Dang Xuan Linh
-
Số bài
:
1217
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 16.01.2007
|
RE: Thương một mùa trăng
-
17.04.2009 17:54:04
Chúa Chổm Trích trong truyện cổ Việt Nam, toàn truyện viết bằng Thơ bởi Đặng Xuân Linh Đặng Xuân Linh Thời Lê có Mạc Đăng Dung Chuyên lòng định cướp cữu trùng, lập phe Trong triều phản nghịch, vua nghe Không làm gì được, bao che thân vàng Một hôm Ngài phải đào vong Rồi sau bị bắt mưa dông khơi màu Ngày ngày lính gát cửa rào Vua ngồi trong góc buồn sao sơn hà Có cô bán rượu thường qua Bán cho lính gát lê la mỏi mòn Vài chung cho ấm lòng son Kẽo vua mà trốn bị đòn nát thân Lân la ả hỏi vài phân Về ông trong góc phòng gần bên kia Trả lời, lính chỉ ông kìa ? Vua Lê bị bắt xa lìa hoàng cung Giam cầm do Mạc Đăng Dung Biết là vua chúa, bà dùng rượu mê Cất ngon một tỉnh hồn tê Lính hầu uống phải ngu ûnghê say mèm Lấy chìa khóa lính mở khoen Vào trong cùng nhúm khói lên lửa hồng Ái ân trong chốn ngục trung Một lần tình tự kết nồng tương lai ................. Tháng qua bà biết thọ thai Cho vua rõ nỗi sự nầy ... ngày mai Vua đưa ngọc ấn của ngài Đã lâu dấu kỷ, hôm nay trao vì Biết rằng khó thoát tử kỳ Nên trao ấn ngọc bảo trì về sau Sinh trai thì trả thù cha Ít lâu toàn cả hoàng gia về trời Công nương, thái tử cả đời Phi tần, Hoàng hậu cũng rời thế gian Hay tin bà trốn xa làng Tìm nơi sinh sống chu toàn ấu nhi Mạc đà chiếm hẵn ngôi trời Làm vua Đại Việt chiều mơi thỏa lòng Cô hàng rượu thóat xa vòng Đến ngày nở nhụy khai lòng là trai Thời gian thắm thóat tháng ngày Bé tên là Chổm gọi ngay ấy là Lớn lên sáng suốt, nghịch đùa Nhưng mà chẳng phá lọc lừa của ai Thiếu ăn bụng đói cả ngày Bỗng sao nhìn thấy dĩa bày trái cây Trước mặt tượng Mụ Thiện nầy Một tay bịt mắt, bẻ ngay chuối mềm Ngờ đâu sư cụ bắt liền Nọc ra đánh Chổm bên hiên mái chùa Giận hờn trút chút mây xua Viết vài ba chữ chẳng tha tượng Bà " Mười tay, mười mắt Không giúp được ta Thật là vô ích Phải đày đi xa" Dán vào trước ngực Thiện bà Đêm về sư cụ mộng qua cõi mờ Báo tin trên tượng "chỉ" vua Lệnh truyền đày phải rời chùa nơi đây " Nhà vua bụng đói mệt thay Ăn vài trái chín đỡ hoài ngọc chi Bây giờ ngài bảo ta đi Vậy ngươi xin lỗi nễ vì tha ta" Phân vân sư dậy xem qua Hiểu rồi, bảo Chổm gỡ ra chữ nầy Nói rằng Chổm hứa nơi đây Chớ nên viết chữ như vầøy dán ni Sư bèn hỏi Chổm họ gì? -Họ Lê chẳng có cái chi trong nhà -Còn về gia quyến mẹ cha? -Chưa từng nghe nói, biết đâu cha là Chổm về hỏi mẹ thiết tha Bà rằng cha bị cọp tha lâu rồi Quyết tâm Chổm trả thù thôi Vào rừng gặp cọp tơi bời khổ thân Ông già cứu giúp thi ân Cho cây côn, để giữ thân khi cần Dạy vài quyền võ thế cân Sau nầy có dịp giúp gần giúp xa Trong làng có một mãng xà Sẵn côn Chổm đánh đầu xa khỏi mình Vui mừng làng xóm tịnh yên Từ nay khỏi sợ rắn tinh cắn người Bên ngoài yên ổn thế thời Mẹ con trở lại xa xôi quê làng Về đây mót củi rừng hoang Cùng nhau an ủi thanh bần thiếu no Có khi chẳng đủ co ro Bởi nhường cho mẹ đỡ lo ốm buồn Chổm ra ngoài chợ người thương Quán cơm, quán nước thường thường đón săn Cửa nào Chổm đến ngồi ăn Bán thôi đắt khách vui vang trống đình Cho nên ai cũng thật tình Không tiền bán thiếu, cần mình đắt thôi Có người hỏi Chổm ăn rồi Thiếu nhiều sao trả nguời mời ăn không Chổm rằng sẽ có ngày mong "Làm nên sẽ trả tiền nong mọi người" Bây giờ còn mấy quan* thôi Người thời vua cũ bên trời ai khê Mưu đồ diệt Mạc hưng Lê Vua Lào nhượng đất Sầm Châu khởi cờ, Trùng lo binh mã chờ cơ Gây nên thế lực phất cờ tấn công Cháu con Lê chánh giống dòng Biết đâu hoàng tộc mà mong kiếm tìm Biết rằng con cháu nào yên Là vì Mạc bắt chẳng kiên một người Nguyễn Kim nhớ mãi Lê thời Một hôm mơ thấy chúa rơi lạc trường Nguyễn Kim buồn bã tiếc thương Đêm nằm mơ thấy người nương mây ngàn Bảo rằng: " thiên tử dân gian Phía Tây Kinh ở dãy hàng chơ cơm" "Giờ thìn, giờ ngọ thường hơn Thấy rồng đen quấn cột sờn mé hiên Chính là thiên tử chờ hiền" Nguyễn Kim mỏi cả chân tìm thấy đâu Thấy chàng đen sỉ đen ngầu Chẳng ai để ý người đâu hạ hèn Trở về suy nghĩ bên đèn Thần linh lại mách thêm phen chớ nài Bảo rằng sáng sớm ngày mai Ra ngoài sông có người nầy trong mưa Trên khoang trước mũi thuyền đưa "Người đội mũ sắt dưới mưa trên thuyền" Chổm theo chủ bán đồ gang Sẵn tay lấy chảo làm tàng che thân Che mưa tí tách trên sàng Thuyền bè sông nhỏ bán hàng ven sông Nguyễn Kim chờ đợi hết mong Nào đâu thấy có thuyền rồng trên sông Cuối cùng còn chiếc giữa dòng Nhìn rồi nghĩ chẳng..., thôi ông đi về Tối nay thần trách ông chê Muốn tìm thì cứ " trở về quán cơm" " Ngủ thân chữ ĐẠI thấy còn Trở trăn VƯƠNG chữ liệu toan đón về" Quan nhân bộ hạ không nề Đến nơi thấùy có người mê giấc đào Ngọn côn làm gối trên đầu Hai tay xuôi bỏ chân cầu dang ra Đứng nhìn thấy Chổm trở qua Cây côn trật khỏi đầu va xuống sàng Hai tay xếùp gọn ngực chàng Đôi chân thì xếp tròn bằng thành Vương Nguyễn Kim biết chắc thần thương Mách mình là kẻ ngủ dường chữ đây Chữ vương ngủ thiệt giống thay Chờ cho thức dậy đưa ngài tìm tông Thấy người lạ ngó dòm trông Xách côn chạy trốn, vì lòng không quen Nguyễn Kim giữ Chổm lời êm Xin qua điện hạ nghe thêm đôi lời -Ơ hay điện hạ ...lầm rồi -Tôi là thằng Chổm ở nơi chốn nầy Ông hỏi: cha mẹ có đây? Họ chi?- Chổm chẳng lời ngay cho người -Họ gì rồi Mẹ trả lời... Chổm dò dẫn họ... mọi người liền theo -Chẳng xa, kìa cạnh ao bèo -Đến nơi mẹ sẽ trao điều lòng vương 42. Nhà xiêu dột nát tan thương Ông hỏi Mẹ Chổm tông đường họ chi -Họ Lê của Chúa từ khi... -Tỏ tường hoàng tộc...tôi đi xa làng... An tâm ngọc ấn đưa sang Nguyễn Kim trông rõ muôn vàng mừng sao Mẹ con đều đến Sầm Châu Cùng lo phục hận, vó câu ngàn trùng Lê càng lớn mạnh binh hùng Mạc nghe sai tướng chập chùng tiến lên Sáu mươi ngàn lính mã tên Qua bao nhiêu trận lui binh chạy dài Quân Lê đại thắng thi tài Tiến binh về Bắc chông gai chẳng nề Mạc quân hễ thấy quân Lê Đến là tháo chạy thảm thê tan tành Đến khi vào cửa ô thành Bao nhiêu chủ nợ cơm canh chào chờ Nợ theo đòi, lính bắt vô Chổm liền ngăn cản ngườiï xưa đỡ đần Nợ đòi càng lúc càng tăng Sau cùng tuyên bố tiền quăn lượm là Bấy nhiêu cứ lượm dùng mà Ngựa đi đến phố vườn hoa mệt nhòa 48. Cửa Nam, một tướng nghĩ ra Chúa mình sắp sửa ngôi đà lên ngôi Nợ thì theo réo liên hồi Thế nầy thể thống vua tôi còn gì Dán một tờ giấy chữ ghi Ngã tư “cấm chỉ” lệnh thì ban ra Còn đòi nơ nữa chẳng tha Thế rồi thiên hạ dang ra yên lành Chúa tôi vào đến hoàng thành Trời vừa ngã bóng tối tranh tranh mờ Bá quan ai cũng mong chờ Lên ngôi dân chúng ước mơ lâu rồi Chổm bèn ngửa mặt khấn lời: “Nếu tôi xứng đáng lên ngôi, bệ rồng Trời cho mây rọi rực hồng Bỗng tia soi ngược sáng trong dần dần” Chổm liền bước đến ngai rồng Màn đêm như trước, đèn trông tỏ mờ Lên ngôi cữu ngũ dường mơ Lê trào phục lại cơ đồ tổ tiên *** Ngày nay còn tiếng thiên niên “Nợ như Chúa Chổm” vang miền nước non “Ngã tư cấm chỉ” vẫn còn Bây giờ di tích nét son cửa làng *** Vua Ngô ba mươi sáu tàng vàng Thác xuống âm phủ chẳng mang được gì Chúa Chổm mắc nợ ti tì Thác xuống âm phủ kém gì vua Ngô” Đặng Xuân Linh 05-11-2004 Hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2009 00:37:13 bởi Dang Xuan Linh >
|