Sương Mù
Sương mù trên đỉnh non cao
Nhắc ta nhớ lại trời vào lập Đông
Cái lạnh tê tái cõi lòng
Bao năm xa xứ bềnh bồng lênh đênh.
Bao mùa Đông đến khó quên
Bao mùa cách biệt buồn tênh phận mình
Hoàng hôn chiều xám lung linh
Mù giăng sương khói tim mình quặn đau...
-Hồng Sang-
TÌNH MỜ SƯƠNG.
Thành đô khi gặp sương mù
Khác chi rừng thẳm âm u nỗi sầu
Người ngồi mắt thắp đêm thâu
Lửa tim soi bóng...Nát nhàu mùa đông.
Hỏi người còn nhớ tôi không
Mùa thu sương trải tấm lòng chở che
Tình trao thơ dại vụng về
Chẳng ai biết được ta thề bên nhau.
Người ngồi thả bóng rừng sâu
Đợi chân hoàng tử bước mau vỗ về
Ước gì tới được bến mê
Để tôi đưa đón người về trong sương...
TAM MÃ
Hồng Sang...Chúc vui nhìu hén...
Gặp nhau đây , nửa dặm đường
Mai em loài ngựa ngàn phương độc hành
Qua rồi cái thuở xuân xanh
Đợi chờ hoàng tử thâu canh mỏi mòn.
"Còn trời còn ước còn non"
Còn cây đa cũ héo hon con đò
Sương chiều lòng lạnh co ro
Hỡi ơi hoàng tử vòng vo...phương nào ? 
hongsang