Ngôi sao nào bùng cháy giữa dòng sông
Khúc hát nào đắm say một thuở
Em đã gọi tên ai nghẹn ngào nức nở
Giữa hỗn mang gian dối cuộc đời
Em hãy cười klên dù một chút trong tôi
Hãy hát lên như ngày nào em từng hát
Đừng trách chi nhau khúc dạo đầu lỡ nhịp
Đừng giận chi nhau dù đã khác nẻo đường
Chuyện cũ qua rồi, đau xót một vết thương...
Anh đã đi rồi để lại giữa quê hương.
một mùa xuân sao lạnh lùng tê tái...
tuổi học trò nét bút còn lưu lại.
khắc tên nhau trong chiếc bút pha màu.
có lẽ nào anh không thể cho nhau.
một lời thơ một dòng đời anh viết...
tội lội em sẽ đem theo vào cõi chết...
là hết thôi sao còn trách nhau chi.
anh cứ cào cứ xé nát em đi....
cứ băm vằm em ra thành trăm mảnh...
chắp lại vần thơ ngậm ngùi cay đắng..
để lệ chảy dài lai láng một dòng sông
anh đã lãng quên...không có em...
đã quên hết lời ca anh từng hát...
đã quên hết những vị trầm thơm ngát..
để giọt mưa bay xuống giữa cuộc đời...
có còn gì...còn gì...nữa anh ơi...
khi anh đã sang sông để chuyến đò em lỡ bước.
để lại mình em giữa dòng đời xuôi ngược
vãn âm thầm dõi theo bước anh đi...
tuổi xuân đã qua rồi...em lững thững... bước đi.
ôm lạnh lẽo giữa những dòng bão tố...
năm tháng trôi qua trái tim em nhức nhối...
để viết lời yêu trên những áng thơ buồn...
tiếng trống trường lại rộn ra vang lên...
em bước chân trở về trên bục giảng...
bài học ngày xưa vẫn còn giang dở...
bởi dấu ấn cuộc đời...nức nở mãi trong tim