RE: Tình yêu tuổi 16
-
08.02.2006 14:01:00
Mỗi khi chiều xuống...(tiếp theo)
Nắng bắt đầu dịu xuống báo hiệu ngày sắp hết, mọi người đều chuẩn bị ra về. Ngọc Lan và Cường cũng thế. Họ thu dọn tấm láng, rồi tay trong tay rão bước khỏi khu vườn, họ vào bãi lấy xe, và lại đèo nhau lên đường về thành phố. Trên đường về đọan gần đến chợ Lái Thiêu, có một ngỏ phía phải dẫn vào trại câm điếc, và cũng là lối dẫn vào một ngôi thánh đường của chợ huyện. Họ đã quẹo vào đó và viếng thăm ngôi thánh đường trong giờ lể ban chiều. Ngôi thánh đường nhỏ bé nhưng ấm cúng. Ngọc Lan dán mắt vào tượng Chúa trên cao để cầu nguyện, cầu nguyện cho hai mái đầu xanh luôn khắn khít bên nhau, cầu nguyện cho tình của họ luôn mãi đẹp. Trong tâm tư của người con gái, Ngọc Lan thấy tình yêu là duy nhất, là cái cần đạt được, nàng luôn mơ màng đến một ngày hai người sánh bước trước bàn thờ Chúa và làm lể thành hôn. Đối với Ngọc Lan, danh vọng tiền bạc là phụ thuộc và mong ước sống với người mình yêu là hạnh phúc đích thực. Những ngày không gặp mặt Cường Ngọc Lan thấy nó dài lê thê làm sao ấy. Và chỉ khi nhìn nhau, thấy được mặt nhau thì cảm giác no thỏa bình an mới đến với Ngọc Lan.
Quay sang nhìn Cường cũng đang chăm chú hướng về bàn thánh, Ngọc Lan hỏi:
- Anh cầu nguyện gì vậy?
Cường cười đáp:
- Cầu em mãi yêu anh. Cầu cho anh đổ tòan phần, vào đại học. Và cầu một tương lai sáng lạng. Em cầu gì?
Ngọc Lan nhõen miệng cười:
- Cầu em luôn mãi có anh!
Cả hai lại xiết tay nhau và nhìn nhau trong cái nhìn đằm thắm với nhiều hứa hẹn cho tương lai. Rồi tiếp tục cuộc hành trình quay về thành phố của mình.
Vượt qua chặng đường dài trong buổi chiều vàng nhạt nắng, cả hai thật vui, thật phấn khởi cho một ngày Chúa Nhật bên nhau. Qua khỏi cầu Bình Phước một đọan, bổng trời đổ cơn mưa, cơn mưa đầu mùa mang nhiều sấm sét. Đôi bạn trùm trong chiếc bông sô đội mưa về cho kịp tối. Cơn mưa làm họ ướt sủng và rét rung, nhưng trong lòng họ vẫn ấm, thật ấm.
Bên kia cầu Bình Triệu, đèn đuốc đã rực màu. Họ đã quay về và chia tay nhau. . .chia tay trong quyến luyến và kỷ niệm ngày dã ngọai cứ luôn âm ấp trong lòng họ nhất là Ngọc Lan. Ngọc Lan luôn có cảm giác nồng ấm khi nhớ lại nụ hôn đầu mà hai người trao cho nhau. Ngọc Lan nghe như có một luồng điện chuyền khắp thân thể mình làm mình tê dại và lịm đi trong vòng tay người ấy.
Những cuộc gặp gỡ sau giờ tan học lại được tiếp tục. Họ càng lúc càng gần nhau hơn và như không thể rời xa.
Cuối niên học ấy, Cường đã đổ tòan phần như lòng mong đợi, và lại là đổ có hạng. Ngọc Lan thì phải học một năm nữa mới đến kỳ thi.
Gia đình Cường muốn Cường đi du học, Cường do dự trong kế họach này. Nếu Cường đi du học thì tương lai sẽ mở ngỏ với Cường, nhưng Ngọc Lan thì sao? Hai người phải xa nhau ư! Sáu năm trời không phải là ngắn ngủi! Cường ngồi lặng hàng giờ trước hiên nhà để suy nghĩ để có quyết định về việc này. Chuyện tình giữa hai người gia đình cũng biết, nhưng đối với cha mẹ Cường, con trai phải lấy sự nghiệp làm trọng.
Mẹ Cường bảo với Cường rằng:
- Ba Mẹ nuôi con khôn lớn, muốn con công thành danh tọai. Con học giỏi, con đủ điều kiện để du học. Ba mẹ không muốn con bỏ lỡ việc này. Chuyện tình cảm từ từ rồi tính, chúng con còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện hôn nhân. Con hãy cố gắng học hành, khi nào tốt nghiệp rồi về nước tính đến chuyện đó cũng không muộn.
Cường suy nghĩ những điều cha mẹ nói và cảm thấy cũng là hợp lý. Bây giờ cả hai học hành chưa đến đâu nếu kết hôn với nhau thì cuộc sống sẽ như thế nào! Thôi thì cứ nghe lời cha mẹ đi du học, khi tốt nghiệp rồi thì về nước cưới nhau.
Vậy là họ chia tay nhau trong mùa hè năm ấy. Cường hứa với Ngọc Lan rằng khi sang bên ấy sẽ thường xuyên liên lạc với Ngọc Lan . . .Cường có người cô ruột ở Mỹ, Ba Mẹ Cường sắp xếp cho Cường ở với Cô trong thời gian du học. Thế là Cường cho Ngọc Lan địa chỉ của cô mình để cả hai có thể liên lạc với nhau.
Trong buổi chia tay ấy, cả hai hình như chẳng biết phải nói với nhau những gì, cả hai im lặng, im lặng nhìn nhau rồi ôm lấy nhau để cho những giọt nước mắt thương yêu quyến luyến thi nhau nhỏ xuống. Họ dặn lòng rằng mãi mãi sẽ chung thủy với nhau. Chiều hôm đó trời ráng đỏ rực như một bếp than hồng được nhóm lên. Trong lòng họ tình yêu thương cũng sôi sục như được hong trong bếp lửa ấy. Giờ khắc chia tay rồi cũng phải đến. Cường quay trở về nhà để chuẩn bị hành trang. Ngọc Lan quay trở về căn nhà nhỏ bé của mình để ôm ấp một bóng hình người yêu thương mà sắp sửa đây mình phải rời xa và không biết có còn gặp lại nữa không? Tuy nhiên, Ngọc Lan luôn hy vọng Cường sẽ liên lạc với mình và hai người sẽ thường xuyên thư từ cho nhau, và tình yêu của họ vĩnh viễn sẽ không lìa xa.
Ngọc Lan đếm từng ngày Cường ra đi, một ngày hai ngày rồi một tuần hai tuần. Ngọc Lan không nhận được thư từ vì nơi Cường cả. Con đường từ nhà đến trường đâu đâu cũng có hình bóng của Cường. Từ quán nước, những tàng cây, những cơn mưa đổ, những đôi bạn dắt nhau trên đường tất cả đều làm cho Ngọc Lan quay quắt. Với địa chỉ mà Cường cho, Ngọc Lan viết không biết bao nhiêu lá thư cho Cường nhưng không thấy hồi âm. Ngọc Lan cố dằng nỗi nhớ nhung nhưng có lẽ sự nhung nhớ chất quá đầy. Ngọc Lan không thể nào chịu đựng được nữa, Ngọc Lan đã tìm đến nhà Cường, cô đứng trước cột điện, ngó vào nhà mong có một ai đó ra vào để hỏi thăm. Nhưng chẳng có ai cả. Ba mẹ Cường đi làm suốt ngày, mà có gặp ba mẹ Cường, Ngọc Lan cũng chẳng dám hỏi. Thế là Ngọc Lan lại ra về trong nỗi nhớ ngày một dâng cao. Sáu tháng trời trôi qua, chẳng một tin thư. Ngọc Lan đặt cho mình không biết bao nhiêu câu hỏi cho sự vắng bặt này:
- Cường có khỏe không? Tại sao anh không viết thư cho mình? Anh có còn nhớ đến mình không? Anh bận học tập nên đã quên bẳng người yêu bé nhỏ này rồi! Hay anh đã . . có một hình bóng khác? Không biết bao nhiêu câu hỏi được đặt ra với Ngọc Lan và đầu óc Ngọc Lan bị quay cuồng với những câu hỏi ấy. Cuối cùng Ngọc Lan quyết định đến gặp ba mẹ Cường để hỏi thăm.
Trong dáng dấp e ấp, Ngọc Lan đã chọn một ngày Chúa Nhật, thời gian mà ba mẹ Cường có mặt ở nhà để đến thăm hỏi.
- Chào bác, con đến đây muốn hỏi thăm bác về tin tức của anh Cường. Đã lâu rồi con không nhận được tin anh. Bác có nhận được tin anh không? Anh ấy có khỏe không?
Mẹ Cường đáp:
- À, cô là bạn của Cường đó hả! Thằng Cường nhà tôi rất bận rộn chuyện học hành nó không rảnh để thư từ bạn bè đâu! Việc học bên đó rất là khó khăn, tôi nghĩ nếu cô là bạn tốt của nó, cô nên để yên cho nó có thời giờ học tập đừng thư từ quấy rầy nó, nó xao lãng việc học thì lại uổng cơm cha áo mẹ đấy!
Câu trả lời của mẹ Cường cứ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt của Ngọc Lan, Ngọc Lan sửng sờ và không biết nói gì hơn là líu ríu xin lỗi và ra về trong hai hàng nước mắt.
Trên đường về nhà Ngọc Lan nghe tâm tư nhẹ nhỏm một chút vì theo như lời mẹ Cường thì Cường vẫn khỏe mạnh, vẫn học hành đàng hòang tử tế. Nhưng Ngọc Lan lại thắc mắc không hiểu vì sao bận thế nào Cường cũng phải thư cho Ngọc Lan chớ! Kỷ niệm những ngày yêu nhau lại ùa về tâm trí Ngọc Lan, những lời hứa hẹn, những cử chỉ nồng ấm thương yêu. Ôi làm sao đây? Càng suy nghĩ Ngọc Lan càng không tìm ra câu trả lời thỏa đáng và trái tim Ngọc Lan như có ai bóp vỡ. Ngọc Lan đã không thể học tiếp tục để tốt nghiệp tòan phần. Ngọc Lan đã đặt quá nhiều mong đợi vào một tình yêu đầu đời của mình. Và Ngọc Lan ngày một héo hon.
Gia đình Cường không muốn con xao lãng việc học, mẹ Cường đã âm thầm dấu đi địa chỉ của Ngọc Lan trong ví của Cường ngày Cường ra đi và bà còn dặn dò cô của Cường là phải dấu đi hết tất cả những thư Ngọc Lan gởi tới, để hai người không thể liên hệ với nhau và để Cường không phải tơ tưởng đến mối tình thuở học trò này.
Cường đã không thể thư cho Ngọc Lan, Cường chờ đợi Ngọc Lan thư cho mình, nhưng Cường chẳng nhận được lá thứ nào. Việc học nơi xứ lạ lại nhiều áp lực, Cường phải cố gắng hết sức để theo kịp chúng bạn do sự bất đồng ngôn ngữ, và việc nhớ đến Ngọc Lan chỉ là thóang chốc rồi qua. Có mấy lần Cường viết thư về thăm gia đình, hỏi thăm Ngọc Lan, nhưng lại được mẹ cho biết là không gặp. Và cứ thế ngày trôi đi. Sau một năm học, Cường đã có thể theo kịp bạn bè khi ngọai ngữ đã vững vàng. Cường viết thư về cho mẹ, nhờ mẹ tìm giúp Ngọc Lan. Mẹ Cường bảo rằng Ngọc Lan đã có bạn mới. Trái tim Cường tan nát, Cường không bao giờ nghĩ rằng Ngọc Lan sẽ quên mình, nhưng Cường không thể không tin mẹ mình. Thế là Cường đành xếp chuyện tình riêng mà chuyên tâm học hành và trái tim anh như khép lại.
Sau sáu năm dài chuyên cần học tập, Cường đã tốt nghiệp lọai giỏi. Một công ty lớn ở Mỹ đề nghị ký hợp đồng với Cường để Cường ở lại làm việc. Cường suy nghĩ cho con đường tương lai của mình. Trở về nước hay ở lại đây? Nhớ lại những kỷ niệm xưa, nhớ lại mối tình thơ ngày ấy, Cường nghe nỗi buồn ngày nào tưởng biến mất nhưng không vẫn còn đâu đó trong tim, và Cường quyết định ở lại Mỹ để làm việc. Để quên đi mối tình thơ dại ngày nào. Cường không muốn trở về và gặp người xưa trong cảnh mà thuyền đã rời bến khác. Và cũng từ đó Cường chỉ vùi đầu vào công việc không nghĩ đến việc xây dựng gia đình . . .
Hai mươi năm trôi qua, mỗi khi chiều xuống, người ta thấy một người con gái tiều tụy đến bên cạnh cây cột điện và nép mình vào đó dõi mắt ngóng vào một căn nhà cách đó khỏang mươi mét. Người con gái ấy là Ngọc Lan, nay đã trở thành người mất trí, tháng năm chồng chất thân hình trở nên gầy còm với mái tóc dài thưa thớt pha sương. Thỉnh thỏang cô vân vê mấy sợi tóc mai đã bạc lòa xòa ở mặt và lẩm bẩm câu nói gì đó, rồi lại len lén nhìn vào ngôi nhà. . . có lẽ cô thầm nói: “Em vẫn đợi anh về”
Huyền Băng
7/02/2006