Tình Thơ Kỷ Niệm
Làm sao níu kéo được thời gian
Xin nắng đừng rơi, hoa chớ tàn
Trở lại xa xôi ngày xưa đó
Hạ bút bài thơ cùng ai đan??
Xa rồi tất cả ai biết không
Tình không đẹp tựa áng mây hồng
Có phải đôi khi tình là lá
Chợt úa hanh vàng bay ra sông
Như bèo mây hợp thế rồi tan
Chim nhớ nhung ai sầu gọi đàn
Tung cánh chiều bay tìm lại bạn
Giữa một dòng đời quá thênh thang
Em ở nơi này vẫn tìm nhau
Dù cho sương phủ bạc cả màu
Tình thơ xưa viết chiều kỷ niệm
Xin hoài đẹp mãi đến nghìn sau
Đường tình lắm nẻo ai về ngang
Xin nhặt dùm ta cánh hoa tàn
Ép lại mà trong trang nhật ký
Đánh dấu một lần thu vừa sang
NuocMatMuaThu
Em hãy thả hồn vào giấc mơ mười tám,
Như hôm nào hai đứa dạo bến trăng.
Hương hoa sữa vương trên mái tóc dịu dàng,
Để anh nhẹ hôn lên vầng tóc rối.
Em hãy mơ ngày đôi ta chung lối,
Tay trong tay, "trời rét lắm anh ơi".
Em siết tay anh cho ấm áp cuộc đời,
Anh khe khẽ hôn bàn tay nhỏ bé.
Em hãy khát khao, dù cuối thu lạnh lẽo,
Gió heo may chẳng làm cạn hồn thơ.
Mùa hoa sữa đi nhưng ta vẫn đợi chờ,
Con đường ấy vẫn là con đường phía trước.
Cho dẫu ước mơ trôi qua trong khoảnh khắc,
Giấc mộng lành, tỉnh dậy sẽ phai mau.
Lá mùa thu trải thảm cỏ úa màu,
Anh vẫn ở đây, vẫn nhìn em đắm đuối.
Hãy mơ đi, hỡi người yêu tóc rối,
Hãy thả hồn phiêu bạt cuối chân mây,
Rồi quay về với thực tại hôm nay,
anh vẫn đợi cô bé mùa thu ơi...
Hà Nội Phố