KHI HỜN GIẬN …
Khi giận nhau rồi- Giận cả thơ
Hờn khung trời ấy đến không ngờ
Bao trang giấy trắng bày trước mắt
Chỉ thấy hồn ơi, trống rỗng mơ
Khi giận nhau nhiều, đem đổ mực
Giấu vào ngăn tủ bút thân quen
Chẳng thèm ngó tới từng trang vở
Chép ngập giòng thơ rất trinh nguyên
Người giận – Giận lây qua trời đất
Trách rằng sao lắm vẻ ,khó ưa
Mới hôm kia đó nhiều tha thiết
Hôm nay lại hóa - Một người thừa !
Người cứ giận đi cho thỏa lòng
Đem tình mà đổ xuống giòng sông
Cho con nước cuốn vào biển sóng
Cõi ấy vô tư , cõi vô hồn …
Dường như càng giận càng … đáng yêu
Vì trong cơn giận , biết thêm nhiều
Phải thương nhau lắm nên hờn mấy
Vẫn nhớ gì đâu gọi tiếng Em !
Tóc nâu
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2011 05:27:36 bởi Viet duong nhan >