huydungpro
-
Số bài
:
1375
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 19.04.2007
- Nơi: Trường và Bệnh viện Đai học Y Dược tp HCM
|
RE: Này Đây Nhung Nhớ
-
04.01.2009 12:41:17
Trích đoạn: Đăng Từ Mưa Đông Ôi! Cơn gió trôi tìm về Đông động buồn hơn xưa Vương đầy tình bơ vơ Thôi thì... thôi gọi nhớ Đông ơi! Sao bước chân lạnh lùng... Mộng có đến đêm nay? Lệ xuống giữa cơn say Khóc vội vàng khi muộn màng Mưa rơi mưa rớt tan lòng này Tơ tình còn bao nhiêu? Chưa kịp gọi thương yêu Giấc nồng tay còn níu Tương tư ai rắt reo đầy trời Chợt buốt giá trong ta Chợt héo hắt đi qua Sầu gần rồi... cũng không xa Đăng Từ huy dung đây, chào Đăng Từ quý mến, Thơ ĐT thật nhẹ nhàng, thật dễ thương. Hẳn phía sau thơ ấy là 1 tâm hồn tình cảm và 1 con người dễ thương. Bài hay, HD rất thích. Nhưng sao đã " Sầu gần rồi... cũng không xa"? ĐT à,chỉ HD mới có quyền rất bình yên và thản nhiên nói về "sầu"và cả 'đi xa' nữa, ĐT ạ. Vậy để 'nối bút' bài Mưa Đông của ĐT, HD có bài (cũng vừa mới đăng trên vntq): CHUYẾN ĐI KỲ LẠ Một đời chưa hề thấy ma bỗng lơ lửng, kìa quanh thân xác ta sao vợ con và thân bằng xúm xít xụt xịt khóc. Đầy nhà gam màu tang lạc lõng hun hút gió gào hoài mất giọng đã nghe rả rích dế tha ma. Đang xuân mà! sao tiết đông hoa rụng? chao nghiêng rơi âm thầm đụng gốc đa hồn nghe rõ ‘dở hơi’ đau xót lời hoang dã khúc róc rách dễ thương nước len rêu rãnh đá. cây xanh lè xương xẩu, khi lòe chớp nhoáng nhoàng Im lặng này - nén chặt ánh hoang mang và buồn tủi trong em, sâu đáy mắt tàu xe kẹt - con xa chưa về tới Sót lại vòm ‘hoàng hôn cuối’ vỡ tan… Vở trắng tinh hoen vết mực từng hàng Tình môi thắm xốn xang không trở lại ‘Xuân tầm tay’ vuột mất, rơi kinh hãi Hè ngơ ngẩn nhớ tay gãi lưng trần Đống danh hão, huân chương với bảng vàng… may không ai nhắc nữa, cả tri âm cả chí cốt bạn xưa mừng chuốc rượu. Trường cũ hững hờ - chà muối ruột gan Đời ngã sấp, vỡ hàm đứt sứt môi Thân ngã ngửa, vỡ đầu ơi liểng xiểng Vết thương lòng phơi mãi không liền miệng Dây diều đứt bao lần tức khó nguôi *** Hồn lơ lửng hành trình kỳ lạ tới nhiều nơi gặp hồn Bé mới đây đang chăn trâu, bão giật người, trâu đều biến mất không oan uất ngại ngùng không hồi hộp phập phồng. Giống hệt ta, lơ lửng Bỗng gặp hồn toàn xóm vừa qua lũ cuốn trôi sét đánh, điện giật Như khinh bạc, như khe khẽ nhếch môi giọng thản nhiên: không nghẹn lời, không nấc Gặp bao hồn ra khỏi từ dầm sắt ! lừng lững quanh đống sập chân cầu hồn như hiểu: lối lên - không “5 sao khách sạn” không nguy nga, tháp xán lạn vươn cao Trời còn mưa bong bóng - sầu dai dẳng hồn chân thực tuyệt nhiên không chấp nhận tiếng vờ nấc, thứ nhân ái giả ngây “như ta đây…” cứ lệch pha rao giảng Ta lơ đãng nhưng rõ ràng - nghe khổ lụy hồn ai lửng lơ bay, chập choạng mặt sông dài ghét say xỉn, ‘đêm trăng hoa’ phụ bạc đêm thác loạn mèo hoang gào giọng lạc Gió sa mạc hanh khô mà cứu tim buồn khổ dù muộn màng, nụ hôn đi cùng bao phận số liễu Hoàn Kiếm diệu huyền cứu độ cặp tình nhân hồn ta mê muôn thuở nụ hôn lạ mà thân Qua bạt ngàn quyên hót đầy thi vị đang Hà Nội, thoắt Paris lời khiêm nhường - ý nhị đạt chân tình thứ thiệt hồn khóc cạnh cây sồi Thần Sinh sôi, Hủy diệt tuần hoàn những lứa đôi Sông bên bồi, mối xuyên, đang sạt lở nhọc nhằn gót - bước lên ngày đến số? ngày sầu tạc vào sương đẫm thời gian hồn lim dim vấp đá, chẳng bàng hoàng Nhưng hồn đau? là vẫn biết yêu thương! huy dung À, bao giờ ĐT nhận được bưu phẩm cưốn ETĐĐ thì pm cho HD nhá, HD sẽ mail đáp thật dài Năm 2009 này thỉnh thoảng ĐT vào trang thơ HD cho vài nhận xét thì hữu ích cho HD lắm. Thân ái huy dung
huy dung, người đi tìm thuyết Dung thông
|