DỊU DÀNG HƯƠNG XƯA
Trót đã sinh ra giữa cõi đời,
Dốc bao sinh lực để đua bơi.
Nhọc nhằn tranh đấu dành danh lợi,
Vất vả bon chen kịp thế thời.
Gió cợt ngàn mây trôi lãng đãng,
Thuyền theo vận nước luống chơi vơi...
Non xanh suối vắng mon men đến,
Thơ thẩn ngắm trăng xướng họa chơi.
Trăm năm, biển đổi non dời,
Dòng đời trôi mãi biết nơi nào dừng?
Trải lòng mượn chút văn chương,
Gửi vào mây gió vui buồn trần gian.
Nắng mưa phai nhạt đá vàng,
Còn nghe thoang thoảng dịu dàng hương xưa.
Minh Tâm
Tình nghĩa ngày xưa (Họa bài DỊU DÀNG HƯƠNG XƯA của Minh Tâm) Tấm thân phiêu bạt giữa trần đời Mỏi gối chồn chân ráng sức bơi Vất vả nhiều năm chưa đuối sức Thanh nhàn mấy bữa khó xuôi thời Thuyền trôi đắm mộng vầng trăng sáng Sóng gợn say hồn bút mực vơi Cuộc sống cuối đường thong thả đến Còn gì hơn được thú rong chơi Yêu nhau tượng đá chẳng dời Dù bao nhiêu khổ chưa nơi nào dừng Tình anh luôn ghép thành chương Khi người đọc lại thấy buồn thế gian Tình thương càng khắc chữ vàng Đến khi chung cuộc dịu dàng hơn xưa Nguyễn Gia Linh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2009 21:32:12 bởi Nguyen Gia Linh >