Lỡ Làng
Người ơi
tình đã lỡ làng
Trách nhau duyên phận bẽ bàng làm chi
Cuộc đời
xum họp chia ly
là duyên trời định ta thì biết sao
Những ngày
tháng cũ dạt dào
mộng ban đầu ngỡ ngọt ngào mai sau
Ngờ đâu
men đắng tình đau
thôi ta đành phải xa nhau nhé người
Ao Sen
hoa súng nở tươi
mùa Hạ còn đó mà người nay đâu
tình tan
theo giọt lệ sầu
lòng nghe giá lạnh như đầu mùa đông
Người về
bên ấy nhớ không
một người con gái má hồng xa xôi
Tình xưa
giờ đã qua rồi
xin người hãy để lòng thôi muộn phiền
Kỷ niệm
vẫn mãi còn nguyên
trong đôi mắt đẹp nhung huyền của em
Nhật Hạ
Cảm ơn vè tatas cả nhé, chúc Hạ luôn vui ve và hạnh phúc!
Duyên tan nào có trách gì
Chỉ thương phận số nghĩ suy phiền lòng
Dù tình ta đã long đong
Dù người ta đã hai lòng biết sao
Tháng ngày xưa cũ dạt dào
Giờ như mây nước chực trào xa xôi
Một mình nay vẫn đơn côi
Vẫn buồn men đắng nổi trôi lệ sầu
Nếu người đã nói đôi câu
Giá người an ủi nỗi sầu được vơi
Thì giờ đâu phải xa vời
Đâu chia nửa gánh đâu lời xẻ đôi
Trách người rồi cũng thế thôi
Trách người rồi cũng đổi ngôi sao trời
Thôi thì cứ thế người ơi
Cứ làm như thể ta rời xa nhau
Để rồi tôi đếm nỗi đau
Để rồi men đắng tình mau phai tình
Muộn phiền xin hãy lặng thinh
Xin đừng quay lại để tình thêm say
Đôi mình đã chịu đắng cay
Đã từng muôn nỗi đọa đày băng tim
Nên giờ mong chỉ lặng im
Để nghe duyên phận trong tim lặng hờn!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!