XIN LÀM MỘT CHÚT THỜI GIAN!
Tôi âm thầm đọc một chút thơ ai
Và tự dưng bỗng thấy mình nhỏ bé
Xa quê hương khi tuổi còn quá trẻ
Biết đâu nào tuổi niên thiếu..Việt Nam
Hoàng hôn xa nơi đất lạ quê người
Có nắng hanh vàng những chiều nghiêng đổ lửa
Mùa hạ vàng trong lòng bao chất chứa?
Nỗi nhớ bạn bè, nhớ trường lớp mến yêu
Bạn thân ơi! Đã có biết bao điều
Về thuở ấu thơ về quê hương đất Việt
Nơi con sông bao mùa dâng chảy xiết
Nơi tinh thần vốn bất diệt hiên ngang
Bạn đã đi xa khi chưa trải thiếu thời
Khi chẳng biết lưng trâu vì sao trơn tuột bóng
Rặng tre ngà vì sao luôn vàng óng
Và Những buổi chiều sao cứ lặng chờ mong?
Bạn đừng buồn đừng thêu dệt long đong
Hãy để cho tôi là cõi lòng mơ mộng
Ở trong đấy bạn mặc tình gửi gắm
Những hoen mờ, những ảo vọng xa xôi
Bạn biết không những hoang lạnh đơn côi
Sẽ chẳng lợi đâu chỉ làm ta băng giá
Mặc sức nóng trong cõi đời nghiệt ngã
Cũng chẳng nhạt mờ trong thêu dệt mong manh
Đất nước ta cũng trời rộng biển xanh
Cũng đẹp bình nguyên bao phù sa màu mỡ
Trở về đây mà lòng tôi bỡ ngỡ
Bến vắng, con thuyền đã gửi lại trong mơ
Người bạn ơi!Kí ức chỉ trong thơ
Đừng cố vén lên trong muôn vàn cay đắng
Hãy cứ yên cứ bình xa xưa phẳng lặng
Mặt Hồ Gươm Hay đền Thánh Vua Hùng
Tôi sẽ bớt đi một nửa thiếu thời
Một nửa mộng mơ để sẻ chia cùng bạn
Đồng ý nhé người còn đang chán ngán
Chẳng cần tìm chẳng thêu dệt đâu xa
Tôi chỉ xin một chút chút xót xa
Xin khoảng thời gian đã làm ai khô héo
Xin một chút tâm hồn đang bạc bẽo
Ban đừng buồn để xa xót hồn thơ!