Trăng
Trăng lên, trăng sáng, trăng tàn
Tình khơi... tình mộng, vô vàn nhớ thương
Đam mê trăng khuyết vấn vương
Tình thu vàng vọt trâm hương nhạt nhòa
Tưởng như còn đó hôm qua
Giật mình tỉnh giấc nắng òa vào song
Nhớ ai canh cánh bên lòng
Nhớ hoa súng nở giữa giòng suối mơ
Đã lâu vọng ngóng trông chờ
Vắng tin hồn cũng bơ phờ nhói đau
Từ khi trăng gió lạc nhau
Tiếng thơ nhạt vắng tìm đâu ngọn nguồn
Em về khơi mộng tình xuân
Suối reo thác đổ ngàn muôn kiếp nào
Hồn vươn cánh mở đón vào
Nàng Thơ muôn thủa thanh cao thắm nồng
Nguyên Đỗ
Lâu lắm mới thấy anh NĐ xuất hiện và ghé vào hoạ thơ trong nhà SA, hỏng lẽ nàng thơ cuả anh chạy đâu mất tiu rùi nên hồn trở thành ngơ ngẩn hết thơ thẩn luôn há. Chúc anh vui luôn. NGUYỆT
Nguyệt khi sáng tỏ khi tàn
Nhưng tình em vẫn muôn vàn lần thương
Đi xa hồn mãi luyến vương
Sợ tình xa cách mùi hương phai nhoà
Nay trời bão mai sẽ qua
Tình yêu vẫn mãi đậm đà bên song
Trong em tình nặng một lòng
Êm đềm trầm lặng bên giòng sông mơ
Dù đi xa vẫn ngóng chờ
Tin nhạn vắng bóng hồn thơ nhuốm sầu
Trông mong sớm tối có nhau
Lỡ vần câu lạc biết đâu cội nguồn
Hồn thơ như suối mãi tuôn
Tình ta cũng thế luôn luôn dạt dào
Tim yêu rộng cưả đón chào
Chàng Thơ từ thuở bước vào vườn thi
Sương Anh [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33884/DB62FBFB4B884C8AB4BD32C5B22F0A22.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2011 05:56:08 bởi SuongAnh >