CHẾT MẤT... Nàng ơi, ta chết mất thôi.
Thơ ai lại ướp mắt môi lên vần.
Lời sao mang nặng nghĩa ân,
Tình sao cao ngất như vầng mây xanh!
Gợi lên sợi nhớ ta dành,
Nghìn thương ta kết thành tranh tặng Nàng.
Này đây nét ngọc đài trang,
Này đây cung cách dịu dàng ta yêu.
Biết không, Ta đã thương nhiều,
Ta si tiếng hát, mêTiêu... chạnh lòng.
Bên ngoài là cõi lạnh không,
Bên Nàng là cả dòng sông nước mềm.
Gội tan những nỗi đau êm...
Để hồn Ta sạch lấm lem cuộc đời.
Tri âm của lòng Ta ơi,
Nghìn năm vẫn mãi trao lời thương ai!
Tóc nâu
Thương Nàng lắm đó biết hông?
Ta chàng - Nàng Thiếp... bềnh bồng câu thơ.
Yêu nhau để lắm kẻ khờ
Ngây ngô xem hát, rồi thơ thẩn... cười!