Trích đoạn: NuocMatMuaThu
CHO MỘNG XƯA PHAI
Đã theo cơn gió kiếp ba sinh
Đã mơ đã mộng một chút tình
Thì nay trong cõi nghê thường lặng
Bóng chiếc đơn côi vẫn một mình
Biển đã cho ta một khoảng trời
Trải hồn hoang lạnh những trùng khơi
Vui buồn phai nhạt lòng ta gửi
Những thoáng u hoài những rụng rơi
Đừng trách chi ai đừng trách chi
Những vương những ái lụy sầu bi
Đã đi xa mãi cùng sương gió
Nhắc lại chỉ làm đắng nghĩ suy
Rồi có một ngày lá thôi rơi
Sầu thương sẽ lặn cuối chân trời
Trăng buông trong chút tình nhen lại
và cõi thinh không chẳng rụng rời
Hãy thả hồn mình xây duyên thơ
Xây hoài mơ mộng những vu vơ
Để tim xa mãi niềm nhung nhớ
Một thuở đau buồn trong ngây thơ!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!