RE: VÔ TÌNH Tho PUSKIN
-
15.02.2009 18:22:41
Giấc mơ đêm hội
( Tiếng ngâm )
Đêm lễ hội cửa Ngọ Môn rực sáng
Tháp lầu cao duyên dáng ánh đèn lồng
Đường Hoàng Cung những ngọn nến sắp hàng
Dìu chân khách bước sâu vào Đại Nội............
Điện Cần Chánh trăm bàn ăn ngập lối
Cho kẻ phàm thưởng thức tiệc đế vương
Duyệt Thị Đường tiếng Nhã Nhạc nghê thường
Vài điệu múa ngợi ca tình đôi lứa......
Điện Kiến Trung bập bùng trong ánh lửa
Nhạc dập dìu từng nhịp bước giai nhân
Đêm thời trang náo nức đến vô cùng
Con gái Huế, bỗng mơ thành công chúa...........
ooOoo
Từ một bàn ăn của Dạ Nhạc Tiệc, một người con gái đứng dậy. Tay cầm một cành hoa sen, cô gái theo dòng người đi chầm chậm về phía điện Kiến Trung....Bất giác, đến một lối rẽ không có đèn hoa, cô gái một mình đi về phía ấy.....
( Tiếng ngâm )
Cả Đại Nội rộng thênh như lời hứa
Bước chân nào lạc lối cõi âm u
Cỏ ven đường mọc đến tận hoang vu
Đường gạch cũ xác xơ cùng năm tháng !.......
Đi một mình trên con đường hư cũ, hoang vắng.....cô gái chợt thấy một phiến đá nằm trơ trọi trong đêm, có một vài dòng chữ trên ấy... cô gái dùng đèn pin của chiếc điện thoại di động soi vào, đọc thấy một dòng chữ như sau : " Đây là điện Khôn Thái, nơi ở và sinh hoạt của Hoàng Hậu. Điện được xây dựng năm 1804..........". Cô gái ngồi xuống............
(Lời cô gái )
Điện Khôn Thái chắc ngày xưa sáng loáng
Hoàng hậu ơi, Người có thấy vui không ?
Gác tía, lầu son, gối ngọc, nệm vàng
Đâu lối cũ Người cùng Vua dạo bước ?
Người có vui, hay lại thầm mơ ước
Được riêng mình một mái ấm đơn sơ
Một tình yêu duy nhất tuổi mộng mơ
Không san sẻ những đêm nồng hương mật !
Nơi Người ở chừ đã thành hoang nát
Hai trăm năm đời mấy bận bể dâu
Hai trăm năm chừ cũng một nỗi sầu
Thân con gái, vẫn mười hai bến nước !
Phận nhi nữ, kẽ sau, người trước
Xin Người về, ta tâm sự cùng nhau
Mặc ngoài kia ánh điện sáng muôn màu
Tiếng nhã nhạc có chờ người duyệt thẩm...
Hãy về đây, Người cùng ta đối ẩm
Ngắm cỏ hoang múa vũ khúc vô thường
Uống sao trời trong chén rượu ngát hương
Hãy về đây, Người cùng ta chuyện vãng........
ooOoo
Bỗng nhiên đâu đó cất lên một giọng nói, không hiểu là tiếng gió, tiếng người hay là tiếng tự trong lòng của cô gái, nghe ra như là lời của một Hoàng Hậu.....
( lời hoàng hậu )
Ừ, Ta đây ! Theo mây trời lãng đãng
Ta về thăm điện cũ với cung xưa
Chợt thấy ngươi ủ dột, ngẩn ngơ
Ta dừng lại, định kiếm lời an ủi........
(Lời cô gái )
_Ôi Hoàng hậu, ta vui mừng quá đỗi
Được gặp Người trong lễ hội đêm nay
Muốn cùng Người nghiêng ngả một cơn say
Cùng cười nói và được cùng than khóc
( lời hoàng hậu )
_Cùng than khóc, sao phải cùng than khóc ?
Ta một đời hưởng trọn những vinh hoa
Trong tay ta bao châu báu ngọc ngà
Lời ta nói được muôn người tuân ý....
(Lời cô gái )
_Vâng Hoàng hậu ! Người suốt đời quyền qúy
Trên ngôi cao luôn toại ý đẹp lòng
Chỉ có điều lòng ta mãi bâng khuâng
Với Thiên tử, người có là duy nhất ?
Với Thiên tử, người có là chỉ một
Một lòng yêu, một lòng qúy, một lòng thương
Một gối chăn, một màn chiếu, một nệm giường
Không san sẻ cùng cung tần mỹ nữ ?
( lời hoàng hậu )
_Ôi hậu sinh ! Ngươi khiến ta xấu hổ
Việc phòng the chỉ biết ở cấm cung
sao tự nhiên ngươi nói chuyện mông lung
Vì đêm tối nên người không mắc cỡ ?
(Lời cô gái )
_Có gì đâu mà phải cần mắc cỡ
Chuyện gối chăn âu cũng thật bình thường
Cái kiếp người, cũng khó tránh ghen tương
Thế Hoàng hậu chưa bao giờ ghen nhỉ !
( Tiếng Hoàng Hậu cười )
_Buồn cười thật, ngươi tham lam như quỷ
Lại ngây thơ như một ánh trăng non
Muốn lòng người muôn thuở mãi sắt son
Muốn hạnh phúc mãi vững bền, như ý !!!!
(Lời cô gái )
_ Hoàng hậu ơi, sao Người cười thích chí
Kẻ phàm này vô ý chuyện gì chăng
Kẻ phàm này dại dột việc nói năng
Nên Hoàng hậu nực cười ta ngốc nghếch ?
( lời hoàng hậu )
_Không bạn nhỏ, ngươi chẳng hề ngốc nghếch
Cũng chẳng hề vô ý việc nói thưa
Ta buồn cười vì biết dẫu làm vua
Vẫn không thể thoả lòng khi thương nhớ
(Tiếng cười nhỏ....hoàng hậu trầm ngâm nói như chỉ để một mình mình nghe...... )
_Ừ, ta đây cũng một thời như thế
Cũng buồn ghen, giận dỗi, tủi hờn
Cũng mơ về một chữ keo sơn
Cũng những tưởng lòng người chung thuỷ....
Cái thuở ấy tuổi đời còn ấu trĩ
Ta an nhiên hưởng lạc thú cuộc đời
Bên ngai vàng ta sung sướng thảnh thơi
Chưa hiểu được đời không dừng lại đó
Và thế sự vốn không không có có
Một dòng sông không thể tắm hai lần
Một bến đò không giữ nổi bước chân
Của lãng khách hững hờ vô định
Ta đã khóc vì lòng người bất định
Ta hờn ghen vì Thiên tử quên ta
Ta đớn đau vì Thiên tử lơ là
Ta khổ sở vì Quân vương hờ hững
Và một lần khi tìm đường tự vẫn
Trong cơn mê ta thấy được chính ta
Một đoá hoa hương sắc ngọc ngà
Nhưng sớm nở, tối tàn, ôi chóng vánh !
( cô gái nói chen vào )
_Thưa Hoàng hậu, Người tìm đường xa lánh
Chốn trần gian vốn chẳng nghĩa tình
Cái cõi đời vốn mãi cứ u minh
Cho Thiên tử hối lòng vì phản trắc ?
( Hoàng Hậu hình như không nghe cô gái hỏi, dịu dàng nói tiếp )
_Nhưng trong mê, ta nhìn ra sự thật
Một đời người ngắn tựa một kiếp hoa
Say đắm nào cũng giây lát thoáng qua
Như hoa nở, chỉ đẹp vài khoảnh khắc
Và hạnh phúc cũng chỉ là khoảnh khắc
Có hạnh phúc nào tồn tại được mãi đâu
Ánh hào quang rực rỡ sắc màu
Sẽ lưu mãi một thời hương mật
Khi hiểu được ta không còn oán hận
Thiên tử vô tình đã lãng quên ta
Nếu mặt trời đốt cháy những cánh hoa
Thì mặt trời cũng làm hoa nở thắm
Ta nực cười vì nhà ngươi mê đắm
Muốn khóc than khi hạnh phúc rời xa
Muốn suốt đời nở mãi một nụ hoa
Thì ngươi chỉ có thể là...hoa giấy !
( tiếng hoàng hậu cười, Người có vẻ vui hơn.........)
( Cô gái trả lời với vẻ ôn tồn, lễ phép hơn )
_Vâng Hoàng hậu, Người anh minh biết mấy
Đã cho con hiểu được lẽ vô thường
Để bớt mừng và cũng bớt tiếc thương
Cứ " thế sự thăng trầm quân mạc vấn ! "
ooOoo
( Hoàng Hậu cười, hỏi thăm cô gái )
_Ồ, thì ra ngươi cũng thông minh lắm lắm
Hiểu được điều ta chết mới nhận ra
Ta muốn hay người ở chốn nào xa
Sao bỗng nhiên về đây ngồi tư lự ?
(Lời cô gái )
_ Thưa Hoàng hậu......
Con sinh ra ở Kinh Thành
Một đêm thu vắng có vành trăng non
Thế gia đài các khuê trang
Me cha sinh hạ một mình con thôi
Gió đưa góc bể chân trời
Đẩy con đến ở xứ người dửng dưng
Đêm nay lễ hội tưng bừng
Về đây con bỗng thấy lòng bâng khuâng
Bên bờ gạch cũ tan hoang
Nỗi niềm đâu đó bàng hoàng xa xôi
Dừng chân con lại đây ngồi
Tự nhiên cảm thấy như người thân quen..........
( Không chờ cô gái dứt lời, Hoàng Hậu hỏi ngay)
_ Này hậu sinh ! Nghe ta hỏi rõ
Giữa ngực ngươi có năm nốt ruồi son
Mười vân tay đều xoắn ốc thon thon
Và năm nay vừa tròn hăm sáu tuổi ?
( Cô gái ngạc nhiên trả lời hoàng hậu )
_Vâng Hoàng hậu, Người khiến con bối rối
Làm thế nào Người lại biết rõ con ?
Đêm nay cũng lại trăng non
Đã qua hăm sáu năm tròn rồi đây.........
( Hoàng Hậu tỏ vẻ an lòng, từ từ nói)
_Mừng vui hội ngộ sum vầy
Từ khi ta bỏ nơi này mà đi
Phiêu du khắp chốn kinh kỳ
Phải tu mới hết sân si muộn phiền
Trước khi về hẵn cõi tiên
Luân hồi một kiếp tại miền Hương giang
Tìm nơi chọn mặt gởi vàng
Mẹ cha đức hạnh, gái ngoan ra đời
Đến nay hăm sáu năm rồi
Từ khi ta trở lại miền trần gian
Hôm nay duyên được gặp nàng
Nhận ra khẩu khí thuộc hàng trâm anh
Hỏi thêm mới rõ ngọn ngành
Dấu xưa còn giữ điềm lành trong thân
Năm nốt ruồi son đỏ hồng
Nằm ngay giữa ngực có hình ngôi sao
Vân tay mười ngón hồng đào
Xoắn ốc tròn trịa thưở nào của ta
Mừng vui Ta gặp lại Ta
Đêm nay tiết lộ thiên cơ cho nàng
Rằng hay đá chính là vàng
Rằng ta kiếp trước là nàng hôm nay
Hẹn nhau trở lại nơi đây
Thăm cung xưa ấy giờ này nát tan
Đừng thương tiếc, tuổi xuân xanh
Duyên tu, hiểu lẽ mong manh vô thường.......
ooOoo
Tiếng súng bắn pháo hoa của đêm bế mạc lễ hội vang lên, cô gái giật mình
Tiếng đì đùng tận cuối đường
Pháo hoa nở rộ một phương sáng ngời
Giật mình ngơ ngẩn bồi hồi
Phải chăng ta mới vừa rồi gặp ai ??
Gió ru nhè nhẹ bên tai
Tưởng như giọng nói của Người còn đây........
Cô gái nhìn quanh, những ngọn nến vẫn bập bùng, trên trời cao, pháo hoa rực sáng......Hình như cô vừa trải qua một giấc mơ. Cô gái đứng dậy, vuốt nhẹ tà áo, rời nền gạch cũ của Điện Khôn Thái đang chìm trong đêm tối, đi về phía xa kia, nơi chân trời rực sáng pháo hoa........Trên tay, cánh sen toả hương ngào ngạt.....
( Tiếng ngâm )
Hương đâu thấp thoáng bay bay
Hoa sen một nụ trên tay đang cười.............
ooOoo
Vô Thường
Hue 26/6/04, Kỷ niệm đêm bế mạc Festival 20-6-2004