Tủ thơ lưu Nguye_Hoang

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 49 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 06.12.2006 22:28:41
0
Tuổi mười bảy
  
Những nụ cười trong mát
Những nụ cười chỉ thấy trong ánh mắt
Đó là nụ cười của các bạn tôi.
Đó cũng là một nửa tâm hồn tôi
Và đó cũng là niềm vui trẻ nhất.
Những kỉ niệm chẳng bao giờ mất
Đã cùng tôi và sẽ cùng tôi
Đi suốt chặng đường, đi mãi không thôi.
          Trái tim tôi trái tim tuổi trẻ
          Nó tuy bé, nhưng mà rất khoẻ.
          Đập cùng nhịp với nhịp thời gian
          Lúc lạnh, lạnh như nước băng tan.
          Lúc nóng, nóng như dòng thép chảy.
Sức đang lớn tuổi trai mười bảy
Rất muốn bay, muốn nhảy tựa chim trời.
Muốn điểm tô tươi thắm cho cuộc đời
Bằng bàn tay, trí óc và dạo chơi.
Muốn bay xa, bay khắp muôn nơi
Để thấy hết cái hay của nhân loại.
          Cuộc sống đó phải chăng là vui mãi
          Để chúng ta mãi sẽ “ Rất học sinh”
          Để khúc ca tuổi trẻ thật trữ tình
          Tuổi mười bảy như tia nắng rung rinh
          Thấp thoáng ở phía trong cửa sổ.
          Đó là những tâm hồn nho nhỏ
          Thoáng hương bay trong gió ban chiều.
          Những tâm hồn muốn san sẻ rất nhiều
          Và những tâm hồn đang rất muốn yêu
          Nhưng lại phải quên đi chưa nghĩ tới.
          Vun đắp cho một con đường mới
          Để bước sâu vào tương lai./.
                                                          
 
Hà nội, ngày 23/01/1981






Xuân buồn
 
“ Tình yêu bắt đầu từ đôi mắt
Ngày mai bắt đầu từ ngày hôm nay”.
Hãy nhớ lấy câu thơ người bạn gái!
Của đời tôi và sống mãi trong tôi.
         
          Cuộc sống đẹp nên hiểu bạn đời ơi
          Tình bạn đó cùng bao nhiêu kỉ niệm.
          Nhớ những ngày tôi đã hằng tìm kiếm
          Ánh mắt thân và nụ cười xinh.
 
Chuyện giận dỗi là của hai đứa mình
Nhưng phút chót vẫn “ Một lần nhận lỗi
Và thôi nhé, chẳng bao giờ hờn dỗi”
Cười vang lên: “ Sẽ đón một xuân vui”.
Nhưng nay hết tất cả - Tất cả rồi.
Chẳng còn gì lưu luyến bạn đời ơi
Tình bạn đó mỗi đứa đã mỗi nơi
Chẳng còn mơ sóng biển với mây trời.
Tạm biệt nhé hỡi ôi người bạn trẻ
Trong cuộc đời thường xảy ra như thế
Rất giản đơn và cũng “rất không vui”.
 
 
Hà nội, ngày 20/02/1981
   

 
 
 

Kỷ niệm con sóng xanh
 
Ôi con sóng xanh xanh màu đôi mắt
Vỗ về tôi, bờ cát trắng ngàn xưa.
Phố biển buồn chẳng tạnh cơn mưa
Thổn thức gọi đến bao kỉ niệm.
    Cuộc sống đó chẳng cần gì tìm kiếm
    Những ước mơ và “ Cánh trắng” xa xôi.
    Một cô gái nhỏ- Xao xuyến tâm hồn tôi
    Rất gần đấy nhưng sao mà xa lạ./.
                          

Hà nội, ngày 02/03/1981





Cuộc sống và nụ cười

Ôi một trái tim một tâm hồn nhỏ
Một đôi mắt đang nhìn tới đó
Khoảng trời xanh gợn bóng cánh chim trời
Những niềm vui và kí ức đẹp tươi
Đầy sức sống bởi tiếng cười thánh thót.
Ơi chú chim đang say mê hót
Hót vì người mà chẳng hót vì tôi
Nếu con thuyền không lái hững hờ trôi
Đến bến mới theo dòng nước mới.
Nhưng riêng tôi chẳng bao giờ tới
Một bến buồn lặng lẽ với thời gian.
Tôi chẳng cần phải suy nghĩ miên man
Bởi vì tôi- một người cứng rắn
Bởi vì tôi- một người rất chán
Một không gian chan chứa giọng nói buồn
Chỉ muốn cười, cười mãi và cười luôn
Để trẻ lại thời gian cùng cuộc sống

                     
Hà nội, ngày 20/03/1981
 
 
 
Li Biệt

                (Lớp 10C ngày cuối cùng)
 
Trang sổ nhỏ bao nhiêu điều muốn nhớ
Nhớ về ai? – Những người bạn năm xưa.
Những sớm nắng với những chiều mưa
Vẫn tươi trẻ cùng nhau đến lớp học.
    Những nụ cười và những lần khóc
    Những niềm vui, nỗi bực ở trong lòng
    Của những tâm hồn rất đỗi sáng trong
    Những tâm hồn rất muốn ước mong
    Chẳng bao giờ phải chia li mệt mỏi.

Những tâm hồn ngày thường không nói
Mà giờ đây bối rối vì cách xa
Ôi tiếng cười sao đau đớn lòng ta?
“ Bởi vì nó chứa chan đầy nước mắt”.
    Những nụ cười vụt lên rồi tắt
    Để ngày mai chẳng thấy nhau trong ánh mắt
    Để rồi xa mỗi đứa sẽ mỗi nơi
    Như cánh chim bay khắp bốn phương trời
    Để chẳng được gặp nhau một lần cuối.
Giây phút này sao lòng ta bối rối
Với mọi người và với cả riêng ta
Rằng trong ta muốn đẹp mãi đoá hoa
Chẳng bao giờ phải nhắc lời li biệt./.


Hà nội, ngày 22/05/1981
 
 

 
 

Đoá hoa xanh
 
“ Sóng xanh” ào lên cuốn băng đi,
Tất cả ưu phiền của biệt li.
Để rồi đem đến bàn tay nhỏ
Lưu luyến trong tôi chẳng nói gì.
   
Ôi hồn ta ơi tiếc làm chi
Thời gian lặng lẽ cứ trôi đi
Mang cả không gian cùng ánh mắt
Chẳng cười, chẳng khóc, chẳng nói gì.

Hỡi tâm hồn nhỏ cùng ta nhé
Đi ngược thời gian tìm tươi trẻ.
Tìm những nụ cười vừa mới hé
Trên đôi môi xinh đẹp của người xưa.
   
Ôi sao dài mãi những cơn mưa
Chẳng mau tạnh cho lòng ta bớt lạnh
Phải chăng tôi con người bất hạnh
Chưa một lần được vui với “màu xanh”.

“Màu xanh” yêu dấu của tôi ơi
Hãy nở mầm xinh nói đôi lời.
Những lời âu yếm tôi mong đợi
Thoáng bay trong gió một nụ cười.

Nụ cười sưởi ấm lại trong ta
Vụt rạng rỡ lên triệu đoá hoa.
Hoa để cho ai?- Cho ta nhé
Một tâm hồn bé rất yêu hoa.
Hãy cho tôi nếm mùi hương mới
In mãi trong tôi sắc chẳng nhoà.
Ôi “đoá hoa xanh” của hồn ta.

Hà nội, ngày 12/06/1981
 
 


Không đề
 
Tình yêu đến với bao điều muốn nói,
Tự trong tôi sao bối rối ngập ngừng.
Vì Em đấy cứ lặng lẽ dửng dưng
Để cho tôi phải nửa mừng nửa sợ.      
            
Hà nội, ngày 15/09/1981





Chỉ nhìn Em
 
Gặp Em những buổi chẳng vắng người
Nhớ Em nhiều mà không dám nói
Sao lúc ấy tự nhiên tôi bối rối
Chỉ dám nhìn Em với cặp mắt đắm say.

Phải chăng trong tình yêu tôi là kẻ không may?!
Chưa được hưởng dù chỉ một niềm vui nhỏ
Những lúc nhìn Em là thiên đường của tôi đó
Thế mà tôi chẳng nói được gì.

Đâu phải là những thống thiết lâm li
Chỉ đôi lời thôi thật là đơn giản:
Tôi yêu Em và không bao giờ nản
Dù trong tôi giờ đây là buồn chán
Vẫn yêu Em yêu mãi với thời gian.

Gia lâm, ngày 27/02/1982

 


 
Tình yêu của tôi
 
Tôi đã quyết định sẽ chẳng nói với Em
Những điều tôi thường ước ao trong giấc ngủ.
Phải chăng tình yêu của tôi tan nhanh như giấc mơ khi choàng tỉnh.
Để cho Em chẳng phải suy nghĩ bận lòng.
   
Thế là tất cả nhung nhớ và ước mong,
Không còn nữa trong tôi về Em theo năm tháng.
Hình bóng Em khuất dần vào dĩ vãng
Để cho tôi choáng váng vết thương lòng.

Em có yêu tôi có hay không?!
Trời mới biết mà tôi không biết.
Chẳng lẽ từ đây tình yêu bị bóp chết
Trong đôi tay quyến rũ của Em.
   
Tình yêu của tôi như bức thư xanh quên không dán tem
Để người ta lạnh lùng trả lại.
Em trước kia tưởng là của tôi mãi
Nay chỉ còn thấp thoáng tà áo xanh.

Em chỉ là đám mây bay cao, lung linh ảo huyền
Tôi không với nhìn và không bao giờ tới được.
Ước chi Em vẫn là cô bé xinh xinh ngày trước
Để cho tôi được bình thản ngắm nhìn.
Để cho tôi được mãi tin
Em sẽ là ngưòi tôi yêu duy nhất.
   
Để kỉ niệm, ước mơ chẳng bao giờ mất
Tất cả cùng Em sưởi ấm trái tim tôi.
Rất đắm say trong vòng tay hai đứa nụ hôn môi
Giây phút đó tôi sẽ nói với Em tất cả.

Thế mà tình yêu, ôi tình yêu thật vô giá
Mà tôi là kẻ chẳng đủ tiền mua
Ở trong cuộc tôi chẳng là kẻ chịu thua
Mà đành nén lòng ra đi không lời nói.
   
Sẽ ra đi đến một chân trời mới
Ở đó là cô đơn, lạnh lẽo vì giá băng.
Cô gái “ bé bỏng, đáng yêu” ở quê nhà nhớ đến tôi chăng?!
Không, chẳng có, chẳng có người nào hết
Trái tim tôi giờ đây như đã chết
Với thời gian và với cả tình yêu./.

Hà nội, ngày 30/07/1982


 
 
Xa cách
 
Từ nay cách xa ngàn trùng
Người tôi yêu bé bỏng.
Tất cả những ao ước và nhớ mong
Theo tôi bay cùng chuyến phi cơ Tiệp khắc.

Nhớ ngày nào tên Em tôi thầm nhắc
Nhắn gửi cùng cánh chim trắng ngoài biển khơi.
Rất thân thương, gần gũi và yêu đời
Em thường đến với tôi trong giấc ngủ.
Đến giờ đây sao tim tôi ủ rũ
Chắc nó thẫn thờ vì phải sống thiếu Em.

Tôi đếm thời gian trong gầm rú của phi cơ
Mà cứ nhầm hoài tưởng mới gần Em trong giây lát.
Niềm suy tư dày vò tâm hồn tôi nhàu nát
Trách dĩ vãng chẳng êm đềm như ước muốn của tôi.

Bây giờ hai đứa cách hai nơi
Chẳng thể bên nhau mà hờn mà tủi.
Chẳng được bên nhau mà lén nhìn nhau mãi
Để bây giờ là xa tít mù khơi./.
   
   
Đường bay Hà nội-Bombay-Praha, ngày 26/08/1982


 
 
Im lặng
 
Nếu có thể nhờ người bạn cùng tên Em “ chim biển”
Em hãy gửi chút nắng ấm cho tôi.
Để bên này tôi không run rảy đôi môi
Bởi giá lạnh của một miền xa lạ.

Ở bên này sao nhớ Em quá
Chẳng được gần dù chỉ thoáng bên Em.
Tôi không có dù chỉ một con tem
Nên thầm ước mình là người của bưu điện.

Để một sáng nào chợt tôi xuất hiện
Đến bên Em và đưa lá thư xanh.
Em sẽ ngỡ ngàng sao thư đến nhanh
Mà người gửi lại ở nơi xa tít.

Chốn quê nhà hỡi Em yêu có biết
Nỗi lòng tôi gửi gắm đến cho Em.
Có lẽ chưa một lần Em thức trắng đêm
Dằn vặt bởi nỗi lo âu nho nhỏ.
Thế mà tôi thường xuyên mất ngủ
Bởi vì Em chẳng muốn yêu tôi.
Em cứ muốn tim tôi rã rời
Để Em nghịch, Em đùa cho thoả thích.
   
    Thôi nhé Em yêu từ đây tôi là khách
    Trong mỗi bức thư gửi đến ơi Em
    Và mỗi khi Em bóc thư xem
    Đừng giận nhé! Khi thấy tôi im lặng./.
   
   
Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 31/08/1982
 
 
 
Nếu có thể nói
 
Nếu có thể nói những lời thân thương nhất
Tôi sẽ chẳng nói khi còn ở bên Em
Bởi vì tôi chẳng muốn đem
Sự vấn vương đến bên Em đó.

Nói tất cả với Em chẳng phải điều khó
Thế mà tôi đã đành nín thinh.
Để nỗi đau tôi gắng chịu một mình
Để Em chẳng phải buồn phải tủi.

Tình yêu của tôi không dám so với núi
Bởi núi cao, cao mãi chín tầng mây.
Tình yêu tôi chỉ ước đôi cánh bay
Để vờn với đàn chim ngoài biển.

Để tim tôi nhiệt thành sẽ hiến
Dòng máu đào nóng bỏng cho Em.
Vậy mà Em đã chẳng muốn đem
Dòng nước tình yêu tưới hồn tôi khô héo.

Để bây giờ ta cách xa hai nẻo
Chẳng thể gần mà nói lời yêu.
Chẳng thể gần mà nói những điều
Đang dằn vặt trong trái tim hai đứa.
   
Có lẽ tôi không cần một lời hứa
Chỉ ước mong hạnh phúc đến với Em.
Tự nhìn nhận tôi không phải nhỏ nhen
Mà sau trước vẫn luôn dũng cảm.

Vẫn biết mình còn yêu Em nhiều lắm
Nhưng đành quên để sống cho ngày mai.
Cho hạnh phúc sẽ đến với cả hai
Không ai phải u sầu và đau khổ.
   
Đó là quyết định cho tình yêu của tôi đó
Hỡi Em yêu đừng trách móc làm chi.
Can đảm lên Em khóc mà làm gì
Dòng nước mắt sẽ làm nhoà kỉ niệm.

Hãy cho tôi được tháng ngày tìm kiếm
Hình bóng Em trong dĩ vãng chẳng êm đềm.
Để cho tôi mãi mãi nhớ thêm
Giọng nói Em, tiếng cười và ánh mắt.
Để lửa tình yêu trong tôi không bao giờ tắt
Với thời gian và chuỗi ngày trước xa xôi./.

Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 24/09/1982


 
 
Bước đi
 
Sự im lặng là điều đau khổ nhất
Của người đàn ông khi trong cuộc đắm say.
Tình yêu đến như chim bị giữ cánh bay
Chót để tuột nó vút bay đi mãi.

Để trong tôi vấn vương hoài sợ hãi
Của kẻ bơ vơ, bải hoải bước đi.
Trong tình yêu thật ác nghiệt sự đa nghi
Bởi chính nó chèn bánh xe hạnh phúc.

Tình yêu đưa ta vào uẩn khúc
Tình yêu đón ta bất cứ nơi nao
Khi ta yêu nó chẳng mời chào
Mà sao chỉ như câm như điếc?!

Để ta tủi hờn quay đi trong nuối tiếc
Cách xa rồi, lại âu yếm bên ta.
Rạng rỡ sắc hương như triệu đoá hoa
Quyến rũ mãi tâm hồn đang tê tái.

Có lẽ hoa tình yêu người ta đã hái
Ta chẳng còn gì ngoài vắng vẻ cô đơn.
Chỉ biết sót thương, giận dữ, oán hờn
Đầy nước mắt trong tháng ngày trôi mãi./.
   

Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 06/10/1982


 
 
Đợi thư
 
Những ngày đợi thư nhà ôi sao lâu quá
Ngóng mãi niềm vui ở tít phương xa.
Chờ một chiều có chuyến thư qua
Sẽ chuyển đến những nỗi niềm mong ngóng.
Chỉ ước ao tháng ngày trôi mau chóng
Để được nhìn những nét chữ thân thương,
Được vui, được nhớ, được bất bình thường
Để rồi khỏi phải mong hoài nhớ mãi.
Để được ngồi cùng nhau bàn cãi
Về những đổi thay,...có hay không
của người bạn gái nơi quê nhà.

Những người bạn giờ đây đã cách xa
Lưu luyến mãi và chẳng bao giờ thất vọng.
Vẫn muốn thời gian xa trôi mau chóng
Để lại được gần với ước vọng tình yêu.
Ngày tháng xa chỉ mong nhận thư nhiều
Cho khuây khoả nỗi niềm thương nhớ.
Cầu mong thư không có điềm gở
Với bất cứ ai đang ở phương xa.
Những lá thư xanh sẽ trở thành món quà
Thật vô giá với người đang mong đợi
    

Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 10/10/1982
 

 
 

 
Tiếc nuối

 
Tôi tiếc trong buổi ra đi
Không có Em để tôi ngắm nhìn lần cuối.
Để sẽ xa và không còn được đắm đuối
Ở bên Em những giây phút lặng im.

Tôi tiếc giờ đây chẳng còn được vội vã nhịp tim.
Và lúng túng khi gần Em giây lát.
Và sẽ chẳng bao giờ được hát
Bản tình ca tôi chưa hát cho Em nghe bao giờ.

Những bản tình ca hay là những ước mơ
Mà Em muốn khi trở về tôi sẽ hát.
Cõi lòng tôi giờ đây như tan nát
Bởi tháng ngày gần Em mà chẳng nói được chi.

Giờ hai đứa cách xa chẳng làm được gì
Chỉ biết sống những tháng ngày trống trải.
Chậm chạp trôi đi cùng bao sợ hãi
Cho cuộc đời và cả tình yêu.

Chao ơi lạnh lẽo những buổi chiều
Ngắm nhìn những lá vàng nho nhỏ.
Đang nhẹ bay vờn vờn trong gió.
Những chiếc lá xinh như đang thổ lộ
Với nhau về câu chuyện tình dở dang.
   
Chuyện tình thú vị của một chàng
Yêu mãnh liệt nhưng mà nhút nhát.
Nên chẳng bao giờ Anh ta được hát
Một khúc nhạc tình êm dịu bên người yêu.
Để rồi sáng sớm, trưa chiều
Cứ hát mãi với bóng mình cô quạnh./.


Trường tiếng Stíty, CH Séc, ngày 02/11/1982

 
 


Nhớ Em trong đêm


Đêm đã khuya, thời gian như chậm lại
Chẳng muốn ngủ tẹo nào vì mải nghĩ về Em.
Không gian cứ kéo Anh vào nỗi nhớ triền miên
Em bé nhỏ nơi phương trời xa thẳm.

Có những lúc tâm hồn Anh chìm đắm
Trong nhớ nhung về hình bóng Em yêu.
Khoảng trời xanh cùng gió nhẹ ban chiều
Giọng nói Em bay cùng hương thơm làn tóc.

Xa Em rồi lại nhớ nhịp lóc cóc
Của chiếc đồng hồ tinh nghịch nhà Em.
Tiếng đồng hồ hay tiếng nhịp tim
Của hai đứa bên nhau mà im lặng.

Sự im lặng hay chính tim Anh đã thắng
Nỗi hoài nghi độc ác về tình yêu.
Giờ trong Anh như biển lặng buổi chiều
Chim Hải Yến vờn làn sóng nhẹ.
   
Ước chi đời cứ êm trôi như thế
Để cho Anh được mãi yêu Em.
Để cho Anh mãi nhớ thêm
Em bé bỏng với nụ cười bướng bỉnh./.


Otrokovice, CH Séc, ngày 21/03/1983




Ảo giác về biển


Chưa được đến với biển một ngày
Mà chỉ được nhìn qua thành tàu một cách đắm say
Những con sóng và màu xanh vô tận.
Dẫu chưa nếm mùi biển nồng cát mặn
Cũng ngất ngây với hương vị biển xanh.

Chỉ thoáng nét thôi như qua một bức tranh
Đủ đắm say và vội vàng hơi thở.
Đủ để tâm hồn dạt dào bỡ ngỡ
Như đến với tình yêu và mơ ước vội vàng.

Dải cát trắng mênh mông cùng ánh nắng chói chang
Của biển xanh muốn níu con tàu chạy thẳng
Để tất cả sẽ cùng với nắng
Hát gọi về những buồm trắng xa xôi.
Hát trong tiếng tàu đi- ôi khúc nhạc không lời,
Của trái tim ai đã đem lòng yêu biển.


Otrokovice, CH Séc, ngày 20/10/1984





Thao thức


Tôi lại thao thức trong đêm vì Em
Sau chuỗi tháng ngày chẳng mong ngóng
Sau sự lặng im, không một lá thư xanh
Niềm tin và nỗi khao khát mỏng manh
Đã quay trở lại trong tôi
Cùng với Em và mơ ước xa xôi
Em và tôi mãi chẳng xa rời
Dẫu năm tháng có dài hơn màu xanh của biển.       
            
Otrokovice, CH Séc, ngày 26/10/1984





 Nhớ về Em nơi phương xa

Tôi không thể tiếp lắng nghe khúc hát trên đài
Bởi đang nhớ giọng nói Em ngày ấy.
Sao thân thương và dịu dàng đến vậy
Mà bây giờ đã ở cách xa.

Tôi nhớ về Em- về ngày ấy trên tay một bó hoa
Mang đến tặng Em trong ngày vui sinh nhật.
Buổi tối hè ấy sao Em nỡ lánh mặt
Làm cho tôi phải buồn bã quay về.

Tôi nhớ về Em- khi mùa xuân đến sao nhớ ghê.
Hạnh phúc bé cho tôi từ Em là cuốn lịch,
Với dòng địa chỉ thân quen
của ngôi nhà có dây chuông tinh nghịch.
Đã vỗ về tôi những năm tháng cách xa.
   
Tôi nhớ về Em dài theo năm tháng cách xa
Có phải xa nhau để cho nhau giận dỗi
Em đã trách rằng tôi người nông nổi.
Nhưng biết làm sao vì lỡ quá yêu Em.

Tôi nhớ về Em khi những đêm
Một mình lang thang trên phố vắng.
Đất khách quê người và im lặng
Tất cả như nhường cho tôi để nhớ về Em.

Tất cả như nhường tôi, cho tôi bước êm đềm
Vào thời gian của hôm nay, ngày mai hay dĩ vãng.
Để cho tôi được nhớ mùi hương thơm bay thoảng
Từ suối tóc Em buông nhẹ trên vai./.


Otrokovice CH Séc, ngày 07/02/1984






Nhớ Em từ mùa hạ bên này


Nắng và gió của mùa hạ bên này...
Giá mà gió có thể nói thay tiếng lòng
Và nắng có thể mang theo nỗi nhớ mong
Thì Em hãy nhận từ tôi món quà mùa hạ.

Mùa hạ xứ này sao dịu êm lạ quá
Gió bay bay nhẹ hơn lá mùa thu
Nắng giữa trưa mà chẳng hề giận dữ
Vương trên vai như gợi nhớ cho nhau.

Mây trắng bồng bềnh như ô trên đầu
Hay là giống nón Bài thơ Em thích đội.
Để che nắng hay cố giữ hương tóc thơm vừa gội
Khiến tim tôi thường phải ngất ngây.
   
Có lẽ mùa hạ ở Hà nội đã bay một ít sang đây
Chuyển cho tôi hương thơm làn tóc
Gửi cho tôi kỉ niệm yêu thương tháng ngày đi học
Và gửi cho tôi bóng dáng Em yêu.

Nắng gió bên này chẳng thể giúp tôi nói được nhiều
Để cho Em không bao giờ giận dỗi
Để cho tôi sẽ sống trong tươi vui sôi nổi
Của mùa hạ đầy đang ào đến nơi đây./.


Otrokovice, CH Séc, Ve Schole, ngày 05/04/1985






Trở về...?

Anh sẽ về bên Em một ngày gần đây
Sau khoảng thời gian như mây phiêu lãng.
Cho ánh mắt Em sẽ ngập tràn như nắng
Trong thung lũng hồn Anh đang khao khát mùa hè.

Anh sẽ vễ bên Em để được bồi hồi lắng nghe
Tiếng ve hát hay Em mải mê hát.
Nhặt cánh phượng đỏ bay trong chiều buông dào dạt
Đặt vào lòng tay Em với nỗi nhớ, niềm thương.

Kỉ niệm đi bên cạnh chúng mình là hồi đến trường
Anh thường nghịch và Em hay giận.
Tình bạn thơ ngây đã có lần tưởng mất
Nhưng lại trở về như hoa nở đầu xuân.

Anh sẽ về bên Em về thật gần
Chếnh choáng con tim và vội vàng chân bước.
Rảo theo thời gian để đắp xây mộng ước
Cho tình yêu, hạnh phúc giản đơn thôi.

Cho tình yêu, hạnh phúc giản đơn thôi.
Anh sẽ về bên Em trong cuộc đời
Sống như bao lứa đôi đang sống
Và lại mơ thành chim biển trắng ngoài khơi./.

Otrokovice, CH Sec, Ve Schole, ngày 20/05/1985






Tình cũ


Đã lâu lắm rồi tôi không gặp Em
Nên gặp lại vẫn thấy mình bối rối.
Tôi lại được nghe những lời Em nói
Để mãi nhớ về năm tháng ngày xưa.
   
Biết nói với Em làm sao cho vừa
Cho vơi bớt nỗi niềm day dứt.
Tình yêu cũ là hư hay là thật
Thoáng hiện về khi trời tạnh cơn mưa.

Em thoáng trông vẫn như ngày xưa
Vẫn trẻ xinh như hồi còn trẻ.
Đôi môi cười vẫn dịu dàng như thế
Cuốn hồn tôi vào cõi hư vô.

Đợi mong gì cho năm tháng bây giờ
Tôi không thể. Và Em càng không thể.
Thôi cứ để mối tình đầu như thế
Lặng lẽ trôi theo dĩ vãng ngày xưa./.
            

Hà nội, ngày 11/04/1998


 
 
Đam mê
 
Tôi lại ngồi đây gần bên Em
Quán vắng, và mưa không rơi nữa.
Trái tim tôi chia thành hai nửa,
Một nửa đam mê, nửa rối bời.

Biết rằng sẽ mãi chỉ vậy thôi,
Tôi vẫn đam mê giống người đời.
Để rồi khắc khoải trong chờ đợi.
Để rồi chua sót mãi không nguôi.

Tôi ước mong sao mưa mãi rơi.
Để ngồi bên Em suốt cuộc đời.
Để cho khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy,
Nuôi sống tim tôi đến cuối đời.


Cà phê Hà nội Phố, tháng 3/2001






Hoài niệm


Đã thật lâu rồi không gặp Em.
Đường phố cũ không còn ai vui nữa.
Mưa như mãi rơi ngoài khung cửa,
Khiến cho tôi chợt nhớ ngày xưa.

Đưa Em về một đêm ướt mưa
Chỉ dám nói một câu từ biệt.
Em vô tư nào Em có biết,
Tôi chót yêu Em tự lâu rồi.

Tôi thầm yêu, chỉ thầm yêu thôi.
Dẫu vẫn biết ngày mai xa cách.
Dẫu vẫn biết tim Em giá lạnh,
Tôi vẫn yêu như kẻ cuồng si.

Chẳng chia tay, Tôi lặng lẽ ra đi.
Mang trong tim nỗi niềm nhung nhớ.
Nhớ quê hương, nhớ Em bé nhỏ,
Người tôi yêu từ thuở học trò...

Tôi dứt mình ra khỏi giấc mơ.
Lặng lẽ sống như bao người sống.
Giữ trong tim nỗi niềm rung động,
Hình bóng Em mưa ướt ngày xưa.


Hà nội, tháng 4/2001





Người đàn bà đi qua đời tôi


Em lặng lẽ đi qua đời tôi
Khi cơn mưa dai dẳng vẫn rơi
Quán vắng lặng, tách cà phê nguội
Đành chia tay mà lòng tiếc nuối.

Em đâu phải người đàn bà yếu đuối?
Chỉ vì tôi đã đam mê nông nổi
Chỉ vì tôi không thể nói dối
Nên Em đã đi qua đời tôi.

Em lặng lẽ đi qua đời tôi
Để lại tôi một mình trống vắng
Lặng lẽ chờ một ngày hửng nắng
Sẽ tìm về ký ức ngày xưa.

Tôi lặng lẽ đi qua cơn mưa
Bước nặng nề ra ngoài phố nhỏ
Nụ cười Em thoáng còn đâu đó
Dẫn dắt tôi vào mỗi câu thơ.


Hà nội, ngày 13/09/2003




 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:01:08 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 10.12.2006 00:14:51
0
Phố dài trong đêm
 
Chỉ những buổi đêm như thế thôi
Cũng đủ để nói với Em
Những điều tôi còn đang trăn trở.
Những điều từ Em đến với tôi còn bỡ ngỡ
Có cách xa đâu kể từ buổi ban đầu.
 
Có cách xa đâu khi hai đứa sánh vai nhau
Đêm vắng lặng ở hai đầu dải phố.
Em nói gì? Sao tôi không thể nhớ
Chỉ biết rằng Em là cô gái thích đùa.
 
Không biết Em và cô bạn thân đã hiểu tôi chưa
Mà sao cứ trách móc hoài nhau vậy?
Gần gũi nhau nhiều rồi Em sẽ thấy
Tôi không phải là một áng xám mây.
 
Tôi sẽ chẳng bao giờ là áng xám mây
Che phủ ánh sáng trong của Chị hằng hiền dịu.
Có lẽ tôi đã cảm thấy thiếu,
Cái ánh sáng trong của Chị hằng đáng yêu.
 
Cứ mãi nhớ Em vào những buổi chiều
Nhớ khi đi bên Em- Cô gái đáng yêu
Thật dễ sợ khi mà Em im lặng.
Thật dễ sợ khi lòng tôi trống vắng
Chẳng dám nói đâu dù chỉ nói bâng quơ.
 
Chẳng dám nói đâu dù chỉ nói bâng quơ.
Bởi vì Em sẽ lại nghi ngờ
Bởi vì Em sẽ lại giả ngây thơ
Cùng bạn gái trách móc hoài tôi mất.
         
Không biết trên đời điều gì tôi yêu nhất?!
Bằng giọng nói Em hay ánh mắt của Em
Cái giọng nói như hơi thở buổi đêm.
Cùng ánh mắt nâu như muốn nói thêm:
Em là vầng trăng đầy mùa hạ.
 
Em là vầng trăng của gió, mây và lá.
Hay là của tôi trong những buổi đêm
Khi tôi cùng Em bước êm đềm
Trên dãy phố dài sao tôi thấy ngắn.
 
Dãy phố dài giúp tôi như muốn nhắn
Gửi tới Em lời nói của yêu thương.
Không bóng bảy đâu như ở thiên đường
Gần gũi lắm, hơn cả là Em tưởng...
         
Otrovice, CH Séc, ngày 03/04/1984
 
 


Khoảng đợi chờ
 
Những phút đợi chờ, như dài hơn lúc được ngồi bên Em.
Những phút đợi chờ, trong lòng như rối lên
Về Em? Bao nhiêu là giả thiết.
Phải kiên trì hẳn điều này tôi đã biết.
Biết chờ Em. Chờ mãi dưới trời mưa.
 
Chẳng cần thiết đâu những lúc tiễn đưa
Em hãy lên đi kẻo trời mưa lạnh lắm.
Tôi phải chia tay dù còn muốn ngắm,
Mãi khuôn mặt Em và mái tóc xanh.
 
Bộ phim dài về cuộc đua xe và những bức tranh
Đã cuốn đi của tôi tất cả
Khoảng thời gian quí giá gần gũi Em.
Không biết tự bao giờ tôi cứ muốn nán ở lại thêm
Vài phút thôi, mặc cho chuyến bus cuối cùng không đợi.
Vài phút thôi để được nghe Em nói:
Chỉ những câu bâng quơ.
 
Nhớ. Nhớ hoài chỉ những câu bâng quơ
Em đã nói thay cho sự im lặng.
Em đã nói thay cho lòng tôi trống vắng.
Khi Em nói tôi muốn mình yên lắng
Lắng nghe Em bằng nhịp thở con tim
Lắng nghe Em bằng nhịp thở ban đêm
Của dãy phố dài đã chìm trong giấc ngủ.
 
Đối với tôi thời gian chẳng bao giờ đủ
Cứ cản trở tôi hoài lúc được ở bên Em
Như dòng sông tuổi nhỏ êm đềm
Cứ nổi sóng trong ngày quang mây tạnh.
 
Thời gian đối với tôi- hay là sự lẩn tránh
Của chính Em đến với sự yêu thương.
Của chính Em khi bên tôi trên một con đường
Thờ ơ mãi với tâm hồn không tưởng.
         
Thà Em hãy cho tôi chỉ những nụ cười sung sướng
Từ đôi môi Em hay từ trái tim Em.
Để cho tôi được ngủ êm đềm
Trong đáy mắt Em – trong khoảng thời gian chờ đợi./.
 
         
Otrovice, CH Séc, ngày 12/04/1984


 
 
 
Lời của yêu thương
 
Muốn nói với Em những lời yêu thương
Từ con tim nóng bỏng.
Những lời yêu thương không phải của mùa đông
Mà là của mùa hạ đầy đến chóng.
 
Ước ao của tôi là được chờ mong
Dáng Em bé nhỏ sau ca chiều vội vã.
Em - nét đi sao đáng yêu quá
Chỉ ngắm nhìn thôi chẳng dám nói đâu.
 
Em- hay dòng sông xanh phẳng lặng mà sâu
Cuốn đi mãi tâm hồn tôi theo ngày tháng.
Em- hay tia nắng lung linh buổi sáng
Cứ bắt tôi phải bâng khuâng lúc đến trường.
 
Muốn nói với Em những lời yêu thương
Song tôi sợ rằng Em “ im lặng”
Em biết không một tâm hồn trống vắng
Sẽ buồn nhiều vì “ im lặng” của Em.
 
Muốn nói với Em và chỉ nói với Em
Lời của nhịp tim hối hả.
Lời của hơi thở vội vã
Lời của yêu thương.
         
Otrovice (Ve schole) CH Séc, ngày 28/04/1984.

 
 
 
Ba ngày nghỉ
 
Ba ngày nghỉ thế là vụt trôi nhanh
Chỉ đọc sách một mình và nghe tình ca từ máy.
Ôi sao buồn và nhớ Em vậy
Biết đến hôm nào mới lại gặp Em.
 
Thế mà cũng qua mau ba đêm
Âm thầm và trằn trọc.
Lặng im như hạt thóc
Chờ gặp ánh mắt ướt của Em để nảy mầm xanh.
 
Ba ngày nghỉ thế là vụt trôi nhanh.
Bâng khuâng hoài với niềm hi vọng mỏng manh
Đến với Em trong tuần tới.
Đến với Em trong niềm vui hay nỗi buồn vời vợi?
Của hôm qua thiếu Em hay của hiện tại bên Em.
 
Otrovice, CH Séc  01/05/1984


 
 



Từ chuyện cổ tích
 
Cô bạn gái của Em kể cho tôi nghe:
“...hạnh phúc chỉ đến một lần...”,
trong câu chuyện cổ tích.
Tôi dù sao cũng ham muốn là kẻ thông minh,
Nên tôi hiểu những gì cô ấy nói.
 
Trong tình yêu chậm trễ đâu phải là có tội.
Cho nên tôi vẫn im lặng cùng Em.
Chỉ muốn nhìn vào mắt Em như ánh sao đêm
Khi tôi sải bước một mình và hát nhẹ khúc ca hạnh phúc./.
 
 
Zoo Gottwaldov, CH Sec, 27/05/1984
 
  

 



Mơ trong cô đơn
  
Thế là tôi phải đợi chuyến xe cuối cùng.
Đêm lạnh và tôi mông lung.
Những ảo giác về Em còn theo tôi trên phố vắng.
Biết rằng mình sẽ còn im lặng
Chờ sự đổi thay từ ánh mắt của Em.
 
Chỉ còn mình tôi đi trong đêm
Hơi buồn vì chẳng có Em.
Không có giọng nói hay tay mềm,
Hay hơi thở, hay những lời trách móc.
Nhớ hoài thôi hương thơm làn tóc,
Mái tóc Em buông nhẹ trên vai.
 
Không biết tôi có mơ đến ngày mai,
Cái ngày khi tình yêu tràn đến.
Đến. Vội vã từ con tim nóng bỏng.
Tất cả lắng sâu sau nụ hôn nồng.
 
 Nhà ga Otrokovice, CH Séc ngày 01/06/1984








Thất vọng
 
Hay là tôi đã trở thành tảng đá trơn trên con đường của Em
Cũng không biết nữa khi Em thờ quá.
Muốn gào thét lên vỡ con tim cho hả
Và nói với Em rằng Em đã chết trong tôi.
Em cuối cùng cũng chỉ vậy thôi
Kẻ tàn ác, dối gian chưa từng thấy.
Tôi chỉ còn ôm trái tim cô đơn của mình vậy
Và chẳng bao giờ trở lại với hôm qua.
Cái ngày hôm qua tưởng êm đẹp như hoa
Song quá đắng cay như bản tình ca cho Em tôi thường hát.
 
 
Gottwaldov CH Séc, ngày 24/06/1984.





Cây đàn tình yêu
  
Muốn nói yêu Em mà chẳng nói lên lời
Thôi đành nhờ bản tình ca và cây đàn vậy.
Em có nhớ từ bản tình ca và cây ghita ấy
Mình đã quen thân và gắn bó bên nhau.
 
Em yêu ơi chẳng đơn giản vậy đâu
Những yêu thương từ lâu tôi gửi qua lời hát.
Những bản tình ca dịu êm với nỗi buồn man mác
Tất cả cho Em từ đáy tim tôi.
Tất cả từ đôi mổi run rảy ao ước nói lên lời:
Em hãy của riêng tôi mãi mãi.
 
Vậy mà thật khó nói!
Đôi khi bên Em với cây đàn tôi lại sợ hãi
Cho chính mình và bản tình ca.
Không hát nữa mà chỉ nhìn mãi xa
Ở nơi ấy dằn vặt tôi một ảo giác:
...Đến với Em trước tôi là người đàn ông khác
Bằng cấp, tài ba, địa vị, giàu sang?
Mà tôi gã học sinh nghèo thật xoàng
Sao với được đám mây huyền hư ảo?
 
Không, tôi tin của tôi tình yêu giông bão
Dẫu đất trời, vạn vật có đổi thay
Tôi vẫn yêu Em, yêu trọn trái tim này.
Mãi yêu Em dù sẽ là kẻ điên hoặc say
Chẳng cần tỉnh trong tình yêu ngất ngây./. 
  
 
Gottwaldov, CH Séc, ngày 03/07/1984.






Tiếng vọng tình yêu
 
Có lẽ Em sẽ chẳng hiểu được đâu,
Về sự đổi thay của tôi trong cuộc sống.
Khi tiếng gọi của tình yêu như chỉ còn vọng
Trong vách đá ướt và ẩm sâu của tâm hồn.
 
Khi tình yêu đã lặng trôi như chiếc thuyền con
Bập bềnh, mông lung cùng dĩ vãng.
Khi mà tôi chỉ ngây thơ như nai như hoẵng,
Trong khu rừng đời cổ xưa.
 
Cuộc đời và sự đổi thay, tôi biết rồi chỉ giống như mơ.
Mà phũ phàng là bắt đầu của nuối tiếc.
Khi Em yêu không còn là vầng mây biếc,
Đã khuất dần bởi làn gió phương xa.
 
Còn tôi giờ đây im lặng như bóng ma,
Không sống thật trong cuộc đời thật.
Chỉ còn trong tôi từ Em là ánh mắt
Cùng thoáng hương thơm mái tóc Em ngày nao./.
 
Praha, CH Sec ngày 08/08/1984 
 

 
 
 
Năm tháng
 
Năm tháng.
Cái khoảng thời gian của kỉ niệm.
Khoảng thời gian có lẽ tôi đã cố tìm kiếm
Để hiểu ít ra là một phần “cuộc sống riêng”
của cô bạn gái yêu kiều.
 
Không biết đã gom góp được bao nhiêu,
Những điều tôi khát khao trong cuộc sống?
... Những điều tôi đã phải chờ mong
Giống như câu trả lời từ sự thực.
 
Thế nhưng,
Năm tháng - hay là cơn mưa đêm
Rơi buồn hoài khi hai đứa chỉ chung cây ô mỏng.
Tôi tự lánh mình ra khoảng trống,
Để đếm mưa rơi và những lần Em sợ hãi vì giun. *
 
Năm tháng mờ đi, có phải dưới ánh mưa phùn?
Hay là giống cơn mưa ngâu trong khúc ca ngày nọ.
Khúc ca Em đã hát cho tôi đắm say như hơi thở
Của hoàng hôn vùng đồi vẫn buông lạnh trên vai.
 
Khúc ca như thầm trách móc ai
Quên kỉ niệm, tình yêu theo chiều dài năm tháng.
Khúc ca phải chăng của ai đã từng choáng váng.
Bởi nỗi đau khi chót yêu thương.
 
Năm tháng
Như vẫn êm đềm với thoáng hương thơm
Từ mái tóc. Từ những ngón tay mềm vuốt ve nóng bỏng.
Và tôi đã chẳng còn khái niệm được thời gian.
 
Năm tháng
Đôi khi là lúc suy nghĩ miên man
Về hôm qua vui, hay hôm nay buồn chán
Về niềm tin với sức mạnh hư vô hay hoài nghi và bội phản...
Ôi quá nặng nề xin trả lại thời gian.
 
Nhưng năm tháng ơi ta mãi mong người chẳng lụi tàn
Như cây nến kia đang đếm thời gian trong đêm vui sinh nhật.
Nếu đêm có tan thì tôi cũng phải một lúc thôi đành chợp mắt
Đợi bình minh xa xôi và mơ những kỉ niệm đẹp của tháng năm./.
 
   (Sau cơn mưa cuối hè, những con đường dốc lát đá ở thành phố Zlina – “Thung lũng Tình yêu” (CH Sec) xuất hiện rất nhiều giun đất bò ra.)
 
 
Zlina, CH Sec 04/10/1984 
  
 




Tay lạnh tim nóng

Đêm về khuya. Ba đứa đứng chùn chân
Ngoài hành lang chuyến tàu nhanh mà chậm.
Cái lạnh đầu đông theo đường xa dần ngấm
Vào từng trái tim vừa mới hôm qua tủi hờn.

Ngày hôm qua thôi, chỉ từ chuyện giản đơn
Đã tưởng mất nhau trong giận dỗi.
Tưởng sẽ chẳng còn bao giờ- với nhau- được nói
Những câu yêu thương hay bông đùa.

Con tàu  đêm vẫn đều đặn đung đưa
Câu chuyện vui làm tan đi buồn chán.
Cuộc đời như lại trôi bình thản
Để tôi muốn ôm hai người bạn gái trong vòng tay.

Tàu và ba đứa đã ở ga nào đây
- Praha chắc còn xa lắm...!
Người bạn trai có lẽ sẽ cố chờ trong đêm sâu thẳm
Để đón mừng nhau và cho nhau hơi ấm
Từ nụ cười vui, lời nói đùa hay từ nỗi nhớ mong.

Praha đêm mùa đông lạnh cóng
Lạnh những ngón tay và lạnh từng hơi thở.
Song riêng tôi cái lạnh của Zlína* hôm qua không còn nữa
Chỉ còn trong tim hơi ấm của đêm nay.

Nóng bỏng con tim tuy lạnh cóng bàn tay.
Hạnh phúc đơn sơ từ bạn bè ào dậy.
Vẫn từ những ánh mắt thân thương và giọng nói ấy
...Ôi tôi đã quên hôm qua mà chỉ sống với hôm nay./.


Praha-PSO, CH Sec ngày 04/11/1984

*Zlína (Tên mới là Gottwaldov) thành phố nơi chúng tôi sống, học tập và làm việc- nơi từng được coi là “Thung lũng tình yêu” của nguời VN và người ngoại quốc tại CH Séc.



 
 
 
 
Nắng cuối thu
 

Vài tia nắng cuối thu chiếu vội qua cửa sổ.
Bên kia đường lá phong vàng rơi buồn trong gió.
Lớp học lặng im và trống trơ.
Tôi phải chăng triền miên bởi giấc mơ ?
Giấc mơ về cô bạn gái.
Giấc mơ tuy có làm tôi bải hoải
Nhưng cũng xoá đi dằn vặt, ưu tư nằm vững trãi
Trong tâm hồn cô đơn.
 
Như trang giấy vẫn từ lâu trắng trơn.
Tôi xin để Người, Đời phác vẽ.
Dù ngọt ngào, đắng cay hay vạn muôn hình thể
Tôi chỉ xin sỗng mãi với băng giá mùa đông.
Tôi chỉ xin tha thiết và nhớ mong
Chuỗi ngày hôm qua và kỉ niệm.
Hay chỉ xin được lang thang tìm kiếm
Những mộng uớc trắng trong cho ngày mai.
 
Nắng cuối thu ngắn, lạnh đầu đông dai
Chẳng cho tôi đếm lá phong rơi ngoài hè phố.
Chỉ muốn tôi sẽ mãi bên cửa sổ
Nhìn hoài vào giấc mơ./. 
  
 Otrokovice (Ve schole) CH Sec, ngày 08/11/1984



 
 


Nỗi buồn nàng tuyết
 
Kìa hãy nhìn xem tuyết đang rơi
Nàng tuyết trắng trong giăng đầy trời.
Thoáng nghe giai điệu của đông lạnh
Chợt thấy bâng khuâng trong cuộc đời.
 
Thử nhìn lại xem Nàng tuyết bay
Chỉ Nàng bay thôi tôi biết rồi.
Nhưng lặng im nghe trong giá lạnh
Vẳng từ đâu đây tiếng xa vời.
 
Có phải tuyết buồn không tuyết ơi!
Hay tuyết đang nhớ người bạn đời
Đêm ngày mong mỏi và dằn vặt
Nên giờ cứ gọi, gọi mãi thôi.
 
Nàng vẫn buồn chăng Nàng tuyết ơi
Sao vẫn bơ vơ giữa khoảng trời.
Đừng quên năm tháng vì buồn chán
Cuộc đời thường vậy, thường vậy thôi.
 
Buồn làm chi nữa Nàng tuyết ơi
Hãy đón niềm vui từ người đời.
Noel đang đến bên thông nhỏ
Đến với cuộc đời Nàng hãy rơi./.
 
         
Otrokovice,CH Sec (Ve schole), ngày 17/12/1984

 



Tôi hát
 
Tôi hát thiết tha bản tình ca của chính mình
Như một người ngóng đợi buổi bình minh.
Của tình yêu ngày đầu hay trăn trở,
Của tình yêu lần đầu nhiều bỡ ngỡ.
Ôi ngây thơ!
 
Tôi hát thiết tha về tình yêu
chưa bao giờ lành, mà vội tan vỡ.
Thất vọng hoài mà vẫn thầm lén ước mơ.
Cứ níu kéo thời gian lại để mong chờ:
Những câu nói cho tôi chẳng bao giờ hiền dịu.
Sự bấu víu chơi vơi!
 
Có phải tôi đang sống bình yên trong cuộc đời?
Hay chỉ sống mông lung trong khúc ca mình mới viết?
Như một người bơ vơ trên bãi biển,
Đếm bước chân đi trên bờ cát sóng triền miên...
 
Có phải tôi đang hát thiết tha
cho người con gái dịu hiền ?

Hay đang gào thét như một kẻ điên?
Hay tự cào xé mình bằng tiếng đàn nông nổi?
Để sẽ ra đi không một lời sám hối,
Hay sẽ quay về như kẻ mang tội:
Vì đã chót yêu và lỡ hát tình ca./.
 
 
Otrokovice, CH Sec (Ve skole) 05/02/1985


 
 
 
 
Tôi sẽ ngủ bình yên trong Em
 

Bà giáo Nga dạy hát cho cả lớp khúc ca quen thuộc
“Ca chiu sa” và sức mạnh tình yêu.
Còn riêng tôi lại mải nhớ Em nhiều
Chờ đợi thời gian để đến với Em trong vội vã.
 
Mùa đông năm nay sao dài quá.
Ông mặt trời không muốn tiếp sức lực cho tôi.
Không muốn buông tia nắng để sưởi ấm đôi môi
Cho tôi khỏi run rẩy khi bên Em hiền dịu.
 
Tôi cần Em như ánh nắng xua tan giá băng
tôi không thể thiếu.
Có nhiều nhặn gì đâu chỉ ánh mắt Em thôi.

Tôi sẽ ngủ - ngủ thay cho Em suốt cả cuộc đời
Trong lời ru - Ru mãi ngàn năm với đôi tay Em mềm mại.
 
Tôi sẽ ngủ bình yên trong Em
với lời ru, không một phút giây sợ hãi.
Mơ trắng trong cho hạnh phúc mai sau.
Dẫu thời gian có buộc hai đứa cách xa nhau.
Em vẫn mãi bên tôi chẳng bao giờ xa lạ.
 
Em hãy ở bên tôi đừng bao giờ dối trá
Dù chỉ một lần cũng đủ giết trái tim tôi.
Đừng bắt tôi chán ngán nhìn cuộc đời,
Bằng ánh mắt bơ vơ và mệt mỏi.

 
Hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, lắng nghe tôi nói.
Hãy trả lời tôi bằng chính con tim.
Hãy cho tôi năm tháng cuối dịu êm,
Để tôi sẽ ngủ bình yên trong Em
với lời ru, không một phút giây sợ hãi./.
 
Otrokovice, CH Sec (ve skole), 26/02/1985 
 


 
 
 
Trái tim không thể ngủ  yên
 
Lại thêm một lần tôi đến với Em
Trong đêm cuối đông băng đang tan lạnh giá.
Câu trả lời của Em  như cay nghiệt quá
Với trái tim tôi đang rực lửa yêu thương.
 
Phải chăng số phận không cho tôi cùng Em trên một con đường.
Để chỉ mình tôi lang thang trong đêm vắng.
Phải chăng tôi lại một lần quay về trong yên lắng
Khi con tim không chịu ngủ yên.
 
Trái tim tôi sao thể ngủ yên
Khi tình yêu giành cho Em luôn trỗi dậy.
Giá đôi mắt tôi chỉ nhìn Em thôi mà không nhìn thấy
Cái ngày hôm qua, để đỡ khổ đau.
 
Không biết tôi có giữ được không những ước vọng cũ dài lâu.
Những ước vọng về Em đã từng tiếp cho tôi sức lực.
Những ước vọng đã từng xoá đi cho tôi ưu tư và bực tức.
Xoa dịu hồn tôi khi thức trắng đêm thâu.
 
Không biết tôi còn có được chăng  đôi lúc ở bên Em
Những phút giây cuộc sống thật êm đềm.
Em là ngọt ngào của trái táo
Hương vị vào tim tôi đã thấm sâu./.
 
 
Otrokovice(Ve schole) CH Sec, ngày 04/03/1985






 
Theo mùa nắng hạ

Tôi tìm trong kí ức
Mùa hạ mới năm nào.
Khi con tim đau nhức
Tình yêu tôi thầm trao.

Những kỉ niệm xanh xao
Tràn về theo nắng hạ.
Em vẫn đáng yêu quá
Tóc theo gió lao xao.

Truyện ngắn trong tuần báo
Lén dành riêng cho Em.
Không thể sống dạn bạo
Chỉ yêu Em nhiều thêm.

Lại trằn trọc thâu đêm
Nhớ mắt Em buồn lạ.
Như nắng vàng đầu hạ
Khiến giọng ca tôi mềm.

Giọng ca tôi sẽ đem
Trái tim non nhỏ bé
Đến tận cùng gian thế
Để một mình yêu Em./.


Otrokovice, CH Sec (Ve skole)
21/03/1985




 
 
Năm tháng


Năm tháng
Vẫn bình yên như mặt hồ trước nhà tôi phẳng lặng.
Vẫn đáng yêu như tiếng trẻ thơ tôi vừa nghe thoáng
,
Vẫn dịu dàng như hôm nay ánh nắng đầu hè.

Tôi theo thói quen, lại lắng nghe
Tiếng thì thầm đâu đây của năm tháng.
Tiếng thì thầm đang rủ tôi vào quên lãng
Tránh né cuộc đời và tự dấu trái tim.

Tiếng thì thầm. Bên tai tôi vẫn giọng êm êm,
Cuốn hồn tôi trở lại năm tháng cũ êm đềm.
Dáng em hồi đó sao đẹp vậy
Trăn trở hồn tôi ngày lẫn đêm.

Tiếng thì thầm ... Vụt lặng im
Đem tôi về với tháng ngày hiện tại.
Tình yêu đã qua với bao nhiêu sợ hãi
Bao khổ đau đã bóp nát con tim.

Năm tháng
Tất cả trôi nhanh để lại sau kỉ niệm.
Tôi đã không thể mãi hoài tìm kiếm,
Cho riêng mình một khái niệm Tình yêu.

Tôi tìm ở bên em theo tháng năm khái niệm tình yêu
Cái khái niệm giống như tiếng trẻ thơ tôi vừa nghe thoáng,
Khiến tôi dạt trôi, đắm chìm trong vô vàn ảo dạng.
Và khoảng đời qua đi với nuối tiếc theo thời gian./.

Otrokovice CH Séc, Ngày 18/04/1985




 

Khoảng nhớ trong mưa
 
Gần cả tháng rồi không gặp em.
Thời gian theo nắng trôi như mây mềm.
Tôi nhìn với theo qua cửa sổ.
Mây trắng tan rồi vào cơn mưa.
 
Không gặp nên nhớ trong cơn mưa.
Dẫu tình yêu có mờ phai như nhìn qua cửa nước,
Dẫu tình yêu tôi không thể trao nồng nàn như trước,
Vẫn nhớ em để nhận buồn đau.
 
Tôi nhớ em. Mắt hướng vào đêm sâu.
Kỉ niệm ấm êm ngày nào trở lại.
Kỉ niệm, dẫu không thể xoá mờ cho tôi nét buồn bải hoải
Song cũng bao lần dìu dắt tôi đi.
 
Kỉ niệm theo tháng năm vẫn dìu dắt tôi đi.
Đi. Không phải để tìm một tình yêu hẹp bé.
Tôi sẽ lãng quên hay biến mình vào trần thế?
Hay quay trở về với năm tháng tuổi ngây thơ?
 
 
Otrokovice, CH Sec ngày 13/05/1985 
 



<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:16:07 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 10.12.2006 00:51:22
0
Thăm bạn ở Klatovy
                  
                                (Tặng H. bạn gái từ thuở  ấu thơ)
 
 
Tôi lại đến với bạn- với Klatovy
Sau một khoảng thời gian dài không đến.
Sau đôi ba lần bực mình vì lỡ hẹn
Để giờ đây được vui sống với bạn bè.
 
Tôi đến giản đơn thôi với trái tim bạn bè
Vô tư lắm với niềm vui tình bạn.
Một tuần trôi qua không phút giây buồn chán
Kỉ niệm bé thơ trở lại theo thời gian.
 
Không nhiều khoảng trống để tâm sự miên man
Bởi bạn và tôi quen sống ào trong công việc.
Để sáng nay khi ra đi lòng tôi nuối tiếc
Đôi ba ngày đã sống ở Klatovy...
 
....Vắng bạn. Mưa vẫn rơi hoài lúc tôi đi
Tôi bước vội, những ngày hôm qua trở thành kỉ niệm.
Lẻ loi trên bến xe qua làn mưa tôi tìm kiếm,
Dáng bạn tiễn tôi mùa hạ năm nào.
 

Klatovy, CH Sec, ngày 24/05/1985
 
 
 
 
Đổi thay
                       
               (Tặng Th. bạn gái từ thuở ấu thơ)
 
 
“ Có phải xa là để nhớ cho nhau
Hay là để hoài nghi và lưỡng lự ?”
 
“ Có phải đổi thay đâu Anh mà cuộc đời đấy chứ
Em mãi yêu Anh nhưng biết làm sao!”
 
“ Ôi còn đâu nữa phải không Em những mộng ước lớn lao
Chỉ còn với đôi mình ngày xưa là kỉ niệm
Hay cái buổi ban đầu Anh hoài tìm kiếm
Ánh mắt Em như gió lao xao”
 
“ Ánh mắt Em như làn gió ngày nào
Để hôm nay phải nhìn vào sự thực
Anh hãy ngủ quên đi đừng bao giờ thức
Với tình yêu của Em vì nó chẳng thể bù đắp được cho Anh”
 
Klatovy, CH Sec, ngày 24/05/1985
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:20:34 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 15.12.2006 13:15:21
0
Tôi chỉ tìm thấy mình
 
Người con gái nói tôi :”Dễ nhớ nhanh quên”?
Giống như vạn vật không tồn tại lâu bền
Tôi đã sống với con tim nguội lạnh
Để tình yêu trôi như cơn gió mỏng manh.
 
Tôi đã sống chân phương như một bức tranh.
Chất màu vẹn nguyên không đổi thay theo năm tháng.
Có thể người ta nhìn qua rồi quên lãng
Nhưng tôi không vì lớp bụi ngoài mà mờ phai.
 
Ôi ở đâu tình yêu đã được giành cho người con gái?
Ôi ở đâu con tim vội vàng và bao lần sợ hãi?
Tôi tìm tất cả trong giấc mơ đêm hay trong buổi sáng ban mai
Song thấy gì đâu ngoài bóng hình mình trên thảm cỏ xanh ngây dại.
 
Hỡi tình yêu và kỉ niệm của hôm qua hãy bỏ đi đừng trở lại.
Đừng bắt tôi phải thêm một lần đam mê mãi.
Cái vầng trăng huyền ảo xa xôi
Để tôi sẽ sống giản đơn như từng sống trong cuộc đời./.
 
         
Otrokovice, CH Sec, ngày 03/06/1985







Ước muộn 
 
Giá đôi mắt Em sẽ giành cho tôi
Để phút giây tôi biến thành tia nắng.
Rọi mái tóc Em như ngày nào hạ trắng
Cái mùa trái tim tôi trước Em rộn rã biết bao.
 
Giá bàn tay Em sẽ mãi ngọt ngào
Hứng cho tôi ngụm nước đời trong mát.
Sẽ bình yên bên suối trong tôi hát
Những bản tình ca ngàn đời thiết tha.
 
Nhưng tôi đã sống  không còn như một bóng ma.
Không quẩn quanh nghĩ những điều phi thực.
Dĩ vãng bỏ lại sau lưng cho tâm hồn quên đau nhức.
Để tình yêu ngủ quên như chẳng thức bao giờ.
 
Tình yêu sẽ chỉ còn nằm âm thầm mãi trong thơ.
Với tháng năm hát trường ca kỉ niệm.
Rồi một ngày nào tôi sẽ lại tìm kiếm
Nét yêu thương dịu ngọt từ ánh mắt, đôi bàn tay./. 
  
Otrokovice, CH Sec, ngày 07/06/1985 


     

Đón Em trong đêm trăng
 
Những đêm đợi đón Em.
Sao trời như sáng hơn thường lệ.
Em vẫn duyên dáng và đáng yêu như một cô bé,
Làm cho tôi chốc lát phải nhìn ngang.
 
Vầng trăng sáng khiến hai đứa bâng khuâng.
Riêng mắt tôi Em như vầng trăng nhỏ.
Đôi bàn tay dịu hiền vẫn đó.
Mái tóc nhẹ bay thoảng mùi sương lạnh của đêm.
 
Tôi đi bên Em trong cảm giác êm đềm
Cuộc sống với những ưu phiền hình như đã quá cũ.
Và tôi lại thấy mình có thật đầy đủ
Tất cả, khi trong đêm nhẹ bước bên Em.
 
Đêm như chỉ có tôi với Em.
Niềm vui cho tôi là giọng nói Em mềm mại.
Có phải giọng nói đã xua đi cho tôi sợ hãi,
Trong con tim vừa ao ước muộn màng.
 
Tôi đã bao đêm đi lang thang.
Âm thầm cùng phố vắng.
Nhưng đêm nay bên Em dưới ánh trăng
Tôi chợt thấy cuộc đời phẳng lặng./.
 
 
Otrokovice, CH Sec 01/08/1985






Em là vì sao của hồn tôi
 
Tôi biết từ thuở bé thơ: Sau đêm là ban mai.
Nhưng đêm nay mọi quy luật không hề tồn tại
Chỉ có tôi và Em ở bên nhau mãi,
Với những nụ hôn ngọt ngào.
 
Tình yêu từ con tim thật tôi đã trao
Không để lại cho riêng mình dù chỉ một phần nho nhỏ.
Em là tất cả những gì mà tôi có.
Hiểu lòng tôi không khi tôi khép chặt vòng tay.
 
Hiểu lòng tôi không trong cả đêm nay.
Bình minh đến sẽ xua tan bóng tối.
Em có nghe tiếng âm thầm đang gọi,
Nó gọi yêu thương suốt cả cuộc đời.
 
Sao đã đi ngủ từ lâu rồi.
Trái tim tôi thiết tha đang nói,
Rằng nó muốn tôi là bầu trời
Cho riêng mắt Em sẽ rọi thôi.
 
Em sẽ là vì sao của hồn tôi.
Sáng theo thời gian không bao giờ tàn lụi.
Góp hạnh phúc và xua tan buồn tủi.
Cho cuộc đời sẽ  là mãi yên vui./.
 
 
Otrokovice, CH Sec 08/08/1985






Đêm bên em
 
Đêm đã buông sương lạnh lên vai
Sao trên trời dường như đi ngủ cả.
Vầng trăng Em dịu dàng lạ quá
Khiến tim tôi giây phút bàng hoàng.
 
Tình yêu gọi đôi môi ngỡ ngàng
Nụ hôn ấm thay cho lời nói.
Em nhắm mắt đi và đừng nghĩ ngợi
Cho tôi được giữ Em trong vòng tay suốt cả cuộc đời.
 
Tôi sẽ giữ Em trong vòng tay suốt cả cuộc đời
Dù số phận có thể là ác nghiệt.
Song số phận làm sao có thể giết
Tình yêu của tôi đã trao cả cho Em.
 
Tình yêu tôi đã trao cả cho Em
Hãy nhận nhé đừng bao giờ sợ hãi.
Tôi sẽ bước cùng Em những bước dài vững trãi
Đến với hạnh phúc giản đơn trong ánh nắng ban mai./.
 
Zlín, CH Sec, ngày 22/08/1985




Tuyết đầu mùa
 
Đêm, sau ngày tuyết rơi đầu tiên
Tôi đi bên Em - có phải không người yêu tôi dịu hiền ?
Trời tuyết lạnh hay do tim tôi lạnh ?
Khi Em cứ muốn hành hạ tôi triền miên.
 
Tôi, có phải tôi không hay là kẻ điên ?
Khi cơn đau, từ lời nói Em, làm tim tôi quằn quại.
Em sao nỡ làm “ Người đàn bà mang lưỡi hái”.
Khi tôi yêu Em, muốn dâng cả cuộc đời.
 
Tôi đợi chờ để có Em trong ngày đầu tuyết rơi.
Vậy mà Em lại cho tôi buồn khổ.
Sao Em không cho tôi được yêu thương nhung nhớ.
Để tôi bớt cằn khô trong lạnh giá đầu đông.
 
Tôi tủi hờn, sợ hãi dâng trong lòng
Em phút giây bỏ tôi lìa xa mãi.
Em phút giây là “ Người đàn bà mang lưỡi hái”.
Cướp vội đi tình yêu duy nhất có của tôi.
 
Hãy trả lại tôi hơi ấm làn môi.
Tôi, nào đâu phải là người tội lỗi.
Em!? Sao cứ muốn chỉ tin vào lời nói.
Khi tôi yêu Em, yêu suốt cả cuộc đời./
 
Zlína, CH Sec, ngày 13/11/1985








Nếu em giận
 
Em lại giận tôi như bao lần hờn giận
Tại làm sao và giận để làm chi ?!
Nếu giận để yêu ?! Em ơi cứ giận đi
Đừng âu yếm mà lòng dối trá !!
 
Em lại khóc lệ vương tràn đôi má
Ấm nồng bàn tay vội vã tôi lau.
Nếu nước mắt xoá lầm lỗi cho nhau
Em cứ khóc, khóc cho lòng thanh thản.
 
Đôi mắt dịu hiền lệ vẫn chứa chan
Đừng khóc nữa Em, đừng làm tôi sợ.
Vui lên Em, Em là cảm xúc thơ
Cho tôi viết suốt đời không bao giờ mệt mỏi.
 
Tôi sẽ viết về tình yêu đôi mình không bao giờ già cỗi
Với thời gian và sóng gió cuộc đời.
Giận mà thương Em ơi cứ giận
Khóc mà yêu thì cứ khóc Em ơi./.
 
Otrokovice, CH Sec, ngày 29/11/1985







Từ mắt em
 
Tôi nhận ra mùa đông từ đôi bàn tay Em
Cái lạnh có phải không từ những ngón tay mềm ?
Khiến trái tim tôi nóng mãi lên để chuyền cho Em hơi ấm.
Hơi ấm tình yêu tôi không xua hết, từ mắt Em ảm đạm
Không xua tan hết cho Em nỗi buồn chán ngán
Để những giọt lệ lại long lanh chứa chan.
 
Sao Em cứ hoài nghi miên man
Niềm hạnh phúc từ lâu xây đắp ?
Ôi ánh trăng sao đêm nay không tràn ngập
Trong hồn tôi và trong cả hồn Em.
 
Hồn tôi cùng với hồn Em
Không thể êm đềm vì quá lo âu.
Sợ khi phải cách xa nhau
Cuộc đời sóng gió biết đâu mà lường.
Thương nhau thương quá là thương
Song nào biết trước con đường chung đôi.
Con đường gần gũi đó thôi
Mà sao xa quá với đôi chúng mình.
Tôi đi từ lúc bình minh
Đến khi đêm phủ vẫn mình bơ vơ.
Chỉ còn biết viết nên thơ
Những điều ao ước, mong chờ nơi Em./.
 

 Otrokovice,CH Sec ngày 03/12/1985
 
 








Em không yêu
 

Giá mà Em sẽ hiểu cho tôi.
Từ tình yêu giành cho Em tôi đã hiến.
Sao Em nỡ làm cơn bão biển
Xua tôi xa, xa bờ tình yêu.
 
Sao Em biết tôi yêu thật nhiều
Mà lặng lẽ Em muốn rời tôi mãi.
Cho lòng tôi ắp đầy sợ hãi
Trong cuộc đời yêu thương.
 
Em biết không khi mà tôi vấn vương.
Tình yêu Em xoá tan bao buồn tủi.
Tình yêu Em kéo tôi vào gần gũi
Với những mộng ước sáng trong.
 
Tôi yêu. Tim kín nỗi nhớ mong.
Nỗi nhớ không biết tự bao giờ ngấm vào da thịt.
Sao Em bỗng như trời mây mù mịt
Mưa lạnh tâm hồn tôi, ướt cả mi môi./.
 
Otrokovice, CH Sec, ngày 19/12/1985 
 




Hạnh phúc 
  
Vậy là hai đứa mình đã sống bên nhau.
Sau những dằn vặt, lo toan vất vả.
Cuộc sống chúng mình sao chênh vênh quá,
Chẳng được êm xuôi như hằng ước ao.
 
Vậy là bao dự định ngày nào,
Nay bó lại trong khung nhà hơ hoác.
Tôi bất lực đành khoanh tay lười nhác
Im lặng và thờ ơ ngay với cả chính mình.
 
Tôi sẽ lại ra đi vào một sáng bình minh.
Để lại mình Em với cuộc đời vất vả.
Tôi sẽ bay đi mong manh như chiếc lá
Bao yêu thương mà không thể mang theo.
 
Đừng buồn nghe Em khi số kiếp mình nghèo
Tôi chỉ sống vì Em tất cả.
Dù cuộc đời có đắng cay nhiều quá
Song hãy tin tôi luôn ở bên Em.
 
Em sẽ cô đơn buồn tủi từng đêm?
Em sẽ khổ đau vì nhớ nhung da diết?
Nhưng Em yêu nơi xa có biết
Trái tim tôi cũng nhớ mãi từng đêm./.
 
Hà Nội, 14/02/1987 
 


 
 
 
Xa cách
 
Hai đứa ở hai đầu thời gian
Bên Anh là đêm, bên Em bình minh buổi sáng.
Không thể trao Em những nụ hôn nồng nàn,
Chỉ gửi được cho Em những lá thư nhiều trang.
 
Anh một mình vẫn thích đi lang thang
Thành phố Gott ngày xưa chúng mình nhiều kỉ niệm.
Con đường có lá thu bay- nơi Anh và Em đã tìm thấy
Tình yêu thuỷ chung từ đáy mắt nhau.
 
Năm tháng ngày xưa không thể phai màu
Gọi Anh lại với yêu thương nồng ấm.
Anh bàng hoàng và vội vã tính nhẩm
Đã bao tháng ngày trôi qua.
 
Anh từng đêm nhớ về quê nhà
Thương Em và con sống trong nhiều vất vả.
Thời gian ơi - Người sao ác nghiệt quá
Cứ đùa cười hoài với sự cách xa./.
 
Gottwaldov, CH Sec, ngày 07/07/1987
 




 


Sinh nhật

Sinh nhật của Anh đã lặng lẽ qua.
Thiếu Em, thiếu những bông hoa hạnh phúc.
Chỉ còn lá thư Em với đôi điều cầu chúc
Đến với Anh vừa mới hôm nay.
 
Có uống rượu đâu mà hồn muốn say
Em của Anh sao dịu hiền đến vậy.
Anh ở nơi đây mà như nhìn thấy
Hình bóng Em vất vả xanh xao.
 
Hãy vui lên Em, vui lên đi nào
Đừng buồn nhé vì ta xa cách.
Hãy tin Anh và đừng vội vàng trách.
Tình yêu Em, Anh trọn vẹn trao.
 
Kỉ niệm ùa về theo nắng hạ xôn xao
Anh gọi tên Em- ôi nàng tiên trong sáng.
Phố Gott giật mình trong không gian im lặng
Ngơ ngác nhìn Anh mà như thoáng ngẹn ngào./.
 
 Gottwaldov, CH Sec, ngày 15/07/1987
 


 
 
 
 


Mùa thu cô đơn
 
Anh viết tên em trên mẩu giấy trắng
Cái tên nằm một mình cô đơn, phẳng lặng.
Cái tên như gợi về một khoảng trống vắng,
Của tâm hồn Anh đang khắc khoải nơi đây.
 
Trời vào thu hẳn từ chiều nay
Mà gió lạnh khẽ luồn qua khung cửa.
Anh đang nghĩ gì cũng chẳng còn biết nữa,
Chỉ bóng hình Em gần gũi đâu đây.
 
Anh ở xa Em khiến nỗi nhớ dâng đầy.
Con đập thời gian chẳng thể  nào ngăn được.
Nỗi nhớ bỗng nhiên trở thành thác nước.
Cuốn Anh về cuộc sống bên Em.
 
Anh sẽ trở về sống ở bên Em
Nơi cuộc sống chẳng có gì dễ dãi.
Nhưng chúng mình sẽ bớt đi bải hoải
Trước tiếng cười thơ trẻ của con./.
 
 
Gottwaldov, CH Sec, ngày 07/09/1988



 
 
 
Đi tìm mùa hạ
  
Mùa hè ơi Em ở nơi nao
Để ta tìm hoài mà sao không thấy.
Mùa hè ơi Em lạnh lùng đến vậy
Để ta gọi hoài trong những khúc ca.
 
Ta mải tìm Em ở khắp thành Kar (1),
Qua Frantiskovy (2) cũng nào đâu thấy.
Hồ Cheb (3) trong xanh êm đềm là vậy
Ta chẳng thấy Em, chẳng tìm được Em.
 
Em đã rời xa, Em vẫn xa ta.
Ta biết vậy mà đành lòng vậy.
Ở quê nhà hỡi Em có thấy ?
Ta mãi yêu Em tình yêu thiết tha./.
 
 Sokolov, CH Sec, ngày 05/08/1989


 

(1)Viết tắt tên của thành phố điện ảnh nổi tiếng- Karlovyvary của CH Séc.
(2)Thành phố du lịch nổi tiếng  của CH Séc.
(3)Hồ Khép-Hồ du lịch nổi tiếng  của CH Séc.


 
 
 
 
Nỗi nhớ
 
 
Nhớ. Nỗi nhớ như căn bệnh kinh niên.
Dày vò trái tim Anh đã từ lâu mệt mỏi.
Không có Em ở cạnh bên cho Anh được nói
Những câu yêu thương giữ mãi ở trong lòng./. 
  

 Zlín, CH Sec, ngày 08/03/1990 


 
 



Mong thư 
 
Thời gian trôi làm đầy thêm nỗi nhớ mong
Khi những lá thư Em tháng nay không đến.
Chẳng còn ở thời chúng mình thầm hò hẹn
Vậy mà Anh cứ khắc khoải chờ mong.
 
Anh thầm giận Em, thầm trách trong lòng
Nỗi buồn nhớ vẫn không vơi đi được.
Chỉ lặng lẽ một mình và ao ước,
Thư của Em sẽ đến vào ngày mai./.
 
Zlín, CH Sec, ngày 20/04/1990



 
 
 
Không có thư Em
 

Không nhận được thư Em

Anh như thiếu vị ngọt ngào của tình yêu.

Niềm tin chấp chới bay như cánh diều

Mà tuổi thơ Anh từng níu giữ.

 

Nhớ Em nhiều Anh tìm về nơi xưa cũ

Kỉ niệm còn in trên mỗi lối đi.

Em ở nơi đâu, Em đang làm gì

Sao im lặng và lạnh lùng đến vậy.

 

Anh tìm hoài mà sao không thấy

Chỉ còn nơi đây vài cành liễu khô.

Lũ trẻ con vẫn vô tư nô đùa

Không để ý đến một người đơn độc.

 

Zlína, CH Sec, ngày 27/04/1990

 
 
 
 
 
Cô đơn
 

Đêm. Từng đêm qua đi trăn trở.

Anh cô đơn trong cả giấc mơ.

Giấc mơ đưa Anh đến những bến bờ

Ở đó hoang vu và lạnh lẽo.

 

Những tấm lưới bao năm không ai kéo.

Những mái chèo mục mủn cạnh bên.

Không gian tối đen không một ánh đèn.

Năm tháng triền miên chìm trong băng giá.

 

Anh choàng tỉnh nước mắt lăn trên má

Chợt hiểu rằng chỉ là giấc mơ.

Mình vẫn xa nhau cho đến bao giờ

Đến bao giờ mình bình yên giấc ngủ./.

 

Zlína, CH Sec, ngày 02/05/1990

 
 
 
 
 
Giấc mơ
 
“...Khi Anh buồn
Hình bóng Em như tia nắng sớm
Chiếu vào mắt Anh khiến Anh bừng tỉnh.
Ôi Em yêu, Em sáng lung linh.
 
Khi Anh buồn
Tiếng cười của con như cơn gió thoảng
Lay nhẹ cánh tay Anh
Anh lặng lẽ cúi xuống bế bổng con lên.
Ôi con trai, con trai bé bỏng...”
 
Anh choàng tỉnh
Nỗi buồn nhớ còn đọng bờ mi
Nỗi buồn nhớ chưa từ bỏ Anh đi./.
 
Zlín, CH Sec, ngày 16/05/1990




 

Đừng hỏi anh

Em hay hỏi Anh về tình yêu ngày xưa.
Có còn đầy không hay vơi đi quá nửa?
Anh lặng im thay cho lời bào chữa.
Về những lỗi lầm Anh đã đi qua.

Cuộc sồng nhọc nhằn nên em không nhận ra.
Tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên như cũ.
Anh đã sống, và không thể cho hơn nữa,
Dù trái tim vẫn thúc giục từng giây.

Đừng hỏi Anh nơi con tim vơi đầy
Lặng lẽ nhận những gì Anh có.
Một chút thôi, dù chỉ là bé nhỏ,
Tình yêu Anh luôn giành cho Em./.

 


Hà nội, 20/10/1995

 
 


Mơ khi đang thức
  

Đã lâu Em không về đây

Căn phòng nhỏ xếp đầy nỗi nhớ.

Con trai mình đã vô tư ngủ

Còn riêng Anh thức để nhớ Em.

 

Đêm từng đêm trằn trọc triền miên

Ôi thất nghiệp căn bệnh kinh niên.

Anh gục ngã rơi vào bóng tối.

Tiếng chân Em dần xa ảo huyền.

 

Anh vùng dậy tự đóng một con thuyền

Rồi một mình tự tay Anh chèo lái.

Anh đi tìm, tìm Em tìm mãi.

Em ở đâu mau về với Anh.

 

Cuộc đời hạnh phúc dù mong manh

Cũng xứng đáng cho mình vun đắp.

Rồi niềm vui sẽ đến tràn ngập

Như ban mai buổi sớm trong lành.

 

Như bên Em luôn luôn có Anh

Con ríu rít nô đùa trong nắng.

Và cuộc đời êm trôi phẳng lặng

Anh bên Em ta mãi bên nhau./.

 

 

Hà nội, ngày 19/09/1996




<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:25:41 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 25.12.2006 22:10:34
0
Váy ngắn
 
Ơi váy ngắn Em vội vàng về đâu đấy?
Trời đầy mây, mưa sắp đổ xuống rồi
Em đừng đi! Hãy ở lại đây thôi
Kẻo mưa ướt đôi chân trần sẽ ốm.
         
          Giá người yêu hôm nay đến sớm
          Đón Em về trước lúc mưa rơi
          Để cho váy ngắn lỡ mặc rồi
          Không phải đứng co ro chờ đợi.
 
“Em cầm lấy chiếc ô không còn mới
 Ngồi lên xe Anh xin chở Em về”.
Chỉ một lần Anh làm người chở thuê
Để nhớ mãi trời mưa “ Ôi váy ngắn”./.
                  
Hà nội(ĐH KTQD), ngày 31/12/1997
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:27:37 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 26.12.2006 07:57:44
0
Xa rời                       
 
Sương giăng trắng trời
Chỉ mình tôi thôi
Lẳng lặng xa rời
Người tôi yêu dấu.
 
Có ai hiểu thấu
Trái tim tôi không
Tôi đã hằng mong
Sống bên nàng mãi.
 
Qua bao sợ hãi
Biết mấy đắng cay
Để đến lúc này
Thôi đành rời bước.
 
Những lời hẹn ước
Những đêm nồng nàn
Nàng hãy xua tan
Cho lòng bớt khổ.
 
Mặt trời đã ló
Sương đang dần tan
Lòng buồn chứa chan.
Thẫn thờ tôi bước./.
 
Hà Nội, ngày 10/01/1998
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:35:00 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 26.12.2006 12:35:42
0
Chỉ còn mình Em
 
                                     
Thế là người ấy bỏ Em rồi.
Để chỉ mình Em ở đây thôi
Quán vắng cà phê không bốc khói
Hai hàng lệ đã tràn mi môi.
 
Đúng là người ấy bỏ Em rồi
Thế mà Em tưởng chỉ mơ thôi
Đau đớn trái tim khi nhìn lại
Hình bóng người yêu đã xa rồi.
 
Chỉ còn mình Em giữa dòng đời
Đếm lá thu vàng trong đơn côi.
Lá thu vô tình vương mái tóc
Không ai ve vuốt nên rối bời.
 
Đừng để mình Em sống chơi vơi
Em vẫn yêu anh yêu suốt đời
Trở về với Em người yêu hỡi
Ngày mai chắc sẽ sáng tươi thôi.
 
Ngày mai chắc sẽ sáng hơn thôi
Khi Em có anh trong cuộc đời
Khổ đau vương vấn thôi quên hết
Chỉ còn hạnh phúc rạng trên môi./.
 
Hà Nội, ngày 06/02/1998







Cảm xúc trưa hè Hà nội
 
Hà nội mùa này đợi những cơn mưa
Cho dịu bớt từng trưa hè oi ả
Tiếng ve thở than nghe như xa quá
Bên kia đường hàng phượng thắm sắc hoa.
         
          Phố vắng hơn vì nắng quá đây mà
          Đôi trai gái mời nhau li mía đá:
          “ Uống đi Em cho mát lòng mát dạ,
          Để ngày mai xa Hà nội nhớ nhiều...”
 
Nhớ Hà nội như nhớ người yêu
Đường Cổ Ngư từng bước chân kỉ niệm.
Nhớ tiếng trẻ cười quanh hồ Hoàn Kiếm
Đêm thanh bình hương hoa sữa đắm say.
 
          Có thể nào rời xa được nơi này
          Dẫu cuộc đời còn nhiều vất vả.
          Hà nội ơi Em đáng yêu quá
          Ta chờ Em như Em đợi cơn mưa./.     
                                                         
Hà nội, ngày 15/04/1998







Bạn tôi lấy chồng
                                     
                             (Tặng C. bạn gái từ thuở ấu thơ)
 
 
Thế là bạn tôi đã lấy chồng
Thế là đã thoả nỗi ước mong
Của cô ấy, gia đình và bè bạn.
Thế là hết những lo âu, buồn chán
Và cũng hết những lời than van.
Giờ Bạn tôi hạnh phúc ngập tràn,
Bạn của tôi ắp đầy sung sướng.
Nếu vui quá mà có thể khóc được
Tôi xin khóc trong ngày cưới bạn tôi.
Bạn của tôi đã lấy chồng rồi.
 
 
Hà Nội, 30/12/2004

 
 
 


Ru người ở lại 
              
( Viết cho người ở  lại...)
                                             
 
À ơi..
“ Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai...”

Hỡi đò, hỡi bến, hỡi sông
Em đi lấy chồng bỏ lại mình tôi.
Để tôi ở lại đơn côi
Nhặt ánh sao rụng cất nơi đầu giường.

Sao rơi vì khóc sót thương
Cho người ở lại nửa đường lẻ loi.
Lời ru nghẹn lại trên môi
Sợ chót buông lời trăng lại lấy đi.

À ơi đừng nhớ làm chi
Bởi lời ru ấy người đi đâu cần.
Tôi nào muốn níu bước chân
Bởi lời ru ấy chỉ cần cho tôi.

À ơi tôi ngủ đi tôi
Em đã đi rồi tôi hãy ngủ đi.
Đừng thương, đừng tiếc làm gì
Cho sâu giấc ngủ, người đi nhẹ lòng.

À ơi...
“ Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng con ở với ai...”

Hà nội, 16/08/2006

 
 

 


Thác tình

Thác mùa cạn, thác mùa mưa
Yêu Em tôi sẽ chọn mùa thác nao?
Vì xa nên chỉ ước ao
Gửi theo thác nước bao điều nhớ thương.
Bao giờ về lại quê hương
Hỏi người yêu dấu nhớ thương đâu rồi?
Hay là người đã quên tôi
Để cho nỗi nhớ vụt trôi theo dòng.
Tôi gom vớt lại nhớ mong
Trèo ngược con đập, trả vòng lại tôi.

 

Hà Nội, 17/08/2006




 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:37:28 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 05.01.2007 13:40:16
0
Hoa cỏ
 

Những bông hoa cỏ nhỏ
Màu đỏ và màu vàng
Hương lúa vừa đưa ngang
Nhẹ rung lên trong gió

Những bông hoa cỏ nhỏ
Níu chân ngang lối về
Màu đỏ tôi đam mê
Màu vàng em tươi trẻ.

Có thể nào như thế
Chỉ chút tình thoáng qua
Chẳng bận lòng đâu mà
Lặng thầm tôi bước vội

Vẫn như nghe em nói.
Vẫn như nghe em cười.
Nhưng chỉ mình tôi thôi
Quay về nơi xa ấy.

Cố quên đi như vậy
Đành lòng bớt đam mê
Dẫu trong tim tràn trề
Bao yêu thương nồng ấm.

Bão lòng đang tan chậm
Tình thoáng rồi nhạt phai
Chỉ mình tôi nhớ hoài,
Có những bông hoa cỏ.
 
Hoà Lạc, 13/05/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:38:41 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 05.01.2007 23:18:18
0
Suy tư


Nắng xôn xao và gió xôn xao
Tôi suy tư trong thế giới ảo,
Về em- người đàn bà mỏng manh như tà áo
Cuốn tôi lên với những vì sao.

Tôi cúi nhìn đời từ mãi trên cao,
Mông lung quá và xa lạ quá.
Như rừng phong giờ trơ trụi lá,
Tôi đã yêu mà như thể trắng tay.

Hồi ức trẻ trung có trở về đây,
Ru tôi ngủ những đêm dài vật vã.
Tình yêu nào đâu còn xa lạ...
Cuốn tôi đi quên cả tháng năm.

Lặng lẽ sống, lặng lẽ gieo mầm,
Mong gặt hái nhỏ nhoi hạnh phúc.
Mặc tâm hồn lúc trong lúc đục,
Vẫn ước mong dịu ngọt chứa chan.


Hà nội, 17/05/2006
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 22:39:51 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 06.01.2007 01:15:10
0
Người đàn bà ảo

Người đàn bà của thế giới ảo
Em đến trong tôi như một cơn bão.
Người đàn bà từ thế giới ảo
Em khiến tôi đam mê biết bao.

Em sáng trong như một vì sao.
Khiến tôi ước trở lại ngày nào,
Tôi còn trẻ và luôn khao khát
Một tình yêu như nắng xôn xao.

Biết là em không thể ngọt ngào
Biết là em dỗi hờn như trẻ.
Tôi vẫn yêu lặng thầm như thế
Dẫu trái tim đau đớn nhường nào.

Biết rằng em sẽ không thể trao,
Một chút thôi dù chỉ là ảo giác.
Tôi lặng bước với con tim tan nát
Nhớ về em như sóng tuôn trào.


Hà nội, 18/05/2006


 
 
Bóng em qua đường


Khổ đau đã bước qua
Hạnh phúc mon men lại
Xua tan bao sợ hãi
Chờ đợi câu yêu thương.

Thoáng bóng em qua đường
Tôi ngoái nhìn lặng lẽ
Biết là mình không thể
Được nhận câu yêu thương.

Cay mắt vì bụi đường
Ngại ngùng không dụi nhẹ
Cứ để nhoà như thế
Cho đời bớt vấn vương.

Em khuất cuối nẻo đường
Chỉ mình tôi đứng lại
Nụ cười em đọng mãi
Thoáng vọng quanh đâu đây.


Hà nội, 15/06/2006


 
 
Tôi cầu xin tôi

Tôi xin tôi đừng nhớ
Tôi xin tôi hãy quên
Tôi xin em dịu hiền
Đừng làm tôi tan chảy.

Tôi đã ao ước đấy
Tôi đã từng mong chờ
Tôi đã có giấc mơ
Được yêu em tha thiết.

Tôi giờ đây đã biết
Thêm một vị đắng cay
Khi nhớ bóng em gày
Khi chờ mong tin nhắn.

Tôi xin tôi đừng giận
Tôi xin tôi thứ tha
Trái tim của mình mà
Tội gì khi yêu nhỉ.

Thôi cứ đập như thế
Trái tim của tôi ơi
Dẫu một lần trong đời
Vì em mà loạn nhịp.

Hà Nội, 20/06/2006


 
 
Tôi ru em ngủ

Đêm đã khuya rồi em ngủ đi
Cho tôi ru em lời thầm thì
Lời yêu không nói xin giữ lại
Sợ thốt ra rồi gió cuốn đi.

Đêm đã sâu rồi em ngủ đi
Đừng ưu tư nữa để làm gì
Cho tôi ve vuốt làn tóc rối
Lén nhặt ưu phiền mang ném đi.

Em ngủ say đi em dấu yêu
Gửi giấc mơ xanh lên cánh diều
Lặng lẽ dõi theo tôi níu giữ
Để đọng trong hồn tiếng sáo yêu.

Tiếng sáo vợi xa biết bao nhiêu,
Nhường tôi hát nhẹ thay sáo diều
À ơi em ngủ say em nhé
Cho đời thanh thản hỡi em yêu.

Hà nội, 26/06/2006


 
 
 
 
Tôi đành xa em


Thôi tôi đành xa em.
Không còn nhớ nhung và khao khát nữa,
Không còn thắp mãi thêm ngọn lửa
Của đam mê khắc khoải đợi chờ.

Thôi đành thức tỉnh giữa cơn mơ
Góp nhặt lại những điều dịu ngọt
Cất dấu đi lửa lòng thiêu đốt
Để nhớ mong đọng lại trong lòng.

Thả nỗi buồn vào gió Sông Hồng
Vào tĩnh lặng bên hồ câu vắng.
Em yêu kiều mỏng manh như nắng
Đốt tim tôi mà chẳng xót xa.

Tình yêu rồi cũng sẽ nhạt nhoà
Lửa đam mê tàn theo năm tháng.
Bóng em mờ theo hoàng hôn chạng vạng.
Chỉ còn tôi lặng lẽ dõi theo.


Hà nội, 01/07/2006


 
 
 
Uớc gì


Uớc gì cho thời gian trở lại
Để tôi được yêu em mãi mãi
Để đợi chờ mong manh khắc khoải
Để trĩu lòng trong những giấc mơ.

Tôi ước gì sẽ viết những câu thơ
Chỉ ngọt ngào mà không cay đắng
Chỉ êm đềm như Hồ Tây phẳng lặng
Đang vỗ về những cánh vạc xa xôi.

Tôi ước gì chỉ có em thôi
Ở bên tôi những đêm thao thức.
Cho vợi đi bao nhiêu buồn bực
Của hôm qua, hiện tại và ngày mai.

Tôi ước ao xây một lâu đài
Nơi tình ái đơm hoa kết trái
Nơi thời gian như đang ngừng lại
Để tình yêu sẽ không tàn phai.


Hà nội, 04/07/2006


 
 
 
Tan chảy


Rồi một ngày em nói chia tay
Thế giới ảo tan như tuyết chảy
Cố tìm lại nhưng không tìm thấy,
Nick của em ở chatroom nào?

Như thiên hà muôn triệu vì sao,
Ngôi sao em ở đâu lấp lánh?
Để mình tôi cô đơn giá lạnh
Nhớ về em trong giấc chiêm bao.

Tôi lục tìm kí ức ngày nào,
Lời dịu dàng em thường nhắn đến
Chút dỗi hờn khi tôi lỡ hẹn,
Màn hình kia chỉ có lời chào.

Bàn phím này đáng ghét làm sao?
Câu yêu thương giờ không thể gõ.
Thế giới kia như vừa sụp đổ,
Tan chảy ra dưới nhạt nhoà ánh sao.

Có còn không thế giới thực nào?
Em là thực với tình yêu tôi thực?
Với tâm hồn tổn thương, đau nhức
Tôi bay lên cùng với trời sao.


Hà nội, 25/05/2006


 
 
 
Nhìn vào mắt em
 
Tôi nhìn vào mắt em

Kiếm tìm điều siêu thực

Như chợt vừa tỉnh thức

Trước rộn rã yêu thương.

 
Khoé mắt không hề vương

Chút ưu tư khắc khoải

Không chút nào sợ hãi

Chỉ dịu ngọt ắp đầy.

 

Em và tôi ở đây

Chân thành và cởi mở

Nghe cả từng hơi thở

Nghe cả từng nhịp tim.

 

Những kí ức êm đềm

Ùa về trong ánh mắt

Như một sự sắp đặt,

Của số phận lạnh lùng.

 

Tôi mỉm cười bao dung

Em mỉm cười bẽn lẽn

Như chưa từng hò hẹn

Mà sao thấy bồi hồi.

 

Thôi cứ để mình tôi,

Được yêu em như thế.

Vì biết em có thể

Dấu diếm cuộc đời em.

 

Bước một mình trong đêm
Tìm mắt em soi rọi

Để tôi không lạc lối

Tìm về chốn mộng mơ.

 

 

Hà nội, 07/07/2006
 


 
 
 
Không có em
 

Kể từ hôm hai đứa chia xa,

Thế giới quanh tôi như xa lạ quá

Cây phượng vĩ chỉ trơ trọi lá

Hoa đỏ đam mê lẩn trốn đâu rồi.


Vậy là còn chỉ mình tôi thôi,

Thế giới ảo bơ vơ lạc lối.

Em ở đâu? Ngàn lần tôi hỏi,

Câu trả lời: chỉ còn Nick của em.


Nhớ về em, mở Archive ra xem,

Những giận hờn còn nguyên ở đó.

Tình yêu như trang Word bỏ ngỏ,

Chưa bao giờ viết kí tự nào.


YM giờ chẳng có lời chào,

Chẳng còn báo có New messages

Em ở đâu nào em có biết

Không có em, thế giới chảy tan.



Hà nội, ngày 14/07/2006

 
 
 
 
 
Ngày mưa nhớ em
 

 

Những giọt mưa tí tách

Mang đến sự trong lành.

Mang đến sự mỏng manh

Của tình yêu trở lại.

 

Xua đi bao sợ hãi

Xua đi bao đắng cay

Khi hình bóng em gày

Thoáng hiện trong mưa ướt.

 

Tôi ước ao có được

Em ở trong vòng tay.

Để nỗi nhớ lấp đầy

Khoảng trống nơi tim nhỏ.

 

Em vẫn như còn đó

Đợi tôi đến trong mưa.

Dù chẳng trẻ con nữa,

Vẫn thoả thuê nô đùa.

 

Chỉ đùa thôi với mưa

Tình yêu đâu đùa được.

Nên âm thầm mong ước,

Yêu em trong ngày mưa.

 

 

Hà nội, 29/07/2006


 
 
 
 

Em có vui
 

 

Em xa tôi rồi em có vui?

Mưa vẫn mưa rơi, mưa khắp lối

Ngơ ngác tôi tìm nơi trú vội

Cả dãy phố dài chỉ mình tôi.

 

Ôm cả thế giới vẫn thế thôi

Vì mưa nên lạnh con tim rồi

Em thoáng quay về trong chốc lát

Rồi lại bỏ tôi, em có vui?

 

Em muốn quên tôi để em vui?

Tôi muốn có em nên chờ đợi

Như sau cơn mưa chờ nắng tới

Sưởi ấm con tim đang rối bời.

 

Dẫu chẳng có nhau trong cuộc đời

Chỉ là bạn lớn của nhau thôi

Cũng nên quay lại cùng chia sẻ

Nhìn thấy tôi cười em có vui?

 

Hà nội, ngày 31/07/2006


 
 
 

 
Sắc màu tình yêu.

Tình yêu như mây trôi
Lang thang tôi tìm kiếm
Dẫu chỉ còn hoài niệm
Vẫn nặng lòng nhớ thương.

Đã đến cuối con đường
Băn khoăn tìm hướng rẽ
Dù biết là có thể
Sẽ lạc lối suốt đời.

Tình yêu ơi đâu rồi
Sao lặng thầm mãi thế.
Đừng trốn tìm như trẻ
Khiến con tim vỡ oà.

Kìa thấp thoáng sắc hoa
Vàng tươi nơi bên trái
Cho tôi nhìn kĩ lại
Phải màu tình yêu không?

Màu của những nhớ mong
Màu của Em tuổi trẻ
Sao dịu dàng đến thế
Ôi sắc màu tình yêu!

Hà nội, ngày 31/08/2006


 
 
 
 
Hương vị tình yêu 
 
 
Mùa thu đang đi qua

Hương vị Na phảng phất

Em nửa đùa nửa thật

Khiến cho tôi chờ mong.

 

Phải vị tình yêu không

Sao ngọt ngào đến lạ

Thấm sâu và nhanh quá

Vào góc nhỏ tim tôi.

 

Tôi đã nếm trải rồi

Hương tình yêu tuổi trẻ

Vẫn ngỡ ngàng đến thế

Hương vị tình yêu Em.

 

Tôi sẽ ngủ êm đềm

Trong hương thơm Na ấy

Để ngày mai thức dậy

Vẫn đọng vị tình yêu./.

 

Hà nội, ngày 01/09/2006
 
 


 
 
 
 
Tôi mơ về Em
 

 

Vội vã quay lại, vội vã bỏ đi,

Em vẫn thế vẫn như bao lần trước.

Những dịu dàng mà tôi có được,

Cũng rời xa theo bước chân Em.

 

Khẽ trở mình vào lúc nửa đêm,

Giấc mơ qua Em còn vương lại

Để cho tôi cứ khao khát mãi

Được ôm Em nồng ấm vòng tay...

 

... Nhẹ vuốt ve đôi bờ vai gày,

Thầm thì nói những lời ân ái.

Xua hết mọi ưu phiền trở ngại

Tôi và Em hòa với trời mây...

 

Tôi còn đây, Em vẫn còn đây

Hai đứa ở hai đầu nỗi nhớ.

Duyên kiếp này thôi đừng lầm lỡ,

Chỉ có nhau trong những vần thơ.

 

Hà nội, ngày 7/09/2006


 
 
 
 
Tự cảm
 
 

Em

Vụt đến như sao băng

Rồi Em lại lẳng lặng

Dựng bức tường vô hình.

 

Tôi

Vào thế giới lung linh

Dẫu biết phía sau Em

Là biển cấm một chiều.

 

Em và Tôi

Muốn nói biết bao điều

Mà sao không dám nói

Chắc sợ mình phiêu lưu.

 

Hà nội, ngày 13/09/2006




 
 
 
Trăng khuyết

Dấu vội nửa vầng trăng
Cất vội đi nỗi nhớ
Để khiến Em đừng sợ
Tình yêu muộn quá Rằm.

Trăng khuyết vẫn âm thầm
Trôi qua nơi bến vắng
Cho đò kia im lặng
Đợi một người qua sông.

Người rồi cũng qua sông
Đò tình rồi hoang vắng
Đêm sông thu phẳng lặng
Giát bạc bằng ánh trăng.


Hà nội, ngày 15/09/2006



 
 
 
Mùa thu vàng của tôi


Mùa thu vàng Em ơi đừng lặng lẽ
Có lẽ nào vô tâm như thể
Chưa gặp nhau một giây phút nào.
Chưa thầm thì những điều khát khao.

Một giờ thôi ta không thể trao
Để suốt đời mãi còn nhung nhớ.
Như thế giới kia sẽ luôn rộng mở
Đón tình yêu vào những vần thơ.

Biết là sẽ còn mãi đợi chờ
Dẫu mùa thu vàng thêm nỗi nhớ.
Thôi đừng buồn và đừng than thở
Chiếc lá cuối cùng chưa rụng đâu Em.

Tôi ngước nhìn, chợt nhớ Em thêm
Mùa thu bỏ đi mình tôi ở lại.
Nhưng màu vàng vẫn ở bên trái
Nhắc tôi rằng đã từng có mùa thu
.

Hà nội, ngày 21/09/2006



 
 
 
Giã biệt
 
Tôi khép lại những cánh cửa

Của một thế giới thật diệu kì.

Cái thế giới, trong đó, tôi mải miết đi

Vắt kiệt tình yêu cho người tôi yêu quý.

 

Để lại bao yêu thương tôi lặng lẽ ra đi

Không ngoái lại vì sợ không thể bước.

Chỉ mang theo một điều ao ước:

Chân trời xa nơi ấy cũng có Em.
 

Hà nội, ngày 22/09/2006




 
 
Lặng lẽ
 

Tôi lặng lẽ bước chân vào đây

Chợt bắt gặp biết bao nỗi nhớ

Anh nhớ về Phượng thời xa cũ

Em nhớ về tia nắng ngọt lành.

 

Thoáng bắt gặp sợi nắng thu hanh

Nơi góc phố em từng qua đó

Bỗng dưng thấy lòng bồi hồi nhớ

Thế giới này buổi mới quen em.

 

Hãy cho tôi nán ở lại thêm

Thế giới ảo gọi vần thơ da diết

Dẫu đã gửi những lời Giã biệt

Vẫn không sao cất bước rời xa.

 

Bạn yêu thơ đáng yêu quá mà

Thế giới này cũng như thơ vậy

Tôi bước vào và tôi nhận thấy

Tình yêu luôn tràn ngập nơi đây./.

 

Hà nội, ngày 28/09/2006



 
 
 
 
Lời cổ tích
 
 

Khi tình không thể trao,
Đừng nói yêu thương nữa

Hãy khép lại cánh cửa

Trái tim Em lạnh lùng.

 

Biết còn có nhau không?

Thế giới này rộng quá.

Anh như cơn mưa lạ

Làm ướt vai Em gày.

 

Thu vàng gió heo may

Làm tóc Em rối đấy.

Cổ tích xưa đã dậy:

Chớ đứng yên cầu may!

 

Hà nội, 29/09/2006


 
 
 
 
Cà phê ngoại ô
 

Tôi và Em ngồi đây

Quán thì vắng, cà phê thì đắng.

Hai tâm hồn bình yên phẳng lặng

Hai mắt nhìn nhau, mắt nói gì đâu?

 

Tôi nhìn Em, Em lặng lẽ cúi đầu

Em không nói, mà trái tim Em nói.

Nó nói điều tôi luôn chờ đợi

Rằng Em nhớ tôi trong những đêm thâu.

 

Em nhìn tôi, tôi lặng lẽ ngẩng đầu

Tôi không nói, mà chỉ thầm khao khát

Được ôm Em thật chặt vòng tay,

Được yêu Em suốt tháng năm này.

 

Kí ức cũ ào ạt dâng đầy

Thấm thoắt đã nửa năm rồi đấy.

Tôi vẫn vậy, Em vẫn đáng yêu vậy

Thương nhớ cồn cào dẫu chưa nắm bàn tay.

 

Tôi ngồi đây, Em vẫn ngồi đây

Quán thì vắng, cà phê ngọt đắng.

 

Hà nội, ngày 30/09/2006

 
 
 
 
 
Bất chợt...
 
Con đường nào Em vẫn ngang qua?

Mùa thu nào Em thường vẫn nhớ?

Anh một mình nhìn hoa Cúc nở

Chợt sót xa mai mốt héo tàn.

 

Nếu mùa xuân được chim én dệt đan,

Nếu tình yêu được thêu bằng nhung nhớ

Thì Em ơi đừng bao giờ sợ

Ngày chúng mình bất chợt gặp nhau.

 

Nếu gặp anh Em đừng cúi đầu

Đừng e thẹn và đừng bối rối

Đừng âm thầm và đừng chờ đợi

Những lời yêu anh chẳng dám nói đâu.

 

Anh sẽ như le lói vì sao

Chấp chới ở thiên hà xa tít

Bão Sangxan khiến trời mây mù mịt

Em kiếm tìm anh suốt cuộc đời em.

 

Anh là bão giông mà em chỉ êm đềm

Anh là ảo mà em thì hiện thực.

Thôi đừng để con tim đau nhức

Vì thu vàng rồi cũng mau qua.

 

Hà nội, 11/10/2006


 
 
 
Trốn chạy
 

Em bỗng lặng lẽ rời xa tôi.

Như trốn chạy tất cả ngọt ngào và cay đắng.

Trốn chạy tất cả bão giông và phẳng lặng,

Ẩn chứa trong tôi đang trực chờ Em.

 

Đừng hỏi thêm và đừng nói thêm

Mọi lời nói giờ chỉ là vô nghĩa.

Cuộc sống đã ban những nụ cười mai mỉa

Không khước từ, tôi âm thầm cất đi.

 

Thôi đừng yêu, đừng nuối tiếc làm gì,

Dọn kỉ niệm cất vào ngăn dĩ vãng.

Em ở đâu cuối trời thu lãng đãng,

Thoáng nhớ về Thế giới tôi không?

 

Có thể làm dịu vết thương lòng,

Em đã ban cho tôi ngày ấy?

Hay tôi tự chữa cho mình vậy,

Biết khi nao tim sẽ lại lành?

 

Phơi hồn mình trong nắng thu hanh,

Biết đâu nắng chợt mang Em tới.

Lòng buồn tênh, hắt hiu chờ đợi,

Câu giã từ, nắng từ chối mang theo.

 

Hà nội, ngày 14/10/2006



 
 
 
 
Em ở nơi đâu?
 

 

Tôi đi tìm Em chứ Em ở nơi đâu?

Cà phê nguội Tôi gục đầu chờ đợi.

Thoáng đâu đây giọng Em vừa nói?

Là mơ thôi vì Em đã rời xa...

 

Kỉ niệm cũ vẫn xanh mượt mà

Cánh hoa cũ vẫn vàng như lửa.

Thoáng bóng ai lướt qua khung cửa

Phải Em không? Xin chớ cợt đùa.

 

Em hãy vào lần cuối tiễn đưa

Biết khi nao mình còn gặp lại.
Xóa yêu thương cho vơi sợ hãi,

Bởi biết rằng không có ngày mai.

 

Nuốt ánh mắt để tạc hình hài.

Môi câm lặng, nghe tim đau đớn.

Thân xác như hồn ma lởn vởn,

Em là ai? Và Tôi sẽ là ai?

 

Tôi sẽ lang thang như kẻ lạc loài

Vắng bóng Em Thế giới thành ảo thực.

Làm sao quên Em trong tiềm thức

Khi hồn Tôi đã hòa quyện hồn Em./.

 

 

Hà nội, 18/10/2006


 
 
 
 
 
Em có về 
 
 
Em đi rồi còn ai nhung nhớ
Keyboard kia từng phím rã rời

YM giờ đã thành xa xôi

Bao Nick kia cũng trở nên vô nghĩa.

 

Biết là thế sao vẫn buồn đến thế

Tiếng tim mình chỉ để mình nghe.

Mùa đông sang biết Em có về

Cho bớt lạnh trái tim Anh mệt mỏi.

 

Em có về cho lòng anh bối rối

Chắt chiu từng câu nói vụng về.

Chỉ nhìn Em cho mắt thoả thuê

Những khát khao đầy theo năm tháng.

 

Em có về mang theo sợi nắng

Vun vén từ thu vàng vừa qua.

Chỉ chút thôi cũng đủ đấy mà

Hồi sinh lại trái tim anh cũ kĩ.

 

Hà nội, 30/10/2006





 
 
Bão lòng 
  
Hỏi gió cho mây ngàn bay.
Hỏi Em cho thời gian quay lại.

Hỏi mình sao đắm say mãi

Trong mắt Em khi ở bên Em?

 

Tìm lời đáp từ nắng thu êm.

Tìm lời đáp từ ngón tay Em mềm

Tìm lời đáp từ tim tôi rộn rã

Khi ta nhìn nhau mà không nói gì thêm.

 

Gió giúp tôi hôn môi Em ngọt mềm

Nắng giúp tôi làm Em hồng bên má

Em giúp tôi cầm tay Em thon thả.

Tôi giúp tôi dập lửa khát khao.

 

Tôi và Em ở thế giới nào.

Tình yêu này thực hay là ảo.

Có dìu nhau bước vào tâm bão

Cimaron điên cuồng đến với hai ta.*

 

 

* Bão số 7, hay còn gọi là cơn bão Cimaron
 

Hà nội, 02/11/2006










Khát vọng 
                  
Rồi nụ cười lại thoáng trên môi,
Tình yêu đến thoáng bên cửa sổ

Em đón nhận dẫu còn bỡ ngỡ

Dẫu con tim mỏi mệt quá rồi.

 

Hãy đón nhận một lần nữa thôi

Cho đắng cay ngàn thu quên lãng.

Cho khát vọng rực lên như nắng

Ấm mềm chăn khi trời bước vào đông.

 

Sẽ đợi chờ, sẽ lại nhớ mong

Nụ cười ai đọng bên khung cửa.

Cơn mưa muộn không còn rơi nữa,

Cho bóng ai đến vội bên Em.

 

Tình yêu ru giấc ngủ êm đềm

Môi nồng ấm xua tan lạnh giá.

Bao khổ đau như xa lạ quá

Chỉ ắp đầy thôi thúc tin yêu.

 

Em hãy yêu, hãy yêu thật nhiều.

Bởi năm tháng không chờ không đợi.

Hãy yêu thương bằng trái tim tươi mới

Ngoài cửa kia hạnh phúc rạng ngời.

 

Hãy yêu đi cho lòng hết chơi vơi./.
 

 

Hà nội, 08/06/2006



 
 
 
 

Gửi cho em
 
Muốn gửi cho em mùa thu Hà nội
Gửi những điều hương hoa sữa nói.
Có nhận không em hay là bối rối
Sài gòn ơi, bạn gái tôi ơi.
 
Nắng Sài gòn em có đủ rồi
Để tôi gửi màu vàng thu nhé.
Cái màu vàng dịu dàng như thể
Người Hà thành ở đất Thăng Long.
 
Tôi gửi kèm cả chút nhớ mong
Cho Sài gòn và cho em nữa.
Dấu nụ hôn vào hương hoa sữa
Cho gió mang vào làm rối tóc em.
 
Băn khoăn hoài chợt muốn gửi thêm,
Lời cầu chúc an lành hạnh phúc.
Mà đôi chân như đang thúc giục
Một ngày nào tôi sẽ vào thăm.
 
Sài gòn ơi nỗi nhớ âm thầm./.
 
 
Hà nội, 11/11/2006
 

 
 
 
 
Mong Em về...?

Tôi mơ về Em
Ở nơi xa lắm.
Mắt nhìn ảm đạm
Môi ngơ ngác cười.

Nét xinh đâu rồi?
Sao buồn như thế?
Giá tôi có thể
Cho Em niềm vui!...


Tan giấc mơ rồi.
Em về chưa nhỉ?
Lòng vui như sẽ
Được đến bên Em.

Mang theo ngọt mềm
Đôi môi chờ đợi.
Mang yêu thương tới
Dâng Em ngày về...


Hà nội, 13/11/2006




 
 
 
Hỏi mình

Hỏi mình sao cứ đợi chờ
Cứ mơ hoài mãi giấc mơ ngọt ngào?
Hỏi mình sao cứ ước ao
Ở bên Em mãi như sao trên trời?

Hỏi lòng sao cứ chơi vơi
Chìm trong nỗi nhớ như thời trẻ con?
Hỏi sao tim cứ mỏi mòn
Yêu Em như thể không còn ngày mai?

Hỏi ánh mắt tạc hình hài
Của Em vẫn mãi không phai trong lòng?
Mắt ơi mắt có nhớ không
Dáng Em ngày ấy khi đông sắp về?

Hỏi hồn mình có thoả thuê
Bên Em say đắm giờ về lãng quên?
Hỏi Em có nỡ bắt đền
Nếu tôi chót đặt môi mềm lên môi?

Hỏi thì chỉ hỏi thế thôi
Ru lòng lặng lẽ một thời yêu thương.
Chờ Em nơi cuối con đường
Em ơi có đến cho đường bớt xa?


Hà nội, ngày 17/11/2006



 
 
 
 
Hát cho Em
 
 
Tôi hát bên Em những lời dịu dàng
Lời ca như nỗi buồn mênh mang.
Cuốn hồn tôi quên bao ngày tháng
Lặng lẽ như cơn gió đi hoang.
 
Tôi hát bên Em những lời đắng cay
Câu hát vỡ tan trong trái tim này.
Thổn thức nỗi đau vì Em đấy
Yêu thương như lẫn vào trời mây.
 
Có thể nào nâng niu bàn tay
Của Em ấy đặt vào nơi ngực trái.
Nghe con tim đang run lên tê dại
Biết làm sao cho nỗi nhớ nguôi ngoai.
 
Tôi hát cho Em để rồi mai xa.
Quán vắng mình tôi đợi Em mà.
Chua xót biết bao Em không đến.
Tàn héo góc bàn vài đoá hoa.
 
Tôi hát cho tôi lòng xót xa.
Đường trở về sao mà dài quá.
Kỉ niệm nơi đây giờ như xa lạ.
Trái tim yêu bỗng chợt vỡ oà.
 
 
Hà nội, 18/11/2006



 
 
 
 
Mưa lạ
 
 
Tối nay mưa rơi

Mưa gì lạ thế

Ầm ầm như thể
Mưa giận người đời.

 
Mưa mãi không thôi

Rơi thành đá lạnh

Từng viên lóng lánh

Như ánh mắt người.

 
Mưa thì từ trời

Người thì từ đất

Dẫu xa nhau thật

Vẫn gần đấy thôi.

 
Mưa ướt mặt người

Hay là người khóc.

Người đang cô độc

Mưa cứ trêu ngươi.

 
Chỉ trách thế thôi

Mưa ơi đừng giận

Mau mau nhanh tạnh

Người sẽ yêu đời.

 
 
Hà nội, 20/11/2006




 
 
 
Cảm xúc từ mưa lạ
 

 
Mưa lạ rơi từ bầu trời gần
Lời Em lạ từ xa thị trấn.
Mảnh đất nào vẫn đang khô hạn,
Em có mang mưa đến đó không?
 
Bùi ngùi những cảm xúc trong lòng.
Em xa lạ giống cơn mưa lạ,
Mà bỗng như bạn gần gũi quá
Từ buổi đầu Thế giới khai sinh.
 
Tôi dấu mình, lặng lẽ nín thinh.
Nhìn Thế giới ảo như xa lạ.
Dẫu quanh tôi vẫn đáng yêu quá,
Những vần thơ và bạn yêu thơ.
 
Chưa làm quen đến tận bây giờ
Chưa xuất hiện nên còn e ngại.
Ước ngày nào nắng lên, thư thái
Sẽ gặp nhau không chỉ nơi đây.
 
Mưa rất lạ trong thế giới này./.
 
 
Hà nội, 21/11/2006 
 


 
 
 
 
Ngày đông viết cho Em
 
 
Tôi viết cho Em trong một ngày đông,
Trời se lạnh hay trái tim tôi lạnh ?
Ghép câu thơ với những vần có cánh
Gửi cho Em khi thu muộn đã tàn.
 
Tôi viết cho Em khi sương sớm vừa tan
Người hối hả với mưu sinh cuộc sống.
Nỗi nhớ bâng quơ ngập ngừng lưu đọng,
Trên tán sấu già hiu quạnh đầu đông.
 
Tôi viết cho Em để vơi trong lòng,
Những ưu tư vốn già nua cũ kĩ.
Khi con tim ngang tàng như thể,
Mãi rộn ràng thúc giục nhịp yêu.
 
Tôi viết cho Em như đã viết những điều,
Hiển nhiên thế mà làm sao được thế.
Câu yêu thương  mà bao người không thể,
Không nói ra khi tim chết một phần.
 
Tôi viết cho Em như để hoá thân,
Vào Thế giới đam mê ngọt đắng.
Khát khao tìm dẫu chỉ vài sợi nắng
Sưởi lòng mình khi đông mới vừa sang./.
 
Hà nội, ngày 30/11/2006


 
 
 
 
 
Đêm Hà nội
 
 
Hà Nội đã ẩn sâu vào đêm.

Những con đường thân quen lặng lẽ.

Cái lạnh đầu đông ngấm sâu như thể

Sẽ đóng băng ngay cả trái tim.

 
Phố xá chìm trong giấc ngủ êm đềm.

Lác đác vài đôi đưa nhau về muộn.

Họ thầm thì dăm điều mong muốn,

Có lẽ về niềm hạnh phúc giản đơn thôi.

 
Tôi chậm bước nhìn ngắm cuộc đời

Vẫn bình yên, đáng yêu như thế.

Dẫu đắng cay, nhọc nhằn dâu bể

Vẫn ngọt ngào quyến rũ về đêm.

 
Không còn cảnh xe máy như nêm

Không còn thấy xe ôm tranh khách.

Không còn thấy “xe bus điên” lạng lách,

Hà Nội đêm lặng lẽ một bức tranh.

 
Cô hàng phở nhón tay bốc hành

Vài khách muộn chúi đầu mà húp.

Ả váy ngắn khăn len sùm sụp

Điệu đàng búng tay gọi giật Taxi...

 
Chị gom rác đã thu xếp đồ nghề,

Anh bảo vệ vươn vai ngáp ngắn.

Hỏi bâng quơ ngày mai nếu nắng?

Đưa trẻ con đi đạp vịt Hồ Tây.

 
Ôi thân thương Hà Nội đêm nay

Lời Em nói như lời ru vọng lại.

Như hơi ấm xua mùa đông tê tái.

Mang tình yêu đến khắp nơi đây.

 
Hà nội, 04/12/2006





 
 
 
Khác biệt
 
 
Handphone câm lặng
Hộp thư rỗng không
YM bất động
Trái tim trống rỗng.
 
Người đàn ông tham lam
Chỉ muốn phép cộng
Không muốn phép trừ
Gặm nhấm ưu tư.
 
Người đàn bà vô tư
Vươn tay chơi vơi
Đón nhận ngọt ngào
Tràn về như bão.
 
Người đàn ông điên đảo
Chìm trong đam mê.
Ru lòng vụng về
Bằng thế giới ảo.
 
Người đàn bà khoác áo
Ủ ấm tim mình.
Chạy trốn bình minh
Lạnh lùng, vụt tắt.
 
Người đàn ông vẫn yêu
Lòng không sám hối.
Ai sẽ cứu rỗi
Linh hồn lang thang?
 
Người đàn bà mơ màng
Quay lưng lặng lẽ.
Vô hồn như thể
Khác biệt đất - trời./.
 
Hà nội, ngày 05/12/2006 
 


 
 
 
 
Nắng cho Em
 
 
Này Em yêu ơi

Xin đừng giận dỗi.

Gió mùa cuốn bụi

Buồn hoen mi rồi.

 
Chỉ kiêu hãnh thôi

Dịu lòng tha thứ

Ẩn sau nhung nhớ

Dấu suốt cuộc đời.

 
Dù có xa vời

Vẫn chờ vẫn đợi.

Dù không gần gũi

Vẫn khát khao thôi.

 
Này Em yêu ơi

Đông đến thật rồi.

Gửi Em hơi ấm

Từ trái tim tôi.

 
Chỉ chút đó thôi

Có làm Em cười?

Như là tia nắng

Làm mắt Em vui?

 
Hà nội, ngày 12/12/2006 



 


 
 
 
Cú phone dịu ngọt
 
Thôi nào Em yêu ơi

Đừng nặng lời như thế

Mạng mobi không thể

Truyền hết những tin yêu.

 
Biết là nhớ nhau nhiều

Sao vội vàng trách móc.

Tôi lang thang cô độc

Trong thế giới tình yêu.

 
Đam mê biết bao nhiêu

Mà vẫn như chưa đủ.

Đêm đêm dành giấc ngủ

Trăn trở hoài về Em.

 
Hãy nói câu êm đềm

Hãy lựa lời dịu ngọt.

Giá cước phí chỉ một

Có đắt hơn đâu mà?

 
Hà nội, ngày 18/12/2006




 
 
 
 
Lời người cũ

Người đã cũ như những bài thơ cũ
Vẫn đam mê hát mãi khúc tình ca.
Năm tháng trôi, có lẽ bắt đầu già?
Bởi mái tóc thấp thoáng màu sương khói.
 
Đôi tình nhân vẫn kề vai ấp gối
Dắt tay nhau qua dâu bể nổi chìm.
Tình yêu cũ vẫn như mới trong tim,
Dẫu tháng năm chất muộn phiền bên cạnh.
 
Nắng đầu đông như xua tan giá lạnh
Bạn yêu thơ gửi tặng lời chân thành.
Chỉ đôi lời như sợi nắng vàng hanh,
Cũng khiến cho tim ấm nhanh trở lại.
 
Ôi tình thơ nào đâu dễ nhạt phai! 
  
 
Hà nội, ngày 21/12/2006







Đừng trách nhau 
  
Đừng trách tôi đây quá hững hờ

Là người lữ khách ghé quán thơ.

Bất chợt gặp em nơi góc khuất

Lòng bỗng nôn nao đến tận giờ.

 
Gặp lại em trong mỗi giấc mơ.

Nhớ thương day dứt với đợi chờ.

Em ơi có biết từng đêm vắng

Lặng thầm tôi viết những vần thơ.

 
Những vần thơ này đầy khát khao

Về em tha thiết ở nơi nào?

Có nhớ chăng em ngày mới gặp

Phố cũng vui cùng nắng xôn xao.

 
Cứ trách cho tim đỡ cồn cào

Cứ trách vì tình luôn huyền ảo.

Cứ trách vì đời đầy giông bão.

Nên mình phiêu bạt mãi phương nao.

 
Đừng dặn lòng mình dấu khát khao!

 
Hà nội, ngày 23/12/2006 
 




 
 
 
Đi tìm mùa xuân 
 
 
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?

Anh đi tìm mùa xuân êm đềm

Gom góp yêu thương dành em đấy

Để ngày mai gặp sẽ ấm êm.

 
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em?

Gió mùa còn rít bên ngoài thềm

Em ở nơi nao lòng băng giá

Có muốn anh mang chút Nắng thêm.

 
Nắng chiều đông nay sao thật mềm?

Ấm bàn tay anh vuốt tóc em...

Ôi giấc mơ nào vừa chợt đến.

Khiến trái tim anh rực cháy lên.

 
Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em.

Tiếng mưa oà khóc, như bắt đền.

Người ơi xin hãy đừng hờn dỗi.

Chót nhớ thương nhiều nên thế thôi.

 
Năm mới đã sang, đọng mi môi.

 
Hà nội, 03/01/2007


 
 
 
 
 
Người đi... 
  

Người ơi xin chớ trách nhau

Nhớ thương ngày ấy ở đâu bây giờ.

Người đi ta tỉnh giấc mơ,

Lặng thầm nuối tiếc ngẩn ngơ đêm dài.

 
Biết rằng chẳng có ngày mai,

Mà lòng khao khát, thở dài đêm nay.

Tình yêu vẫn đắp cho đầy,

Gửi theo gió lạnh đợi ngày xuân sang.

 
Người đi nước mắt hai hàng ?

Còn ta ở lại bàng hoàng nỗi đau.

Thôi đành hẹn lại kiếp sau,

Vòng tay êm ấm bên nhau mặn nồng.

 
Người đi người có biết không ?

Ta thì ở lại mà lòng nát tan.

Tìm đâu trong cõi nhân gian ?

Những ngày xưa ấy ngập tràn tình yêu.
 
  
 Hà nội, ngày 07/01/2007 
 



 
 
 

Hình dung...
 
Tôi lặng lẽ hình dung về em,
Người đàn bà dấu đêm vào tóc.
Người đàn bà mím môi kìm khóc,
Khi cuộc tình theo năm tháng tàn phai.
 
Em cất bước rời khỏi lâu đài
Nơi tình ái chỉ còn là dĩ vãng.
Nơi kỉ niệm chôn vùi cùng quên lãng
Em âm thầm một nẻo lạnh hoang.
 
Tôi dõi theo lòng thấy bàng hoàng,
Ôi đớn đau em góp gom nhiều quá.
Dẫu không khóc, lệ vẫn vương đầy má.
Để ngày mai, em rộng lòng thứ tha.
 
Một ngày mai sẽ tươi sáng hơn mà,
Tôi tin thế và mong em được thế.
Mặc trái tim đã nát tan như thể
Chẳng khi nao chăm sóc cho lành.
 
Đông sắp qua, em trước gió mong manh
Tà áo cũ ấp ủ đầy kí ức.
Tôi ưu tư, chỉ ngoái nhìn bất lực.
Mong gửi em lời cầu chúc an lành.
 
Hà nội, 15/01/2007










Thế giới ảo
 
Tôi viết cho em về thế giới của tôi
Cái thế giới hẳn em đã biết rồi
Nơi không có chiến tranh và chết chóc.
Nơi con người không bị hận thù đầu độc.
Nơi chỉ có yêu thương và nhớ mong.
 
Thế giới của tôi là một cánh đồng
Đầy hoa trái và sắc màu của nắng.
Một thế giới xoá đi niềm cay đắng
Cho tình yêu thấm đậm những ngọt ngào.
 
Thế giới của tôi tràn đầy khát khao
Đến bên nhau để cùng nhau chia sẻ
Những điều bình thường tưởng như không thể
Trong thế giới này sẽ thành giản đơn.
 
Thế giới của tôi nhiều tha thứ hơn
Niềm vui nhỏ cũng biến thành hạnh phúc.
Tiếng em cười cũng thành như thúc giục
Mặt trời lên xua giá lạnh đêm đông.
 
Thế giới của tôi em có biết không
Nó hiện hữu và luôn luôn rộng mở.
Hãy bước vào dù em còn bỡ ngỡ
Thế giới này toàn là những vần thơ.
 
Thế giới này đẹp như những giấc mơ./.
 
 
Hà nội, ngày 21/01/2007


<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2007 12:51:49 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 22.01.2007 21:39:55
0
Ngộ nhận?
 
 
Tôi đau nhói con tim
Khi em thờ ơ bước.
Tôi bàng hoàng thấy được
Sự ngộ nhận của mình?
 
Ở đâu những ân tình
Tôi trao em ngày ấy?
Em lạnh lùng đến vậy
Sao tôi không nhận ra?
 
Ôi trái tim mù loà
Đừng cháy lên thêm nữa!
Em đằng sau cánh cửa
Đã khép lại muộn màng.
 
Tôi như cơn gió hoang
Phiêu du trong tình ái.
Sao tôi không e ngại
Trước tim em vô tình?
 
Tôi nhận ra chính mình
Trước ngọn nến lung linh.
Như kẻ đang hấp hối
Ai sẽ đến hồi sinh?
 
Hà nội, 22/01/2007







Ru lòng... 
  
Thời gian rồi qua mau
Ánh mắt vơi u sầu.
Nhìn em tôi chợt thấy
Trong lòng vơi niềm đau.
 
Em có hay biết đâu
Tình yêu là như thế.
Giận hờn ừ thật dễ
Làm lành? Chẳng khó đâu!
 
Em như dòng sông sâu
Tôi bơi chìm lặn nổi.
Thật ghét mình quá đỗi
Mà vẫn mơ về nhau.
 
Giấc mơ níu đêm thâu
Bình minh đành gõ cửa.
Thầm trách cả em nữa,
Sao không như ban đầu?
 
Hà nội, 23/01/2007









Vẫn nhớ
 
Tôi nhớ em nhiều nên vào đây
Nén lại cảm xúc cho bớt đầy.
Giá như em cũng vào đây nhỉ?
Yêu thương quấn quýt như gió mây.
 
Đã từng khát khao chỉ một ngày
Bên em tan biến vào sâu thẳm.
Bên em cho tim được tưới đẫm
Ngụm nhỏ ngọt ngào của men say.
 
Vẫn nhớ em nhiều nên vào đây.
Tự vấn lòng mình nay vơi - đầy?
Rộn ràng tim tôi lặng lẽ đáp:
Người ơi xin đừng trách kẻ Say.
 
Liêu siêu khép lại cánh cửa này
Đợi em, em lại không qua đây.
Tìm một bờ vai đưa tay vịn.
Thấy nỗi nhớ mong lại dâng đầy.
 
Em ở nơi nào em có hay???
 
Hà nội, 24/01/2007

 
 
 
 
 
 
Bình minh...
 
 
...Tôi mơ thấy em ở nơi xa lắm
Một Thế giới quạnh hiu ảm đạm
Mắt buồn tênh ngơ ngác âm thầm.
Kiếm tìm gì ở phía xa xăm.
 
Đây của tôi Thế giới nội tâm
Hãy bước vào như nàng lữ khách.
Nâng một chén rượu tình khổ hạnh
Cho má hồng lên, tóc thêm xanh.
 
Cứ vào đi rồi xa cũng đành,
Thế giới tôi có thể nào níu giữ.
Bao yêu thương rót hoài không đủ
Giọt cuối cùng chẳng giữ cho mình.
 
Thế giới tôi đã hết lung linh
Không sáng nữa khi em rời xa nó.
Mặt trời sẽ không bao giờ ló
Khỏi đám mây nặng trĩu nhớ mong...
 
Giấc mơ tan. Gió lay cửa phòng?
Thế giới tôi sáng bừng trở lại.
Ánh mắt em vẫn nhìn tôi mãi
Mở cửa ra tôi chào đón ban mai./.
 
Hà nội, 25/01/2007
 
 
 
 
 
 
Bên em ngày nắng cuối đông
 
 
Tôi ngồi bên em trong nắng cuối đông.
Thế giới phẳng như hồn tôi phẳng lặng.
Sóng Hồ Tây ngủ im lìm trong nắng.
Ngón tay em lấp loá như nhánh măng.
 
Tôi bối rối, hồn cố giữ thăng bằng
Mà trái tim sao rộn ràng đến thế.
Thôi hãy ngoan ôi trái tim nhỏ bé,
Ngón tay em khiến tan chảy giá băng.
 
Nào phải đâu là những giấc mộng vàng.
Em là thật em đang cười rạng rỡ.
Tiếng em cười như lòng em cởi mở,
Tôi bồi hồi nghe thấy nhịp tim em.
 
Nắng cuối đông vẫn trải xuống êm đềm.
Ngón tay em vẫn ấm nồng như thế.
Đừng ngại ngần em ơi em cứ để
Những ngón hồng ve vuốt trái tim tôi.
 
Cho tôi mơ, giấc mơ thật xa xôi./.
 
Hà nội, 30/01/2007



 
 
 
 
Tôi trách...
 
 
Tôi đã trách em sao hững hờ
Như Nàng lữ khách ghé quán thơ.
Vần yêu lơ đãng không đọc kĩ?
Mà đã bỏ đi đến tận giờ.
 
Tôi đã trách tôi nhiều ước mơ
Giữa biển nhớ thương không bến bờ.
Cô đơn quán cũ đành ngồi lại.
Em bỏ quên không lời hẹn hò?
 
Rồi tôi trách cả Nắng đông này
Đã khiến tôi không giữ bàn tay
Mỉm cười e ấp em rời gót
Hơi ấm tay em tôi nắm đầy.
 
Trách cả lung linh mặt Hồ Tây
Sao bỗng chao nghiêng trong lúc này.
Bóng em gần thế không lưu giữ 
Để tôi vớt lại dấu kĩ ngay?
 
Hà nội, 31/01/2007


 
 
 

 
Phút giao thừa
 
Những bông pháo hoa.
Như niềm vui chợt bỗng vỡ oà.
Khoảnh khắc thiêng liêng
Trời đất giao hoà.
Lòng muôn người như đang hát khúc ca
Chào xuân về, năm mới.
 
Giúp Mẹ thắp nén hương cả năm chờ đợi
Gửi lời khấn thầm về xa thẳm tổ tiên.
Mong mùa xuân đất nước bình yên,
Một thế giới không tiếng súng chiến tranh.
Lòng thù hận sẽ mãi là xa lạ.
 
Mong người già sẽ vững như núi đá,
Mong thanh niên sẽ chẳng ngại bôn ba.
Mong phụ nữ sẽ chẳng bao giờ già
Trẻ con sẽ luôn hồng đôi má.
Và đàn ông sẽ đầy yêu thương, tài ba.
 
Năm cũ đã qua.
Phút giây này ta bước vào năm mới.
Ngẩng đầu lên thấy lộc xanh đang đợi.
Xuân đã về, tiếng chân ai bước vội
Tiếng chuông chùa vọng lại ngân nga.
 
Tiếng chuông gọi một mùa xuân ngát hoa./.
 
 
Hà nội, 01/02/2007


 




Gửi Đăng Từ
 
"Này đây nhung nhớ - Đăng Từ ơi"
Bạn là bạn thơ thật tuyệt vời
Đầu xuân năm mới tôi cầu chúc
Tình thơ đầy ắp mãi không vơi.
 
Xuân đưa hương thơ lên "Đào phai"
Tôi dâng hồn xuân tặng mọi người
Cho ai yêu thơ, yêu nhau ấy
Một mùa xuân “thắm” mãi không “phai”
 
Xuân rắc tình yêu xuống muôn loài./. 
 
Hà nội, 01/02/2007





Hỏi em
 
Em có nhớ không một ngày nào
Tình yêu ngơ ngác tôi thầm trao.
Giờ nắng cuối đông nhạt nhoà thế
Vẫn đọng vấn vương trên cánh đào.
 
Xuân về lòng em có nôn nao.
Bởi chút nhớ thương với ngọt ngào?
Biết rằng tình ấy đành chôn dấu,
Vào trong giấc mơ không ngày sau.
 
Em có buồn không nếu xa nhau,
Nếu mình không như thuở ban đầu?
Những dòng tin nhắn không còn đợi
Thế giới ảo kia hết nhiệm màu?
 
Em có nhớ không chỉ những câu
Bâng quơ, trách móc, mình giận nhau?
Vội vàng, lúng túng lời xin lỗi,
Nắng ấm dịu dàng xoá u sầu.
 
Em có vui không lúc bên nhau?
Riêng tôi vẫn thấy thấp thoáng mầu
Mầu hoa vàng ấy đầy khát vọng
Trong thế giới này, trong hồn nhau.
 
Hỏi em có còn mơ về nhau?
 
Hà nội, 05/02/2007 
  
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 23:00:17 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 08.02.2007 08:00:05
0
Chiều bên sông Hồng
 

Tôi đứng đây bên bờ sông Hồng

Mắt nhìn theo dòng nước mênh mông,

Thả hồn mình cùng dập dềnh con sóng

Chợt thấy như thanh thản trong lòng.

 

Gửi cho em ở bên kia sông Hồng

Những nồng nàn hôm qua cất dấu.

Bao đắm say em nào có thấu

Như phù sa trôi dạt về đâu.

 

Ôi dòng sông- mắt em thẳm sâu

Chảy trong tôi tháng ngày lặng lẽ.

Gió lộng cuốn hồn tôi như thể

Chìm sâu vào nơi đáy mắt em.

 

Chảy đi sông ơi cứ chảy êm đềm

Mang đắng cay hoà mặn nồng của biển.

Để lại tôi với trái tim tha thiết

Mải miết yêu dẫu bên lở bên bồi.

 

Chảy đi sông ơi cứ chảy muôn đời.

Sông là thế ngàn năm vẫn thế.

Chỉ có tình yêu là không thể

Mãi ngọt ngào khi lòng hết đam mê./.

 

Hà nội, 07/02/2007

 

 r
 
  
 




VALENTINE
  
 
Ngày tình yêu đến
Em có đến không
Dù không hò hẹn
Vẫn chờ vẫn mong.
 
Giống chocola
Môi em mọng mềm
Cho tôi thử nếm
Rồi lại muốn thêm.
 
Một ngày êm đềm
Cả năm nhớ mãi.
Một lần ân ái
Suốt đời không phai.
 
Ôi Valentine
Sẽ mong đến hoài.
 
Hà nội, 12/02/2007






Mưa xuân
 
Mưa xuân giăng mắc đầy trời
Mưa khiến tôi nhớ đến người trong mơ.
Rượu nồng say những vần thơ
Say cả nỗi nhớ khi mơ về người.
 
Xuân thì ngoài cửa đó thôi,
Mà sao tôi thấy đông dài chưa qua.
Đào phai vẫn nở góc nhà
Hỏi tình còn thắm như là mới trao?
 
Người ơi đang ở nơi nào
Hãy là chim én bay vào mùa xuân.
Để tôi góp nhặt mấy vần
Thơ tình gieo xuống cho xuân ngọt ngào.
 
Mưa xuân làm dịu khát khao
Tình thầm của đất thuở nào mới quen.
Đất hiền không nỡ bắt đền
Vì mưa xuân đã đến bên đất rồi.
 
Dù rằng chỉ lất phất thôi,
Mưa cũng cho người cảm nhận mùa xuân.
Cho tôi giây phút bần thần
Đứng bên cửa sổ nhìn xuân đã về.
 
Một mùa xuân của đam mê
Ngọt ngào, cay đắng, tái tê, ấm nồng.
Xuân mang đến cả nhớ mong
Tôi như chợt thấy trong lòng nở hoa.
 
Hà nội, ngày 21/02/2007 

 
 
 
 
 
 
Giọt tình...
 
...Chỉ còn một giọt, giọt buồn thôi
Tôi dốc cạn li cho mềm môi.
Đắng cay nhấp vội mong say khướt
Mà sao vẫn tỉnh trước gọi mời.
 
Em có uống không li rượu đời
Một lần say mềm cùng với tôi?
Rượu tình tôi rót tràn li nhé
Cho đêm xuân nồng bớt lẻ loi.
 
Chưa uống mà tôi muốn say rồi
Say lời em nói, em cười vui.
Giọt cuối thôi đành một mình vậy
Uống để chìm trong giấc ngủ vùi.
 
Mắt nhìn đáy li chới với bơi.
Giọt tình cuối ấy đã uống rồi...
Sớm nay thức giấc xuân vừa đến
Xuân mang hương sắc cho tình tôi.
 
Hà nội, 21/02/2007






Tiếng vĩ cầm
 
...Người ngồi la liệt
Trà thơm cùng tiếng vĩ cầm da diết.
Tôi vẳng nghe lời ca tha thiết, mĩ miều:
“... Nào có đâu nhiều, thời gian để yêu...”
 
Tôi bay mênh mang như cánh diều
Vướng tia mắt em diều tôi chao đảo.
Như thuyền giấy mong manh gặp bão
Tôi chìm sâu vào đáy mắt em.
 
Tiếng vĩ cầm càng da diết thêm.
Nến lung linh, quán trà thành huyền ảo.
Nghe rất gần tiếng con tim mách bảo:
“Hãy nhìn em vì em đang nhìn tôi”...
 
Tiếng vĩ cầm vẫn như gọi mời,
Để tình yêu dâng lên bờ môi.
Thôi đành tôi tiễn em về nhé
Cho phút chia tay mãi xa xôi.
 
Vĩ cầm da diết đã lâu rồi.
 
Hà nội, ngày 26/02/2007

r

 
 
 
 
 
 
Rồi mai đây... 
  
Rồi mai đây khi mình xa nhau
Hoa cỏ vàng gẫy rạp trên đồng cỏ.
Tôi thả hồn phiêu du trong gió
Lang thang tìm biết em ở nơi đâu?
 
Uống cạn được không bao nỗi u sầu
Có đau hết không nỗi đau ngày cũ?
Nụ cười nào vui trái tim héo rũ
Giọng nói nào ru giấc ngủ đêm thâu?
 
Rồi mai đây khi mình xa nhau
Em đọc lại không trang thơ nát nhàu?
Em có nhớ chăng về nơi quán cũ
Vĩ cầm gieo nhung nhớ vào lòng nhau?
 
Sẽ mờ phai không những sắc màu
Có nhạt nhoà không hương vị cũ?
Có cất yêu thương xưa ấp ủ
Để thầm mở ra khi nhớ nhau?
 
Rồi mai đây khi mình xa nhau
Thế giới nào cho mình ẩn náu?
Ai nâng niu những con tim nhỏ máu
Ai biết linh hồn sẽ trôi dạt về đâu?
 
Trời sẽ khóc khi mình xa nhau?
 

Hà nội, ngày 27/02/2007


R






Lời ru cho em
 
 
À ơi em ngủ cho say
Đắng cay quên hết còn đây ngọt ngào.
Ngủ đi cùng với trời sao
Trăng rằm cất giữ khát khao mặn nồng.
Ngủ đi cho nỗi nhớ mong,
Đọng trên khoé mắt, môi hồng của em.
Ngủ đi tôi sẽ ngoài thềm
Canh cho giấc ngủ êm đềm của em.
Lời ru muốn hát cả đêm,
Em ơi hãy ngủ thêm phần của tôi.
Trăng kia như đứng lại rồi,
Trăng như muốn nói với người hát ru:
Tình yêu đâu thể cầm tù
Như trăng vẫn sáng cho dù đầy mây.
À ơi em ngủ cho say
Để tôi thức trọn đời này ru em./.
 
Hà nội, ngày 02/03/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 23:04:26 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 12.03.2007 07:27:24
0
Khoảng lặng...
 
 
Khoảng lặng nhìn em.
Ánh mắt em xé toạc màn đêm tâm hồn tôi u tối.
Khoảng lặng ôm em.
Phút chia tay, thế giới vỡ oà, tim run lên hối hả.
Hạnh phúc cùng nỗi đau hoà cùng vội vã.
Lời yêu nào từ con tim thoảng bên tai em gần quá,
Cảm nhận được không, em thấm đẫm được không?
 
Khoảng lặng ôm em.
Cái khoảnh khắc bao ngày tháng đợi chờ âm thầm.
Đắp nhung nhớ đầy thêm cho vơi đi lo âu sợ hãi.
Sợ một ngày nào ám ảnh tội lỗi sẽ mang em đi mãi,
Sợ một ngày nào em không còn là tia nắng ban mai,
Tôi sẽ chìm trong giấc mơ dài bình minh quên gõ cửa.
Tôi sẽ không còn là tôi với trái tim đầy yêu thương nữa.
Tôi sẽ vô hồn, cô đơn, lưu lạc trong thế giới của tôi. 
Ôi ở đâu những khát thèm rạo rực bờ môi?

Khoảng lặng ôm em.
Tôi bình yên đặt nụ hôn lên làn tóc rối.
Thoáng vọng nghe nhịp tim em như những lời xưng tội.
Chúa có nghe không để thứ tha cho những yêu thương, sám hối?
Tôi ôm chặt em, truyền hơi ấm từ con tim nóng hổi.
Ước ao trong khoảng lặng thẳm sâu với em tôi nói:
Hãy nhân từ như Chúa đến bên tôi cứu rỗi
Trái tim yêu thiết tha, nào đâu tội lỗi em ơi.
Ôi thời gian! Khoảng lặng ôm em xin dừng lại đừng trôi.
Cho tôi được đứng đây ôm em và tan biến trong đất trời.
Để lại tất cả.
Em mang linh hồn đi phiêu du trong thế giới của tôi...
 
Khoảng lặng ôm em đã xa vời./.
 
Hà nội, 11/03/2007 


 
 
 
 
 
...“Người ơi người ở đừng về”...
 
“Người ơi người ở đừng về...”
Câu quan họ còn nồng nàn đến thế.
Người đừng về, người ơi đừng về nhé!
Ở lại đây cho tôi bớt tái tê.
 
Bao yêu thương dù còn thiếu hẹn thề
Người ở lại ru lòng tôi sầu héo.
Xin ru tôi bằng nụ cười trong trẻo,
Câu í a cũng nán lại không về.
 
Nắng chưa tắt, người đã nguội đam mê?
“Áo mớ ba mớ bảy” thẹn thùng cài khuy trễ.
Đành lòng ư, người ơi người nỡ thế?
Vội xuống thuyền, bỏ tôi, người về?
 
Ôi mưa xuân vẫn giăng mắc lê thê, 
Khúc giã bạn tròng trành mép nước.
Biết ngày nào mình còn gặp được?
Thoả yêu thương quên cả lối về.
 
Người đã về, mình tôi dọc triền đê,
Câu quan họ tím một màu nhung nhớ.
Người ơi người sao người về không ở
Lại bên tôi với khao khát si mê?
 
Người ơi.................!
Người ở đừng về.
 
 
Hà nội, 12/03/2007 



 
 
 
Em và mưa
 
Mưa. Tôi đi về phía có em.
Những hạt mưa xuân như bụi mềm
Mơn man nhẹ khuôn mặt tôi lấp loá.
Mưa. Mưa kéo tuột tôi vào màn đêm.
 
Em. Tôi lắng nghe giọng nói của em
Những lời nói thầm thì từ tiền kiếp
Ru hồn tôi vào trong mộng điệp
Em. Em thôi miên tôi bằng mắt em.
 
Thôi. Cứ để năm tháng trôi êm đềm
Gắng cất giữ những ngọt ngào ngày cũ
Biết là thiếu, nhưng làm sao cho đủ
Rồi kiếp sau nhung nhớ đắp bù thêm.
 
Em và mưa. Dẫn dắt tôi trong đêm
Phố nhạt nhòa tôi liêu xiêu vụn vỡ.
Tiếng mưa buồn giống như từ muôn thuở.
Tiếng em xa như đã nỡ chối từ.
 
Giờ chỉ còn xa vắng những vần thơ
Câu bướm ong có đọng trong dĩ vãng?
Em mong manh như mưa xuân ảm đạm
Mưa và em xóa lầm lỗi cho tôi. 
  
Em và mưa kéo tôi lại bên đời./. 
  
 
Hà nội, 15/03/2007



 
 
 
 
Em có ru tôi?
 
Năm tháng cứ trôi.
Đêm. Tôi vẳng nghe lời em ru hời,

Lời ngọt ngào từ nơi nào xa xôi

Lời tha thiết của trái tim hối lỗi.

 

Thời gian vẫn trôi.

Ngày. Tôi bước ra từ màn đêm u tối.

Tiếng âm thầm bám theo vẫy gọi

Tiếng giận hờn run rảy bờ môi.

 

Cô đơn chơi vơi.

Tôi soi mình vào trong mắt tôi

Cuộc tình nào đã rảo bước qua rồi

Cuộc tình nào còn đang hấp hối?

 

Em có ru tôi?

Em ru tôi giấc ngủ bình yên,

Lời ru ấy cuốn đi ưu phiền

Lời ru ấy dỗ trái tim đập yên./.

 

 

Hà nội, 18/03/2007


r


 
 
 

Đừng rời xa...
  
Em đã cho tôi
Đam mê cuộc đời
Em đã lấy mất
Âm thầm của tôi.
 
Nào là bồi hồi
Nào là nhung nhớ
Phải chăng duyên nợ
Mãi chẳng phai phôi.
 
Đi suốt cuộc đời
Tiếng cười trong trẻo.
Cứ hoài nhìn theo
Bóng em khắp nẻo.
 
Ông trời sao khéo
Mang em đến đây.
Để đến lúc này
Tim tôi đau nhức.
 
Em cùng tôi thức
Theo năm tháng không?
Đừng rời xa để
Tình chết trong lòng./.
 
Hà nội, ngày 22/03/2007
 

 
 
 
 
Xin Em...
 
Xin em lời nói ngọc ngà
Để tôi lặng lẽ đi qua cuộc tình.

Xin em lần cuối cười xinh

Để tôi cất giữ bóng hình của em.

 

Nụ hôn tôi muốn xin thêm

Để ngọt mềm ấy từng đêm vỗ về.

Xin em một chút tái tê

Những lần hờn giận lối về thật xa.

 

Chỉ vài sợi tóc thôi mà,

Để tôi ve vuốt lúc xa em rồi.

Xin em một ánh mắt thôi,

Để tôi cảm thấy bầu trời đầy sao.

 

Bàn tay mềm mại ngày nào

Cho tôi hơi ấm ủ vào con tim.

Để rồi tôi mãi đắm chìm

Trong yêu thương ấy ai tìm phôi phai.

 

Xin em một ánh nắng mai

Để nắng sưởi ấm hình hài của tôi.

Chỉ xin em chỉ thế thôi

Thế là cũng đủ cho tôi kiếp này./.

 

Hà nội, ngày 23/03/2007


 
 
 
Vỗ về
 
Em sẽ không chết, không chết đâu
Yêu thương làm vơi mọi nỗi đau.
Em sẽ sống như bao người sống
Em sẽ lại yêu như ban đầu.
 
Cảnh sắc ngoài kia sẽ bừng lên
Xua tan ảm đạm trong hồn em.
Đôi môi em sẽ cười rạng rỡ
Tim em sẽ hát nhịp êm đềm./.
 
Hà Nội, ngày 24/03/2007



<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 23:08:42 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 25.03.2007 13:10:49
0
Người đàn bà trong mơ
 
Tôi nhớ về em, về một giấc mơ êm đềm
... Người đàn bà kéo tôi chạy trên cánh đồng bất tận.
Một cánh đồng đầy hoa vàng ngát hương khiến lòng tôi phấn chấn.
Em ru lòng tôi bằng tiếng cười trong trẻo của em.
 
Em cười hỏi tôi bao giờ rời xa em.
Tim nhói đau gượng cười, câu trả lời tôi từ chối.
Tôi đã cố tìm trong bí hiểm thế giới em mà không tìm nổi,
Lời hẹn thề nào mà không thấy giả dối bờ môi.
 
Tôi kéo em chạy đến mệt nhoài vào thế giới của tôi.
Nơi những yêu thương nhung nhớ từng phút giây vẫy gọi
Nơi những khoảng lặng chỉ cần nhìn nhau không nói
Chỉ thầm đọc những ưu tư xao xuyến trong ánh mắt mà thôi.
 
Bao khát vọng thầm lặng như được giãi bày trong mỗi cuộc đời
Vỡ oà ra. Run rảy, ngập ngừng, buồn đau chờ đợi.
Em sáng bừng lên từng giây khi bên tôi.
Em và tôi chạy trốn vào thế giới yêu thương bất lực của tôi...
 
Nắng lên. Giấc mơ qua.
Người đàn bà là em ẩn hiện muôn lối cũ.
Năm tháng này rồi mai đây sẽ thành bất tử
Khi trong hồn nhau lắng đọng lại những ngọt ngào.
 
Ra khỏi giấc mơ lòng chợt nhớ nôn nao
Người đàn bà là em kéo tôi chạy trên cánh đồng bất tận
Một cánh đồng đầy hoa vàng ngát hương khiến lòng tôi phấn chấn.
Tôi thả hồn tôi vào rạo rực mênh mang của nắng xuân.
 
Hà nội, 25/03/2007 
  
  
 



Người hỡi...!
 
Người hỡi...!
Ta yêu em dù biết rằng không thể,
Nói lên câu ước nguyện hẹn thề.
Người hỡi...!
Ta yêu em bằng tất cả đam mê
Dù vẫn biết mắt sẽ ứa lệ tái tê.
 
Ngoài khung cửa nắng hạ đã tràn về
Sao vẫn thấy em lạnh lùng đến thế?
Ngọn gió nào chợt vuốt ve thật nhẹ
Phải chăng em đưa ta vào cõi mê.
 
Lỗi hẹn không khi ta quên lối về
Ta lạc bước chăng từ trong tiền kiếp?
Bao yêu thương bỗng trở nên tội nghiệp
Khi bóng em chìm khuất vào màn đêm.
 
Người hỡi...!
Ta ru em những lời ru êm đềm,
Môi khô lạnh ta hôn từng ngón nhỏ.
Em cuốn ta ngả nghiêng trong gió.
Ta và em cùng khát vọng vô bờ./.
 
Hà nội, ngày 31/03/2007

 
 
 
 
 
 
Động lòng...
 
... Có đắn đo lúc ngả bờ vai anh,
Em có biết bão giông chờ em đấy?
Mắt mơ hồ nên em nào có thấy
Tâm chấn kia đã sôi sục lên rồi.

Cơn động đất lớn nhất trong đời
Đang rùng rùng hướng về em đó.
Em có nghe con tim anh bày tỏ
Địa chấn lòng anh rung chuyển em không?...

 
Hết dư chấn hồn anh như cánh đồng
Hoa vàng nở từ hạt em gieo muộn.
Hương dịu dàng tan nhanh theo gió cuốn,
Đất bình yên, đất lặng lẽ thấm buồn.
 
Có đắn đo hay vô cảm vùi chôn
Sẽ lấp kín huyệt mộ đầy kỉ niệm?
Rung động nào theo tháng năm tìm kiếm
Anh ở nơi đâu và em ở nơi đâu?
 
Núi lửa yêu thương mãi thiêu đốt nhau
Tàn tro mới còn ấm tình nồng cũ.
Thế giới này có còn mãi ấp ủ,
Nhịp tim rung như động đất trong lòng?
 
Ngả bờ vai anh em có đắn đo không,
Em có sợ hồn anh đầy giông bão?
Em có dám bước vào Thế giới ảo,
Thế giới bình yên, lung linh khát khao?
 
Hà nội, ngày 03/04/2007






Thăm lại miền quê 
  
Anh đi về miền núi hoang vu
Nơi không có em để quên đi nỗi nhớ.
Tìm lại ấu thơ vui tươi một thuở
Những tháng năm tuổi mới biết yêu.
 
Rừng cọ đồi chè nói biết bao điều,
Không khỏa lấp tâm hồn anh trống vắng.
Nắng trung du dỗ dành anh thầm lặng
Nỗi nhớ nào nguôi, anh hướng về em.
 
Tiếng gọi đò bên sông Hồng êm đềm,
Giống tiếng em từ nơi miền xa vắng.
Con đò nhỏ đưa anh vào khoảng lặng,
Bờ bên kia nơi ấy không em.
 
Đồi núi bạt ngàn chìm trong màn đêm,
Tiếng ai hát sao buồn đến thế?
Ánh sao đêm lung linh như thể,
Vời vợi thương và đau đáu đam mê.
 
Ngày hôm qua với những nỗi tái tê,
Có thể nào khiến chúng mình chạy trốn?
Tiếng con tim vẫn đang còn đập rộn
Thôi thúc hồn anh vội vã trở về.
 
Cám ơn nhiều tĩnh lặng của miền quê
Đã cho anh chút bình yên, thanh thản.
Miền trung du xóa ưu tư, buồn chán
Lòng thoáng vui anh phấn chấn quay về.
 
Hà nội, ngày 09/04/2007








Giọt nước mắt ngà
 
Tôi đi ngược thời gian về hôm qua
Đến quán cũ nơi em từng ngồi khóc:
...Nuốt xót xa, nén thở dài nặng nhọc
Tôi vụng về lau giọt nước mắt ngà.
 
Những yêu thương từ em chợt oà ra
Môi run rảy em cầu xin xa cách.
Tôi ướp hồn tôi bằng con tim lạnh
Yêu thương nào ẩn náu chốn mong manh.
 
Giọt nước mắt ngà rơi xuống long lanh,
Bờ vai gầy ngẹn rung trong tiếng nấc.
Tôi cảm thấy một vết thương ngọt sắc
Khắc vào tim bằng giọt nước mắt ngà.
 
Biết làm sao để có thể rời xa,
Cho nước mắt em không còn rơi nữa?
Giọt buồn ấy có dập tắt ngọn lửa
Đam mê và say đắm của lòng tôi.
 
Đắng cay mình đã có quá nhiều rồi,
Em đừng khóc đừng làm đầy thêm nữa.
Để tình yêu sẽ ngọt ngào muôn thuở
Giọt nước mắt ngà sao thể nhạt phai?
 
Thấm những giọt buồn vào chiếc khăn tay
Tôi cất giữ tâm hồn em trong đó
Như ôm ấp một mối tình dang dở
Giọt nước mắt ngà ướt mãi không khô...
 
Hà nội, ngày 09/04/2007 
 

 
 
 
 
 
Như một giấc mơ qua
 
Xin như một giấc mơ qua
Để tôi giữ lại mặn mà nơi em.
Xin như một ánh sao đêm,
Để tôi lặng lẽ chờ em nơi này.
 
Xin đừng nói những đắng cay,
Để tôi vụng dại tháng ngày nhớ mong.
Dù cách mặt, đừng xa lòng
Để cho năm tháng mãi không hững hờ.
 
Sao băng khi tỏ khi mờ,
Tình người lúc thắm, lúc chờ nhạt phai.
Vẳng nghe tim cứ vật nài,
Người ơi người ở đừng hoài xa nhau.
 
Ở đâu ôi phép nhiệm màu,
Hãy mang em đến đêm thâu bớt dài.
Để em chôn cất hình hài,
Của tôi như thể của ai vô hồn.
 
Giá mà tôi có thể chôn,
Biết bao kỉ niệm vẫn còn dấu yêu.
Nắng đã tắt, ngày cuối chiều
Lạnh lùng tôi sẽ cầu siêu chính mình.
 
Hồn siêu thoát có nín thinh
Khi em thấp thoáng bóng hình đâu đây?
Yêu thương quên lãng kiếp này
Kiếp sau biết có đọa đầy nhau không?
 
Hà nội, ngày 10/04/2007 
 
 
 
 
 
 
Rạn vỡ..
 
 
“...Còn thương nhớ nhau
Về thắp sao trời...”
 
Câu hát cũ người ơi còn nhớ
Bao đắm say thuở mới ban đầu.
Giờ còn lại con tim nhỏ máu
Biết bao giờ quên hết niềm đau.
 
Men Bát Tràng đã rạn vỡ trong nhau
Con đường đê dẫn ta vào quên lãng.
Mùi khoai nướng vẫn còn thoang thoảng
Dẫn ta vào nỗi buồn nhớ mênh mang.
 
Em rời xa ta, em khiến ta ngỡ ngàng
Nụ hôn cuối cũng trở thành tội lỗi.
Không đức tin nên ta không xưng tội
Tình yêu nào là có lỗi em ơi?
 
Thương nhớ nhau ta về thắp sao trời
Đem ánh sáng soi tâm hồn u tối.
Đợi bình minh đón ta vào ngày mới
Bao ưu phiền rồi cũng sớm qua thôi.
 
Em soi sáng ta suốt cả cuộc đời./.
 
 
Hà nội, ngày 13/04/2007 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 23:14:16 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 16.04.2007 01:11:26
0
Những nụ hôn bất tận
 
Thôi nhé bây giờ mình chia tay.
Những nụ hôn nồng nàn đã lấp đầy
Không gian và thời gian nơi quán nhỏ
Nơi em và anh trôi dạt như mây.
 
Những ngón tay đan quện những ngón tay
Thế giới nơi này trở  nên hoang lạnh
Như chỉ còn lại riêng em và anh
Với những nụ hôn dài như bất tận.
 
Những nụ hôn sẽ chia đôi số phận
Để mai em xa, em trốn tình ta.
Để mai anh về như kẻ mù loà
Không còn thấy ánh sao em dẫn lối.
 
Siết chặt vòng tay ôm em lần cuối
Lời vỗ về nhau giống lời xưng tội.
Anh và em trái tim đều đau nhói
Có dịu bớt không nhờ hơi ấm làn môi?
 
Chưa bao giờ ngọt như thế trong đời
Chúng mình say ngất ngây nụ hôn cuối.
Để mai xa chỉ còn đọng lại tiếc nuối
Vị ngọt ngào bất tận những môi hôn.
 
Ngày mai xa, khát cháy nhau nhiều hơn,
Môi chờ đợi và tim thoi thóp đợi
Được bên nhau thêm một lần hẹn cuối
Hôn nồng nàn, hôn bất tận suốt đời.
 
Hà nội, ngày 15/04/2007 
 





Thứ sáu
 
Thứ sáu, ngày mười ba (13).
Người ta vẫn nghĩ đó là ngày có thể xảy ra
Những điều không may mắn.
Trước quán cà phê vắng
Giỏ xe em đầy hoa loa kèn trắng.
Tôi và em bên nhau.Tĩnh lặng.
Sắc màu của những mảnh ghép logic lung linh mơ hồ.
Đôi môi xinh của em thầm thì những lời cuối
Nồng nàn những nụ hôn cuối
Cho một lần hẹn cuối
Để ngày mai xa rời
Với nỗi nhớ khôn nguôi.
Hoa loa kèn trắng ngoài kia trong đêm vẫn đợi...
 
Hà nội, ngày 13/04/07






Lời dối...
 
“Em đã quên, mong anh cũng quên”
Lời nói dối sao chân thành đến thế.
Dẫu biết rằng trái tim không thể
Tin một lần mà thanh thản lối về.
 
Đành phơi mình với nắng nhẹ đầu hè
Mong khỏa lấp trái tim hoang lạnh.
Người ơi người ở nơi đâu lẩn tránh?
Ta đợi em khắc khoải từng cơn mê.
 
Hà nội, ngày 20/04/2007


 
 
 
 
 
Ngày hạ buồn...
 
 
Không hẹn ước mà hạ về nhanh quá
Nghe lao xao, lấp loá trên vòm cây.
Lật kí ức bao kỉ niệm đong đầy
Ta vẫn thấy bóng dáng em ngày ấy.
 
Như giấc mơ qua em sao gần đến vậy
Tiếng nói cười rơi rụng đâu đây.
Thoáng vừa trông bờ vai em gày,
Ngơ ngác tìm, lòng ta buồn biết mấy.
 
Con đường cũ Nắng dìu ta run rẩy
Cuối đằng kia em có đợi ta không?
Cơn gió nào làm dịu vết thương lòng
Ta cất bước đam mê leo lét cháy...
 
...Ta bay. Bay nhẹ nhàng cùng mây cao.
Ta ôm mây như ôm em ngày nào
Mây trời rộng, bờ vai em bé nhỏ.
Ta dang tay ôm trọn nỗi khát khao.
 
Rồi Nắng nhẹ đưa ta về đây
Nắng vỗ về ta quên tình say
Thiết tha Nắng hát lời của gió
Ru lòng ta ngày hạ buồn hôm nay./.
 
Hà nội, ngày 23/04/2007






Chiều tháng tư
 
Tháng tư sắp qua rồi
Dịu dàng mùa nắng mới.
Quán vắng em ngồi đợi
Tôi đến, buồn chơi vơi.
 
Vẫn là em đó thôi
Mắt xa xôi vời vợi.
Cũng vẫn là tôi thôi
Ngỡ ngàng và bối rối.
 
Lời nhớ tôi tránh nói
Niềm thương đành dấu đi.
Thời gian trôi rất vội
Có nuối tiếc điều gì?
 
Chiều tháng tư qua đi
Đưa nhau về lối cũ
Bình yên mình cố giữ
Chào nhau chớp chớp mi.
 
Hà nội, ngày 24/04/2007 






Trái tim hát lời hân hoan
 
Em ơi anh nói điều này
Đắng cay quá đủ giờ này hãy yêu
Mỉa mai chua sót đã nhiều
Mong em hãy nói lời yêu ngọt ngào.
 
Cuộc đời vẫn đẹp biết bao
Cớ sao em cứ ngoáy vào niềm đau?
Dẫu rằng có bội bạc nhau
Cũng xin tha thứ khi đầu còn xanh
 
Oán hờn đời mãi sao đành
Hãy yêu lần nữa cho lành vết thương
Chia bôi hai đứa hai đường
Cũng xin ngoái lại mà thương lấy mình.
 
Đằng đông rực rỡ bình minh
Mặt trời thúc giục gieo tình nơi em.
Mãi không chán, chẳng cả thèm
Em mau mau vén màn đêm cuộc tình.
 
Tình cũ chết, duyên tái sinh
Quỳ trước thập giá biết mình ngộ không?
Vẫn nghe khao khát trong lòng
Lửa tình còn rực mãi không lụi tàn.
 
Trái tim hát lời hân hoan
Tình thơ lai láng ngập tràn nơi em./.
 
Hà nội, ngày 25/04/2007 
 
 
 
 
 
 
Đời vẫn đẹp
 
 
Đời luôn thế, tình bạc phai như thế
Tiếng tim mình giờ ai sẽ còn nghe?
Hãy mỉm cuời, lau nước mắt quay về
Dẫu lối cũ chẳng còn ai đưa tiễn.
 
Đem đắng cay hoà tan ra với biển
Gom cho mình chút dịu ngọt tình xưa.
Ngẩng đầu lên bởi chẳng ai dối lừa
Duyên phận ấy do Chúa kia sắp đặt.
 
Còn trong nhau chỉ thoáng qua ánh mắt
Và nụ cuời lặng lẽ cất trong tim.
Có nhớ nhau khi thao thức từng đêm
Thì thầm ru cho bình minh mau tới.
 
Nếu có lúc lòng chợt buồn vời vợi,
Thì em ơi kí ức cũ mở ra.
Nếu tủi thân bất chợt muốn khóc oà,
Thì hãy khóc dù không ai dành dỗ.
 
Khóc cho vơi tình trái ngang muôn thuở
Đón nụ cuời rạng rỡ như nắng hè.
Mắt long lanh chan chứa những đam mê,
Đời vẫn đẹp bởi đời luôn như thế.
 
Hà nội, ngày 27/04/2007
 


  
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2007 23:19:48 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 02.05.2007 03:00:06
0
Hoa cỏ sau mưa
 
 
Những bông hoa cỏ nhỏ,
Ướt nhòa sau cơn mưa.
Những cánh vàng vẫn đó,
Rung rinh trong gió lùa.
 
Từng giọt mưa long lanh
Đọng cánh hoa vàng mảnh.
Mùi hưong còn sóng sánh,
Giữa chiều buông trong lành.
 
Rời bước xa sao đành
Tôi lặng im ngồi lại.
Nâng trên tay mê mải
Chút hương dại đồng quê.
 
Tiếng suối chảy vỗ về
Tiếng trẻ cười loáng thoáng.
Sương chiều buông bảng lảng
Lạnh se lòng mơ hoang.
 
Giấc mơ chợt rực vàng,
Vàng như màu nắng xế.
Quay bước mà như thể
Hoa vàng níu chân nhau.
 
Tạ từ chẳng nói đâu
Sợ làm buồn hoa cỏ.
Lời yêu đã thầm ngỏ
Hoa có giữ sắc màu.
 
Ôi sắc vàng hoa cỏ
Lắng đọng trong hồn nhau.
Ngày mai đồng hoang vỡ
Biết tìm hoa nơi đâu? 
 
Hà nội, ngày 01/05/2007

R






Em đi trong mưa
 
Ôi trời mưa, mưa như xối
Xin nghe tôi hỡi trời ơi hãy ngừng.
Xin đừng làm ướt em tôi
Bờ vai nhỏ đã lạnh run lên rồi...
 
...Em đi, tiếng chân rất vội
Tôi lắng nghe mà bối rối trong lòng.
Ông trời nghe thấy hay không
Cứ làm mưa mãi mà không nói gì?
 
Em đi, đội cả mưa đi
Ướt ngực xuân thì ướt cả tóc mai.
Đường cong, nét lượn, chân dài,
Em đi mưa vuốt ve hoài thân em.
 
Tôi dang đôi cánh tay mềm
Ước ao che được cho em cả trời.
Ừ mà không chỉ thế thôi
Tôi còn mang nắng sưởi môi em hồng.
 
Em đi, em có biết không?
Trong tôi tầm tã mưa lòng nhớ em.
Khát khao những nụ ngọt mềm
Giữa trời mưa trút ôm em trọn đời.
 
Hà nội, ngày 04/05/2007
 
 
 
 
 
Hạt mưa tình
 
Ước gì tôi biến thành mưa,
Vương trên mái tóc em vừa hong khô.
Để em hờn giận trách đùa:
Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này.
 
Hạt tình rắc nhẹ từ mây
Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?
Ngước nhìn em bước vào thềm,
Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân.
                                                         
 
                                                                             Hà nội, ngày 05/05/2007 
 
 
 
 
 
 
Những vần thơ Anh

                                     
Lang thang và liêu xiêu
Tôi bị lôi tuột vào thơ anh – những vần thơ đáng yêu.
Những vần thơ đằm thắm với biết bao điều,
Về cuộc sống, con người, tình yêu và quê hương yêu dấu.
 
Giá mà tôi được gặp anh để hiểu thấu
Những vần thơ chân tình, mộc mạc sâu lắng của anh.
Những vần thơ mang tôi đến góc đời, miền quê an lành,
Nơi nước vối đậm đà hơn rượu bia xa xỉ.
 
Những vần thơ khiến tôi nhìn lại mình và suy nghĩ
Về những tháng năm mình đã lặng lẽ đi qua.
Những vần thơ như lửa cuốn, mượt mà
Ngập tràn tình yêu thương nơi người lính đã qua chinh chiến.
 
Những vần thơ dẫn dắt tôi đứng trước biển
Để thấy biển bao la mà ta quá nhỏ nhoi
Những vần thơ mang nắng xuân, hoa thắm đến muôn người
Và lắng đọng bao nồng nàn của những ngày xưa cũ.
 
Thơ tình yêu viết đến cuối đời cũng không đủ
Những vần thơ anh đã âm thầm quyến rũ
Bao trái tim phụ nữ và bao bạn yêu thơ.
Những vần thơ anh khiến Thế giới này đẹp như mơ.
 
Hà nội, ngày 07/05/2007
 
 
 
 
 
Che nắng cho em
 
Hà nội hôm nay nắng rắc lửa lên đầu.
Em có phải đi ngoài nắng thật lâu?
Đừng quên mũ, đừng dãi dầu em nhé
Anh sẽ lo, trưa dài mãi lê thê.
 
Hạ mới về nên còn thiếu tiếng ve
Màu phượng vĩ còn trốn đâu chưa thấy.
Ánh mắt em hay nắng lung linh vậy
Đốt trong anh ngọn lửa cũ đam mê.
 
Dang đôi tay muốn che mọi lối đi
Bóng mát anh trước mặt trời nhỏ bé.
Ước ao nhiều mà nào đâu có thể
Dịu lòng em trên từng bước em đi.
 
Cứ ngóng trông mà chẳng biết làm gì
Nắng sẽ tắt mà lửa lòng đâu nguội
Con đường nào nơi em đang bước vội
Có vương không bóng của tay anh?
 

Hà nội, ngày 08/05/2007

 
 
 
 
Váy ngắn phóng xe
 
 
Váy ngắn phóng xe giữa phố đông.
Gió đùa với em tung bay tóc,

Em đùa cùng gió đưa tay vuốt

Gió nghịch ngợm lùa cả vào trong.

 

Nắng cứ soi nghiêng má em hồng.

Nắng rát yên xe, rát cả hông.

Nhấp nha nhấp nhổm em ưỡn ngực,

Em lướt như bay em rẽ vòng.

 

Phố cũng ngỡ ngàng trước nét cong,

Áo ngắn, cổ sâu cứ phập phồng.

Kính đen, môi đỏ còn hở rốn

Em là “rủi ro” có biết không?

 

Có biết lòng em cũng chẳng chạnh,

Chân dài, giày cao mớm mớm phanh.

Ghét ghê Hà Nội đường sao xóc,

Đèn đỏ mất rồi chẳng thể nhanh.

 

Dừng xe thôi đành kiễng mũi chân.

Buông ánh mắt xanh sang gã gần

Như tình tứ hỏi: “... Mình đua nhé!? ”

Hắn còn ngất ngây em thả phanh!!!

 

Tiếng ga rồ lên em vút đi.

Để lại ngã tư xám như chì

Chàng “cảnh sát non” huơ huơ gậy

Váy ngắn vút rồi như ngựa phi./.

 

Hà nội, ngày 11/05/2007
 
 
 
 
 
 
Đêm Mơ Trăng...        
                                                           
 
 
Màn hình đây bàn phím còn đây
Mà hình bóng người đâu chẳng thấy
Vắng em rồi ta buồn biết mấy
Chỉ vần thơ nỗi nhớ đong đầy.
 
Trăng vẫn sáng cho dù đầy mây
Ta nhớ em dẫu tim mỏi mệt.
Gõ yêu thương mà lòng như chết
Em yêu ơi có ngóng trông ta.
 
Giá ngày xưa em quyết Thoát ra
Và ta cũng offline lặng lẽ
Thì tình mình giờ đây đâu thể
Nhiều buồn đau như thế bây giờ!!
 
Thôi cứ để ta lặng lẽ mơ.
Giữa bầu trời Em cùng sao sáng.
Vầng Trăng em sẽ treo ta lơ lửng.
Trong Thiên hà đang sáng bừng lên.
 
Ta gọi Em – Trăng ơi dịu hiền!
Ta thức tỉnh miền sáng Em vằng vặc.
Soi nỗi nhớ trong tim ta đông đặc
Em ru lại ta giấc mơ thần tiên./.
 
Hà nội, ngày 14/05/2007

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2007 18:52:33 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 14.05.2007 17:59:25
0
Điều còn lại
 
 
Ở hai đầu nỗi nhớ
Còn sót lại những gì?
...Lặng lẽ buồn kẻ ở
Đau dạ lắm người đi.
 
Sao cứ phải chia li
Thì tình nồng mới thắm
Hạnh phúc sẽ là gì
Khi cuộc đời ảm đạm?
 
Không là Kẻ siêu phàm
Chẳng Nữ hoàng sân khấu
Thì tại sao phải dấu
Người ơi chút tham lam?
 
Đừng chỉ thấy lỗi lầm
Đừng trách đời cay nghiệt
Xin hãy yêu tha thiết
Năm tháng đang qua mau.
 
Mái tóc sẽ đổi màu
Nếp nhăn hằn khoé mắt
Vẫn còn điều rất thật:
Một tình yêu trong nhau./.
 
 
Hà nội, ngày 15/05/2007
r

< Sửa đổi bởi: Huyền Băng -- 23.5.2007 15:24:46 >










Mê say
 
Cạch!
Tôi cụng li đầy uống cho tôi
Uống vơi tận đáy những chia bôi
Uống quên đi hết những lỡ lời
Uống cho quên nhớ thương vời vợi
Uống để cho mình bớt lẻ loi.
 
Cạch!
Tôi cụng li này dành cho em
Cạn không kí ức thật êm đềm
Cạn không kỉ niệm ngày mới gặp
Cạn không yêu thương mình vun đắp
Cạn không nỗi nhớ ru từng đêm?
 
Cạch!
Lần cuối nâng li cho môi mềm
Lần cuối để nhớ nụ hôn em
Lần cuối nôn nao như chờ đợi
Lần cuối như được nghe em cười
Lần cuối giữ em đừng xa tôi.
 
Cạch!
Giọt cuối cùng này em và tôi
Em có uống cùng để chia đôi
Em có uống cùng cho tiếc nuối
Em có uống cùng tôi sám hối
Em có uống cùng tôi chơi vơi?
 
Cạch!
Tôi say thì em có dìu đi
Em có đưa tôi trên lối về
Em có trách tôi say như thế
Em có ghét tôi khi tôi tệ
Em có thứ tha một kẻ mê?
 
Cạch!
Đằng nào cũng quên mất lối về
Đằng nào cũng chỉ tôi vấp ngã
Đằng nào cũng thấy đời xa lạ
Đằng nào cũng bước theo ảo giác
Đằng nào cũng lạc vào đam mê.
 
Hà nội, ngày 16/05/2007






Mưa tiễn em đi
 
 
Mưa rơi triền miên như khóc ai
Tiếng mưa tí tách rơi xuống hoài
Từng giọt nhớ thương vang lên mãi
Trách cuộc tình nào đã nhạt phai.
 
Mưa vẫn mưa rơi ngoài phố quen.
Từng giọt long lanh mắt em hiền.
Từng giọt lạnh lùng mưa đưa tiễn
Em đi theo tiếng biển gọi em.
 
Mưa tiễn em đi để lại ai
Ai kia buồn suốt cơn mưa dài
Ai kia đứng tựa bên khung cửa
Nhung nhớ về em trong ngày mưa.
 
Chiều nay nắng có hửng lên không
Cho người đi biển vui trong lòng
Cho người ở lại vơi sầu héo
Hôm nao em về? Em nhớ không? 
 
 

Hà nội, ngày 19/05/2007 

R


< Sửa đổi bởi: Viet duong nhan -- 20.5.2007 19:49:04 >





Ngủ trong mắt em
 
 
Tôi muốn ngủ quên trong mắt em
Một giấc ngủ sâu thật êm đềm
Như giữa địa đàng tôi trải nệm
Yên giấc ngàn năm chẳng ưu phiền.
 
Một giấc mơ dài cõi thần tiên
Tiếng cười em vọng khắp mọi miền
Nắng vàng em rải vương muôn lối
Bướm trắng đùa vui mái tóc em.
 
Em dang vòng tay em quay tròn
Trời mây nghiêng ngả ngắm lưng thon.
Gió vuốt vai gầy, chim ríu rít
Hương sắc đào tiên quyến rũ hơn.
 
Vang khắp đất trời tiếng hát em
Cỏ cây hoa lá đung đưa mềm
Tiếng suối rì rào như hoà nhịp
Cho khúc hoan ca lan toả thêm.
 
Có phải là em hay Nàng tiên
Nàng đến bên tôi ru dịu hiền
Những ngón tay thon lùa trong tóc
Nàng ru ngọt tôi giấc thiên niên. 


Hà nội, ngày 19/05/2007
 
 R

 
< Sửa đổi bởi: Viet duong nhan -- 20.5.2007 19:52:08 > 

 
 
 

 
Chỉ mình ta trong nắng 
 

 
Không có em nắng rực cũng nhạt nhòa
Con đường cũ cũng trở nên xa lạ.

Tiếng ve thở than lọt từ kẽ lá

Nghe nôn nao một nỗi nhớ quanh ta.

 

Đường phố dỗi hờn vì nắng quá mà

Em cũng dỗi hờn vì ta yêu nắng

Thế nên em đã rời xa lẳng lặng

Để lại mình ta và nắng bên nhau.

 

Mặt trời vẫn rực lửa ở trên đầu

Dưới chân ta con đường dài hoang lạnh.

Ta ước ao một thiên thần có cánh

Mang ta đi đến nơi nào có em.

 

Chỉ còn ta trong nắng đang nhớ em

Ta say nắng? say em? không rõ nữa.

Rõ một điều trái tim ta rực lửa

Thiêu đốt ta còn hơn cả mặt trời.

 

Ta cháy tan trong nỗi nhớ chơi vơi

Ta đã thầm mong em đừng như thế.

Dẫu nhớ thương thì em ơi cứ để

Chỉ mình ta trong nắng nhớ em thôi.

 

 

Hà Nội, ngày 23/05/2007



 
 
 
Làm mát cho em
 
Nắng rám mặt
Nắng sạm cánh tay.

Nắng hoa mắt

Nắng đầy đường phố.

 

Cứ khát khao
Một cơn mưa nhỏ.

Cứ đợi chờ

Dù chỉ bóng mây.

 

Nỗi nhớ em

Trong tim hao gày

Hơn cả nắng

Từng giây thiêu cháy.

 

Ngày vắng em

Sao dài biết mấy,

Nắng vô tình

Nắng làm ta say.

 

Tan trong nắng

Ta thành mây bay

Ta rong ruổi

Tìm em không thấy.

 

Nên ước ao

Có thể che đậy

Cả mặt trời

Làm mát cho em.

 

Hà nội, ngày 25/05/2007


 
 
 
Say Nắng
 
Say Nắng vâng đây chính là tôi
Khát khao hôn Nắng giữa mặt trời.

Giận dỗi gì đâu đời vẫn vậy

Say nắng, say tình cháy bỏng môi.

 

Có biết ai đùa với Nắng đâu

Cứ đuổi theo bướm qua cả cầu.

Hụt hơi, hoa mắt ngã vào Nắng

Nắng có yêu thương, vỗ về nhau?

 

Nắng có để tôi ngủ trong em

Nắng có ru tôi mơ ngọt mềm.

Nắng đưa hồn tôi lên Bắc cực

Để mặt trời em rực trong đêm.

 

Hà nội, ngày 25/05/2007

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2007 18:55:45 bởi Nguyễn Hoàng >

NuocMatMuaThu
  • Số bài : 2073
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 19.05.2007
  • Nơi: USA
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 21.05.2007 05:56:51
0
 
 
 
 
 
 
 Ghé thăm
 
Lạc bước vào đây nghe ngỡ ngàng
Lá từng chiếc cuốn bay đi hoang
Về nơi cuối ngõ chân trời tím
Nắng cũng hình như vừa trở vàng
 
Rớt xuống lòng gieo một giọt sầu
Thầm hỏi bây giờ anh về đâu
Có nghe trong gió buồn em gọi
Vọng lại mà nghe bạc cả màu
 
Anh cánh đại bàng quá hiên ngang
Em như hoa nắng bay giữa ngàn
Gió thổi đêm về se lòng lạnh
Chạm mãi hồn mình chất ngất mang
 
Cho em ghé lại một lần thăm
Mơ chút mộng lành dù xa xăm
Tìm lại nơi đây chút kỷ niệm
Của phút buồn vui đời thăng trầm
 
NuocMatMuaThu
 
Dạ NMMT mến chào Nguyễn Hoàng anh khoẻ và bình an, xin rất cảm ơn anh đã thường ghé lại thăm trang thơ của NMMT và lưu lại những bài thơ thật hay mến tặng, để tỏ chút lòng cảm kích, hôm nay Thu cũng xin mạo muội vào thăm trang thơ của anh và xin lưu lại bài thơ đầu tiên và mộc mạc này mến tặng cho một lần ghé thăm, Thu xin mến chúc Nguyễn Hoàng anh một buổi chiều bình an, và hồn thơ luôn đầy, đẹp và sẽ bay cao xa hơn mãi
 
Thân ái
 
NuocMatMuaThu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2007 23:16:07 bởi NuocMatMuaThu >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 21.05.2007 14:58:02
0
Rất vui khi thấy NMMT ghé thăm và lưu bút nơi đây. Nguyễn Hoàng tôi rất lấy làm xúc động. Tôi vẫn lặng lẽ đọc những bài viết của em và mong được đọc chúng ngay trong trang chính của tôi "Năm tháng tình yêu II".
Gửi tới em lời chúc an lành nhất.

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 27.05.2007 18:17:53
0
Nắng của ta
 
 
Vẫn biết Nắng hạ chẳng dịu hiền
Đêm về Nắng có nơi bình yên
Mà lòng vẫn yêu màu Nắng ấy
Đâu ngại ưu tư với ưu phiền.
 
Ôi Nắng của ta Nắng thần tiên
Đừng trách chi ta một kẻ điên
Chót phơi mình ra cho Nàng rọi
Ngàn năm mãi thấy Nắng dịu hiền.
 
Ta vẫn ở đây ngóng đợi Nàng
Chờ Nàng như thuở còn hồng hoang
Nếu yêu xin hãy lung linh chiếu
U tối hồn ta thành thiên  đàng.
 
Ngày nào Nắng còn soi rọi ta
Đời ta sẽ còn ngát hương hoa.
Triệu năm Nắng sẽ còn tỏa sáng
Thì tình yêu ta đâu thể nhòa.
 
Ôi Nắng của ta, Nàng thiết tha!
 
Hà Nội, ngày 27/05/2007 






Bóng đè
 
Ta đang khao khát em trong đêm
Làm cơn gió mát thổi êm đềm
Ru yên giấc ngủ ta vừa chợp
Bóng đã đè ta trên nệm mềm...
 
...Ú ớ mê man thân dính nhớp,
Vẫy vùng, ngợp thở cố thoát ra.
Thầm rủa trái tim sao yếu đuối
Nặng nhọc gì đâu, bóng thôi mà.
 
Lăn trái lăn phải tay xòe ra.
Chân co chân duỗi như vùng chạy
Trán nhăn, mắt nhắm, môi mấp máy,
Muốn hét lên mà lời chẳng ra.
 
Thầm trách sao em không cứu ta
Ta đã cố vươn tay ra mà
Sao không như mặt trời rực rỡ
Để bóng đang đè vỡ tan ra.
 
Gom chút lực tàn ta vùng lên
Lưng đẫm mồ hôi tim đập rền
Hít căng lồng ngực ta thở gấp
Bóng giải thoát ta khỏi ưu phiền...
 
Hà nội, ngày 28/05/2007 






Con đường em đi
 
 
Con đường hôm qua em vừa đi
Sáng nay hoa bằng lăng đẫm tím.
Mọi thanh âm tan biến  lắng chìm
Trong hư ảo giọng ai cười tắt lịm.
 
Áo hoa ai tím giống bằng lăng
Con đường tím, thiên đường có tím?
Nơi ấy có không môi ngọt lịm
Mắt ai khiến ta loạn nhịp tim?
 
Ta đi đoạn đường trong mơ màng
Thoáng lo ngày mai mùa bão sang
Bằng lăng còn tím màu nhung nhớ
Để em quay lại tìm vần thơ.
 
Hà Nội, ngày 31/05/2007

 




Theo Nắng
 
 
Nắng hạ có phải nắng thu đâu
Sao Nàng lại nỡ đùa cợt nhau
Nhỡ đâu ta lỡ say Nắng quá
Nàng có giúp ta bớt nặng đầu.
 
Vẫn biết rằng Nắng không dối gian,
Bởi mặt trời kia sáng chói chang
Nên lặng lẽ đợi khi chiều xuống
Liêu siêu ta sẽ đi theo Nàng.
 
Ta sẽ gặp Nàng chốn mênh mông,
Nàng có dành Nàng cho ta không?
Những nụ hôn nồng e chẳng đủ
Nàng sẽ cùng ta đốt lửa lòng?
 
Hà nội, ngày 01/06/2007







Hãy đến cùng ta
 
 
Vẫn biết Nắng mới thật chói chang
Hối thúc tình yêu đến dịu dàng
Sao Nàng còn hỏi trong ngần ngại
Có nghe tim ta đập rộn ràng.
 
Ta muốn với Nàng yêu đắm say
Cùng nhau tan biến vào trời mây.
Nụ hôn bất tận cùng trao nhận
Cho tim hai ta bớt đoạ đầy.
 
Hãy đến bên ta đến thật gần
Đừng như Nắng tận đỉnh Phù Vân.
Lặng lẽ khát khao ta chờ đợi
Nàng đến bên ta như Thiên thần.
 
Ta mang Nàng vào Thế giới ta
Tình ái nơi ấy ngát hương hoa.
Vị ngọt tình yêu ta cùng nếm
Đắng cay trong Nắng sẽ tan nhòa.
 
Nàng hãy ừ đi đến cùng ta!?
 
 
Hà Nội, ngày 02/06/2007






Nắng đi rồi
 
 
Nắng đi.
Nắng lặng lẽ đi giữa chiều mùa hạ
Ta thẫn thờ, bơ vơ như chiếc lá
Bên lề cuộc đời rụng rơi xa lạ
Nghe xào xạc bước chân ai vừa qua.
 
Nắng đi.
Mặt trời cũng chẳng còn nữa chói lòa.
Chiều buông nhanh đưa ta vào đêm tối.
Ta bập bềnh trong lời Nắng xưng tội
Ta quặn đau nhớ say đắm bờ môi.
 
Nắng đi.
Ta không còn là ta khi Nắng đi rồi.
Trong ảo giác ta rơi vào vô cực.
Nơi ngực trái con tim ta đau nhức.
Khi lời Nắng đã thành quá xa xôi. 

Nắng đi.
Cố gọi Nắng để nghe tiếng Nắng cười
Tiếng Nắng cười khiến lòng ta muốn khóc.
Đọng môi ta còn hương thơm làn tóc
Nắng đi rồi mà ta thấy nào xa.
 
Biết ngày mai Nắng có mãi nhạt nhoà?./.
 
Hà Nội, ngày 03/06/2007

 
 
 
 
 
Đêm dần buông
 
Đêm dần buông, đêm đen dài lê thê
Những kí ức lần hồi  quay trở về
Tôi gặng hỏi ôi ở đâu đam mê
Khi nắng tắt em trở nên xa lạ.

Nỗi nhớ bám theo khiến tôi vật vã.
Giấc ngủ vùi không dấu nổi niềm đau.
Rồi mai đây nhung nhớ có phai màu.
Những kỉ vật có làm đau thêm nữa.

Men say cũ vẫn bập bùng như lửa
Lửa tình nào đang dẫn bước tôi đi?
Em yêu kiều vẫn đổ bóng xuân thì
Tôi đói khát kẻ bần hàn đứt bữa.

Tự dối lòng tôi cố tình bào chữa,
Kiêu hãnh đầy, tôi lừa phỉnh chính tôi.
Nắng đã tắt và em đã xa vời
Đừng nuối tiếc đừng rã rời thêm nữa.

Đêm đã sâu ngôi sao nào thắp lửa
Ngôi sao em chợt tắt lịm rồi ư?
Dù đã nói những lời cuối giã từ
Em vẫn rọi bầu trời tôi đêm xuống.

Hà Nội, ngày 04/06/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2008 08:02:37 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 04.06.2007 22:15:19
0
Cơn mưa hạ 
  
Chỉ mình tôi còn đây
Mong vơi buồn chân mây
Em đi rồi có thấy
Cơn mưa hạ dâng đầy.
 
Đành tìm nơi trú vậy
Đời ướt lạnh nhiều rồi
Bờ môi nào lướt vội
Cho khô ấm đời tôi?
 
Trời nổi giông lá rụng
Về cội góc phố hoang
Có một kẻ ngang tàng
Nhìn lá rơi lặng lẽ.
 
Cô đơn trong trần thế
Cuộc sống vẫn cuồng quay.
Bao yêu thương từng ngày
Rụng đầy chiều mưa đổ.
 
Mưa ướt nhòa đường phố
Vội vã dòng người đi
Liệu có em trong đó
Khi trời khóc chia li
 
Hà Nội, ngày 04/06/2007 








Hai ngả chia đôi
 
 
Nghe câu hát chợt nhớ em vời vợi
Tiếng âm thầm từ xa vời vọng tới
Những tiếng yêu thương  lầm lỗi vẫy gọi
Em ở nơi đâu em có nhớ tôi?
 
Giống như dòng sông hai ngả chia đôi
Em để mặc tôi trôi ra phía biển.
Cứ lẩn tránh cả những lời tiễn biệt
Tôi đi nhanh để rơi lại tâm hồn.
 
Em nâng niu hay vô cảm vùi chôn
Từng kỉ niệm, từng phút giây gần gũi?
Đừng gặng hỏi ai là người có lỗi,
Bởi tình yêu nào có lỗi em ơi!
 
Đã xa nhau, đã xa nhau thật rồi
Có lúc nào em chơi vơi chờ đợi
Một tiếng cuời hay vu vơ lời nói
Giống tôi, em luôn gần gũi bên đời?
 
Nào đâu phải là cút bắt trò chơi
Mà vẫn khiến trái tim mình mòn mỏi
Có còn yêu và có còn chờ đợi
Khi dòng sông đã hai ngả chia rồi./
 
Hà Nội, ngày 10/06/2007






 
Bờ vai nào
 
 
Nếu muốn
Hãy dựa vào vai anh tự do khóc
Hãy thủ thỉ ngọn nguồn cho vơi đi cô độc
Hãy để anh vuốt ve em mái tóc
Đắng cay ư, anh xua đuổi nhé, được không?.
 
Hạnh phúc nào đầy vơi em cất dấu trong lòng
Khổ đau nào lớn nhỏ khi tình như biển rộng.
Em có ước ao số phận mỉm cười hào phóng
Mang em đi tận bến cuối yêu thương?
 
Nếu muốn
Cứ ngả bờ vai anh dẫu không thể chung đường.
Dẫu tháng năm cô đơn có làm phai khóe mắt.
Đơn giản là vẫn còn một điều rất thật
Bờ vai này êm ái những niềm yêu.
 
Một bàn tay không thể che cả nắng chiều
Thì xin dâng bờ vai này cho em dựa tạm
Nghe trong tim cứ rộn đầy xúc cảm
Bờ vai nào gánh trọn nổi nghĩa yêu?
 
Hà Nội, ngày 10/06/2007
 
 
 
 
 
Bên kia bán cầu Nắng còn vương
 
 
Tôi làm sao ngăn đêm dần buông
Đành ngả lưng trần xuống đệm giường

Hai tay chắp gáy miên man nhớ,

Ở nơi xa vắng bóng người thương.

 

Bên kia bán cầu Nắng còn vương

Em còn làm duyên bước ngoài đường

Ngẩn ngơ bao kẻ mải ngoái lại

Trán đập boxphone, thật đáng thương.

 

Hỡi em có nhớ về quê hương

Nhớ người đàn ông rất bình thường

Đang nghĩ về em miên man nhớ

Làm buồn cả Trăng bởi sầu vương.

 

Về đây đi em về ru tôi

Cho xác thân tôi hết rã rời

Cho trái tim tôi đập hối hả

Nụ cười hạnh phúc rạng bờ môi.

 

Mặt trời đằng đông đang hé rồi./.

 
Hà Nội, ngày 12/06/2007






Ngẫu nhiên
 
Ngẫu nhiên tôi gặp được em
Để rồi thao thức từng đêm nhớ hoài.
Dặn lòng thôi hãy nguôi ngoai
Mà sao tim vẫn mệt nhoài nhớ thương.
 
Bóng em in mọi nẻo đường
Đọng từng nhành lá như sương đầu ngày.
Em đi hình bóng còn đây
Vấn vương tôi mãi hao gầy tháng năm.
 
Em cười đâu đó xa xăm
Tôi buồn lặng lẽ âm thầm gọi tên.
Ở đâu đôi mắt dịu hiền
Sáng soi ngày tháng ưu phiền tan nhanh.
 
Ngẫu nhiên như ngọn gió lành,
Em vô tư biến tôi thành kẻ si.
Để rồi em chợt bỏ đi,
Khiến tôi mê đắm xuân thì nơi em.
 
Làm sao yên giấc mỗi đêm
Khi lời em nói êm đềm vọng xa.
Nụ hôn còn mãi mặn mà
Ngẫu nhiên em cứ hiện ra thật gần.
 
Ước gì em sẽ hóa thân
Thành ngôi sao sáng muôn phần lung linh.
Để tôi chợt thức một mình
Ngẫu nhiên hứng được trao tình cùng sao./. 
  
                                                                    Hà Nội, ngày 11/06/2007

 
 
 
 
Ngày kỉ niệm

Em lặng im không nói
Khiến cho tôi buồn tênh
Bao kỉ niệm bập bềnh
Trôi dần vào dĩ vãng.

Chợt sáng nay thấp thoáng
Hình dáng em gần kề
Tôi lạc vào đam mê
Của ngày xưa cháy bỏng.

Tôi từng giây mong ngóng
Tin nhắn mới của em
Để vội vã đọc xem
Lời trách hờn quen thuộc.

Rồi từng giây mong ước
Được nghe tiếng em cười
Giọng nói tưởng xa vời
Giờ ngọt ngào gần quá.

Đừng trở nên xa lạ
Đừng cố mà cách xa.
Dĩ vãng không dấu nổi
Thêm buồn đau đâu mà.

Hà Nội, ngày 15/06/2007




 


Lời em nói
 
 
Chỉ chút tình nhỏ em trao
Mà tôi cũng thấy nôn nao tháng ngày
Chỉ thoáng hơi ấm bàn tay
Em làm nỗi nhớ ắp đầy tim tôi.
 
Hôm qua lặng lẽ xa rời
Hôm nay xao xuyến khi ngồi bên em
Một ngày kỉ niệm êm đềm
Cho tôi nhớ mãi ngọt mềm đã qua.
 
Ngoài kia nắng vẫn thế mà
Trong tôi rực rỡ Nắng là chính em.
Em xua tan những bóng đêm
Cho tôi luôn thấy Nắng em rực hồng.
 
Bình yên trong nỗi nhớ mong
Tôi nhìn lặng lẽ má hồng em xinh,
Hứng từng lời nói ân tình,
Mang về cất giữ cho mình ngày mai.
 
Để mai đêm lỡ có dài
Thì lời em nói ru hoài giấc tôi.
Để mai ngày có rã rời
Thì lời em nói cho tôi nụ cười.
 
Chân thiện mĩ, khởi từ lời
Em ơi hãy nói cho đời ngát hương./.

 
                                                                                  Hà nội, ngày 17/06/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2007 19:01:58 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 19.06.2007 09:10:26
0
Một mình
 
Nắng muộn bùng như lửa mới cời.
Mưa chiều rơi ập muốn cuốn trôi,
Cuốn kẻ cô đơn vào quán cũ
Mượn chút men say lẩn trốn đời.

Quán hẹp người đông tiếng nói cười
Li nhỏ rượu đầy nghiêng chơi vơi.
Tôi cụng li tôi rồi uống cạn
Ngỡ in đáy li em góc bàn.

Tôi rót cho tôi một li tràn
Trôi tuột hết đi mọi dối gian.
Uống cạn trong lòng bao nỗi nhớ
Của ngày hôm qua đang chứa chan ...

Nào em tôi rót nửa li thôi
Nửa kia của em tôi uống rồi
Nửa này cùng tôi em có uống?
Hay em từ chối, cũng thế thôi.

Ừ tôi uống nốt nửa li này
Như thêm một giọt nào thể say.
Giọt cuối cùng này cho quên lãng
Những tháng ngày qua tình ngất ngây.

Còn mình tôi và vài kẻ say
Quán vắng, li cạn trơ ra này!
Ngoài kia trăng đã cao góc phố
Trong này chân tôi thấp cùng mây.

Chào cô chủ quán! Không cần tiễn.
Tôi vẫn tỉnh mà đâu có say!!!

Hà Nội, ngày 17/06/2007  


 
 
 
 
Làm sao quên
 
Quên mình, quên đất quên cả trời
Làm sao quên được bóng em tôi
Phút giây gom lại đầy thương nhớ
Năm tháng trải ra vơi chia phôi.
 
Một niềm vui nhỏ tiếng em cười
Xua tan buồn chán lời em nói
Xao xuyến trong lòng phone em gọi
Hạnh phúc ngập tràn thoáng nét môi.
 
Nét trẻ trung em tia nắng mới
Mát lành mắt em mưa hạ rơi.
Vỗ về tim tôi từng ngón nhỏ
Em ru hồn tôi dẫu xa vời.
 
Rồi mai tôi biết mình sẽ vui
Bởi được sẻ chia trong cuộc đời
Những niềm vui nhỏ ta trao nhận
Cho nụ cười tươi mãi trên môi./.
 
Hà Nội, ngày 20/06/2007

 
 
 
 
 
Em là Nắng
 
Có phải em là gió
Chợt gió làm tôi đau
Có phải em là nắng
Làm da tôi sạm màu?
 
Em không phải là sầu
Khi mùa đông chưa tới.
Em làm gì có lỗi
Khi thu vàng vợi xa?
 
Xuân sắc hương đã qua
Hạ nắng vàng ngoài cửa.
Nắng đợi một lời hứa
Mát lành từ Mưa ngâu!?
 
Tôi che dấu niềm đau
Khi lặng im không nói
Nghe trong lòng vẫn dội
Em là Nắng yêu kiều.
 
Dù nắng rát thật nhiều
Sao vẫn lung linh thế
Còn biết bao nhiêu điều
Khát khao mà không thể.
 
Nắng ơi đừng giận nhé
Cứ rực rỡ từng ngày
Dù tháng năm trôi vội
Thì tôi vẫn còn đây.
 
Hà Nội ngày 20/06/2007



 
 
 
VỀ ĐI EM
 
Thôi về đi em đường đời còn xa
Dù muốn lắm mà tôi nào được tiễn
Dù vẫn biết ngày mai xa biền biệt
Có lại gặp nhau thêm nữa trong đời?
 
Về đi em, dù thương nhớ đầy vơi
Níu kéo mãi có thể nào thay đổi.
Tôi vẫn thế, vẫn là người mang tội
Vì đã chót yêu em ở cõi đời.
 
Đường còn xa mà chỉ mình em thôi
Lỡ bão giông sẽ có ai che chở?
Và bụi đường quện trong nắng lửa
Bàn tay ai che dịu bớt cho em?...
 
Về đi em, đừng ngoảnh lại nhé em
Kẻo nước mắt nhòa bóng người ở lại.
Nén thở dài mà thắt đau ngực trái,
Mắt đuổi theo nhau biết nói gì đâu.
 
Về đi em, nếu tình có phai màu
Em hãy giữ nét phấn son ngày cũ
Giữ cho tôi một bóng hình ấp ủ
Trong tim này buổi đầu mới gặp nhau.
 
Thôi về đi em để tránh Mưa ngâu./.
 
Hà nội, ngày 22/06/2007 


 
 
 
 
Đưa em lang thang Hà Nội

Vui biết bao nếu một ngày đưa em

Lang thang dạo Hà Nội thành phố cũ.

Hồ Hoàn Kiếm trong xanh liễu rủ

Thê Húc kia rồi nhịp bước lãng du.


Kem Tràng tiền phải ăn bù ba cái

Để nhớ mùa đông lạnh buốt dẳng dai.

Đường Cổ ngư thấp thoáng tà áo dài,

Tiếng ai cười sóng Hồ Tây lan tỏa.  

Trần Hưng Đạo này thênh thang quá

Con đường tôi mỗi sáng vẫn đi.

Ga Hà Nội chẳng còn nét xuân thì

Vẫn đưa đón từng đoàn tàu thương nhớ.


Phố Nguyễn Du hạ này mùi hoa sữa

Vẫn nồng nàn níu bước những người tình.

Kìa quán Ha le ánh nến lung linh
Cà phê đắng quện ngọt ngào tình tứ.


Vào Phở Thìn đêm nay em ăn thử

Xem có ngon có xứng danh không?

Chè thập cẩm tráng miệng dịu ngọt lòng

Giấc ngủ muộn vọng tiếng rao tẩm quất...


Hà nội đây tình bao la chân thật

Trải mênh mang theo năm tháng rộng dài.

Vui nhường nào nếu như sáng ngày mai

Lại lang thang đưa em đi dạo phố./.


Hà Nội, ngày 24/06/2007



 
 
 
Kiếp sau
 
Tôi đi tìm “Kiếp sau”
Lại thấy mình kiếp trước.
Không thể nào hiểu được
Của mình giờ kiếp này.
 
Hồn thơ cứ dâng đầy
Khi đời còn bề bộn.
Trái tim cứ đập rộn
Với tình yêu mây bay.
 
Hứng nắng trong bàn tay
Nắng lung linh ca hát.
Hứng những giọt trong mát
Mưa ngâu lọt kẽ tay.
 
Kiếp trước có đọa đày
Mà kiếp này còn nặng.
Trôi nhanh hoài năm tháng
Có thật không kiếp sau?
 
Cái kiếp đầy sắc màu
Trái ngọt thơm hoa nở
Không có gì trăn trở
Về những điều đã qua.
 
Ôi kiếp sau đúng là
Giấc mơ thời hiện tại
Giấc mơ không sợ hãi
Vì trong đó có em./.
 
Hà Nội, ngày 26/06/2007 
 


 
 
 
Bờ khát biển
 
Nếu em làm biển khát,
Anh ao ước là bờ
Để em hờn vô cớ
Biển đêm ngày sóng xô.
 
Nếu em là trái cấm
Chín mọng trong hạ này
Dẫu cây cao đến mây
Anh cũng trèo hái ngay.
 
Hãy làm anh ngất ngây
Bằng sóng em êm nhẹ.
Đừng thét gào như thể
Biển bão giông tràn về.
 
Hãy lặng lẽ lắng nghe
Bờ cát anh thầm hát
Vỗ bờ đi biển khát 
Ru bờ mãi đam mê./.
 
 
Hà Nội, ngày 27/06/2007 
 








<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2007 21:46:13 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 03.07.2007 09:34:46
0
Khát vọng đời thường
 
 
Ước gì mỗi ngày tôi bên em
Tay nắm trong tay bước êm đềm.
Mộng mơ âu yếm chiều buông nắng,
Cho khát vọng nào dâng đầy thêm.
 
Ưu phiền lạnh giá giấc mơ đêm
Sẽ tan khi nắng rọi chăn mềm.
Ngoài thềm chim non đùa ríu rít
Trong phòng dương cầm hòa nhịp êm.
 
Những đoá hồng nhung hương ngất ngây
Khiến tôi thêm yêu cuộc sống này
Sắc hồng từng cánh mảnh mai thế
Yêu thương, quyến rũ hồn tôi say.
 
Nhìn ra cửa sổ nắng tràn đầy
Thả hồn xanh ngắt chín tầng mây.
Cùng em sống những ngày bình dị
Tình đọng sâu tim em có hay?
 
Hà nội, ngày 28/06/2007

 
 
 
 
 
 
Trăng nhớ ai
 
Chiều vội buông màu tím
Cho trăng đợi đêm về.
Tình buồn ơi ngủ lịm
Cho người chờ tái tê...
 
... Đêm mãi dài lê thê
Bởi người hoài trằn trọc?
Trăng trên trời cô độc
Trăng ơi trăng nhớ ai?
 
Ta nghe tiếng thở dài
Từ trời sao vọng lại
Tiếng lòng trăng có phải
Sắp buồn khi ban mai?
 
Vũ trụ chuyển động hoài
Trăng và tình cũng thế.
Ta hỏi mà không thể
biết là trăng nhớ ai./.
 
Hà Nội, ngày 30/06/2007 
 

 
 
 
 
 
Hãy yêu khi còn sống
 
 
...“Nếu mai ta chết người có buồn không?”
Câu cay đắng người - ta luôn hỏi vậy
Nào có ai trong đời còn được thấy
Những buồn đau khi thân phải chôn vùi.
 
Lúc còn sống hãy chia sẻ buồn vui
Sao phải đợi giọt dối gian khi chết?
Lúc còn sống hãy yêu như quên hết
Mọi buồn đau đắp đổi lấy niềm vui.
 
Hãy yêu nhau như chưa thế trong đời
Tim còn đập thì tình còn tươi mới.
Đừng âm thầm và nén lòng chờ đợi
Tháng năm qua tình khô héo mất thôi.
 
Có nghĩa gì khi lệ nhòa mắt môi
Nếu khi sống chẳng cho nhau tất cả.
Bao yêu thương cứ lạnh lùng hóa đá
Phút cuối cùng thả nắm đất buồn rơi.
 
Chết là hết là thôi sống trên đời?
Nên hãy yêu khi mình còn đang sống.
Hãy thắp lên lửa khát khao hi vọng
Ngay cả khi tim đập nhịp cuối cùng.
 
Ta sẽ cười thanh thản và ung dung
Ngạo nghễ bước vào lung linh cái chết.
Không còn sống có hẳn là đã chết
Hay linh hồn siêu thoát chốn không trung?./.
 
Hà Nội, ngày 02/07/2007 
 


 
 
 
 
 
Ngày mưa ngâu nhớ nhau
 
Trời làm cơn mưa ngâu
Sao rắc xuống nỗi sầu
Cho lòng ai nhớ nhau
Tìm về buổi ban đầu.
 
Ánh mắt còn in sâu
Nụ cười ai ngày ấy.
Sao hút hồn đến vậy
Khiến lòng ta ngất ngây.
 
Nghiêng ngả như kẻ say
Ta bước ngoài mưa ướt.
Tiếng vọng ai cứu vớt
Linh hồn ta lang thang.
 
Bước đi trong mơ màng
Ta lạc vào kỉ niệm.
Khoảnh khắc ta tìm kiếm
Bóng ai một chiều hoang.
 
Lạc vào vườn địa đàng
Chờ ta ai ở đó
Thoảng qua như cơn gió
Cuốn ta vào hư vô.
 
Ta tỉnh hay là mơ
Mà giọt buồn in dấu.
Từng giọt mưa, mưa ngâu
Cho lòng ta nhớ nhau./.
 
 
Hà nội, ngày 05/07/2007 
 


 
 
 
 
Giọt Nắng cuối
 
 
Viết cho em những khao khát muộn màng,
Rồi mai ngày hạ tàn thu sang
Giọt Nắng cuối cũng trở nên hờ hững
Tôi hứng lại mà nghe lòng xốn xang.
 
Những kí ức mơ màng vụn vỡ
Những yêu thương quắt quay một thuở
Đầy trong tim vẫy gọi từng ngày
Giờ hao gày ôi mỗi câu thơ.
 
Đã gặp nhau ở cuối bến mơ
Từng trăn trở với bao hoài niệm.
Em là ai? Tôi hoài tìm kiếm
Cuối cuộc tình vẫn thấy bơ vơ.
 
Vẫn thật xa từ bấy đến giờ
Mong gần lại dù cho lòng bối rối.
Giọt Nắng cuối, cùng tôi rong ruổi
Biết muộn rồi nên chỉ dám mơ thôi.
 
Giọt Nắng cuối làm khô héo bờ môi./.
 
 
Hà Nội, ngày 11/07/2007


 
 
 
 
 
 
Mưa ngâu buồn 
  
 “...Thôi về đi, tình mình đâu có gì
Gói kỉ niệm tôi trả em ngày cũ.
Những u sầu giờ này quá đủ
Khiến con tim dần chết mỏi mòn.
 
Sóng tình cao như núi chon von
Giờ ập xuống cuốn trôi miền kí ức
Hồn cô đơn một mình ngày nhật thực
Nhớ đến ai, đang gọi mãi tên ai?
 
Thôi về đi dẫu chẳng hẹn ngày mai
Bởi tháng năm vô tình quá đỗi.
Em không phải là người có lỗi
Cứ rời xa cho thanh thản em ơi!
 
Nếu mai này có gặp lại trong đời
Nụ hôn trán sẽ dấu lòng bối rối.
Em về đi kẻo người ta đang đợi
Gặp lại em là mừng lắm người ơi...”
 
Lời tạ từ chưa kịp thốt lên môi
Mà bỗng nghe trái tim đau nhói
Nghe cả tiếng chân ai bước vội
Thoáng rất xa rồi thoáng thật gần.
 
Mưa ngâu buồn đang tí tách ngoài sân./.
 
 
Hà Nội, ngày 14/07/2007


 
 
 
 
Lối cũ
 
Lối cũ ta về
Không còn ai chờ đợi.
Không còn ánh mắt bối rối
Không còn giọng nói buông lơi.
 
Quán cũ ta ngồi
Chỉ còn ta ngóng đợi.
Cô đơn chỉ mình ta thôi
Người đã xa ta thật rồi.
 
Vẫn bản nhạc ấy
Ta nghe như lần đầu.
Vị cà phê quen từ lâu
Đắng ngắt môi chợt thấm sâu.
 
Em đang ở đâu?
Ta đợi như muôn kiếp.
Khói thuốc mơ màng mộng điệp
Ta trở về với u sầu.
 
Còn đọng lại gì
Tim thảng thốt nỗi đau.
Âm thầm đợi lời em hẹn
Lối cũ, giờ em ở đâu?
 
Hà nội, ngày 19/07/2007

<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2007 13:22:48 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 29.07.2007 11:27:12
0
Biển khát
 
 
Ta một mình truớc biển chiều nay
Nhìn sóng vỗ ầm ào vách đá.
Nỗi nhớ em âm thầm lan tỏa
Như sóng xô bờ cát lóa dưới chân.
 
Biển khát khao ôm lấy ngực trần
Sóng bạc đầu đẩy ta chới với
Ta bồng bềnh dang tay chờ đợi
Sóng vô tình làm đau ngực trái ta.
 
Biết là nắng biển chẳng hiền hòa
Ta vẫn phơi mình ra trong nắng
Thiêu đốt ta nắng hồng lẳng lặng
Vết nồng nàn phủ kín thịt da này.
 
Và gió hát tình ca quanh đây
Ve vuốt miên man lùa từng sợi tóc
Tiếng gió hát dội vách đá cô độc
Vọng hồn ta trước biển khát chiều nay ? 
 

Cát Bà, 25/07/2007
  
  R

< Sửa đổi bởi: Viet duong nhan -- 28.7.2007 20:15:07 >

 
 
 
 
 
 
 
Tạ từ phố biển
 
 
Sẽ là thế, ngày mai tôi đi
Bỏ lại sau lưng biển sóng ầm ì
Cùng những vách đá lặng câm không nói
Và những con thuyền giong buồm ra khơi.
 
Tôi trở về với thành phố của tôi,
Hà Nội đó sau nhiều ngày xa vắng.
Tôi nghe như nhớ thương vẫy gọi
Nên vội tạ từ phố biển xa xôi.
 
Biển ở lại với sóng có đơn côi?
Chắc không đâu vì còn bờ cát trắng.
Hoàng hôn nào nếu biển buồn sóng lặng
Bờ cát kia sẽ an ủi biển rồi.
 
Thôi tôi về với Hà Nội của tôi
Nơi thành phố vẫn chuyển mình hối hả.
Biển sẽ xa mà như gần gũi quá,
Bởi mặn nồng biển đọng lại bờ môi.
 
Cát Bà, 26/07/2007

 
 
 
 
 
 
Năm tháng
 
Năm tháng.
Từng lặng lẽ trôi khi tôi ngồi bên em
Những ngón tay đan trong nhau ấm mềm.
Những ngón tay nói thay những lời ân ái
Những ngón tay thấu hiểu xa cách ngày mai.
 
Ngày mai.
Một ngày nào từ đó mình xa cách nhau
Những kí ức có trở nên xa lạ?
Những con tim có trở nên buồn bã?
Tâm hồn yêu thương có bỗng chợt mù lòa?
 
Tháng bảy.
Mưa Ngâu không còn rơi nữa
Trái tim ai có còn hoài thắp lửa
Sáng thay sao trên trời khi vắng Chức Nữ, Ngưu Lang.
Ai còn mơ về nhau khi đêm thâu thức trắng?
 
Tháng tám.
Tháng tám nắng rám trái bưởi
Nhưng nào thể sạm phai nụ cuời
Của em lung linh trong mắt tôi.
Và mùa thu mới thấp thoáng rồi.
 
Năm tháng.
Những kỉ niệm dấu yêu vẫn xanh ngời,
Dẫu những khổ đau có làm trái tim héo úa.
Vẫn hướng về nhau đam mê một thuở
Ta bên nhau cố dập lửa khát khao.
 
Năm tháng.
Trôi qua mau khi ta không tìm được Thế giới thực nào
Làm nơi ẩn náu cho những trái tim tội lỗi.
Chẳng còn thời tôi trẻ thơ nông nổi
Để bay lên bầu trời hái tặng em ngôi sao.
 
Năm tháng.
Tôi lạc mất em, thân xác hư hao.
Chỉ còn em đọng trong tiềm thức.
Vẫn nghe con tim run lên rạo rực
Khi giấc mơ thời gian đưa tôi trở lại ngày nào
 
Tình yêu mang tôi và em bay tới những vì sao./.
 
Hà Nội, ngày 30/07/2007


 
 
 
 
Ảo ảnh
 

Bước trong mưa tôi lội về quá khứ
Tiếng bước chân dội vào tim nhắc nhủ.
Quá khứ đằng kia, quá khứ rất gần,
Quá khứ ngay đây, ướt tóe dưới chân.

 
Nào là nụ cười ròn tan em đã cười bao lần
Nào là ánh mắt em bao lần rạng ngời, e lệ.
Nào là làn môi mọng căng tươi trẻ...
Em gộp thành đam mê quá khứ của tôi.

 
Bước trong mưa tôi tìm thấy quá khứ rồi
Ảo ảnh/ em/ cùng tôi sóng bước.
Giá như thổi hồn vào ảo ảnh đó được,
Để em/ trong tôi/ sống động với thực đời.

 
Trời rớt bão nên mưa vẫn rơi
Lòng hoang lạnh quẩn quanh tìm nơi trú.
Bước rã rời, tiếng trái tim nhắc nhủ,
Quá khứ đằng kia, quá khứ thật gần.

 
Mưa làm tôi và ảo ảnh/ em/ ướt toàn thân./.

Hà Nội, ngày 11/08/2007



 
 
 
 
 
Năm tháng


Năm tháng.(1)
Cái khoảng thời gian của kỉ niệm.
Khoảng thời gian có lẽ tôi đã cố tìm kiếm
Để hiểu ít ra là một phần “cuộc sống riêng”
của cô bạn gái yêu kiều.

Không biết đã gom góp được bao nhiêu,
Những điều tôi khát khao trong cuộc sống?
... Những điều tôi đã phải chờ mong
Giống như câu trả lời từ sự thực.

Thế nhưng,
Năm tháng - hay là cơn mưa đêm
Rơi buồn hoài khi hai đứa chỉ chung cây ô mỏng.
Tôi tự lánh mình ra khoảng trống,
Để đếm mưa rơi và những lần Em sợ hãi vì giun. *

Năm tháng mờ đi, có phải dưới ánh mưa phùn?
Hay là giống cơn mưa ngâu trong khúc ca ngày nọ.
Khúc ca Em đã hát cho tôi đắm say như hơi thở
Của hoàng hôn vùng đồi vẫn buông lạnh trên vai.

Khúc ca như thầm trách móc ai
Quên kỉ niệm, tình yêu theo chiều dài năm tháng.
Khúc ca phải chăng của ai đã từng choáng váng.
Bởi nỗi đau khi chót yêu thương.

Năm tháng
Như vẫn êm đềm với thoáng hương thơm
Từ mái tóc. Từ những ngón tay mềm vuốt ve nóng bỏng.
Và tôi đã chẳng còn khái niệm được thời gian.

Năm tháng
Đôi khi là lúc suy nghĩ miên man
Về hôm qua vui, hay hôm nay buồn chán
Về niềm tin với sức mạnh hư vô hay hoài nghi và bội phản...
Ôi quá nặng nề xin trả lại thời gian.

Nhưng năm tháng ơi ta mãi mong người chẳng lụi tàn
Như cây nến kia đang đếm thời gian trong đêm vui sinh nhật.
Nếu đêm có tan thì tôi cũng phải một lúc thôi đành chợp mắt
Đợi bình minh xa xôi và mơ những kỉ niệm đẹp của tháng năm...


Năm tháng.(2)
Vẫn bình yên như mặt hồ trước nhà tôi phẳng lặng.
Vẫn đáng yêu như tiếng trẻ thơ tôi vừa nghe thoáng,
Vẫn dịu dàng như hôm nay ánh nắng đầu hè.

Tôi theo thói quen, lại lắng nghe
Tiếng thì thầm đâu đây của năm tháng.
Tiếng thì thầm đang rủ tôi vào quên lãng
Tránh né cuộc đời và tự dấu trái tim.

Tiếng thì thầm... Bên tai tôi vẫn giọng êm êm,
Cuốn hồn tôi trở lại năm tháng cũ êm đềm.
Dáng em hồi đó sao đẹp vậy
Trăn trở hồn tôi ngày lẫn đêm.

Tiếng thì thầm... Vụt lặng im
Đem tôi về với tháng ngày hiện tại.
Tình yêu đã qua với bao nhiêu sợ hãi
Bao khổ đau đã bóp nát con tim.

Năm tháng
Tất cả trôi nhanh để lại sau kỉ niệm.
Tôi đã không thể mãi hoài tìm kiếm,
Cho riêng mình một khái niệm Tình yêu.

Tôi tìm ở bên em theo tháng năm khái niệm tình yêu
Cái khái niệm giống như tiếng trẻ thơ tôi vừa nghe thoáng,
Khiến tôi dạt trôi, đắm chìm trong vô vàn ảo dạng.
Và khoảng đời qua đi với nuối tiếc theo thời gian...

Năm tháng.(3)
Từng lặng lẽ trôi khi tôi ngồi bên em
Những ngón tay đan trong nhau ấm mềm.
Những ngón tay nói thay những lời ân ái
Những ngón tay thấu hiểu xa cách ngày mai.

Ngày mai.
Một ngày nào từ đó mình xa cách nhau
Những kí ức có trở nên xa lạ?
Những con tim có trở nên buồn bã?
Tâm hồn yêu thương có bỗng chợt mù lòa?

Tháng bảy.
Mưa Ngâu không còn rơi nữa
Trái tim ai có còn hoài thắp lửa
Sáng thay sao trên trời khi vắng Chức Nữ, Ngưu Lang.
Ai còn mơ về nhau khi đêm thâu thức trắng?

Tháng tám.
Tháng tám nắng rám trái bưởi
Nhưng nào thể sạm phai nụ cuời
Của em lung linh trong mắt tôi.
Và mùa thu mới thấp thoáng rồi.

Năm tháng.
Những kỉ niệm dấu yêu vẫn xanh ngời,
Dẫu những khổ đau có làm trái tim héo úa.
Vẫn hướng về nhau đam mê một thuở
Ta bên nhau cố dập lửa khát khao.

Năm tháng.
Trôi qua mau khi ta không tìm được Thế giới thực nào
Làm nơi ẩn náu cho những trái tim tội lỗi.
Chẳng còn thời tôi trẻ thơ nông nổi
Để bay lên bầu trời hái tặng em ngôi sao.

Năm tháng.
Tôi lạc mất em, thân xác hư hao.
Chỉ còn em đọng trong tiềm thức.
Vẫn nghe con tim run lên rạo rực
Khi giấc mơ thời gian đưa tôi trở lại ngày nào

Tình yêu mang tôi và em bay tới những vì sao./.

Hà nội, ngày 12/08/2007

 
 
 
 
Thế giới Em
 
Tôi cài YM
Và khởi tạo cho mình một Nickname
Vào một buổi chiều giữa tháng ba êm đềm
Rồi ngẫu nhiên chọn làm quen em...
 
Một thế giới mở ra yêu thương ngọt mềm,
Vị đắng cay hòa trộn bao hương sắc.
Tháng năm trôi với ưu tư, trầm mặc
Tôi đam mê cùng sắc nắng nơi em.
 
Ôi màu nắng và vị hương chưa nếm,
Trăn trở từng đêm với nỗi nhớ mơ hồ.
Trái tim yêu hối thúc những vần thơ
Những câu chữ ru tình một thuở.
 
Bao trải nghiệm mà vẫn còn bỡ ngỡ
Thế giới em làm xoay chuyển tâm hồn.
Em kiến tạo trong tôi bao khoảng trống cô đơn,
Tôi vùng vẫy, nâng niu cả hờn dỗi.
 
Giữa bình minh mà bao la bóng tối,
Tôi lang thang tìm cứu rỗi cho mình.
Ôi đáng thương kẻ lười nhác mưu sinh
Sao hăm hở trong cuộc tình đến thế?
 
Tự hỏi mình có điều gì không thể
Trong thế giới này khi đốt lửa tình si?
Cháy hết đam mê còn sót lại điều gì
Để nương náu khi con tim gục ngã?
 
Năm tháng trôi vô tình, cay nghiệt quá
Phủ bụi lên mọi kí ức chẳng tha.
Thế giới riêng tôi và em thoáng nhạt nhòa
Không còn lung linh như ngày đầu khởi tạo.
 
Đối diện nhau nụ cười gượng gạo
Dấu trong tim bao khao khát đợi chờ.
Dấu khát thèm ngay cả trong giấc mơ
Mong gìn giữ suốt cuộc đời nhung nhớ.
 
Thế giới em vẫn xanh ngời một thuở
Cuốn tôi theo bỏ lại đời thường.
Thu mới đến dù nắng hạ còn vương
Em có nhớ màu vàng thu năm cũ.
 
Màu vàng ấy như màu hoa ấp ủ
Khắp đất trời khi mình dắt tay nhau.
Tít đằng xa nơi ấy bắt đầu
Một thế giới tôi và em tan cháy.
 
Thế giới em ôi tuyệt vời biết mấy!
 
Hà nội, ngày 17/08/2007

 
 
 
 
 
Không còn em
 
Không còn em.
Đường về ôi quá dài.
Từng bước chân khắc khoải
Những nỗi nhớ không thể gọi tên.

 
Tìm khoảng thời gian lâu bền
Cho khái niệm tình yêu trở nên dễ hiểu.
Bức tranh kí ức từng ngày dệt thêu
Chỉ màu duyên kiếp giữa chừng chợt thiếu.

 
Không còn em, ngày mai nếu.
Bao mặn nồng sẽ phai nhòa thoáng chốc.
Thế giới bị phủ che bởi màn đêm cô độc
Đất bình yên hóa sỏi đá rong rêu.

 
Không còn em, tôi chao đảo cánh diều
Cuộn dây cũ trở nên mong manh quá.
Níu được không hay đành buông thả
Bay vút lên và rơi khuất miền xa./.

Hà nội, ngày 22/08/2007 

 
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2007 00:12:34 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 25.08.2007 09:48:45
0
Tự nhủ 
  
Nhấp thêm một giọt đắng
Cốc đời vơi muộn phiền.
Đốt thêm một điếu thuốc
Ngắn dần đời thần tiên?
 
Có thể nào vẹn nguyên
Hình bóng em trong mộng.
Những điều ta mong ngóng
Có trở thành hư không?...
 
Thêm một viên đá lạnh
Trái tim bớt sục sôi.
Gạt tàn thay mới rồi
Tâm hồn nguôi tro bụi.
 
Một lời em vừa nói
Buồn nhớ tan biến ngay.
Nụ cười em, thoáng thấy
Ta quên hết đắng cay.
 
Hà Nội, ngày 24/08/2007






Em và tình yêu
 
Ta bước ra vươn vai hướng mặt trời,
Hít một hơi dài sướng căng lồng ngực.
Em và tình yêu - khí trong lành thơm nức,
Nuôi sống tim ta suốt cả cuộc đời./.

 
Hà nội, ngày 25/08/2007







Mùa thu em
 
Kể cho em mùa thu đầu tiên,
Mùa kỉ niệm tôi biết yêu từ đó.
Lời yêu thương ngập ngừng không dám ngỏ
Dấu trong tim tình yêu thuở học trò...
 
Cuộc đời trôi với toan tính âu lo.
Trái tim trẻ cũng từng ngày già cỗi.
Đôi lúc nhớ về một thời nông nổi,
Tuổi đôi mươi ngày ấy mộng mơ.
 
Mùa thu ấy cũng vàng như bây giờ
Bao lá khô đang rải đầy phố nhỏ.
Nhẹ bước mà trong lòng như ngỡ
Mùa thu ấy vẫn đọng lại hôm nay.
 
Chút nắng vàng khiến tôi ngất ngây,
Thu Hà Nội vẫn đáng yêu biết mấy.
Chợt trong tim như bồi hồi sóng dậy
Một tình yêu mùa thu mới dâng đầy.
 
Mùa thu em đang vương sắc đâu đây./.
 
Hà Nội, ngày 25/08/2007


 
 
 
 
 
Hạnh phúc

Muốn viết cho em những lí giải ngọt ngào
Về hạnh phúc - ôi sao thật khó.
Khi trái tim vốn mong manh từ thuở,
Mới biết yêu và nếm khổ đau.

Hạnh phúc ư? điều kì diệu muôn màu
Nơi trái tim theo tháng năm rộn rã.
Từng nhịp yêu cứ vọng vang hối hả
Bao đắng cay rồi cũng hóa ngọt lành.

Ừ hạnh phúc là giọt nắng thu hanh
Vương mái tóc buổi sáng em đi vội.
Là những lúc lặng nghe em nói
Thật dịu dàng dù chỉ lời bâng quơ.

Hạnh phúc ư? một vòng tay bất ngờ
Từ phía sau ngón tay em mềm mại
Một nụ hôn cũng xóa tan sợ hãi
Mọi niềm đau sẽ tan biến, nhạt phai...

Hạnh phúc ư? là sống ở đời này
Ta hãy yêu từng giờ từng phút.
Ngẩng cao đầu dẫu có lúc bước hụt
Dang rộng ôm cả thế giới trong tay.

Ôi hạnh phúc diệu kì em có hay?

Hà Nội, ngày 07/09/2007



 
 
 
 
Thì thầm mùa thu
  
Tiếng thì thầm chợt thoáng trong nắng thu
Mùa thu gọi hay lời em vọng lại
Những thanh âm bỗng ru lòng êm ái
Và tâm hồn lặng lẽ nguôi ngoai.
 
Rồi mai đây màu thu có nhạt phai
Khi sắc đỏ trong tim mãi cuộn chảy?
Thu có đọng những tháng năm yêu ấy
Mà giờ mình ta ngắm lá thu bay.
 
Nỗi nhớ vấn vương theo gió lắt lay.
Bay đi! Đến vuốt ve bờ vai em gày
Mang theo cả lời thì thầm tôi nữa:
Em và thu làm tim tôi đắm say.
 
Hà Nội, ngày 09/09/2007 
 

 
 
 
 
Gửi buồn cho tôi
 
Gom hết buồn nhé gửi cho tôi
Để khuôn mặt em lại rạng ngời
Nắng hờn ánh mắt, mây ghen tóc
Và gió dỗi em hồng làn môi.
 
Nụ cười em trốn trong tim tôi
Giờ thêm buồn nữa có đầy vơi?
Xin đừng ngại ngùng, Em cứ gửi
Bởi trái tim kia rộng mở rồi.
 
Còn tiếc gì nhau lời dấu yêu
Cho buồn đau ấy hóa rong rêu.
Ngón tay ấm nồng có giữ chặt
Cho những đêm dài bớt cô liêu.
 
Đừng giữ làm gì hỡi em yêu
Những ưu tư ấy đã quá nhiều.
Mở lòng âm thầm tôi nhận cả
Cho giấc mơ em sẽ phiêu diêu./.
 
Hà Nội, ngày 15/09/2007

 
 
 
 
 
Ngủ đi em 
  
Ngủ ngon đi em
Giấc mơ xưa còn in rõ hình hài
Khát vọng cũ sẽ nhẹ nhàng trở lại
Em trải mình êm đềm nơi ấy thiên thai.
 
Ngủ ngon đi em
Buồn đau sẽ không còn in dấu hài
Nụ cười sẽ đọng trên môi em mãi
Dù kí ức hôm qua có thoáng nhạt phai.
 
Ngủ ngon đi em
Ngày mai khi nắng thu rọi ngoài thềm
Em thức giấc hai má hồng quyến rũ
Em khẽ vươn vai vũ trụ bỗng chuyển mình.
 
Trái tim yêu từng giây phút hồi sinh./.
 
Hà Nội, ngày 19/09/2007






<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2007 08:34:20 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 24.09.2007 21:14:32
0
Không đề
 
Tình yêu như gió thoảng qua
Mà sao tim đã nở hoa bốn mùa
Dại khờ kẻ chọn hoa mua
Người giận không bán, hoa thừa ném đi./.

 
Hà Nội, ngày 20/09/2007
 
 
 
 
 
 
Một sáng cuối thu 
  

...Đừng nói với nhau những lời đắng cay
Đừng hát cho nhau những lời chua sót...
- Kìa tiếng chim gọi bầy sáng thu đang hót
Vang vọng không gian bay vút tầng mây.
 
Hà Nội sáng thứ bảy nắng thu đầy
Quán Trung Nguyên vẫn ồn ào như thế.
Những người đàn bà váy dài không còn trẻ
Cũng ngồi đây nhấm nháp vị đắm say.
 
Những gã đàn ông chưa già khoát tay
Bình luận bóng đá và sàn chứng khoán.
Không gian đậm mùi cà phê, tiền bạc
Mùa thu ngoài cửa lặng lẽ chia tay.
 
Không còn hư ảo hình bóng em gày
Chiếc gạt tàn đựng đầy thêm nỗi nhớ.
Không đủ tĩnh lặng để nghe lời than thở
Của trái tim đang khắc khoải đợi chờ.
 
Thu dần xa mang theo cả những giấc mơ
Chiếc lá cuối không còn chờ đợi nữa
Rơi xuống bóng thu nhạt nhòa ngoài cửa
Bỏ lại đây cô đơn một khách thơ./.


Hà Nội, ngày 24/07/2007

 
 
 
 
Không đề

 
Tình như núi lửa phun trào
Cháy tan sỏi đá em nào có hay.
Ta, em lên đỉnh cùng mây
Bỏ sau lưng kiếp đọa đầy chót vương./.
 
Hà Nội, ngày 24/09/2007
 
 
 
 
 
 
Niệm khúc bên sông Hậu


Xin dâng tặng những gia đình có người thân ngã xuống
bên bờ Sông Hậu trên công trình cầu Cần Thơ




Mắt chưa được nhìn
Mà tim vẫn chợt nhói đau.
Nỗi đau trước sự ngã xuống
Của những người thợ cầu -
Những người con kiên cường
đã chung sức cùng nhau
Nối tương lai từ đôi bờ hiện tại.

Thời gian ngừng lại
Sông Hậu nước mắt cuộn trào.
Vòng tay nào ôm hết nỗi đau
Của những người mẹ mái đầu bạc trắng,
Của những người vợ trái tim chết lặng
Của những đứa trẻ vẫn ngơ ngác, chờ mong
Và của những người đàn ông
với nước mắt chảy ngược vào trong.

Các anh xây nhịp cầu bao đời ước mong
Nối ước mơ và cuộc sống,
Nối con đường vinh quang
bằng những dòng máu nóng,
Nhịp cầu sẽ vươn dài
với sức mạnh vô song.

Nỗi đau này, ơi sông Hậu thấu không!


Hà Nội, ngày 29/09/2007
 
 
 
 
 
Che kín nỗi nhớ mong
 
Thu đến rồi thu đi
Sao ta buồn lặng lẽ?
Thu có mang không nhỉ
Giọt buồn chót hoen mi.
 
Sáng nay nghe thầm thì
Nắng gọi thu quay lại?
Hồ Tây sương giăng trải
Lấp lóa trong nắng mai.
 
Gợn sóng xô lòng ai
Cho lòng ai thầm nhớ?
Cổ Ngư xưa còn đó
Lặng đếm bước chân hoài.
 
Muốn giữ người ở lại
Thu ở lại cùng không?
Để ta còn gom nắng,
Che kín nỗi nhớ mong./.
 
Hà Nội, ngày 29/09/2007


 
 
 
 
Hoàng hôn và nỗi nhớ
 
 
Gửi nhớ vào trong gió
Cho tóc em bồng bềnh
Gửi nụ hôn vào nắng
Đậu mắt em buồn tênh.
 
Gửi vào sóng lênh đênh
Lời yêu trong chai nhỏ.
Ngày em mở thư tình
Biển thét gào bão tố.
 
Gửi chiều thu lá đổ
Cho tà áo em bay
Gió thu ơi ve vuốt
Để má em hây hây.
 
Gửi nhịp tim ngất ngây
Giữa hoàng hôn dần tím.
Đam mê này ngọt lịm
Gửi em qua làn mây./.
 
Hà Nội, ngày
02/10/2007
 
 
 
 
 
Thu chết
 
Thu đang hấp hối
Khi những chiếc lá cuối lìa cành.
Em đang hấp hối
Khi từng ngày, từng ngày xa anh.
 
Ngắm thêm một lần
“Mùa thu vàng” trải khắp bức tranh
Chợt hiểu vì sao Lê-vi-tan bất tử.
Và khi dấu yêu đã trở thành quá khứ
Mùa thu không còn ánh sắc vàng.
 
Em tan loãng trên đồng hoang.
Hoa cỏ vàng gãy gục như sau cơn bão.
Phía chân trời một linh hồn lảo đảo
Hóa giọt sương rơi giữa thinh vắng vọng vang.
 
Em cùng thu tan giữa địa đàng./.
 
 
Hà Nội, ngày 06/10/2007


 
 
 
Tiếng lòng tình ta...
 
...Ngày cuối thu em đến
Khiến lòng ta rối bời.
Chỉ lặng yên không nói
Nụ cười đọng trên môi...
 
Ừ chỉ là mơ thôi
Cũng cho ta hạnh phúc.
Đâu thể là sự thực
Mà tim cũng hoan ca.
 
Nhận cả những xót xa
Em trao ta ngày ấy
Thì hồn ta vẫn vậy
Như cánh đồng ngát hoa.
 
Nhẹ hát khúc tình ca
Gửi tiếng đàn vào gió.
Xa mờ nơi nào đó
Em ơi có nhận ra?
 
Ôi tiếng lòng tình ta...! 
 
Hà Nội, ngày 07/10/2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.10.2007 19:08:39 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 18.10.2007 08:38:06
0
Dâng hiến
 
Như chưa được say giống thế bao giờ
Ta dìu em vào đam mê nồng cháy.
Tan vào nhau trong nhịp tim run rảy
Dòng suối yêu thành thác lũ xô bờ.
 
Gần gũi nhau mà vẫn cứ như mơ
Gom vụn vỡ ta ném vào quá khứ.
Biết bao nhiêu để hiến dâng cho đủ
Trao yêu thương như vắt kiệt ngôn từ.
 
Ta đánh rơi một sắc nắng vàng thu
Đền cho em cả mùa đông ấm áp.
Cho dù xuân có ngủ quên chậm chạp
Thì hạ kia ắp nắng ta dâng em.
 
Ta dâng cho em hương mật của đêm,
Ta dâng cho em khát khao ngày sáng.
Ta đốt ta thành lửa tình bừng rạng
Để hiến dâng mọi nguồn nóng tim ta.
 
Ta dâng hiến em tình yêu ngát hoa./.
 
Hà Nội, ngày 17/10/2007

 
 
 
 
 
 
Nồng nàn
 
Nồng nàn ơi những nụ hôn
Mai đây xa cách có còn nhớ không?
Hắt hiu một nhúm lửa lòng
Khơi nhanh kẻo muộn khi đông sắp về.
 
Đời người lúc tỉnh, lúc mê
Vết môi ngày ấy có thề hẹn không?
Nhìn người chợt thấy chạnh lòng
Sót thương một kiếp má hồng chưa phai.
 
Sao đành đợi đến ngày mai
Bởi hôm nay vẫn vun hoài nhớ thương.
Ngoảnh đầu thấy cuối con đường
Bóng ai vẫn đợi trong sương giăng mờ.
 
Còn nồng nàn những vần thơ
Khi hoàng hôn phủ bến bờ yêu thương?
Đành ư lạc bước tình trường
Khi lòng hoang hoải trôi phương trời nào?
 
Nồng nàn ôi nỗi khát khao
Ánh trong khóe mắt ngày nào còn yêu!
 
Hà Nội, ngày 18/10/2007
 
 
 
 
 
 
 
 
Nhận dạng
 
...Ta đã hoảng hốt đi qua đời nhau
Một khoảng thời gian đủ dài để khắc sâu kí ức.
Vật vã đớn đau từ trong tiềm thức
Ta chợt nhận ra ta đã mất nhau.
 
Sắc màu yêu thương tuy đã thấm sâu
Nhưng màu thời gian cùng bụi mờ ngạo nghễ.
Len lỏi cả những góc tưởng chừng không thể
Thời gian xóa mờ mọi vết sẹo trong nhau.
 
Ta nhận ra tình đầu và tình sau
Cuộc tình nào cũng đớn đau việt dã.
Trái tim yêu đều rung lên hối hả,
Ngước mắt nhìn nhau tóc đã đổi màu.
 
Ta nhận ra dưới thẳm đáy u sầu
Còn đọng lại những ngọt ngào dĩ vãng,
Một thoáng mông lung ta cố tình nhận dạng
Và cuối cùng ta đã nhận ra ta...
 
Ta nhận ra trái tim vẫn hiền hòa
Lại hòa ca những thanh âm tha thiết.
Men cuộc sống vẫn nồng nàn bất diệt
Ta mỉm cười nhìn tay ai cắm hoa./.
 
Hà Nội, ngày 24/10/2007





Sao rơi trong mắt em
 
Ta hôn lên đôi mắt em
Thấy tâm hồn rơi vào biển cả.
Biển mặn nồng sóng dào dạt êm đềm
Sao tim ta từng cơn đau tàn phá.
 
Tình yêu ấy có còn hay xa lạ?
Bao nồng nàn năm tháng cũ còn đây.
Thác tình kia vẫn thét gầm trắng xóa
Đưa hồn ta vào mộng điệp mây bay.
 
Còn yêu nhau em xích lại gần đây
Cho ta ôm em trong vòng tay ngây ngất.
Đêm đặc hơn gọi sao trời thức dậy
Ngôi sao nào rơi mắt em trong vắt.
 
Ta thoáng nghe trăng rằm đang hát
Khúc tự tình ân ái trên kia
Hương quyến rũ trời đang ban phát
Ta yêu nhau sao thể chia lìa.
 
Hà Nội, ngày 27/10/2007






Còn ai mong chờ
 
Có phải không còn đợi chờ gì nữa
Khi chúng ta đã xa nhau thật rồi?
Thế giới phân chia mỗi người một nửa
Chỉ riêng anh cất dấu được làn môi.
 
Ngày chuyển mùa trời đã se lạnh rồi.
Chút nắng thừa của em còn sót lại
Anh nhặt về ủ lòng trong đêm tối
Cho trái tim quên nỗi nhớ dẳng dai.
 
Chẳng dìu nhau đi như kẻ lạc loài
Đành ở lại với chia phôi hai nửa.
Cuộc tình ấy nào đâu ai thương hại
Có nghĩa gì khi cho nhau lời hứa.
 
Rồi một ngày ta thốt lời bào chữa
Về những đam mê thuở ấy dại khờ.
Biết là tim vẫn còn đang thắp lửa
Mà đành xa như thoáng một giấc mơ.
 
Ta đã xa nhau còn ai mong chờ?./.
 
Hà Nội, ngày 30/10/2007


 




Sinh nhật em
 
Từng ngày sinh nhật qua đi
Ta nhìn lại thấy xuân thì rơi vãi.
Em còn đó trẻ trung ư không phải
Vẫn cho anh nồng nàn ấy nguyên si.
 
Đâu chỉ tình yêu mà tất cả những gì
Em có được đều phần anh tất cả.
Yêu là cho kể chi đời nghiệt ngã
Em mở lòng ôm ấp cả đời anh.
 
Cuộc sống này em vẽ tựa bức tranh
Mà toàn cảnh là sắc màu hạnh phúc.
Những đóa hồng nhung ấp e thúc giục
Một tình yêu như suối mát trong lành.
 
Tình yêu em sẽ chảy mãi trong anh./.
 
Ngày 31 tháng 10 năm 2007






 
Ngủ yên trong mắt em
 
Ta tưới mát em
Bằng dòng suối yêu đương
Ta dẫn em đến tận cuối con đường
Nơi bình minh và hoàng hôn không còn tranh chấp.
Nơi hương cỏ hoa mênh mang tràn ngập
Thấm đẫm nồng nàn chỉ ta và em.

 
Ta thắp sáng em
Bằng ngọn lửa tim ta vừa nhen nhóm lại.
Lửa hoang dại cháy cả đêm đen bốc cao mãi.
Lửa thiêu trụi mọi buồn đau, bải hoải
Lửa đốt hết sầu đông buốt giá dẳng dai.
Ta hòa tan em trong hoan ca miệt mài.

 
Ta uống môi em
Từng giọt tình say ngất ngây
Như đang uống cả đầy vơi thương nhớ.
Dẫn dắt con tim quay về một thuở
Ta yêu em vòng tay còn bỡ ngỡ
Hồn rung lên dào dạt những vần thơ.

 
Ta nhìn mắt em
Vẫn như những vì sao rạng ngời trong đêm.
Em âm thầm ở trên cao tỏa sáng
Ta dang tay hứng đầy theo năm tháng
Triệu ánh sao từ nơi ấy mắt em
Rồi ta ngủ yên, từng giấc khuya êm đềm./.

 
Hà Nội, ngày 06/11/2007


<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2007 16:14:03 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 13.11.2007 21:24:58
0
Đọc thơ em
 
Tôi lại trở về một chiều cuối thu
Đọc nốt bài thơ hôm qua em mới viết
Đã bao giờ nói lời từ biệt
Với em đâu lòng thất vọng cho dù.
 
Nỗi nhớ thương vàng thêm lá mùa thu
Ngày không em đời buồn như giếng cạn
Nơi đáy sâu vọng vang lời quyết phán
Của trái tim đã một thuở phiêu du.
 
Đêm đã tan ngày cũng bớt mây mù
Thơ em viết tôi đọc rồi trang cuối.
Hỏi gió đang lay gió bao nhiêu tuổi
Hỏi ngày đang trôi có cuốn theo lầm lỗi.
 
Lặng lẽ gục đầu học lời sám hối
Những nguyện cầu mấp máy bờ môi.
Em có thoáng nghe lời tê tái
Một tiếng yêu đang vọng trong đời.
 
Hà Nội, ngày 12/11/2007 
 





Một ngày em đến
 
Một ngày em đến
Trời hửng nắng vàng
Đại dương bừng sáng
Dâng sóng yêu lên.
 
Này đây dịu hiền
Đọng bờ mi nhỏ
Ánh hồng rực rỡ
Ôi làn môi em.
 
Giọng nói thân quen
Như làn sóng mát
Tiếng cười lạ thật
Ru anh bình yên.
 
Một ngày em đến
Hò hẹn cả đời.
Như thuyền với biển
Yêu mãi không thôi.
 
Hà Nội, ngày 13/11/2007







Nếu em hẹn
 
Nếu em hẹn chắc là anh sẽ đến
Như thêm một lần trở về với biển
Mang theo cả nồng nàn thương mến
Như sóng nhớ bờ cứ vỗ triền miên.
 
Ngại ngùng chi đâu khi đã quên ưu phiền
Anh sẽ đến như chưa từng hò hẹn
Để được thấy em cười bẽn lẽn
Như ngày nào hồi mình mới làm quen.
 
Bỏ lại sau những khoảng tối đêm đen
Anh sẽ đến buổi sớm ngày đầy nắng.
Trời rất xanh và không gian tĩnh lặng
Quanh đâu đây tiếng dương cầm vang lên.
 
Sẽ là em với mắt trong dịu hiền
Sẽ là em với nụ cười tỏa sáng
Sẽ là em lời ngọt ngào gió thoảng
Sẽ là em ru anh giấc thần tiên?
 
Hà Nội, ngày 17/11/2007







Đêm nay
 
Cửa trái tim anh đã mở then rồi đấy
Nhưng nào thấy em đẩy cửa bước vào.
Hay em chỉ ngang qua đánh rơi nỗi khát khao
Chẳng ngoái lại xem trái tim kia run rẩy?
 
Dù mới thoáng qua thôi chắc em đã thấy
Khe cửa trái tim anh đã mở tự bao giờ,
Trốn ra ngoài bay bổng những vần thơ
Đợi em qua trên vai gầy đậu lại.
 
Đêm nay.
Trăng vẫn sáng như vết môi hôn bầu trời
Những điều diệu kì lung linh như những vì sao rơi.
Còn đi đâu nữa em khi đôi chân đã mỏi
Hãy vào đây bên anh khi cửa trái tim rộng mở rồi.
 
Hãy vào đi và chỉ mình em thôi!
Để lại bên ngoài mọi buồn đau, trắc trở
Hãy mang theo một nụ cười rạng rỡ
Và cùng anh, em nhé một giấc mơ!
 
Hà Nội, ngày 21/11/2007






 
Cõi mơ
 
Ta đã gặp em trong cõi mơ
Nơi hoa vàng rực lên trong nắng.
Nơi hồn ta rung lên thầm lặng
Tim ngập tràn tha thiết những vần thơ.
 
Vẫn lung linh từ thuở ấy đến giờ
Hình bóng em trải dài trong kí ức.
Khắp đất trời tỏa hương thơm rạo rực
Triệu đóa hồng vương sắc lối em đi.
 
Ta vẫn nghe giọng nói em thầm thì
Về những khát khao đắp xây hạnh phúc.
Trái tim ta vẫn từng giây thúc giục
Ôm chặt em suốt cả cuộc đời.
 
Ta vẫn thấy em như sao sáng trên trời
Vẫn lấp lánh cuộc đời ta lặng lẽ.
Khát yêu thương bằng trái tim tươi trẻ
Mọi âu lo em đã gắng xóa cho ta.
 
Phải chăng em dòng suối trong hiền hòa,
Nơi cõi mơ ta đắm mình thanh thản.
Ngước nhìn lên bình minh vừa tỏa sáng
Một mặt trời em rực rỡ mênh  mang.
 
Ta bước theo em, về phía thiên đàng./.
 
Hà Nội, ngày 06/12/2007







 
 
Đôi bờ
 
 
Viết cho em một buổi sớm bình minh
Về những dấu yêu thôi, cất giữ trong mình.
Bởi giữa hai ta - đôi bờ hồng rực
Một dòng sông trong nắng tỏa lung linh.
 
Tôi viết cho em với trái tim hồi sinh
Những khao khát luôn đắp bồi cuộc sống.
Phía bên kia những ân tình sống động
Bờ bên này hồn trải sóng mênh mông.
 
Viết sao đây để bình yên trong lòng
Ngày giông bão ai chở che em được?
Nên lặng lẽ tôi thầm mong ước
Phía bờ em yên ả nắng chiều.
 
Dù trái tim vẫn trăn trở bao điều,
Thì em ơi hãy mỉm cười em nhé.
Bởi sông kia làm sao khác thế:
Mãi ngàn năm bên lở bên bồi.
 
Một dòng sông đang chảy trong tôi
Phù sa em lắng đầy kỉ niệm.
Rồi những chiều tôi âm thầm tìm kiếm
Tiếng cười em vang vọng cả đôi bờ./.
 
Hà Nội, ngày 15/12/2007

 
 
 
 
 
Nàng thơ 
  
Ta chưa được gặp em
Mà như thấy bóng dáng em hiển hiện.
Tan bão giông, sau tháng năm dâng hiến
Ta bình yên quay lại với chính mình.
 
Ôi tình thơ kiêu hãnh trước bình minh
Ta ngẩng mặt lắng nghe lời em nói.
Tình yêu đến khiến tim ai bối rối
Tình yêu đi ai đó cũng thẫn thờ.
 
Đừng gặp nhau cho trọn những giấc mơ
Đừng khao khát mà bắt tim mỏi mệt.
Những ân tình nói sao cho hết
Thì người ơi chớ nuối tiếc dại khờ.
 
Thế giới này dịu dàng những vần thơ,
Em hãy giữ giấc mơ ngày mộng điệp.
Tháng năm qua, mỗi ngày ta viết tiếp
Từng vần thơ như vắt kiệt trái tim.
 
Chưa gặp em nên ta mãi kiếm tìm./.
 
Hà Nội, ngày 18/12/2007


<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2007 11:16:55 bởi Nguyễn Hoàng >

Nguyễn Hoàng
  • Số bài : 487
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.07.2006
  • Nơi: Hà Nội
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 01.01.2008 10:46:44
0
Nhớ em
 
Năm tháng. Mải miết trôi khi anh lại xa em.
Anh lại cô đơn trong giấc ngủ chẳng êm đềm.
Hình bóng em yêu quanh đâu đó,
Cho trái tim anh càng nhớ thêm.
 
Nhớ. Có nỗi nhớ nào dịu êm đâu.
Nên tâm hồn anh mãi u sầu.
Em có thấu chăng em yêu hỡi!
Anh nhớ về em mỗi đêm thâu./.








Gọi xuân về
 
Ngày xa em trời lạnh hơn thì phải
Gió cứ lùa cho lòng thêm tê tái.
Lời giã từ mắt không muốn nói
Buông vu vơ đọng trên làn tóc mai.
 
Ngày xa em thành phố không tượng đài
Những công viên cũng trở nên hoang vắng.
Những đứa trẻ cũng ưu tư trầm mặc
Ta âm thầm đếm bước chân ai.
 
Hồn ta lạnh, lạnh hơn mùa bên ngoài
Tim mệt mỏi không sưởi cho ta được
Em dần xa mà giọng em vọng lại
Ta lắng nghe, và chân không thể bước.
 
Hồ chao nghiêng in bóng em gợn nước.
Ta chao nghiêng phủ bóng xuống chân mình.
Giá mà ta có thể bay lên được
Gọi xuân về cho nắng tỏa bình minh.
 
Hà Nội, ngày 09/01/2008
 
 
 
 
 
 
 
 
Gọi nắng cho môi em hồng
  
Gọi nắng cho môi em hồng
Cho niềm vui sáng trong mắt trong.
Ta ngồi đây hương cà phê đậm nồng
Chợt bỗng thấy đời tươi đẹp quá.
 
Vị môi nào còn ngọt ngào đến lạ
Ta mê man trong khát vọng xuân thì.
Em thoáng hiện sao gần gũi quá
Từng ngày qua cứ níu bước ta đi.
 
Ta nhớ em – ngày buồn đọng bờ mi
Ngập ngừng mãi lời yêu không thể nói.
Bởi ta hiểu dù có nói điều gì
Cũng hư không khi ta, em sám hối...
 
Vẫn gọi nắng cho em hồng làn môi
Cho ấm lại cõi lòng ta hiu quạnh.
Cho sắc nắng vương đầy muôn lối
Và mùa đông qua nhanh, qua nhanh.
 
Nắng hãy về thêu dệt bức xuân tranh./.
 
Hà Nội, ngày 12/01/2008 
 




 
 
 
Cuộc chia li cuối đông
 
 
Thà rằng cứ như dòng sông
Lặng lẽ chảy qua bến em không trở lại.
Thà cứ như một bóng hình ngây dại
Thì nỗi nhớ em đâu tím đẫm như bây giờ.
 
Chợt ước gì không thể viết nên thơ
Về những dấu yêu đam mê ngày ấy.
Để khi xa không cồn cào đến vậy
Về bờ môi em trong mỗi giấc mơ.
 
Đã biết trước mà vẫn thấy bất ngờ.
Cuộc chia li ngày cuối đông buốt giá.
Giọng em buồn trong không gian lan tỏa
Tôi đớn đau nhìn khóe mắt nhạt nhòa.
 
Em hãy đi để lại mọi xót xa.
Tôi ở lại dù trái tim rời rã.
Như Sông Hồng mùa đông buồn bã
Không cạn dòng bởi lưu luyến bờ em./.
 
Hà Nội, ngày 27/01/2008






Vết môi em in dấu cuộc đời ta
 
Này cô bé có đôi môi dịu ngọt
Đừng thốt lên những lời đắng cay
Ngồi lại đây uống cùng ta một giọt
Cho tim ta một lần nữa cuồng quay.
 
Này cô bé xin đừng có như mây
Bay cao mãi trên trời đông u ám.
Đến bên ta cho đời vơi ảm đạm
Tiếc gì nhau lời tha thiết êm đềm.
 
Cho ta nâng những ngón tay dịu êm
Này cô bé em đừng ngần ngại.
Bởi ta hiểu đằng sau sợ hãi
Là ngọt ngào trong từng giấc mơ đêm.
 
Này cô bé cho ta ngây ngất thêm
Một lần nữa trong ngày cùng tháng tận.
Bởi ta biết ta chưa từng ân hận
Khi đam mê ta dâng hiến cho em.
 
Cho ta giữ vị ngọt đẫm môi mềm
Để thế giới từ đây bừng sáng.
Biến tháng năm “Cô đơn trên mạng”
Thành nhỏ nhoi hạnh phúc hoan ca.
 
Vết môi em in dấu cuộc đời ta./.
 
Hà Nội, ngày 31/01/2008
 
 
 
 
 
 
 
Tết
 
Ta dấu tuổi vào thơ
Chờ mùa xuân em tới
Tết qua xuân chẳng vội
Ai mừng tuổi thơ đây?
 
Năm mới xòe bàn tay
Khẳng khiu năm tháng cũ
Vội nắm lại cố giữ
Sắc xuân thoáng qua đây.
 
Góc phố bóng đào phai
Mảnh mai như vẫy gọi
Xuân ở đâu mau tới
Cho niềm vui dâng đầy.
 
Rót cho mình đầy chén
Uống cạn hết muộn phiền
Tiếng Nàng thơ gõ cửa
Đưa ta vào cõi tiên.
 
Ngày tân niên ta bay
Ngang Trời Đất, Đông Tây
Khắp nơi ta đều thấy
Người Việt Nam sum vầy./.
 
Hà Nội, ngày mồng 4 Mậu tý (10/02/2008)
 
 
 
 
 
 
 
Tình xuân
 
Dốc cạn từng giọt nhớ
Để tình yêu dâng đầy
Vắt kiệt từng vần thơ
Cho tình nồng biết mấy.
 
Từng chồi non che đậy
Sắc xuân vẫn thẹn thùng.
Nàng thơ vừa thức dậy
Chợt thấy lòng dưng dưng.
 
Một lời em chúc mừng
Tuổi như còn quá trẻ.
Đưa tay ta lặng hứng
Giữ lại thời đam mê.
 
Ngày mai chắc xuân về
Đất trời sẽ ấm lại.
Sắc xuân như sức trẻ
Khiến tim ta yêu hoài./.
 
 
Hà Nội, ngày 10/02/2008





<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2008 08:12:19 bởi Nguyễn Hoàng >

HÀNGUYÊN
  • Số bài : 127
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 02.02.2008
  • Nơi: Half way from you to me
RE: Tủ thơ lưu Nguye_Hoang - 18.02.2008 14:39:40
0
Ta là khách lạ ghé qua
Hỏi người quân tử có nhà hay không?
Chút lòng tri ngộ tri âm
Mấy vần thơ nhạt gởi thầm qua song...
 
Cảm ơn bạn ghé chơi hôm qua, vắng nhà nên không kịp ra ngõ chào đón, mong được kết vần lần sau!

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 49 bài trong đề mục