ANH ĐI RỒI...
Anh đi rồi không còn ai bên cạnh
Vuốt tóc mềm hôn lên cánh môi xinh
Con đường xưa nay thiếu bóng người tình
Trở nên hoang vắng mênh mông chi lạ...
Anh đi rồi em như là chiếc lá
Màu uá vàng rơi tả tả bên đường
Em ngồi đây nhớ lại kỷ niệm thương
Như mới vưà...chừ đưá đường đôi ngã...
Anh đi rồi ngày ôi sao dài quá!
Tình đam mê ngày đó đã xa rồi...
Vâng, nếu đi thì hãy cứ...anh ơi!
Em sẽ không buồn không sầu chẳng khóc
Anh đi rồi cây cũng buồn cô độc
Lá chẳng còn xanh mời mọc tình nhân
Ghế đá mình em thiếu vòng tay gần
Hồn cảm thấy dâng lên niềm ray rức
Quen để mà chi...giờ đây tấm tức...
Vắng người ta lồng ngực thấy cô đơn
Trái tim em không còn tiếng dỗi hờn
Nhịp lặng lẽ...từng cơn buồn thoi thóp
Anh đi rồi hết còn mong sum họp
Hai ngã đời hai lối rẽ từ nay
Ôm gối chăn tự vỗ giấc từng ngày
Thôi hết rồi tình bây chừ...xa vắng...
Sương Anh
ANH ĐI RỒI...
Anh đi rồi ai cùng em bên cạnh
Liếc mắt nhìn mặt chảnh má hây xinh
Ai đưa em chiều dạo phố đa tình
Tình tha thiết ấm êm bên dáng lạ
Anh đi rồi đời đau như chiếc lá
Bay tái tê giữa phố lạ ven đường
Chuốc chén say lòng nhớ đến người thương
Sầu rũ rượi tình vương...lìa hai ngã
Anh đi rồi thế gian ôi buồn quá
Kỷ niệm chắt chiu đon đả đâu rồi
Đêm âm thầm gọi tiếng cố nhân ơi
Lời vọng lại sương rơi như tiếng nấc
Anh đi rồi nơi vui nơi cô độc
Ta mạc anh hùng ngồi khóc giai nhân
Vòng tay ôm xa hút kéo khổ gần
Thơ tình rã đoạn đành trong bức rức
Trời gieo chi trái ngang đau tức
Cảnh hẩm hiu ấm ức mối tình đơn
Bao thương yêu chờ đợi mỏi mòn
Giờ rã gánh héo hon thoi với thóp
Anh đi rồi ai ngồi bên hội họp
Nói cười tươi... ngoi ngóp kể từ nay
Mộng chiếu chăn lạnh lẽo xót từng ngày
Hình bóng cũ... vẫy tay... chào... hoang vắng!
Thanh Huy
Chúc Sương Anh cuối tuần vui. TTH.