Có những hoàng hôn nhạt bóng trời
Dõi tìm đâu đó giữa xa xôi
Khi tôi mường tượng em đang đến
Dáng dấp đài trang thật rạng ngời
Tôi vẫn còn yêu tôi vẫn yêu
Như những ngày xưa mộng ước nhiều
Cho dù hai đứa giờ xa lắm
Tình đầu đâu đã nhạt bao nhiêu
Hai lăm năm rồi vẫn một Phương
Phần tư thế kỷ một yêu thương
Mỗi mùa trăng sáng Duyên nhân đến
Dệt tiếp cùng tôi mộng lạ thường
Trời khiến xui mình quen biết nhau
Em là hình ảnh bóng trăng cao
Tôi mang mơ ước chưa tròn nghĩa
Mà đã thân thương tự thuở nào
Em đến trong tôi thật nhẹ nhàng
Như mây như khói như hương tan
Những dòng thơ nhỏ là cầu mộng
Nối bờ rung cảm đón em sang
Tình ta thanh khiết quá đi thôi
Êm đềm hơn cả sóng mây trôi
Trong trẻo tựa hạt sương buổi sáng
Lung linh như sợi nắng lưng trời
Đã có bao giờ ta nói đâu
Nên chưa nghe được tiếng yêu đầu
Chỉ lặng nhìn thôi lòng cũng hiểu
Cầm bằng trao gởi biết bao câu
Với tôi em vẫn mãi như xưa
Cho dù ngày tháng có thoi đưa
Những gì lưu ký trong tiềm thức
Sẽ chẳng mờ phai dẫu nắng mưa
Tim tôi luôn nặng một chữ Duyên
Với bóng hình em thật dịu hiền
Nên dẫu nửa đời tôi vẫn mãi
Nhớ về kỷ niệm tuổi hoa niên
Tôi vẫn hình dung rõ nụ cười
Long lanh ánh mắt nét xuân tươi
Lả lơi mái tóc thề buông xoã
Dịu mềm sắc thắm mọng đôi môi
Tôi đã quên đâu những ngón tay
Run run bở ngở phím tơ gầy
Thanh âm non nớt sai cung bậc
Mà sao dìu dặt khiến tôi say
Rồi bổng một ngày ta chia ly
Kẻ buồn ở lại tiển người đi
Mộng ước tan tành trong thoáng chốc
Lặng lẽ chào nhau biết nói gì
Ai nỡ đành lòng chia rẽ ta
Em rời quê nhỏ để đi xa
Kể từ dạo đó đường hai lối
Người chân vô định kẻ phồn hoa
Dẫu thế sao tôi vẫn nghĩ rằng
Sẽ còn gặp lại những mùa trăng
Nhưng từ giây phút buồn thương ấy
Đôi trời xa biệt bởi cách ngăn
Nhiều lúc nhớ em tôi ngẩn ngơ
Lần tìm đâu đấy những vần thơ
Khi nao đã viết cho em đó
Để cố làm quen nổi đợi chờ
Tôi lại buông tay bật phím đàn
Thả hồn trong âm điệu mênh mang
Tưởng như giọng hát em mềm mại
Về lại bên tôi thật khẽ khàng
Nhưng chỉ mình tôi chỉ có tôi
Người xưa đã vĩnh viễn xa rồi
Ở nơi nào ấy em nào biết
Nỗi buồng chồng chất mãi thêm thôi
Tôi cố dối mình đợi kiếp sau
Dệt tiếp cùng em giấc mộng đầu
Tôi sẽ không còn trơ trọi mãi
Giữa đời chỉ để nhớ thương nhau
Đời có tin không mặc ý đời
Người tôi yêu chỉ có em thôi
Giữ lại riêng mình niềm hạnh phúc
Nên bóng hình em luôn trong tôi
Làm sao gọi được cố nhân đây
Dù cho hoài niệm có đong đầy
Bởi vì thuở ấy chưa từ biệt
Chỉ nhoè mắt lệ lúc chia tay
Đâu phải tình tôi có bấy nhiêu
Nhưng nói làm sao hết những điều
Bất chợt hiện về trong tâm tưởng
Khi hồn lạc lỏng giữa cô liêu
Đã vấn vương nhau cả một đời
Biết rằng một chút mộng mơ thôi
Mai sau trước lúc về vô định
Vẫn gọi em hoài...Duyên nhân ơi.
NB
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2008 00:13:07 bởi duyennhan >