DƯỜNG NHƯ TA ĐÃ!
Dường như ta làm người ta sợ
Chẳng gật đầu cứ cúi lặng thinh
Hay...người đã có nơi gửi gắm
Một bóng hình...một kiếp trung trinh?
Dường như thể ta còn lúng túng
Câu yêu thương đến nhạt mất rồi
Hồn lãnh đạm và lòng cằn cỗi
Nên ân tình...chắc hóa xa xôi
Dường như người ta quên đi mất
Một mình ta lặng bóng âm thầm
Ngày đêm vắng ngỏ lời đường mật
Mong vỡ òa khoảng trống lặng câm
Dường như đã trở nên nhàm chán
Câu thương yêu đã cạn cõi lòng
Hồn nay đã hết còn bay bổng
Hiện tại buồn...mơ mộng viễn vồng
Dường như ta với người....khoảng cách
Đơn phương thôi ta chỉ một mình
Sầu nhỏ giọt lệ buồn hoang lạnh
Ôm nỗi lòng...rét buốt tàn canh
Dường như ta ngửa tay xin xỏ
Một chút yêu chút nhớ, giận hờn
Và đâu đó giữa đời...bất chợt
Cõi nghê thường khôn dại,thiệt hơn
Dường như ta không dừng được nữa
Bởi tình yêu đâu phải trò đùa
Nên đành thế để tình chảy nhựa
Rồi ôm lòng mơ mộng duyên xưa
Dường như ta chẳng là ta nữa
Chẳng hiên ngang hứng chịu thói đời
Cứ nặng nhẹ trong lòng diệu vợi
Của chuyện tình đã nhạt...rụng rơi
Thôi thế nhé..Dường như ta chết
Mảnh linh hồn cõi lạnh giá băng
Đơn phương đó làm tình ta lặng
Trôi phũ phàng trong gió sương trăng
Dường như thế...ta thầm cầu chúc
Hạnh phúc cho một kiếp an lành
Thầm khấn nguyện cho mưa sẽ tạnh
Cho một người cho một tuổi xanh
Viết cho NHI ANH!