TÂM BÃO
Đêm trở gió nghe mưa về gác nhỏ
Tiếng tơ lòng day dứt bậc nhớ thương
Anh đã xa xôi muôn vạn dặm trường
Ngàn dâu cũ còn chong chong niềm nhớ
Em giận anh, giận đến từ hơi thở
Nhưng cũng yêu cho đến cạn suối nguồn
Dù bão lòng chẳng thể nào ngừng tuôn
Sao tâm bão lại yên bình đến lạ?
T.Hà
:: Bài thơ đưa vào TV ::
Mẹ ơi!
Con bỗng thấy thương mẹ nhiều quá!
Mỗi chuyện lo buồn,
Tóc mẹ lại bạc thêm.
Mưa vẫn rơi,
Đêm vẫn thở êm đềm.
Chỉ mình mẹ vì con mà thức.
Chỉ mình mẹ vì con không ngủ được
Đêm tàn canh,
Ngày cũng đã gần sang.
Con theo chồng,
Phận số lỡ làng.
Mẹ vì con thêm một lần lo lắng
Giờ tóc con cũng bắt đầu sợi trắng
Sợi ngắn sợi dài so nỗi nhớ, mẹ ơi!
(Hà Thu Kính tặng cô Bảy)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2009 14:40:19 bởi Hà Thu >