Thôi bỏ hết những ân tình nhạt nhẽo
Những yêu thương bạc bẽo của riêng người
Ta vội viền cho đủ nét môi tươi
Cười khinh bạc vào cuộc đời chớm héo
Gò nắn lại một vuông hồn móp méo
Đã từ lâu lạnh lẽo chuyện vợ chồng
Giống như người mà có cũng bằng không
Sống giả dối mười năm ròng giả dối
Thôi bỏ hết những đêm buồn góc tối
Không chăn loan, gối phụng kê đầu
Gần mỗi ngày mà như đã xa lâu
Quên hơi hướm góp vào nhau xan xớt
Lời han hỏi dịu dàng càng thưa thớt
Những tia nhìn giễu cợt cứ dày thêm
Tách đời ra thành hai khối màu riêng
Phong kín lại trong nỗi niềm đơn lẻ
Thôi bỏ hết thói đời còn nặng nhẹ
Chuyện ghen tuông như bao kẻ chung tình
Dù đâu còn giữ được chữ trung trinh
Khi kề cận trong mơ hình bóng khác
Rồi vờ vịt trách hờn nhau phụ bạc
Chì chiết nhau bầm nát bắp tim chai
Xích tự do vào luân lí chua cay
Ôm nuối tiếc trọn tháng ngày vô vị
Thôi bỏ hết những mưu mô ích kỷ
Mớ bạc vàng, đá quý, nhà , xe
Những chốn nơi của một thuở đi về
Đầy ăm ắp lời hẹn thề son sắt!!!
Ôi hương lửa đã mười năm lịm tắt
Bếp cô đơn tình lạnh ngắt cô đơn
Để ngày qua ân nghĩa lại khô hơn
Mà xác tín là nệm giường trơ tróc
Thôi níu kéo làm chi cho khổ nhọc
Nặng oằn vai, bạc tóc - cả đời nhau
Xa lắm rồi hố ngăn cách càng sâu
Đời đã ngắn đành bớt màu sĩ diện
Thôi bỏ hết từ nay ta sẽ đến
Biển tình ta- nơi bờ bến đang chờ
Dù muộn mằn nhưng ta lại ươm tơ
Để dệt trọn hết giấc mơ trần tục.
NB10
(Trời cao ràn rụa mưa tuông
đọc thơ nguyetthao chợt buồn riêng ta)………
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2010 12:01:52 bởi duyennhan >