:: TÂM ::

Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 33 của 35 trang, bài viết từ 961 đến 990 trên tổng số 1033 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Chu Ha
  • Số bài : 537
  • Điểm: 10
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.03.2008
RE: ::: TÂM ::: - 01.04.2011 10:28:21
0

Trích đoạn: Minh Tuấn

 
 
NHỚ MẸ
 
Cùng trăng trở lại nơi này
Vào mơ tìm kiếm bàn tay dịu dàng
À ơi …Mẹ cõng con mang
Trên lưng bút  sách hành trang cuộc đời.
 
Bước con đi khắp xa xôi
Mang thân mưa nắng về nơi bọt bèo
Chẳng trông thấy mái tranh nghèo
Cô đơn nhớ mẹ nặng đeo cõi lòng.
 
Xòe tay đã hết sắc hồng
Gương soi mái tóc đã lồng trắng mây
Miệng cười muối mặn gừng cay
Nước trong ngấn lệ còn đầy vấn vương.
 
Cánh buồm dừng bến quê hương
Ngắm trông bóng gió nhớ đường biển xanh
Bao năm mang dạ cam đành
Tấm thân trăn trở kết vành cô đơn
 
Giọt xuân nắng thả chập chờn
Bờ hiên hiu hắt ,gió vờn quẩn quanh
À ơi cuộc sống lanh canh…
Như mưa rơi chậu kết thành tiếng mưa.
 
MINH TUẤN
 
Em có bài thơ Tâm chia sẻ cùng chị
Kính chúc chị cả tuần vui vẻ và hạnh phúc.chị nhé.

 
 
Hello Minh Tuấn, vẫn khoẻ luôn hén

Chu Ha
  • Số bài : 537
  • Điểm: 10
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.03.2008
RE: ::: TÂM ::: - 01.04.2011 10:29:40
0
 
 
 
Nhẫn và Tâm
 
Chuyện kể rằng: Có cặp vợ chồng người Nhật nọ mua căn nhà cổ, anh chồng thấy khung cửa từ phòng khách sang phòng ăn không hợp với ý mình nên mới tháo ra để sửa lại, khi tháo khung cửa rời khỏi vách còn sót lại cái nẹp, anh nhìn vào đó thấy có con thạch sùng bị nẹp dính liền vào vách nhưng vẫn còn sống. Anh chàng rất ngạc nhiên và vốn có tánh tò mò nên để vậy ngồi nghiền ngẫm.
Thạch sùng đâu có thể không ăn mà sống lâu như vậy ? căn nhà này đã xây gần cả trăm năm rồi. Ngồi nhâm nhi ly trà và nghĩ mãi không ra giải đáp ... bỗng nhiên anh nghe có tiếng gọi tạch, tạch, tạch và ... kia một chú thạch sùng đang tha mồi chạy tới mớm cho bạn mình. À ra là như vậy, thì ra là vậy ... thì ra là vậy anh chàng nhảy cững lên vui mừng còn hơn trúng số độc đắc. Ôi tình nghĩa, ôi lòng kiên nhẫn, ôi chữ tâm.
Sau khi giải thoát cho con thạch sùng, ngày hôm sau anh điện thoại cho chủ cũ của căn nhà và hỏi về chiếc cửa, mới biết là đã bị hư và được sửa lại trên mười năm rồi. Trên mười năm nuôi bạn! ... Loài vật nào có thiếu tình huống chi con người ...
 
Mười năm mật mớm mồi đơm
Mười năm gian khổ tình thơm ngát tình
 
 
Nhẫn và Tâm
 
Phá cửa nguời ơi, phá cửa mau
Tìm sau gỗ mục khối tình sâu
Mười năm mớm mật ôi gian khổ
Một phút trời thương hoá nhiệm mầu
Nhẫn nọ liền tâm xây tháp báu
Tâm kia kề nhẫn luớt đau sầu
Thương đời quý trọng câu nhân nghĩa
Góp truyện thành thơ nối nhịp cầu

Chu Hà



<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2011 10:37:01 bởi Chu Ha >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ::: TÂM ::: - 01.04.2011 12:09:43
0



 
 
 
Nhẫn và Tâm
 
Chuyện kể rằng: Có cặp vợ chồng người Nhật nọ mua căn nhà cổ, anh chồng thấy khung cửa từ phòng khách sang phòng ăn không hợp với ý mình nên mới tháo ra để sửa lại, khi tháo khung cửa rời khỏi vách còn sót lại cái nẹp, anh nhìn vào đó thấy có con thạch sùng bị nẹp dính liền vào vách nhưng vẫn còn sống. Anh chàng rất ngạc nhiên và vốn có tánh tò mò nên để vậy ngồi nghiền ngẫm.
Thạch sùng đâu có thể không ăn mà sống lâu như vậy ? căn nhà này đã xây gần cả trăm năm rồi. Ngồi nhâm nhi ly trà và nghĩ mãi không ra giải đáp ... bỗng nhiên anh nghe có tiếng gọi tạch, tạch, tạch và ... kia một chú thạch sùng đang tha mồi chạy tới mớm cho bạn mình. À ra là như vậy, thì ra là vậy ... thì ra là vậy anh chàng nhảy cững lên vui mừng còn hơn trúng số độc đắc. Ôi tình nghĩa, ôi lòng kiên nhẫn, ôi chữ tâm.
Sau khi giải thoát cho con thạch sùng, ngày hôm sau anh điện thoại cho chủ cũ của căn nhà và hỏi về chiếc cửa, mới biết là đã bị hư và được sửa lại trên mười năm rồi. Trên mười năm nuôi bạn! ... Loài vật nào có thiếu tình huống chi con người ...
 
Mười năm mật mớm mồi đơm
Mười năm gian khổ tình thơm ngát tình
 
 
Nhẫn và Tâm
 
Phá cửa nguời ơi, phá cửa mau
Tìm sau gỗ mục khối tình sâu
Mười năm mớm mật ôi gian khổ
Một phút trời thương hoá nhiệm mầu
Nhẫn nọ liền tâm xây tháp báu
Tâm kia kề nhẫn luớt đau sầu
Thương đời quý trọng câu nhân nghĩa
Góp truyện thành thơ nối nhịp cầu

Chu Hà





 
 
 
TÌNH VÀ NGHĨA
Mười năm mớm mật để nuôi nhau
Mục gỗ mà tim vẫn đỏ màu
Nhẫn nọ đem thương gài kiếp nạn
Tâm kia cậy bạn nhổ cơn sầu
Vì tình gắng vượt qua bể lớn
Ơn nghĩa cùng nhau nối nhịp cầu
Vạn vật nhỏ nhoi còn biết trọng
Con người ai nỡ chỉ cho đau …
 
MINH TUẤN
 
Helo Chu Hà
Lâu lắm rồi mới nảy mấy câu thơ 7 chữ cùng bạn
Câu chuyện thật là hay và đầy nhân văn đấy bạn
Họa với bạn đôi vần ngoài khuôn khổ thông cảm nhé
Chúc bạn và gia đình vui vẻ
 

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 01.04.2011 22:38:20
0
Chào MT & CH,

7 rất vui 2 Thi Sĩ ghé "nhà Tâm" và để lại thơ.

Câu chuyện "Thạch Sùng" 7 đã đọc không biết bao nhiêu lần, mà lần nào đọc lại vẫn xúc động[sm=mecry.gif]. Ôi, loài động vật chung tình chung thuỷ nghĩa nhân đậm đà. Huống chi con người....... ai nào nỡ vội vong ơn !


Chúc tất cả an vui & hồn thơ lai láng.
7_vdn



SuongAnh
  • Số bài : 7180
  • Điểm: 7
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 23.05.2007
RE: ::: TÂM ::: - 01.04.2011 23:56:00
0
SA xin kính chào Cô Bảy, anh Chu Hà và huynh Minh Tuấn, đã lâu hong có ghé nhà TÂM, hôm nay vô tình nó hiện trước mắt vào đọc xem, biết được tin huynh MT đã về sinh sống tại VN, xin chúc huynh tìm thấy được an lạc dù ở bất cứ nơi đâu, bởi hạnh phúc tự đo tâm huynh há. Ngoại cảnh sẽ không làm tâm giao động tức là huynh đã ngô được Pháp rồi đó. SA mượn vần trong bài thơ cuả anh Chu Hà ghép thành bài thơ này xin gởi đến Cô 7 và hai anh nha Chúc cả nhà TÂM luôn AN LẠC mọi thời.
 
 
 

Sắc Sắc - Không Không
 
Người ơi hãy kịp tỉnh cho mau
Dục sắc đời trần chớ lún sâu
Hỷ nộ làm tâm đau vạn nỗi
Từ bi khiến dạ đẹp muôn mầu
Thân an hướng dẫn ra bể khổ
Trí tịnh xa rời khỏi cảnh sầu
Sắc sắc - không không luôn nhớ đến
Vô thường thế tục chớ mong cầu
 
Sương Anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2011 00:09:37 bởi SuongAnh >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 02.04.2011 03:30:16
0

Trích đoạn: SuongAnh

SA xin kính chào Cô Bảy, anh Chu Hà và huynh Minh Tuấn, đã lâu hong có ghé nhà TÂM, hôm nay vô tình nó hiện trước mắt vào đọc xem, biết được tin huynh MT đã về sinh sống tại VN, xin chúc huynh tìm thấy được an lạc dù ở bất cứ nơi đâu, bởi hạnh phúc tự đo tâm huynh há. Ngoại cảnh sẽ không làm tâm giao động tức là huynh đã ngô được Pháp rồi đó. SA mượn vần trong bài thơ cuả anh Chu Hà ghép thành bài thơ này xin gởi đến Cô 7 và hai anh nha Chúc cả nhà TÂM luôn AN LẠC mọi thời.
 

Sắc Sắc - Không Không
 
Người ơi hãy kịp tỉnh cho mau
Dục sắc đời trần chớ lún sâu
Hỷ nộ làm tâm đau vạn nỗi
Từ bi khiến dạ đẹp muôn mầu
Thân an hướng dẫn ra bể khổ
Trí tịnh xa rời khỏi cảnh sầu
Sắc sắc - không không luôn nhớ đến
Vô thường thế tục chớ mong cầu
 
Sương Anh


Tâm an thấy đâu cũng đẹp
Trí tịnh thấy ai cũng hiền
Thấy lợi lộc vẫn điềm nhiên
"Tám ngọn gió đời" bình yên tự tại.


Cám ơn SA ghé thăm 7 và để lại bài thơ Thiền...
Chúc SA & tất cả vui vẻ cuối tuần
7_vdn


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 02.04.2011 03:37:37
0
Tám ngọn gió đời


Bát phong xuy bất động (Tranh Phật giáo Trung Quốc)


HỎI:Chúng tôi có biết một số giai thoại thú vị về Tô Đông Pha và Thiền sư Phật Ấn. Nhưng giai thoại về "Bát phong xuy bất động” thì chưa được tỏ tường, nhất là bài thơ của Tô Đông Pha. Trong cuộc sống hàng ngày, con người luôn đối diện với "Bát phong”, tức tám ngọn gió đời. Có cách nào để có thể đứng vững trước tám ngọn gió ấy không?
(NGUYỄN TẤN, Phan Đình Phùng, Đà Lạt, Lâm Đồng;
 

ĐÁP:Bạn Nguyễn Tấn và sentrang… thân mến!

“Bát phong xuy bất động” (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101)  và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098). Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau: Khể thủ thiên trung thiên/Hào quang chiếu đại thiên/Bát phong xuy bất động/Đoan tọa tử kim liên. Tạm dịch là: Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)/Hào quang chiếu vũ trụ/Tám gió thổi chẳng động/Ngồi vững tòa sen vàng. Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá rõ bạn mình nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió thổi không động” nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đã dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.
Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông nói “Tám gió thổi không động” mà chỉ một cái “đánh rắm” thôi đã bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.
Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm: 1-Lợi (lợi lộc), 2-Suy (hao tổn), 3-Hủy (chê bai chỉ trích), 4-Dự (gián tiếp khen ngợi người), 5-Xưng (trực tiếp ca tụng người), 6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), 7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), 8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan). Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng, hớn hở ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối điện với tám ngọn gió này. Đại thừa vô sanh phương tiện môn (Đại chính 85, 1247 hạ) chỉ rõ: “Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động”. Cũng như chuyện “gió động hay phướn động”, thì ra tâm người động chứ gió và phướn chỉ là chuyện bên ngoài. Những giao động của tâm thức như là sóng nhưng bên dưới sự ầm ào đó là yên lặng. Phải quán sát liên tục để thấy rõ bản chất của tám ngọn gió đời ấy tuy thường xuyên thổi đến nhưng thực chất chỉ là ở bên ngoài, bởi vì mình đeo bám, bị dính mắc nên mới bị chúng chi phối. Mặt khác, bát phong vốn vô thường nên có đó rồi lại không đó. Vì thế, được hay mất, khen hay chê, đau khổ hay vui sướng cũng đều tương đối, không có gì trường cữu. Nhờ thường xuyên quán sát với trí tuệ như thế nên khi được cũng không quá mừng, lúc mất cũng không quá buồn, được khen không kiêu, bị chê không giận v.v… thì có thể chế ngự được bát phong. Sống vững chãi và thảnh thơi trong vô vàn biến động thuận nghịch của cuộc đời là điều có thể thực hiện được nhờ thực tập và thành tựu tuệ quán về ba sự thật Vô thường- Khổ-Vô ngã của vạn pháp.
Chúc các bạn tinh tấn

ST

<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2011 03:39:33 bởi Viet duong nhan >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ::: TÂM ::: - 02.04.2011 12:37:26
0

 
Cám ơn chị Bảy và Sương Anh có lời tầm sự và chung vần thơ chia sẻ…Kính chúc chị và SA cuối tuần vui vẻ và mạnh khỏe.
Câu truyện Tô Đông Pha thật hay quá chị nhỉ
Em còn chờ thi sĩ Chu Hà gieo vần để họa theo vận của ảnh cho tiện chị ạ
 
Heho Chu Hà ,phóng bút một bài Đường cho câu chuyện của chị Bảy nhé
Chờ mong nhiều nè…
 
 

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 02.04.2011 18:52:16
0
Chào MT,


RÁNG RÁNG... cố gắng giữ TÂM yên tịnh thì "Tám ngọn Gió Đời (khó) làm chao động ngọn đèn TÂM".

Nói rất dễ, nhưng khi LỬA TÂM phừng phực cháy lên, TÂM ta không 'chụp nắm' kịp thì vẫn Phàm như ai !
"Một niệm, SÂN thiêu cả rừng công đức" vung trồng hằng trăm ngàn năm [sm=praying.gif].

Rửa Tâm

Nhứt nhứt, như như chùi rửa tâm,
Hằng ngày niệm niệm Quán-Thế-Âm.
Cho lòng không nổi cơn sóng gió,
Thân xác được êm lúc "nghỉ nằm... !".

(Paris, Ivrys/Seine, mùa Vu-Lan 16-8-2000)

repost


<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2011 18:53:18 bởi Viet duong nhan >

Chu Ha
  • Số bài : 537
  • Điểm: 10
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.03.2008
RE: ::: TÂM ::: - 03.04.2011 09:14:22
0

Trích đoạn: Viet duong nhan

Tám ngọn gió đời


Bát phong xuy bất động (Tranh Phật giáo Trung Quốc)


HỎI:Chúng tôi có biết một số giai thoại thú vị về Tô Đông Pha và Thiền sư Phật Ấn. Nhưng giai thoại về "Bát phong xuy bất động” thì chưa được tỏ tường, nhất là bài thơ của Tô Đông Pha. Trong cuộc sống hàng ngày, con người luôn đối diện với "Bát phong”, tức tám ngọn gió đời. Có cách nào để có thể đứng vững trước tám ngọn gió ấy không?
(NGUYỄN TẤN, Phan Đình Phùng, Đà Lạt, Lâm Đồng;
 

ĐÁP:Bạn Nguyễn Tấn và sentrang… thân mến!

“Bát phong xuy bất động” (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101)  và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098). Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau: Khể thủ thiên trung thiên/Hào quang chiếu đại thiên/Bát phong xuy bất động/Đoan tọa tử kim liên. Tạm dịch là: Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)/Hào quang chiếu vũ trụ/Tám gió thổi chẳng động/Ngồi vững tòa sen vàng. Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá rõ bạn mình nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió thổi không động” nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đã dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.
Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông nói “Tám gió thổi không động” mà chỉ một cái “đánh rắm” thôi đã bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.
Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm: 1-Lợi (lợi lộc), 2-Suy (hao tổn), 3-Hủy (chê bai chỉ trích), 4-Dự (gián tiếp khen ngợi người), 5-Xưng (trực tiếp ca tụng người), 6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), 7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), 8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan). Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng, hớn hở ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối điện với tám ngọn gió này. Đại thừa vô sanh phương tiện môn (Đại chính 85, 1247 hạ) chỉ rõ: “Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động”. Cũng như chuyện “gió động hay phướn động”, thì ra tâm người động chứ gió và phướn chỉ là chuyện bên ngoài. Những giao động của tâm thức như là sóng nhưng bên dưới sự ầm ào đó là yên lặng. Phải quán sát liên tục để thấy rõ bản chất của tám ngọn gió đời ấy tuy thường xuyên thổi đến nhưng thực chất chỉ là ở bên ngoài, bởi vì mình đeo bám, bị dính mắc nên mới bị chúng chi phối. Mặt khác, bát phong vốn vô thường nên có đó rồi lại không đó. Vì thế, được hay mất, khen hay chê, đau khổ hay vui sướng cũng đều tương đối, không có gì trường cữu. Nhờ thường xuyên quán sát với trí tuệ như thế nên khi được cũng không quá mừng, lúc mất cũng không quá buồn, được khen không kiêu, bị chê không giận v.v… thì có thể chế ngự được bát phong. Sống vững chãi và thảnh thơi trong vô vàn biến động thuận nghịch của cuộc đời là điều có thể thực hiện được nhờ thực tập và thành tựu tuệ quán về ba sự thật Vô thường- Khổ-Vô ngã của vạn pháp.
Chúc các bạn tinh tấn

ST


 
 
 
 
Cám ơn chị Bảy và Sương Anh có lời tầm sự và chung vần thơ chia sẻ…Kính chúc chị và SA cuối tuần vui vẻ và mạnh khỏe.
Câu truyện Tô Đông Pha thật hay quá chị nhỉ
Em còn chờ thi sĩ Chu Hà gieo vần để họa theo vận của ảnh cho tiện chị ạ
 
Heho Chu Hà ,phóng bút một bài Đường cho câu chuyện của chị Bảy nhé
Chờ mong nhiều nè… 
 
 
 
 
 
Kính chào chị Bảy, Huynh Dương Lắm và các anh chị.
Chu Hà xin chìu bạn Minh Tuấn góp vui một bài, có gì thiếu sót  kính xin quý anh chị góp ý thêm.
 

  
 
Tám ngọn gió đời

 
 
 

Bát phong xuy bất động 
 

Bát phong không động nói thì hay
"Đánh rắm" chàng Tô tức khí đầy
Bởi gió rì rào nên sóng vỗ
Vì tâm lay chuyển lá bay bay
Khen chê một thoảng tan theo khói
Được mất thời gian cát phủ dày
Sướng khổ lòng vòng vay lại trả
Chi bằng vô ngã thế mà hay
 
Chu Hà
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2011 18:33:36 bởi Viet duong nhan >

Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
::: TÂM ::: - 03.04.2011 09:16:45
0

Bát phong xuy bất động (Tranh Phật giáo Trung Quốc)




HỎI:Chúng tôi có biết một số giai thoại thú vị về Tô Đông Pha và Thiền sư Phật Ấn. Nhưng giai thoại về "Bát phong xuy bất động” thì chưa được tỏ tường, nhất là bài thơ của Tô Đông Pha. Trong cuộc sống hàng ngày, con người luôn đối diện với "Bát phong”, tức tám ngọn gió đời. Có cách nào để có thể đứng vững trước tám ngọn gió ấy không?
(NGUYỄN TẤN, Phan Đình Phùng, Đà Lạt, Lâm Đồng;
 


ĐÁP:Bạn Nguyễn Tấn và sentrang… thân mến!

“Bát phong xuy bất động” (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101)  và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098). Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau: Khể thủ thiên trung thiên/Hào quang chiếu đại thiên/Bát phong xuy bất động/Đoan tọa tử kim liên. Tạm dịch là: Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)/Hào quang chiếu vũ trụ/Tám gió thổi chẳng động/Ngồi vững tòa sen vàng. Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá rõ bạn mình nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió thổi không động” nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đã dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.
Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông nói “Tám gió thổi không động” mà chỉ một cái “đánh rắm” thôi đã bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.
Về bát phong hay bát thế phong, nghĩa là tám ngọn gió đời, tám pháp ở thế gian hay làm loạn động, mê hoặc lòng người. Theo Từ điển Phật học Huệ Quang, tập I, tr.414, tám ngọn gió ấy gồm: 1-Lợi (lợi lộc), 2-Suy (hao tổn), 3-Hủy (chê bai chỉ trích), 4-Dự (gián tiếp khen ngợi người), 5-Xưng (trực tiếp ca tụng người), 6-Cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), 7-Khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não), 8-Lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan). Con người thường giao động, thể hiện cảm xúc vui buồn rõ rệt trước những hoàn cảnh thuận nghịch của cuộc sống. Khi được lợi (lợi) thì vui mừng, hớn hở ngược lại khi bị mất mát, tổn hại (suy) thì buồn bã, tiếc nuối. Khi bị chê bai, chỉ trích (hủy) cảm thấy rất khó chịu nhưng khi được khen ngợi (dự) thì vui thích, hài lòng. Khi được mọi người xưng tán, tung hô (xưng) thì hả hê, ngất ngây hạnh phúc ngược lại khi bị chế diễu, vu khống (cơ) thì hậm hực, bức xúc không yên. Khi những điều không như ý ập đến (khổ) thì đau khổ, thở than và ngược lại khi mọi việc đều thuận lợi như ý (lạc) thì mừng rỡ, vui vẻ.
Cuộc sống của con người chẳng mấy khi được bình an, vì luôn bị tám ngọn gió này chi phối. Do vậy, muốn thiết lập hạnh phúc và an vui trong đời sống chúng ta phải giữ vững tâm ý khi tiếp xúc, đối điện với tám ngọn gió này. Đại thừa vô sanh phương tiện môn (Đại chính 85, 1247 hạ) chỉ rõ: “Nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động”. Cũng như chuyện “gió động hay phướn động”, thì ra tâm người động chứ gió và phướn chỉ là chuyện bên ngoài. Những giao động của tâm thức như là sóng nhưng bên dưới sự ầm ào đó là yên lặng. Phải quán sát liên tục để thấy rõ bản chất của tám ngọn gió đời ấy tuy thường xuyên thổi đến nhưng thực chất chỉ là ở bên ngoài, bởi vì mình đeo bám, bị dính mắc nên mới bị chúng chi phối. Mặt khác, bát phong vốn vô thường nên có đó rồi lại không đó. Vì thế, được hay mất, khen hay chê, đau khổ hay vui sướng cũng đều tương đối, không có gì trường cữu. Nhờ thường xuyên quán sát với trí tuệ như thế nên khi được cũng không quá mừng, lúc mất cũng không quá buồn, được khen không kiêu, bị chê không giận v.v… thì có thể chế ngự được bát phong. Sống vững chãi và thảnh thơi trong vô vàn biến động thuận nghịch của cuộc đời là điều có thể thực hiện được nhờ thực tập và thành tựu tuệ quán về ba sự thật Vô thường- Khổ-Vô ngã của vạn pháp.
Chúc các bạn tinh tấn

ST



Chuyện buồn…
 
Tám ngọn gió thử cuộc đời
Biết ai bất động như lời Đông Pha
Phật Ấn thử chốn thật thà
Hạ phong phê bút mà ra ngã lòng.
 
Nàng thơ là chốn thong dong
Tâm thơ là của tấm lòng bút nghiên
Đông Pha kẻ sĩ ngoan hiền
Còn không chịu nổi bút tiên mất lòng…
 
MINH TUẤN
 
Em chia sẻ câu chuyện của chị như vầy nè
Chúc chị vui vẻ…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2011 18:34:29 bởi Viet duong nhan >

duonglam
  • Số bài : 2032
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.08.2010
RE: ::: TÂM ::: - 07.04.2011 04:06:37
0
 



SẮC KHÔNG
 


1

MÙA XUÂN EM MẶC ÁO HỒNG
 
Mùa xuân em mặc áo hồng,
Hoa nào nở nụ giữa dòng thời gian.
Chiều nay kinh nở hoa vàng,
Em ngồi hong tóc cúng dường sắc không..
 
 
Bên thềm chải tóc bâng khuâng,
Áo em tím thuở mùa xuân tóc thề .
Ta ngồi dưới cội hoa lê,
Bên nhau mà tưởng nẽo về chiêm bao.
 
 
Chiều hôm én gọi lao xao ,
Con qua biển bắc con vào biển nam.
Em về hong nắng bên sân,
Thuyền ai thấp thoáng bến xuân gọi đò…
 
 
Đường về dấu nẽo thu xưa,
Thềm hoa lối cũ hừng hờ mây bay.
Trăng tà chếch bóng hiên tây.
Sao em vóc nguyệt còn gầy dáng sương…
 
2

TÓC EM XANH CÕI VÔ THƯỜNG
 
Xa quê lòng thấy rưng buồn,
Áo em trắng thuở mùa xuân luân hồi.
Kinh vàng em đọc trong tôi,
Hoa vô ưu nở một trời sắc không.
 
 
Tóc em xanh cõi vô thường,
Môi em nở nụ mười phương diệu vời.
Kinh nào hóa kiếp thân tôi,
Kinh nào cứu độ đưa người trầm luân.
 
 
Sen tòa hiện cánh hoa xuân,
Nắng  nghiêng cành biếc nụ vàng tà dương.
Đêm nằm giấc điệp mơ màng,
Sáng ra thức dậy vô thường sắc không.
 
 
Ngày xưa em mặc áo hồng,
Lên non lạy Phật nâu sồng đổi trao.
Bấy giờ tóc ấy xanh xao,
Bấy giờ môi ấy má đào ngây thơ.
 
3

NHỚ EM TỪ ĐỘ TƯƠNG TƯ
 
Trăng đi từ độ bao giờ,
Người đi từ độ hoa thơ chạnh lòng.
Em về giũ tóc bên sông,
Giữa mùa thu lạnh bềnh bồng nước xưa…
 
 
Nhớ em từ độ tương tư ,
Mây qua phố cũ người đi hững hờ.
Thương em cho đến bao giờ,
Quốc kêu sương lạnh, trăng mờ sườn non.
 
 
Tình cờ một buổi sớm hôm ,
Em đi qua phố nét buồn dấu tôi.
Mười năm –dòng lệ trang thơ,
Mười năm­­ ­­­­- lệ đó bây giờ còn đây.
 
 
Em xưa nét liễu hao gầy
Hoa thua dáng ngọc, má hây nắng hồng.
Xuân nào áo tím bên sông ,
Hạ nào áo đỏ bềnh bồng nước mây .
                                                                          
4


ÁO EM TÍM THUỞ NGÀY XƯA HẸN HÒ
 
Thu sang rượu cúc vơi đầy ,
Một bầu mỹ tửu chén say,chén nồng.
Tình ơi xanh ngát mênh mông,
Thơ ơi xanh ngát một đồng cỏ hoa.
 
                        
 Mây xưa về dỗ nắng tà,
Em xưa giấc ngủ thềm hoa hững hờ.
Trăng tà chếch bóng hiên thơ,
Bên hoa dưới nguyệt mộng hồ ly xưa.
 
 
Thương nhau từ độ bao giờ ,
Áo em tím thuở ngày xưa hẹn hò.
Bây giờ nét chữ trang thơ,
Lệ xưa còn đọng những tờ thư xanh.
 
 
Mốt mai đời có vô tình,
Soi gương ngày cũ bóng mình còn đây.
Một dòng xanh ngắt mây bay,
Dấu trầm hương cũ ngọt ngào trôi đi.
 
5


SONG TRĂNG ƯỚC HẸN NGÀY VỀ VÀNG HOA
 
Người xưa biền biệt chưa về ,
Bên hiên đã điểm hoa lê trắng ngần.
Em còn hong tóc đón xuân?
Em còn thơ thẩn tần ngần dưới hoa ?
 
 
Ngày vui bướm lượn chim ca,
Đầu vườn oanh hót, hiên nhà nắng reo.
Người đi còn nhớ câu thề,
Sông trăng ước hẹn ngày về vàng hoa.
 
 
Hạ về cắt cỏ tưới hoa,
Giồng cao trồng một nương cà tím xanh,
Thu vàng cành biếc lá xanh,
Muối dưa rau quả trăng thanh tháng ngày…
 
 
..Đầu thành nắng nhạt hoa phai,
Chiều đông mưa bụi dặm dài bay sang.
Xa xa bờ liễu mây ngàn,
Thương cha nhớ mẹ quê hương tít mù…
 
6


TAY EM BẠCH NGỌC GIŨ TÀ HUY BAY
 
Đêm nằm lắng giọt vô ưu ,
Tay nghiêng hạt bụi chân như hiện về.
Hồng trần chìm nổi si mê,
Khói sương lãng đãng nẽo về hằng sa…
 
 
Mắt em ngàn cõi di đà,
Tay em bạch ngọc giũ tà huy bay.
Trăng vàng chìm lắng non tây,
Mây hương bàng bạc hạc bay về ngàn…
 
 
Đố ai quét sạch lá vàng ,
Thì ta múc ánh trăng ngàn đổ đi,
Đố ai nhặt hết tình si,
Thì ta xin chịu làm thơ tặng người.
 
 
Một cành hương sắc cho đời ,
Một bông hoa thắm cho người tình chung.
Em về hong tóc bên sông,
Thì ta theo gió bềnh bồng nước mây.
 
7


TÂM EM VÔ LƯỢNG ĐÓA HOA ĐẠI TỪ
 
Trông trăng nhớ dáng mẹ gầy,
Xa em nhớ sợi tóc mai ngắn tròn.
Chiều nay hoa tím bên sông,
Nhớ ơi áo tím bên dòng thời gian
 
 
Hạc khuya về khép cánh ngàn,
Gió rung thành giọt chiên đàn cõi xưa.
Ta nằm dựa cửa chân như,
Tay nghiêng hạt bụi không hư hiện về…
 
 
Ngày xưa nắng rủ mây đi,
Bỏ ta ở lại cơn mê luân hồi.
Hoa đồng cỏ nội rong chơi.
Bồ đề một cội diệu vời hằng sa.
 
 
Áo em xanh cõi ta bà,
Tâm em vô lượng đóa hoa đại từ.
[Ta còn trọn kiếp yêu thơ,
Thì em muôn thuở đợi chờ thơ anh…]
 
Dương Lam
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 20:27:05 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 08.04.2011 19:27:14
0
Cám ơn DL & MT ghé thăm và để lại những bài thơ...
Chúc tất cả an vui
Thân
vdn


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: Buông Xả ::: - 08.04.2011 20:37:48
0
Buông Xả            


Triết gia Krishnamurti có nói: " Mỗi ngày bạn hãy tìm một nơi yên tĩnh trong mươi phút, tạm quên đi những lo âu của đời sống, buông xả tất cả tinh thần và thể xác, hãy lắng nghe từng hơi thở của mình; hãy khách quan nhìn ngắm mọi vật chung quanh ta mà không suy nghĩ, xét đóan gì hết; hãy hòa mình vào với thiên nhiên, nghĩ đến những điều tốt. . . mỉm cười với cuộc đời . . . Hãy cố gắng thiền định như vậy mỗi ngày, một thời gian sau bạn sẽ có được sự hiểu biết về chính mình, và sẽ được sự thanh thản tâm hồn."


            Ðúng vậy, đời sống ngày nay đã và đang xô xấp chúng ta tới trước.  Chúng ta đang vướng mắc vào vòng quay thời gian mà không biết, đang ở trong ảo tưởng mà không hay (Phạm duy Sương).  Trước hết là thời gian.  Thời gian buộc chúng ta phải tính tóan sử dụng sao cho bằng hết 24 tiếng đồng hồ.  Chưa làm việc này xong đã tính cho bước kế tiếp; dự án này chưa hoàn thành đã lập kế cho phương án sau.  Không lúc nào chúng ta rỗng rang tâm trí, thảnh thơi ngắm nhìn mặt trời lặn sau đồi, trăng lên đỉnh núi hay rãi một nắm hạt mè cho bầy chim sẻ đang sà cánh trước mặt . . . Thiên nhiên đầy nhựa sống tươi thắm đã bị chúng ta hờ hững, người thân đang sống gần chúng ta cũng bị chúng ta quên lãng, chúng ta ăn uống cũng không hưởng được hương vị ngon của thực phẩm, ngay cả khi chúng ta ôm hôn người yêu, đầu óc chúng ta cũng bận rộn lo toan sắp đặt, một nụ cười cho nhau cũng hà tiện .

            Tương Lai, hai chữ  "Tương Lai" đã giết chết dòng sống hiện tại đầy hạnh phúc của con người.  Chính nền khoa học thực nghiệm, chính nền văn minh kỹ thuật đã vô tình cắt đứt sợi dây liên lạc thân ái giữa người và người, giữa hiện tại và qúa khứ, giữa con người và truyền thống và xô đẩy con người hiện tại vào tương lai, một thứ tương lai mờ mịt, không rõ rệt.  Phải chăng đó là thảm kịch của thế kỷ văn minh vật chất cơ khí ngày nay? Con người đã mất hết cội nguồn, sống vội vã trong những xô đẩy của thời cuộc, của đời thường; lúc nào cũng lo sợ, bất an, và không bao giờ có thể ý thức rõ rệt được ý nghĩa của cuộc sống (Nguyên Phong).

            Như vậy, phải sống như thế nào mới là đáng sống?  Sống như thế nào mới là một đời sống ý nghĩa trọn vẹn theo ý Phật, ý Chúa ?  Sống như thế nào mới gọi là sống đẹp?
            Theo Thi sĩ Walt Whitman, ông ta cho sống đẹp là:

Không tranh cãi hoặc không tranh luận
Không bao giờ phàn nàn, càu nhàu về bất cứ cái gì
Không bao giờ nói đến tiền bạc
Không bao giờ to tiếng trong cơn giận
Không bao giờ nổi giận
Không bao giờ tỏ ra sợ hãi
Không bao giờ sợ hãi một cái gì cả.


Tuy nhiên, đó cũng chỉ là bề mặt, cũng thể hiện chỉ được một phần cái Chân Thiện Mỹ của cuộc sống, chưa đạt được cái cốt lõi của một đời sống đẹp và ý nghĩa.
Người viết xin đưa ra một ý kiến nhỏ của một người bạn, Bạch Vân (đúng hay sai tùy theo quan niệm cá nhân):
" Muốn tìm hiểu và đạt đến một đời sống đẹp, ý nghĩa, trước hết chúng ta phải tự biết mình.  Tự biết mình có nghĩa là ý thức được con người mình, ý thức một cách trọn vẹn và sâu thẳm từng đợt sóng tâm linh đang trào dâng trong hồn.
Tự Biết Mình hay Tự Tri là khởi điểm của Minh Trí, là bắt đầu cho một sự thông minh tâm hồn.  Tự Tri cũng có nhiều cấp độ, mà cấp độ cao nhất của tự tri là tỏ ngộ tâm thái an nghỉ, một sự an nghỉ trong tâm thái tuyệt vời (Ngày Mai số 288).

Trong chúng ta, rất ít người chịu khó tự đặt cho mình câu hỏi: " Ta là aỉ? Ta muốn gì?  Thực sự ta cần gì?  Mục đích đời sống của ta không lẽ chỉ có cơm áo và tình dục? "
Một khi chúng ta tự đặt cho mình câu hỏi và tìm được câu trả lời xác đáng, một nhãn quan mới về con người, tâm linh và vũ trụ sẽ mở ra và cõi đời này sẽ không còn đau khổ nữa.
Thiếu tự tri, thiếu sự quán chiếu về nội tâm mình, chúng ta rất khó lòng thoát khỏi những ảo giác, những mê vọng, những ngu xuẩn của một tâm thức điên đảo đưa đến những hành động sai lầm, cuồng loạn.  Hầu hết chúng ta đều tiềm tàng khả năng tự tri này nhưng chúng ta không bao giờ quan tâm đến vì chúng ta mãi vọng tưởng tìm một chân trời hồng xa xôi diệu vợi không tưởng; chúng ta mãi lăng xăng chạy theo những biến động của ngoại giới để rồi chính chúng ta làm tiêu phí đi mất năng lực của tâm trí và làm cùn nhụt nhuệ khí, ý chí của mình - từ đó sẽ gây ra một là khuynh hướng sống tiêu cực bi quan, chán nản cuộc đời, hai là sống buông thả phóng túng cốt thỏa mãn bản năng.

Cả hai khuynh hướng sống đó đều đưa đến hủy diệt, thui chột cuộc đời.   Cho nên nếu chúng ta là một con người thông minh, chúng ta sẽ biết buông bỏ những vọng niệm, những tham dục mong cầu quá đáng để trở về với chính mình từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày để được sống an nghỉ tự do.
Hãy tập buông xả !
Hãy tập lắng nghe và theo dõi tiếng nói nội tâm của chính mình!
Hãy tập thiền định!
Chúng ta tập buông xả mọi tham niệm vọng tâm để tránh đi mọi xung đột Tâm - Sinh Lý:  không nóng giận, cau có, phiền muộn.  Tâm tư luôn bình thản, trầm tĩnh.  Ðứng trước mọi biến cố, chúng ta không còn run sợ, lo âu, hoảng hốt hay hôn trầm mê muội nữa; vì phương pháp Xả là một phương pháp dinh dưỡng nghỉ ngơi của tâm hồn lẫn thể xác (Ngày Mai số 288).

Chúng ta tập lắng nghe và theo dõi tiếng nói nội tâm của chính mình để chuyể hoá những tạp niệm vọng tưởng trong tâm, và chận đứng sức công phá mãnh liệt của ngoại giới tác động vào tâm thức.  Chúng ta áp dụng những pháp môn tu tập thích hợp vào đời sống thường nhật vì những pháp môn tu trì đó là cách thức chuẩn bị nội tâm đưa đến tư thế chờ đợi giây phút tỉnh thức tỏ ngộ tâm thái tự do an nghỉ.
Qua hệ luận trên, chúng ta thấy nếu không thực hành sự Buông Xả một cách trọn vẹn, chúng ta sẽ không thể khai triển được khả năng Tự Tri, và nếu không hiểu được chính nhu cầu, sở nguyện, tâm linh của mình thì khó lòng đạt được sự an nghỉ hoàn toàn của một tâm thức Tự Do Tuyệt Ðối .
Nào bây giờ, chúng ta hãy tập buông lỏng các dây thần kinh não bộ, thư giãn các bắp thịt, mềm người ra để trọng lực toàn thân rơi xuống đúng cái vị trí tự nhiên của nó; hãy lắng nghe tất cả các máy động trong cơ thể, nếu còn dây thần kinh nào, cơ quan nào còn co thắt căng thẳng thì buông lỏng nó ra .  Ðặt trọn con người chúng ta trong tư thế tự nhiên và hoàn toàn nghỉ ngơi, an nhàn thoải mái.  Hãy lắngnghe và điều chỉnh ngay trong con người chúng ta, buông bỏ luôn cả cái nhăn mặt, nhíu mày. . .(Vũ Bội Quang Khôi). 

Lẽ dĩ nhiên, buổi đầu thực tập, chúng ta sẽ cảm thấy chật vật khó khăn, nhưng dần dần chúng ta sẽ trả con người mình về được cái trạng thái an nghỉ hoàn toàn như thuở ban sơ của nó và không cần phải điều động tâm thức nữa.  Và từ đó, trong dòng sinh hoạt hằng ngày, trước mọi thách đố ngoại giới, chúng ta luôn tỉnh thức trong tư thế nghỉ ngơi, khi đi đứng nằm ngồi, chúng ta đều trú tâm vào cảnh giới An Lạc Thường Nhiên Tự Tại.  Mọi biến động của Tâm và Cảnh từ đây sẽ không còn là những cực hình đau khổ nữa mà sẽ trở thành những thử thách, những cuộc phiêu lưu đầy tính cách khám phá, sáng tạo và xây dựng.


Từ đây, chúng ta sẽ bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật " Sống Ðẹp, Sống Ðúng, Sống Ý Nghĩa, Sống thật Nhân Bản Trọn Vẹn và Tự Do " .
Hãy nói về cuộc đời
Khi tôi không còn nữa


Sẽ lấy được những gì
Về bên kia thế giới,
Ngoài trống vắng mà thôi,
Người ơi và người ơi !
Du Tử Lê
ST


<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 20:47:52 bởi Viet duong nhan >

duonglam
  • Số bài : 2032
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.08.2010
RE: ::: TÂM ::: - 16.04.2011 04:06:57
0




SẮC KHÔNG
                                             [ Thơ Dương Lam ,hình sưu tầm minh hoạ hongsang ]




1
MÙA XUÂN EM MẶC AÓ HỒNG
 

Mùa xuân em mặc áo hồng,

Hoa nào nở nụ giữa dòng thời gian.
Chiều nay kinh nở  hoa vàng,
Em ngồi hong tóc cúng dường sắc không..

 
 
Bên thềm chải tóc bâng khuâng,
Áo em tím thuở mùa xuân tóc thề .
Ta ngồi dưới cội hoa lê,
Bên nhau mà tưởng nẻo về chiêm bao.

  

 
Chiều hôm én gọi lao xao ,
Con qua biển bắc con vào biển nam.
Em về hong nắng bên sân,
Thuyền ai thấp thoáng bến xuân gọi đò…



 
Đường về dấu nẻo thu xưa,
Thềm hoa lối cũ hừng hờ mây bay.
Trăng tà chếch bóng hiên tây.
Sao em vóc nguyệt còn gầy dáng sương…
 
2
TÓC EM XANH CỎI VÔ THƯỜNG
 

Xa quê lòng thấy rưng buồn,

Áo em trắng thuở mùa xuân luân hồi.
Kinh vàng em đọc trong tôi,
Hoa vô ưu nở một trời sắc không.

 
 
Tóc em xanh cõi vô thường,
Môi em nở nụ mười phương diệu vời.
Kinh nào hóa kiếp thân tôi,
Kinh nào cứu độ đưa người trầm luân.
 


 
Sen tòa hiện cánh hoa xuân,
Nắng  nghiêng cành biếc nụ vàng tà dương.
Đêm nằm giấc điệp mơ màng,
Sáng ra thức dậy vô thường sắc không




Ngày xưa em mặc aó hồng,
Lên non lạy Phật nâu sồng đổi trao.
Bấy giờ tóc ấy xanh xao,
Bấy giờ môi ấy má đào ngây thơ.
 
3
NHỚ EM TỪ ĐỘ TƯƠNG TƯ
 

Trăng đi từ độ bao giờ,

Người đi từ độ hoa thơ chạnh lòng.
Em về giủ tóc bên sông,
Giữa mùa thu lạnh bềnh bồng nước xưa…

 
 
Nhớ em từ độ tương tư ,
Mây qua phố cũ người đi hững hờ.
Thương em cho đến bao giờ,
Quốc kêu sương lạnh, trăng mờ sườn non.
 










  Tình cờ một buổi sớm hôm ,
Em đi qua phố nét buồn dấu tôi.
Mười năm –dòng lệ trang thơ,
Mười năm­­ ­­­­- lệ đó bây giờ còn đây.

  
 
Em xưa nét liểu hao gầy
Hoa thua dáng ngọc, má hây nắng hồng.
Xuân nào áo tím bên sông ,
Hạ nào áo đỏ bềnh bồng nước mây .

4
ÁO EM TÍM THUỞ NGÀY XƯA HẸN HÒ
 

 
Thu sang rượu cúc vơi đầy ,
Một bầu mỹ tữu chén say,chén nồng.
Tình ơi xanh ngát mênh mông,
Thơ ơi xanh ngát một đồng cỏ hoa.
 



                         
 Mây xưa về dỗ nắng tà,
Em xưa giấc ngủ thềm hoa hững hờ.
Trăng tà chếch bóng hiên thơ,
Bên hoa dưới nguyệt mộng hồ ly xưa.

  

 
Thương nhau từ độ bao giờ ,
Áo em tím thuở ngày xưa hẹn hò.
Bây giờ nét chữ trang thơ,
Lệ xưa còn đọng những tờ thư xanh.
 


Mốt mai đời có vô tình,
Soi gương ngày cũ bóng mình còn đây.
Một dòng xanh ngắt mây bay,
Dấu trầm hương cũ ngọt ngào trôi đi.
 
5
SONG TRĂNG ƯỚC HẸN NGÀY VỀ VÀNG HOA
 
Người xưa biền biệt chưa về ,
Bên hiên đã điểm hoa lê trắng ngần.
Em còn hong tóc đón xuân?
Em còn thơ thẩn tần ngần dưới hoa ?
 
 
Ngày vui bướm lượn chim ca,
Đầu vườn oanh hót, hiên nhà nắng reo.
Người đi còn nhớ câu thề,
Sông trăng ước hẹn ngày về vàng hoa.

 
 
Hạ về cắt cỏ tưới hoa,
Giồng cao trồng một nương cà tím xanh,
Thu vàng cành biếc lá xanh,
Muối dưa rau quả trăng thanh tháng ngày…
 




Cà tím


 
..Đầu thành nắng nhạt hoa phai,
Chiều đông mưa bụi dặm dài bay sang.
Xa xa bờ liểu mây ngàn,
Thương cha nhớ mẹ quê hương tít mù

6
TAY EM BẠCH NGỌC GIŨ TÀ HUY BAY



Đêm nằm lắng giọt vô ưu ,
Tay nghiêng hạt bụi chân như hiện về.
Hồng trần chìm nỗi si mê,
Khói sương lãng đãng  nẽo về hằng sa…

 
 
Mắt em ngàn cõi di đà,
Tay em bạch ngọc giũ tà huy bay.
Trăng vàng chìm lắng non tây,
Mây hương bàng bạc hạc bay về ngàn…
 
 
Đố ai quét sạch lá vàng ,
Thì ta múc ánh trăng ngàn đổ đi,
Đố ai nhặt hết tình si,
Thì ta xin chịu làm thơ tặng người.
  
 
Một cành hương sắc cho đời ,
Một bông hoa thắm cho người tình chung.
Em về hong tóc bên sông,
Thì ta theo gió bềnh bồng nước mây.
 
7

TÂM EM VÔ LƯỢNG ĐÓA HOA ĐẠI TỪ
 
Trông trăng nhớ dáng mẹ gầy,
Xa em nhớ sợi tóc mai ngắn tròn.
Chiều nay hoa tím bên sông,
Nhớ ơi áo tím bên dòng thời gian



 
Hạc khuya về khép cánh ngàn,
Gió rung thành giọt chiên đàn cõi xưa.
Ta nằm dựa cửa chân như,
Tay nghiêng hạt bụi không hư hiện về…

  
 
Ngày xưa nắng  rủ mây đi,
Bỏ ta ở lại cơn mê luân hồi.
Hoa đồng cỏ nội rong chơi.
Bồ đề một côị diệu vời hằng sa.


 
Áo em xanh cõi ta bà,
Tâm em vô lượng đóa hoa đại từ.
[Ta còn trọn kiếp yêu thơ,
Thì em muôn thuở đợi chờ thơ anh…]
 
Dương Lam


<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2011 17:39:24 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 16.04.2011 21:23:30
0
Cám ơn DL ghé nhà "TÂM" và để lại thơ ...
Chúc ngày đêm AN LÀNH.
vdn


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 16.04.2011 21:29:55
0


Lòng lắng TÂM yên, ấy Niết Bàn

Biến tan Địa Ngục cõi trần gian
Tịnh tọa soi nhìn thâm Chân Lý
Ưu phiền chẳng gợn sống nhàn an.
dt




Minh Tuấn
  • Số bài : 3892
  • Điểm: 32
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: cong hoa sec
RE: ::: TÂM ::: - 20.04.2011 10:54:38
0

 
THƠ QUÊ
 
Thanh minh gió chở sang hè
Xe mây tít tắp gợi về quê hương
Bờ xưa tre nán bên đường
Nùi rơm giữ lửa vấn vương luống cày…???
 
Một mình ,mình với hôm nay
Giữa nơi hoa lệ ,hồn đầy bóng quê
Đất người nắng lửa đam mê
Vương vương đôi mắt dõi về phương Nam…
 
Quê hương phải dấu chấm than
Ngả nghiêng thân lúa ,cho vàng phơi sân
Chuối tre mưa gió rần rần
Dáng người vẫn thẳng bên tâm giữ nòi…
 
Vại mưa hứng gốc cau coi
Khi trông mây thắm ,lúc soi nụ cười
Giàn trầu mướt mát xanh tươi
Rung rinh giọt nắng đợi người cầu duyên.
 
Bao năm thương bến đợi thuyền
Bước chân lưu lạc mang duyên lạc loài
Đêm buông khao khát hồn mai
Héo mành trăng ước dệt bài thơ quê.
 
MINH TUẤN
 
 
Em vào ghé thăm chị với đôi vần cảm xúc những ngày cuối của mùa xuân quê nhà
Kính chúc chị cả tuần vui vẻ và mạnh khỏe chị nhé.
 

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
RE: ::: TÂM ::: - 22.04.2011 06:01:48
0
Cám ơn MT ghé thăm & để lại thơ .
Chúc em & gia đình an vui.

Chị 7

Tb : "Tháng Tư Đen" là 7 buồn lắm em ơi !


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 23.04.2011 06:18:28
0

Một chữ XẢ



Đề tài hôm nay là một chữ XẢ. Quí Vị biết ngược với xả là gì không? Là cố chấp, nắm chặt. Cố là chặt, chấp là nắm; cố chấp là nắm chặt. Khác với nắm chặt là buông bỏ. Mới nghe đơn giản quá nhưng xét kỹ, Quí Vị sẽ thấy tất cả chúng ta sống trên thế gian này, ai cũng than buồn than khổ, gốc tại cố chấp thôi, chớ không có gì khác. Bây giờ muốn hết buồn, hết khổ thì chúng ta phải làm sao? Phải xả, phải buông bỏ. Buông bỏ thì hết khổ.. Như vậy quá giản đơn, quá tầm thường. Chỉ cần Quí Vị thực hiện được điều chúng tôi nhắc thì sẽ bớt khổ ngay trong cuộc sống hiện tại này.Lâu nay chúng ta cố chấp những gì mà bây giờ phải buông xả ?Người thế gian luôn luôn nghĩ ai làm trái ý mình thì mình buồn, mình giận. Buồn giận nên bỏ liền hay nên giữ mãi? Có người thường hay nói: “Con giận người đó hai, ba chục năm không quên.” Giận hai, ba chục năm không quên thì nghe như khẳng khái lắm nhưng thật ra là dại, là khổ, chớ có hay gì đâu.Quí Vị nghĩ trên thế gian này chung quanh mình nào xóm giềng, thân tộc v.v… có bao giờ hoàn toàn không đụng chạm nhau đâu? Người ta nói vợ chồng như chén trong sống. Chén úp trong sống thế nào cũng có khua, huống là xóm giềng, thân tộc làm sao vừa ý mình hết, mà trái ý thì mình giận. Giận rồi chứa trong tâm. Chứa là cố chấp. Giận một người chứa trong lòng, giận hai người cũng chứa trong lòng. Nếu giận một trăm người thì sao? Chứa cả một trăm cái giận trong lòng, làm sao chịu nổi.Quí vị xét khi mình đang vui vẻ mà bỗng nhớ tới người mình giận thì lúc đó gương mặt quạu xuống liền. Sở dĩ chúng ta ngủ không ngon là cũng tại giận đó. Khi nào nằm nhớ lại hôm qua, hôm kia ai làm trái ý mình liền nổi giận lên, thì hết ngủ. Đó là chứa chấp oán hờn. Chứa chấp là khổ. Ta đang vui vẻ tươi mát mà chứa một cái giận, cũng như đem cục than bỏ trong tay hay trong da, trong thịt mình vậy. Nếu cục than bỏ trong tay, trong da, trong thịt thì sao? Nóng, khó chịu. Vậy mà lòng mình chứa một trăm cục than thì người này khổ nhiều ít? Khổ thứ nhất là khô héo vì ngủ không ngon, ăn không ngon. Giận quá làm sao ăn ngon, ngủ ngon được. Khổ thứ hai là giận làm cho mình dễ xấu. Quí vị thấy mỗi lần nổi giận lên gương mặt mình thế nào? Nổi giận lên thì con mắt đỏ ngầu, mặt đổi màu đổi sắc, không còn tốt đẹp nữa. Cả trăm cái giận ở trong lòng thì nó đốt riết mình khô héo, xấu xa. Như vậy ôm ấp cái giận mấy chục năm là khôn ngoan hay thiếu khôn ngoan?Bởi vậy nên người biết tu ai nói gì trái ý, mình giận chút rồi bỏ đi, xả đi. Giận làm chi, ngu! Ôm cái giận là ngu chớ không phải khôn, tội gì ôm cho khổ. Trong nhà Phật có câu: “Tăng hận bất cách túc” nghĩa là Tăng (người tu) giận không quá một đêm. Chúng ta là Phàm tăng nên tham sân si cũng còn, vì vậy gặp việc trái ý cũng giận. Nhưng giận chút thôi rồi bỏ, chớ không nên chấp chứa. Người thế gian thường thích chứa, chứa năm này qua năm nọ. Họ tưởng như vậy là hay, là khôn mà không ngờ đó là tự chuốc họa vào mình, tự đeo khổ cho mình chớ không có lợi gì hết. Vì vậy nên Phật dạy phải XẢ hết những giận hờn. Chứa chấp vừa bị khổ trong hiện tại, mà còn khổ cả vị lai nữa.Trong kinh Phật dạy, người khi sắp bỏ thân này qua đời khác thì nghiệp thương và nghiệp ghét sẽ đi theo. Bởi vì thương ai thì ta nhớ người đó, ghét ai cũng nhớ kẻ đó. Như chúng ta ngồi ôn lại trong lòng, thì nhớ những người mình thương và những người mình ghét nhiều nhất phải không? Ghét không mất, thương cũng không mất. Vì vậy càng chứa sâu thì khi nhắm mắt các nghiệp đó dẫn mình đi đến chỗ thương hoặc chỗ ghét.Do đó khi chúng ta thọ thân sau, nếu ôm ấp nghiệp ghét nhiều quá thì đến những gia đình gặp toàn chuyện buồn phiền, hờn giận, không vui. Có bao giờ chúng ta muốn gặp những người mình ghét không? Không muốn. Ai cũng muốn gặp người mình thương. Nhưng trong lòng thù oán nhiều quá thì nó sẽ dẫn mình gặp lại những người thù oán. Nên hiện tại khổ mà vị lai cũng khổ luôn. Điều này rất thiết yếu.Chúng ta phải khéo đừng nuôi dưỡng oán thù trong lòng, nên buông bỏ hết. Cái gì qua rồi không chứa chấp nữa. Hơn thua, phải quấy, chuyện đó không có gì quan trọng. Quan trọng ở chỗ làm sao cuộc sống mình bình an, thanh thản, tươi vui. Đó mới là điều đáng lưu tâm. Chúng ta sống muốn hạnh phúc, muốn được an lạc thì nên giữ hay nên xả? Nên xả.. Vì vậy tôi nói tu muốn cho hết khổ thì phải xả, đừng chứa chấp. Đó là điều thứ hai.Điều thứ ba, chúng ta đừng cố chấp ý kiến mình là đúng, ý kiến người khác là sai. Bởi vì ở thế gian này không có gì là đúng cố định mà cũng không có gì là sai cố định. Chúng ta mở miệng nói với ai cũng “Tôi nghĩ thế này là đúng”. Nếu nói tôi nghĩ như vậy là đúng, người thứ hai nói tôi nghĩ thế khác mới đúng, thì hai cái đúng nó đụng nhau. Mình đúng theo cái nghĩ của mình, người khác đúng theo cái nghĩ của họ. Ai cũng đúng hết thì cãi lộn hay huề? Thế gian không ai chịu thua ai, mình đúng thì người khác sai, mà người khác đúng thì mình sai. Cho nên khi người ta nghĩ khác với mình, mà họ cho rằng họ đúng thì mình bực lên liền, và người kia cũng nổi tức vậy. Hai cái nổi tức sẽ đi đến khẩu chiến. Khẩu chiến không xong thì tới thân chiến.Như vậy chỉ một chữ Xả mà chúng ta được an ổn vui tươi. Cần gì phải nhiều. Một chữ mà biết tu là cả cuộc đời sống thoải mái, an vui. Ngược lại quí vị sẽ thấy mặt mày nhăn nhó hoài, bất mãn cái này, bất mãn cái nọ, bất mãn con cái, bất mãn vợ chồng, bất mãn xã hội… Mấy chục năm cứ nhăn nhó hoài, uổng một cuộc đời. Cho nên mình phải vui tươi xả bỏ, có mấy mươi năm ngắn ngủi, sống làm sao cho thảnh thơi, tạo phước lành để khi nhắm mắt được đến cõi lành, ở đó mà buồn giận làm chi cho khổ.Vậy mong Quí Vị nghe hiểu, ứng dụng tu để tất cả chúng ta sống trên thế gian này lúc nào cũng tươi cười, không còn buồn bực. Đến lúc nhắm mắt ra đi chúng ta cũng vui luôn. Đó là kết quả tốt đẹp của người Phật tử khéo tu.

ST
i-meo



DEM MI
  • Số bài : 200
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 09.01.2011
RE: ::: TÂM ::: - 23.04.2011 07:05:58
0
Hay lắm , đoc bài trên của vDN
Vậy tặng 1 bài nha
 
 
============
 
Hoa tháng tư
 
 
Mọi…nụ hoa nào nở tháng tư
Củng là hoa dở với hoa dư
Vì cho nó báo cộng hòa tử
Và khiền  người ly biệt xứ cư
biết một điều là lai bất khứ
hiểu muời lẻ ấy  chiến  thành hư
Tịnh tâm tâm tịnh hà thời sự
Thì thấy là hoa nở chẳng dư
 

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 23.04.2011 16:09:16
0
NHƯ DÒNG THÁC CHẢY RA BIỂN ...
Hạnh Phúc Đối Diện Tử Sanh

Tác giả Matthieu Ricard(Plaidoyer pour le Bonheur)Nguyễn Thượng Chánh chuyển ngữ



Chết tuy xa mà gần. Xa, vì chúng ta nghĩ rằng nó chỉ đến sau nầy mà thôi; gần vì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Chết là điều cầm chắc, nhưng lúc nào là điều không ai có thể tiên liệu trước được.
Khi giờ ra đi đã đến rồi thì không một lời lẽ nào có thể thuyết phục bắt nó phải chờ được, không một quyền lực nào đẩy lùi được nó, không có tiền của nào mua chuộc được, cũng như không có một sắc đẹp nào có thể quến nó được hết.
Như dòng thác chảy ra biển cả, Như vầng nhật nguyệt khuất dần sau rặng núi hướng Tây, Ngày cũng như dêm, thời gian và khoảnh khắc đều trốn đi, Kiếp phù sinh dần dần trôi qua không tiếc nuối.

Comme le torrent qui court vers la mer,
Comme le soleil et la lune qui glissent vers les monts du couchant, Comme les jours et les nuits, les heures, les instants qui s’enfuient, La vie humaine s’écoule inexorablement. (Padmasambhava, Đại sư Tây Tạng, người đã đem Phật giáo vào Tây Tạng vảo  thế kỷ thứ 8-9. M.Ricard dịch). Đối với người biết trích lấy tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn: một cái chết êm đềm là kết quả của một cuộc sống tốt đẹp.
Văn hào Victor Hugo đã từng nói: “Sống hạnh phúc thì chết vinh quang” ( C’est le bonheur de vivre qui fait la gloire de mourir).
Hãy nhớ đến cái chết để trân quý mỗi giây phút trong cuộc sống hiện tại

Làm sao đương đầu với cái chết mà không quay lưng lại với cuộc sống?
Làm sao nghĩ tới cái chết mà không thất vọng, không sợ hãi cũng như không cắt đứt hết tất cả mọi lạc thú và sung sướng trong đời?
Etty Hillesum có nói: “Loại bỏ cái chết ra khỏi cuộc đời, chúng ta không thể sống trọn vẹn được, còn chấp nhận cái chết trong lòng cuộc sống, sẽ mở rộng và phong phú hóa cuộc đời của chúng ta hơn.”
Bởi vậy, cách chúng ta tư duy đến cái chết của bản thân sẽ ảnh hưởng không ít đến phẩm chất của cuộc sống. Có người thì hốt hoảng,nhưng có người thì không màng quan tâm đến nó, và người khác thì ngắm nhìn cái chết như một thực thể không thể tránh khỏi. Thái dộ nầy giúp chúng ta trân quývàtận hưởng giá trị mỗi giây phút đang trôi qua trong cuộc sống.
Cái chết nhắc nhỡ chúng ta phải quan tâm và tránh phung phí thời gian trong những cuộc vui chơi vô ích.
Mọi người đều bình đẳng trước cái chết, nhưng chúng ta khác nhau về thái độ và cách chuẩn bị giây phút lâm chung của chính mình.
Esther "Etty" Hillesum
(15 January 1914 in Middelburg, Netherlands – 30 November 1943 in Auschwitz, Poland) was a young Jewish woman whose letters and diaries, kept between 1941 and 1943 describe life in Amsterdam during the German occupation. They were published posthumously in 1981, before being translated into English in 1983
Tốt hơn hết là chúng ta nên biết cách lợi dụng nỗi lo sợ trước cái chết hơn là có thái độ thờ ơ với nó.
Chúng takhông sống trong nỗi thù hằn với cái chết, nhưng vẫn phải ý thức về sự mong manh của kiếp nhân sinh. Chúng ta không nên thờ ơ nhưng phải biết trân quý thời gian còn lại trong phù sinh.
Cái chết thường đến bất ngờ mà không cần báo trước: đang có một sức khoẻ tốt, đang thưởng thức một bữa tiệc vui cùng bạn bè trong khung cảnh tuyệt vời, biết đâu đócó thể đó là lúc chúng ta đang sống những giây phút cuối cùng đời mình.
Chúng ta đành bỏ lại cho người thân, cuộc hàn huyên gián đoạn, dĩa thức ăn lở vỡ và những dự án chưa hoàn tất.
Không có gì để tiếc nuối hết?

Nếu biết lợi dụng tối đa tiềm năng phi thường mà sự sống đã mang đến cho mình, thì tại sao mình phải dày vò tiếc nuối làm chi trước cái chết.
Dù cho thời tiết có ưu đãi hay không đi nữa thì người nông dân nào đã cày, đã gieo mạ, đã chăm sóc và chu toàn vụ mùa rồi thì họ không có lý do gì phải tiếc nuối cả.
Chúng ta chỉ có thể tiếc nuối khi chúng ta chểnh mảng và thiếu sự quan tâm mà thôi.
Người nào biết lợi dụng mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống để tự rèn luyện thành một người hoàn thiện hầu đóng góp vào hạnh phúc của tha nhân thì người đó có quyền được chết với tâm thanh tịnh.
Không còn gì cả

Cái chết cũng không khác hơn gì một ngọn lữa đã tắt liệm, một giọt nước tan thấm vào lòng đất khô cằn.
Nếu cuộc phiêu lưu không dừng nơi đây thì chết chỉ là một trạm trong hành trình mà thôi.
Như Phật giáo đã nói tâm thức của chúng ta đã từng sống và sẽ còn sống mãi trong vô số kiếp nữa.
Vậy khi gần đến phút lâm chung, sẽ không thích hợp nếu chúng ta âu lo là mình sẽ bị đau đớn hay không nhưng cần phải tự vấn là mình đã sẵn sàng chưa trước ngã rẽ quyết định nầy.
Trong tất cả mọi trường hợp, vào những tháng cuối cùng của cuộc đời chúng ta cần phải giữ cho tâm trạng được thanh tịnh hơn là rơi vào trong một trạng thái lo âu.
Tại sao chúng ta phải dày vò với ý tưởng là phải bỏ lại người thân, bỏ lại tài sản để rồi sống trong sự chán ghét thân xác mình?
Như Đại Sư Sogyal Rinpoché đã giải thích: “Chết tượng trưng cho sự hủy hoại tối thượng và không tránh khỏi của những gì chúng ta gắn bó nhất: đó là chính chúng ta.Bởi vậy những lời dạy về vô ngã (sans-égo) và bản chất của trí tuệ có thể giúp ích cho chúng ta.” (Đai Sư là tác giả của Tác phẩm nổi tiếng Tạng Thư Sống Chết).
Khi đến giờ phút sắp ra đi,chúng ta cần phải giữ cho tâm được thanh tịnh, vị tha và buông xả. Như thế chúng ta tránh được sự dày vò tinh thần và thể xác
./.

La mort représente l’ultime et inévitable destruction de ce à quoi nous sommes le plus attaché:nous même.On voit donc à quel point les enseignements sur le sans égo et la nature de l’esprit peuvent aider. Il convient donc, à l’approche de la mort, d’adopter une attitude sereine, altruiste, sans attachement. On évite ainsi de faire de la mort une torture mentale autant qu’une épreuve physique”.


Montreal, April 20, 2011



Nguồn : e-mail

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2011 16:14:19 bởi Viet duong nhan >

Mỹ Trinh
  • Số bài : 2235
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 26.07.2007
RE: ::: TÂM ::: - 23.04.2011 17:40:52
0
Đọc bài "NHƯ DÒNG THÁC CHẢY RA BIỂN ..." của chị sáng nay, nhất định là MT sẽ không sợ cái ngày ấy rồi. Xin để lại mấy dòng cảm xúc. Chúc chị mùa phục sinh tràn lên sức sống...vui vẻ hạnh phúc....Thương mến!



Bình Yên

Gập ghềnh thác lũ chảy về
Gốc nguồn êm ái chiều quê thanh nhàn
Hiu hiu gió thổi quan san
Mặt trời nằm xuống ấm hàng thông xanh
Kiếp phù sinh đã an lành
Ta đi cùng gió mưa ân nghĩa đời
Hết lo hết sợ chơi vơi
Tâm bây giờ sáng ánh ngời Bảy ơi!

Mỹ Trinh

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 24.04.2011 01:24:50
0

Trích đoạn: Mỹ Trinh

Đọc bài "NHƯ DÒNG THÁC CHẢY RA BIỂN ..." của chị sáng nay, nhất định là MT sẽ không sợ cái ngày ấy rồi. Xin để lại mấy dòng cảm xúc. Chúc chị mùa phục sinh tràn lên sức sống...vui vẻ hạnh phúc....Thương mến!



Bình Yên

Gập ghềnh thác lũ chảy về
Gốc nguồn êm ái chiều quê thanh nhàn
Hiu hiu gió thổi quan san
Mặt trời nằm xuống ấm hàng thông xanh
Kiếp phù sinh đã an lành
Ta đi cùng gió mưa ân nghĩa đời
Hết lo hết sợ chơi vơi
Tâm bây giờ sáng ánh ngời Bảy ơi!

Mỹ Trinh


Chào Mỹ Trinh,

Bây giờ mình cứ RÁNG điều khiển TÂM "Bình Yên" là khoẻ rồi. Cám ơn MT để lại những vần thơ Thiền thật nhẹ nhàng.
Chúc MT & gia đình vui vẻ cuối tuần.
Thân mến

7_vdn


Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 24.04.2011 01:31:03
0

Trích đoạn: DEM MI

Hay lắm , đoc bài trên của vDN
Vậy tặng 1 bài nha


============

Hoa tháng tư
 

Mọi…nụ hoa nào nở tháng tư
Củng là hoa dở với hoa dư
Vì cho nó báo cộng hòa tử
Và khiền  người ly biệt xứ cư
biết một điều là lai bất khứ
hiểu muời lẻ ấy  chiến  thành hư
Tịnh tâm tâm tịnh hà thời sự
Thì thấy là hoa nở chẳng dư



Cám ơn DEM MI ghé thăm.
Bạn viết gì hiểu chít liền á ! Vdn NGU quá !

Chúc DM bình an.
vdn


DEM MI
  • Số bài : 200
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 09.01.2011
::: TÂM ::: - 24.04.2011 06:49:46
0


Chào VDN
Hehe demi vừa mắc cở vừa hên.
Mắc cở mình viết hổng ai hiểu gì.
Hên là mình viết hổng ai hiểu gì.
Hiểu demi chết liền
Chúc luôn khỏe nha
dm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 23:25:22 bởi Viet duong nhan >

duonglam
  • Số bài : 2032
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 31.08.2010
RE: ::: TÂM ::: - 24.04.2011 09:14:43
0



SẮC KHÔNG    [tiếp theo ]

10
NGƯỜI TỪ HOA NỞ TRONG THƠ
 
Sầu xưa có kẻ thâu đêm,  145
Trăng khuya thơ thẩn dựa thềm dõi trông.
Giữa xuân nhắp chén rượu nồng,
Lại nghe hoa nở bên dòng cuối đông.
 
 
Chào nhau giữa chốn bụi hồng,  149
Trăng in dấu thỏ người trông dấu hài.
Chiều tàn nắng xế hoa bay,
Hồi chuông cổ độ dặm dài thu không.
 
 
Hôm qua gặp lão tơ hồng, 153
Hỏi nàng có muốn chỉ hồng xe tơ?
“..Xe tơ phải giữ mối tơ,
Dù năm bảy mối còn chờ mối anh…”.*
 
 
Từ em bỏ núi về thành,  157
Con oanh thôi hót trên cành ngẩn ngơ.
Người về hoa nở trong thơ,
Dấu trầm hương đọng bên bờ trúc mai.
 

11
MÂY LÀ NƯỚC CHẢY GIÓ LÀ THÔNG REO
 
Hẹn nhau tàn cuộc vui này,  161
Cầm như én liệng tung bay giữa trời.
Sông hồ nước chảy đầy vơi,
Người qua bến cũ thuyền trôi lững lờ.
 
 
Đêm khuya nằm ngắm sao trời,  165
Thấy người qua lại giữa đời phồn hoa.
Lên đường gỏ nhịp trầm ca,
Mây là nước chảy gió là thông reo...
 
 
Ta vui hoa lá bên đèo,  169
Người nhìn vượn hú chim kêu giữa rừng .
Lên non cho biết non cùng ?
Vào hang mới thấy ngọn nguồn suối đâu ?
 
 
Qua sông mới biết sông sâu,  173
Xa em mới thấy ruôt đau chín chiều.
Chín chiều thưong mẹ nhớ quê ,
Mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua.
 
 Duong Lam

 




< Sửa đổi bởi: duonglam -- 24.4.2011 9:11:28 >



Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 24.04.2011 20:34:25
0
:: TÂM ::





Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 24.04.2011 22:46:00
0
Khuyến Tu

Xưa Nhan Bình, Như Như cư sĩ,
Dẫn luận kinh, ý ý khuyên cầu
Bút nhàn khuyên giữa canh thâu
Tình ai trần lụy, đổi sầu làm tươi
*
Thân bào ảnh lắm người yêu tiếc
Yêu quý thân cho lụy vì thân
Cuộc vui những ước vô ngần
Nào hay vui vẫn là nhân chác sầu!
Kiếp phù thế bóng câu cửa sổ (1),
Vóc huyễn hư giọt lộ lòng hoa (2)
Ðôi mươi trẻ, tám mươi già
Số người yểu thọ, khó qua vô thường
Dép dưới giường, trên giường bỗng biệt
Sống ngày nay dễ biết ngày mai
Mạng người hô hấp cho hay,
Nghĩ cơn vĩnh biệt, tuyền đài mà đau!
Xót duyên kiếp vì sao ngắn ngủi
Chấp thân chi để tủi cho thân,
Da bao những thịt, xương, gân
Xác người như thể đống phân sạch gì!
Tóc, răng, móng khác chi đất bợn
Mũi, dãi, đờm ghê tởm xiết bao
Bên ngoài rệp đút, muỗi đeo,
Bên trong sán, lải lẫn vào nhớp chưa?
Nỗi nóng bức, ngày trưa tiết Hạ
Cơn lạnh lùng, đêm giá trời Ðông
Xét thân nhơ khổ vô cùng,
Xả lòng tham luyến, khởi lòng thoát ly
*
Trách người thế mê chi lắm nhẽ!
Sánh phong lưu phô vẻ y quan!
Kẻ khờ cũng học đài trang
Ðể lòng điên đảo theo đàng sắc thanh
Ðầu xương sọ: cài trâm, thắt lụa
Ðãy da hôi: ướp xạ, xông hương
Khéo đòi nhung gấm phô trương
Chỉ tuồng che lớp vô thường hôi tanh
Những mảng tưởng ngày xanh muôn tuổi
Lắm cơ mưu theo đuổi yên hoa
Ngờ đâu tai điếc, mắt lòa,
Diêm Vương sắp rước đến tòa U Minh
Làn tóc bạc đưa tin quỷ sứ
Gốc răng long nhắn ý quy âm,
Càng tài, càng sắc, càng dâm
Càng cho đọa lạc, càng lầm mà thôi,
Cuộc hành lạc một đời tham tiếc
Nẻo luân hồi muôn kiếp đắng cay
Ðến khi sắp xuống Diêm Ðài
Thịt xương đau nhức, chân tay rụng rời,
Vợ lưu luyến đầy vơi giọt lệ
Con tiếc thương kể lể khóc than
Dầu cho quyến thuộc muôn ngàn
Có ai thay thế cho chàng được đâu!
*
Kẻ sống ở nặng oằn gánh tủi,
Người chết đi rong ruổi phách hồn
Ðường âm mờ tựa đêm hôm
Trông ra quạnh quẽ, bồn chồn chỉn ghê!
Nại Hà đến lạnh tê gió lốc,
Quỷ Môn Quan ghê gốc tiếng thương
Bảy ngày lìa quá cõi dương
Âm ty đã trải trăm đường khảo tra.
Tào quan xử thét la chẳng vị,
Ngục tốt hờn, xoa, chủy đâu tha.
Ðài gương Nghiệp Cảnh chói lòa
Soi tường thiện, ác chối qua được nào.
Người nhân đức đưa vào cõi phước
Kẻ hung hoang giải trước hình ty,
Ðọa đày thảm khổ xiết chi,
Mới hay nhân quả mấy khi sai lầm
Rừng đao kiếm bao năm hết tội
kiếp lông sừng nhiều nỗi đa mang,
Trả đền cho dứt nghiệp oan
Mới mong thoát khỏi con đàng long đong
Dù ai có to lòng, lớn mật
Mặc chàng hay báng Phật, khinh Tăng,
Chẳng qua đối trước Diêm quân
Cúi đầu, co gối chịu phần khảo tra
*
Hồn phách đã xa chơi âm giới
Thi hài còn nơi cõi dương gian
Có tiền mua lớp áo quan
Không tiền vùi chốn núi hoang lạnh lùng
Chất da thịt sẽ lần tan rã,
Tấm hình hài lần hóa tanh hôi
Chỉ trong hôm sớm mà thôi
Chầy năm bảy bữa, sớm thời ít hôm,
Nét kiều diễm chập chờn xuân mộng
Kiếp tài hoa hình bóng bạch vân
Khi xưa tài sắc mười phân,
Mà nay một nấm cô phần lạnh tanh,
Thời oanh liệt, anh hùng đâu tá?
Nỗi ái ân hư giả còn ghi!
Phất phơ cành liễu xanh rì
Giấy tiền treo đó dường ghi mối sầu
Bóng chiều rủ xuống màu cỏ biếc
Bia mồ trơ một chiếc vắng không
Nghĩ thôi rơi lệ chạnh lòng
Ðời người đến thế là xong cuộc đời
*
Ví chẳng biết tìm nơi giải thoát
Nương về ngôi Chánh Giác quy y
Luân hồi dứt hẳn có khi
Bên trời Bát Nhã còn chi lo phiền
Lối ma quỷ đừng riêng sinh sống
Ðất từ bi có giống hoa đàm
Giữ lòng thiện, dứt lòng tham,
Gái, trai, tăng, tục đều ham tu hành
Rõ cảnh mộng chớ quanh đường mộng,
Biết miền chơn hãy chóng tu chơn,
Dần dà tính thiệt, so hơn
Tuổi xuân qua mất để hờn về sau
Sáu chữ Phật cùng nhau gắng niệm
Chín phẩm đài sen chiếm ngôi vinh,
Chớ nên mình phụ lấy mình
Trách sao Diêm lão vô tình chẳng dung!
Bỏ điều ác xin cùng tu thiện,
Chừa lỗi xưa, cải tiến đường sau
Lại vì quyến thuộc bảo nhau
Cùng khuyên già trẻ sớm mau tu trì
Khiến mỗi kẻ đồng quy bến giác
Cho mọi người đều thoát sông mê.
Dù cho lao khổ dám nề,
Ðài sen đốt mảnh hương thề nguyền xin…
Xin dốc tưởng tin theo lời Thánh
Ðừng để cho rỗi rảnh, ưu du
Kiếp này nếu chẳng chuyên tu,
Chỉn e kiếp khác công phu lỡ làng []

Hòa Thượng Thích Thiền Tâm soạn dịch
 ____________________________________________________
(1) Lấy ý từ câu: “Nhân sinh như bạch câu quá khích” (Ðời người như bóng con ngựa trắng chạy vọt qua khe cửa hẹp).
(2) Giọt lộ lòng hoa: Giọt sương đọng trên cánh hoa, chốc lát tan mất.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2011 22:51:35 bởi Viet duong nhan >

Viet duong nhan
  • Số bài : 6666
  • Điểm: 4
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 25.10.2004
  • Nơi: Suối Yêu Thương
::: TÂM ::: - 24.04.2011 23:29:46
0


:: Quét Bụi Trừ Dơ ::





Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 33 của 35 trang, bài viết từ 961 đến 990 trên tổng số 1033 bài trong đề mục