Bói hoa
Em ngồi bứt những cánh hoa
Yêu thương, hạnh phúc ,hay là chia ly...
Lững lờ theo nước trôi đi
Cánh hoa cuối nói điều gì vậy em?
Mong manh là chuyện tình duyên
Vu vơ nhờ cậy diệu huyền từ hoa
Trót mang thân phận đàn bà
Mười hai bến nước sa đà tận đâu
Cầu trời trước cũng như sau
Cánh hoa cuối chỉ mang màu tình yêu
Cho em tôi giữa tím chiều
Chứa chan hy vọng vào điều em tin...
K.N
Xa rồi, xa đã thật xa
Cái thời mê mải bói hoa đóan dò:
yêu, không yêu, quá hững hờ
Cứ thầm hi vọng đợi chờ vu vơ
Cánh hoa bí ẩn, ánh mơ
Rơi rơi nhè nhẹ suốt bờ sông xanh
Tình đi, tình đến mong manh
Lúc êm dịu, lúc sóng duềnh đẩy xô
Khổ đau, vướng mắc, dại khờ
Níu lấy hoa để cậy nhờ giải khuây...
Bây giờ hoa có rơi đầy
Cũng không khơi gợi mảy may... một thời...
SH