Trích đoạn: SuongAnh
Chan Chán!
Lúc mệt mỏi vươn vai dài chan chán
Chất thơ cùn, chất xám cũng lưa thưa
Em bảo chi, anh nói tứa, cũng ừa
Chán, Chán, biết làm gì đây hở?
Anh dụ em hay là mình đi chợ
Ăn Phở Ta nổi tiếng của bà ta
Thôi đi anh, phở ngon ở tại nhà
Ăn phở chợ có ngày... không kịp chạy
Phở nhà ta, ngọt thơm ngon bá cháy
Ăn một lần, trăm lần nữa vẫn ngon
Phở Gò Công, phở chính hiệu Sài Gòn
Hay phở Huế càng ăn càng cảm khóai
Chan chán, hử, chán bệnh thường nhân lọai
Tô phở ta pha chút ớt, tương gà
Ớt chỉ thiên càng thấm thía đậm đà
Ăn nóng lưỡi xúyt xoa thơ tá lả
Nguyên Đỗ
Chưá Chan
Nghe than thở rằng chán ơi là chán!
Nhưng đọc thơ thì thấy rất chưá chan
Anh và Em trông tình tứ vô vàn
Bên nồi phở gà kẻ chan người húp
Tận trời Tây mà âm thanh...xì xụp
Vọng đưa sang nghe thích thú làm sao
Tiếng xầm xì to nhỏ...ngon không nào?
Làm tưởng tượng vị ngọt ngào cuả phở
Hổng biết em có nghe lầm không hở?!
Chan chán hay là chan chưá tình thân
Phở An Nam khắp thế giới xa gần
Âu, Úc, Mỹ...đều ân cần thưởng thức
Khi nói về nét văn minh, ẩm thực
Phở Việt Nam được chính thức vinh danh
Nước lèo béo thêm giá, quế, ngò, hành
Cộng tương ớt, ngọt...Em - Anh say...lúy túy!!
Sương Anh
Chẳng Chán!
Viết đùa vậy chứ bao giờ lại chán
Thả sáo thơ chim nhảy nhót trên sân
Cho người ta cho sư phụ đến gần
Mổ chóc chóc trên bàn tay, gót ngọc
Đệ tử biết làm thơ là tán dóc
Trúng tùm lum trúng xuôi ngược dọc ngang
Lỡ mà chi hàng xóm lại la làng
Cười hể hả vui đùa như buổi tiệc
Vì thi sĩ từ ngày xưa làm xiệc
Từ cung đình cho đến tận nhân gian
Hùng tráng ca hay tình khúc chứa chan
Làm vui nhộn mọi người canh dài ngắn
Mấy ai biết người thơ thường cẩn thận
Chọn ngôn từ lúc nói thật nói chơi
Khuyên răn hay đùa giỡn ở trên đời
Tự lòng hiểu tự người ta nhận thức
Nguyên Đỗ