - chuyên khoa phổi - phải vào cấp cứu vì nhiễm Covid làm mọi người chúng tôi nao núng. Tôi biết ông ta từ nhiều năm về trước : là người có tính nóng nảy nhưng là một bác sĩ giỏi và tận tâm. Nhìn ông ta mê man trên giường bệnh với dây nhợ chằng chịt khắp người làm tinh thần tôi sa sút.
 
13/06/2020
 Bác sĩ Simon đã ra đi vĩnh viễn đêm qua, đem theo luôn với ông ta căn bệnh tiểu đường và béo phì tai hại. Lucie đã không ngăn được nước mắt khi nói những lời chia buồn với bà vợ. Cô bé không quen nhìn những thảm cảnh như thế. Còn tôi - với những lần đi công tác phục vụ ở Sarajevo bên đông Âu - tôi đã mục kích nhiều trường hợp vô cùng bi đát : những thường dân vô tội - cả đàn bà lẫn trẻ con - bị đạn pháo chết thật oan khiên và thê thảm ! Xin chào vĩnh biệt bác sĩ Simon, ông nằm xuống để lại nhiều thương tiếc trong lòng chúng tôi.
 
30/06/2020
Hôm nay đem một người chết xuống nhà xác, tôi trông thấy một tu sĩ đang làm tang lễ trước cỗ áo quan. Thân nhân người quá cố chỉ vỏn vẹn có bốn người, có lẽ bị ảnh hưởng của biện pháp cấm tụ họp đông đảo. Người đã mất này chắc phải có ít nhiều bạn hữu nhưng trong chuyến tiễn đưa cuối cùng hôm nay, họ đã không được phép tham dự để nói lời chào vĩnh biệt.
 
 10/07/2020
 Lucie cho hay cô ta đã thi đậu tốt nghiệp ngành y tá, cô bé rất sung sướng với thành quả đầu đời. Cô xin được phục vụ thiện nguyện ở đây với chúng tôi. Xin chào ngưỡng mộ một tâm hồn cao thượng. Trong khi đó, thái độ dửng dưng vô trách nhiệm của một số người làm mình phẫn nộ: họ vẫn tiếp tục tụ họp lén lút nhảy nhót vui chơi với lý do là để tiêu khiển cho quên những tù túng của ngày tháng cách ly! Họ không nghĩ xa hơn, không nghĩ tới những nguy cơ truyền nhiễm ... và chúng tôi - những người điều trị - chưa phục hồi được sức lực lẫn tinh thần trong những ca trực thâu đêm, phải chịu đựng những bi kịch kéo dài nhiều tháng qua và vẫn phải tiếp tục cố gắng đương đầu với dịch bệnh để giải cứu cho các bệnh nhân!
 
 02/08/2020
 Hôm qua Lucie đến ăn tối ở nhà mình, cô ta thích thú với cái không khí ấm cúng gia đình trong gian hộ của tôi và cũng thích luôn cả cái món vịt nấu cam nữa. Cô bé kể cho tôi nghe về những khó khăn buổi đầu khi đi học y tá và xin được nghe những kinh nghiệm trong nghề, dĩ nhiên là với nhiều năm từng trải tôi có thấy nhiều trường hợp phức tạp để kể lại và buổi tối êm đềm đã trôi qua nhanh.
 
16/08/20
 Từ mấy tuần lễ nay, cứ đến 20 giờ là dân chúng mở cửa ra đường, cùng nhau vỗ tay hàng loạt để ủng hộ tinh thần và cũng để chứng tỏ lòng ngưỡng mộ công việc của giới y sĩ cũng như y tá chúng tôi. Rất hãnh diện vì việc làm của mình được biết đến. Nhiều viện bào chế dược phẩm trên thế giới cho biết là vaccin chống Covid đang được ráo riết nghiên cứu và thử nghiệm trên nhiều ứng viên tình nguyện . Hy vọng chúng ta sẽ có kết quả tốt đẹp một ngày không xa nữa.
 
 14/10/2020
Tôi là người đầu tiên được Lucie báo tin rằng cô ta đã được chính thức thu nhận vào làm việc trong bệnh viện. Cô ấy ôm chặt lấy tôi trong niềm hân hoan, sung sướng. Tôi cảm thấy xúc động vì tình cảm của cô bé dành cho mình.
Hôm nay có một bệnh nhân covid 102 tuổi được bình phục. Bà cụ rơi vào coma (trạng thái hôn mê bất động) trong 9 tuần lễ, tỉnh lại vào đầu tháng 10 và có kết quả âm tính mới đây : một tấm gương chiến đấu can trường và đã chiến thắng Coronavirus. Hoan hô.
 
26/10/2020
Sáng hôm nay Lucie và tôi đi dạo rừng. Trời đã vào thu, lá vàng rơi rụng đầy lối đi. Không gian se lạnh nhưng trời nắng đẹp, rất dễ chịu cho chuyến dạo chơi thư giãn. Tội nghiệp Lucie ... tôi được cô bé kể cho nghe về cuộc đời cô ấy: “ cha mẹ cô ta đã ly dị nhau khi Lucie mới được 2 tuổi . Cha cô tục huyền sau đó ít lâu, rồi đi ra nước ngoài làm ăn và bặt vô âm tín từ đó đến giờ. Lucie được mẹ trông nuôi lúc đầu, nhưng chẳng may bà lại vướng phải chứng bệnh trầm cảm (dépression nerveuse), tình trạng mỗi ngày một nặng thêm và cuối cùng là bà bị mất trí nhớ, hay nổi cơn hung dữ bất thường. Vì thế cô được đưa đến một trung tâm tiếp cư dành cho trẻ mồ côi lúc cô lên 4 ! Khi lớn lên cô ta có đi truy tìm tung tích của bà mẹ và chịu nhiều thất vọng lẫn đau khổ khi người ta cho biết mẹ cô ấy qua đời đã lâu trong một bệnh viện tâm thần của thành phố Bruxelles. Lớn dần trong cô quạnh, xuôi theo dòng thời gian thầm lặng, cô nguyện ước đem đời mình xoa dịu nỗi đau đời người và trở thành y tá’’ ...
 Cuộc đời tôi gắn liền với chức nghiệp này trong nhiều năm trời đằng đẵng nên tôi biết rằng Lucie sẽ phải trải qua nhiều thử thách cam go ... cầu mong cho cô ấy được nhiều can đảm.
 Lucie thân mến, cô có một chỗ đứng cao quý trong tim tôi.
 
 05/11/2020
 Lây nhiễm lại tăng nhanh, con số tử vong thật đáng ngại. Người ta loan báo đợt tấn công thứ 2 của Covid: đây là hậu quả vì sự thờ ơ, không tuân thủ những biện pháp phòng ngừa của dân chúng trong dịp hè vừa qua, cùng với tiết trời lạnh lẽo làm cho đám đông có khuynh hướng tụ tập trong phòng kín . Biện pháp cách ly và phòng chống được áp dụng nghiêm nhặt, giới nghiêm từ 22 giờ đến 6 giờ.
 Nền kinh tế đã trì trệ lại càng èo uột.
 
 19/11/2020
 Hai ngày nay phải trực ca đêm, bệnh viện lại bị tràn ngập bởi bệnh nhân của dịch. Mệt mỏi quá sức nhưng đành phải cố gắng. Sụt thêm 3 ký lô nữa !!! Tối nay bị đau nhức khắp người, hâm hấp sốt. Không biết ngày mai có đi làm việc nổi không ? Phải đi làm thử nghiệm mới được.
 
  • * * *
7 giờ 40 , ngày 20/11/2020
Lucie đậu xe hàng đôi trước cửa nhà Fanny và nhấn kèn hai lần như thường lệ để báo hiệu cho bà ta biết mà ra khỏi nhà. Mọi lần thì Fanny ra ngay nhưng không hiểu tại sao hôm nay đợi đã khá lâu mà không thấy bóng dáng bà đâu ! Lucie đậu hẳn xe vào lề rồi đến bấm chuông căn hộ của Fanny toạ lạc ở lầu 1. Tiếng chuông ngân nga vui tai vọng ra tới ngoài đường rồi sau đó là im lặng ... và im lặng. Bấm thêm hai hồi chuông nữa cũng không nghe động tĩnh gì, Lucie bèn lấy điện thoại di động ra và bấm số của Fanny . Sau nhiều tiếng chuông reo, Lucie nghe thấy một giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi :
 - Allo , ai đó ?
 - Tôi là Lucie đây. Có gì không ổn sao Fanny ?
 - Mình nằm liệt giường từ tối qua sau khi đi làm về, không ăn uống gì hết. Bây giờ tình trạng bết bát lắm: bị sốt, hít thở khó khăn và đau đớn khắp người! Chắc mình bị lây rồi !
- Trời ơi ... bây giờ bà muốn thế nào?
 - Lucie gọi xe cứu thương dùm tôi. Mình sẽ cố mở cửa căn hộ của mình, còn cửa ra vào dưới nhà thì Lucie hãy nhờ ông bà chủ nhà ở tầng trệt, giúp dùm tôi nhé ...
 
#
 
Ít phút sau xe cứu thương đến nơi - cũng đậu hàng đôi trước cửa nhà - và hụ còi inh ỏi . Hai nhân viên y tế đem Fanny ra xe . Cũng may bệnh viện gần nhất mà xe cứu thương đem Fanny tới cũng chính là nơi mà bà ta và Lucie vẫn đi làm nên cô ta đến kịp lúc hai người y tá đẩy giường Fanny vào phòng cấp cứu . Cô hối hả đi tìm bà y tá trưởng Marie-Rose và kể đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra. Bà này trầm ngâm một lúc rồi nói :
 - Tôi sẽ đích thân coi sóc vụ này. Fanny xứng đáng để được trông nom kỹ lưỡng ... Lucie biết không, cách đây nhiều năm về trước chính tôi là người xét đơn xin việc của bà ta và có vài cuộc vấn đáp với Fanny ... Tôi được biết rằng sau khi bà ấy tốt nghiệp ngành y tá, bà ta không đi làm ngay để kiếm tiền như những người khác mà đã bỏ nhiều năm trời đi theo hiệp hội Y sĩ không biên giới ( Association des Médecins sans frontières) sang Congo và Rwanda để làm công tác y tế thiện nguyện. Bà ta trở về Bỉ vì điều kiện an ninh ở những nước châu Phi này không còn được đảm bảo nữa ... Rồi trong những năm làm việc dưới sự điều hành của tôi, Fanny đã dùng nhiều kỳ nghỉ hè thường niên để sang Kosovo và Sarajevo (Đông Âu) theo phái đoàn Hồng Thập Tự chữa trị cho những nạn nhân của chiến cuộc đẫm máu và bạo tàn ... Về phần cô, hãy đi làm thử nghiệm ngay đi. Tôi sẽ cho cô nghỉ cách ly một tuần được ăn lương và sau đó nếu cần thì làm thêm một lần thử nghiệm nữa. Hãy bảo trọng lấy thân, chúng tôi cần những con người như cô, bây giờ và còn lâu dài về sau.
Trong suốt thời gian một tuần lễ cách ly, Lucie không thấy có triệu chứng gì khác lạ và kết quả âm tính với thử nghiệm cho cô sự an tâm. Ngày nào cô cũng gọi điện thoại vào bệnh viện để hỏi thăm tình trạng bà Fanny. Người ta cho cô biết bà ấy vẫn đắm chìm trong hôn mê nhưng hơi thở đã ổn định với máy oxy. Sau đó, Lucie trở lại làm việc nơi bệnh viện và hàng ngày đều ghé vào thăm Fanny. Bên giường bệnh, cô ta nói với Fanny - giọng nghẹn ngào và đầy xúc cảm - sau mạng khẩu trang :
- Fanny ơi, hãy can đảm và cố gắng chiến đấu với Covid nhé . Tôi được biết ít nhiều về cuộc đời bà, về những gì bà đã làm ... tôi ngưỡng mộ lòng bác ái nơi bà, nhất là sự quên mình vì đồng loại. Tôi vẫn cầu nguyện hằng đêm cho bà qua khỏi tai nạn này. Ước mong giờ đây của tôi là ngày nào đó chúng ta có dịp chuyện trò lại với nhau. Bà có nghe tôi nói không? Hai mí mắt của Fanny bỗng lay giựt từng hồi, tưởng chừng bà ta đã nghe thấu được những lời thủ thỉ của Lucie và đang biểu lộ bằng phản ứng như thế. Những ngày tiếp theo, mỗi khi có chút thời giờ rảnh rỗi là Lucie lại ghé tạt vào phòng Fanny. Có lần cô đang nắm tay bà - nhỏ nhẹ kể lể và khuyến khích điều gì đó - thì Lucie bỗng thấy những ngón tay của bà co lại, đôi môi mấp máy y như là bà muốn bày tỏ ý kiến với câu chuyện của cô ta. Ngạc nhiên và xúc động vì những động tác lạ lùng của Fanny - đang bị dây nhợ chằng chịt quanh người - Lucie bỗng thổn thức :
 - Fanny ơi, tôi xuất thân từ viện mồ côi, lớn lên trong cô đơn và không có tình thương của cha mẹ như những đứa trẻ khác. Lâu nay có dịp gần gũi với bà - hiểu được bà đôi chút - nên tôi đã có cảm tình đặc biệt dành cho bà. Lòng cao thượng của bà càng làm tôi mến phục và tôi cảm thấy có một sự gắn bó, thân thiết nào đó giữa chúng ta. Sự quyến luyến mới mẻ này vừa cho cuộc đời tôi có nhiều ý nghĩa. Bà hãy cố gắng trở lại với chúng tôi, đừng để tôi thất vọng và trơ trọi thêm một lần nữa trên đời này ... Fanny nhé. Có những tiếng khò khè trong miệng của bà y tá già như để trả lời cho cô nhỏ Lucie .

 

µ
 05/12/2020
 Hôm nay là sinh nhật của Fanny, cô y tá nhỏ Lucie biết được chi tiết này tình cờ khi đọc phiếu bệnh lý gắn nơi đầu giường bà ta. Vì thế cô ấy đã chọn mua một bình hoa nhỏ, xinh xắn và rón rén đem vào phòng Fanny. Đứng bên cạnh giường, cô dịu dàng nói :
 - Fanny ơi, bà có biết hôm nay chính là sinh nhật của bà không? Xin chúc bà một ngày thật tốt lành nhé, Fanny quý mến.
 Nói xong cô quay sang đặt bình hoa tươi tắn ấy nơi chiếc bàn nhỏ kê ở đầu giường, đang khẽ hát và cặm cụi sửa sang lại mấy cành hoa thì cô cảm thấy như có ai vừa chạm nhẹ vào lưng. Hơi giựt mình, cô ngoái lại xem thì thấy cánh tay gầy guộc của Fanny vẫn còn đang chơi vơi, quờ quạng trên không ...
- Ối trời ơi ... Fanny .... bà đã tỉnh lại rồi ... hay quá ... Một nụ cười hé nở trên đôi môi khô héo của bà ta :
 - Con gái bé nhỏ thân mến ... hãy lại gần đây ... Lucie ngồi ghé xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay xanh xao của Fanny và xiết nhè nhẹ như muốn tỏ ý khen ngợi sự chiến thắng một cách dũng cảm của bà .
 - Tôi mừng quá đi thôi và cũng rất sung sướng được thấy bà đã trở lại với cuộc sống, trở lại với chúng tôi. Hy vọng bà sẽ bình phục nhanh chóng, bà nhé ...
 - Ừ, rồi tôi sẽ lành bệnh - Fanny cố gắng nói trong sự khó khăn mệt nhọc - để con gái ta không còn trơ trọi trên đời này nữa, phải thế không? Họ im lặng nhìn nhau, những ánh mắt dịu dàng và trìu mến nói lên được tất cả những tình cảm trong lòng. Đôi nụ cười hạnh phúc chợt nở cùng lúc, và trong giây phút ngỡ ngàng nhưng tuyệt diệu ấy, người ta thấy những giọt nước mắt lóng lánh trên má hai người.
 
04/2021 - Trủy Thủ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2021 20:44:24 bởi Ct.Ly >
Attachment(s)Chút tình người.pdf (60,57 KB) - downloaded 56 times

Ct.Ly